Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 310: Chiếc nhẫn bí mật




Thật vất vả mới thấy người, cứ như vậy bị cô dọa chạy mất, như vậy còn không nói, thiếu chút nữa làm cho người ta dùng súng bắn chết, có biết hay không rất là nguy hiểm!!!

Hoa Hồng nhìn Hi Hi, không ngờ, bé giận thật!

Hoa Hồng cũng nhíu mày, nhìn Hi Hi “Cậu giận thật à?”

Hi Hi tiếp tục không để ý tới.

Mẹ kiếp, Hoa Hồng tức giận.

“Nếu không nói, tôi liền đánh cậu!” Hoa Hồng uy hiếp.

Hi Hi tiếp tục không nhìn, căn bản không sợ, thậm chí mắt cũng không nhìn lên một cái!

Hoa Hồng nắm chặt quả đấm, cuối cùng nhìn Hi Hi, “Được, cậu không cần nói chuyện với tôi, cũng đừng nghĩ biết mới vừa rồi bọn họ nói với tôi cái gì!”

Sau đó......

Quả nhiên......

Mí mắt Hi Hi bỗng nhúc nhích.

Từ từ ngẩng đầu lên, nghiêng đầu, nhìn Hoa Hồng, “Tỷ vừa rồi, mới nói gì......?”

Hoa Hồng, “......”

Lần này đổi lại là Hoa Hồng không để ý tới, quay đầu, cũng không thèm nhìn tới Hi Hi một cái, giống như bộ dạng mới vừa rồi của Hi Hi.

Hi Hi cau mày, nhìn Hoa Hồng, cũng không có biện pháp, đưa ra đầu ngón tay út, chọc chọc Hoa Hồng, Hoa Hồng hất ra, tiếp tục không để ý tới.

Hi Hi cau mày, cũng tức giận!

Nhưng bé càng muốn biết, mới vừa rồi những người đó nói cái gì!

Đáng chết, bé bây giờ có chút hối hận mình không học tập tốt!

Chờ bé đi ra ngoài, nhất định phải đi học 20 ngôn ngữ!

Anh Văn là Hi Hi giỏi nhất, tiếng Nhật Hi Hi cũng đã biết, chỉ là tiếng Ý không biết!

Hi Hi thật muốn cào tường, tại sao bé không biết tiếng Ý!

Nghĩ tới đây, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, bắt đầu dùng giọng ngọt ngào, “Tỷ tức giận cái gì?”

Hoa Hồng còn chưa để ý, cô thích nhất chính là dùng để kỳ nhân chi đạo còn trị kỳ thân người.

Hi Hi đặt mông ngồi xuống dưới đất, nhìn Hoa Hồng, “Tỷ có biết hay không, tỷ vừa rồi làm như vậy rất nguy hiểm, bọn họ có súng, chúng ta chỉ có tay không, chẳng lẽ tỷ muốn dùng thân thể đi đỡ đạn!” Hi Hi nói.

Nghe thấy vậy, Hoa Hồng nhíu mày.

Hắn đang tức cái này?

Lúc này, Hoa Hồng nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Cậu ở đây tức giận việc này?”

“Nếu không thì là gì??” Hi Hi hỏi ngược lại.

“Tỷ vì tôi mới bị bắt tới đây, nếu như tỷ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ muốn tôi áy náy cả đời à?” Hi Hi tức giận nói.

Nghe thế, Hoa Hồng không chỉ không tức giận, hơn nữa, còn có chút cao hứng.

Khóe miệng, từ từ nhếch lên.

Tức giận, toàn bộ đều tiêu tan.

Giờ phút này, thần linh đều là mây bay.

Sau đó, cô cúi xuống, nhìn Hi Hi, từ từ tới gần, lấy tay chọc chọc bắp chân Hi Hi, “Cậu đang lo lắng cho tôi?”

“Tỷ nghĩ sao?!” Hi Hi lạnh lùng hỏi ngược lại.

Hoa Hồng sẽ không để ý, khó được nhìn thấy vẻ tức giận của Hi Hi như thế, hơn nữa, còn là vì lo lắng cho mình mà tức giận.

Tâm tình Hoa Hồng rất thoải mái!

Sau đó, cô nhìn Hi Hi “Này, hỏi cậu một câu!”

“Không muốn trả lời!” Hi Hi tức giận nói.

Ngay cả nói như vậy, cũng không ảnh hưởng tâm tình Hoa Hồng, cô nhìn Hi Hi, tự nhiên hỏi, “Nếu như mà tôi chết thật, cậu thật sự áy náy cả đời sao?”

Nghe nói như thế, Hi Hi ngẩn người, sau đó cúi đầu, rất không thân sĩ mà nói ra một câu nói, “Nói nhảm!”

Nghe vậy, Hoa Hồng cười.

Có câu này, Hoa Hồng cái gì cũng sẽ không để ý.

Thật ra thì, cảm giác của Hoa Hồng đối với Hi Hi cũng khong rõ là cảm giác gì, chỉ biết là, loại cảm giác này, cô rất thích.

Sau đó, Hoa Hồng nhíu mày, nhìn Hi Hi, “Cậu biết vừa rồi vì sao tôi đánh hắn không?” Hoa Hồng nhìn bé hỏi.

Ánh mắt của Hi Hi bày tỏ, bé rất muốn hiểu rõ.

Nhưng nhìn Hoa Hồng, Hi Hi không lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô. Không đe dọa người khác.

Hoa Hồng cũng không treo ngược cảm giác tò mò của Hi Hi, nói thẳng, “Bởi vì hắn mắng tôi!” Hoa Hồng nói.

Hi Hi, “......”

“Tôi hiểu rõ cậu nói tôi kích động, nhưng cậu nghĩ mà xem, nếu như tôi không đánh hắn, bọn họ làm sao đến báo thù đây? Nếu như bọn họ cứ như vậy đi, lần thứ nhất chúng ta có thể, cũng mất mấy ngày, nhất định, tôi hoặc là không làm, đã làm thì trực tiếp đánh hắn cho xong dừng lại!” Hoa Hồng nói.

Thật ra thì, nếu như mới vừa rồi có thể giết hắn, lấy được chìa khóa, vừa được một chuyện khác, nhưng Hoa Hồng ở trên người của hắn tìm tòi một chút, không có tìm được chìa khóa, định, mới thả hắn.

Thật cho là có thể ép bức cô sao?

Đối với Hoa Hồng mà nói, thật khinh thường.

Nghe nói như thế, Hi Hi nghiêng đầu nhìn Hoa Hồng.

Vẻ mặt kỳ quái nói không ra.

Nhìn Hoa Hồng, “Tỷ nói thật?”

Hoa Hồng nhíu mày, gật đầu, sau đó hỏi ngược lại, “Tôi sao phải lừa cậu?”

Hi Hi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng liền thoải mái hơn.

Chuyện này, muốn trách thì trách Hi Hsi nghe không hiểu tiếng Ý.

Thật ra Hoa Hồng nói không sai, nếu như chỉ bình thản nói vài lời, có lẽ bọn họ có thể đem hai người bỏ lại một chút, nhưng bây giờ, Hoa Hồng đem người đánh, bọn họ nhất định sẽ trả thù, sẽ còn trở lại!

Điểm này, Hi Hi thừa nhận, không có suy tính chu đáo như Hoa Hồng!

Muốn trách, thì trách bé nghe không hiểu tiếng Ý a a a!

Hi Hi nhìn Hoa Hồng, sửng sốt mấy giây, có chút đặc biệt xấu hổ mở miệng, “Tôi hiểu lầm tỷ?”

Nghe được câu này, Hoa Hồng nhíu mày, “Cậu giờ mới biết!?”

Hi Hi, “......”

Hoa Hồng cho là Hi Hi tiếp đó sẽ nói xin lỗi, kết quả Hi Hi nói một câu, “Chết tiệt, đều tại tôi nghe không hiểu tiếng Ý!”

Hoa Hồng, “......”

“Nếu như mà tôi nghe hiểu hiểu, tôi liền sẽ không xảy ra tức giận với tỷ!!”

Hoa Hồng, “......”

Sau đó, Hi Hi châm chọc đôi câu, nhìn Hoa Hồng, “Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm tỷ......”

Cuối cùng, Hi Hi đặc biệt xấu hổ mà nói ra những lời này.

Hoa Hồng vốn còn muốn nói mấy câu, nhưng khi nghe được những lời này của Hi Hi, khóe miệng lập tức cười lên.

Không giống như nụ cười trước kia… Khinh miệt cười, mà xuất phát từ nội tâm cười.

Hi Hi nhìn, nghĩ thầm.

Vốn dĩ, Hoa Hồng dáng dấp rất mê hoặc lẳng lơ yêu tinh, cười vô hại như vậy, trong khoảng thời gi¬an ngắn Hi Hi sửng sốt.

Cười xinh đẹp quyến rũ, lúm đồng tiền như hoa.

Trong đầu Hi Hi, chỉ thoáng qua mấy chữ này.

Hoa Hồng lúc này giống nhưmột cô gái nhỏ đơn thuần, nhìn Hi Hi cười, vẻ mặt cười vui vẻ.

Nhìn, Hi Hi quay mặt qua chỗ khác.

Trong lòng chỉ có mấy cái chữ thoáng qua, yêu tinh này, muốn ồn ào đến như vậy?

Hoa hồng nhìn Hi Hi quay mặt đi, vô cùng bất mãn, vươn tay, chọc chọc ngón trỏ, đem mặt Hi Hi quay lại.

“Nhìn nơi nào?” Hoa Hồng hỏi.

Hi Hi nhìn Hoa Hồng, trầm mặc.

Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, khóe miệng treo lên nụ cười, “Biết cậu bao lâu nay, vẫn là lần đầu tiên thấy cậu đỏ mặt!”

Hi Hi “......”

“Rất đáng tiếc, nếu như mà tôi có điện thoại di động, nhất định chụp lại, quay lại cho bọn họ Tạp Ni xem một chút!” Hoa Hồng vừa nhìn Hi Hi, vừa chậc chậc mà nói.

Hi Hi “......”

Quên đi, Hi Hi tuyệt không cảm thấy nối hận!

Sau đó, Hi Hi kết thúc đề tài này, nhìn Hoa Hồng, “Bọn họ sẽ trả thù như thế nào?” Hi Hi hỏi.

Hoa Hồng lắc đầu, “Quỷ mới biết!”

Hi Hi nhìn Hoa Hồng, cũng buông lỏng xuống.

Ít nhất xác định, bọn họ sẽ trở lại, Hi Hi yên tâm hơn rất nhiều.

“Ngộ nhỡ bọn họ hạ độc thì làm thế nào?” Hi Hi tùy ý hỏi.

“Vậy thì chịu thôi!”

Hi Hi “...... Tỷ không sợ bị độc chết à?” Hi Hi hỏi.

“Bọn họ phải chắc chắn độc chết tôi mới được!” Hoa Hồng nói, lời này, lại khiêm tốn, lại ngông cuồng.

Hi Hi nhìn Hoa Hồng “Có bí quyết?”

Hoa Hồng chỉ nhếch môi, cười một tiếng.

Hi Hi bước tới nhìn cô “Nói nghe một chút!”

Hoa Hồng cũng không có thừa nước đục thả câu, trực tiếp đưa tay ra.

Hi Hi nhìn tay Hoa Hồng, thực tinh tế, bạc, nhưng khớp xương hơi rõ ràng, có thể là do nguyên nhân hàng năm cầm súng.

Sau đó, Hoa Hồngg vươn tay, hấp dẫn người nhất chính là chiếc nhẫn.

Tạo hình rất kỳ lạ, nhưng thật hấp dẫn.

Hi Hi vươn tay, chạm tới chiếc nhẫn của Hoa Hồng.

Hoa Hồng chợt nhíu mày, nhìn bé, “Cũng không tệ lắm, thế nhưng hiểu ý của tôi!”

Nói thật, Hi Hi thật lòng không thích cách khen ngợi này.

Hi Hi không cảm thấy giống đang khen ngợi.

Lấy sự thông minh của bé, đoán không được cái này, còn xưng thiên tài gì!

Không nhìn ánh mắt khi dễ của Hi Hi, Hoa Hồng lấy chiếc nhẫn trong tay xuống cho Hi Hi nhìn, “Cậu đoán đây là cái gì?”

“Đừng nói với tôi, đây là đồ dùng để thử độc đấy!” Hi Hi nhìn chiếc nhẫn, tùy ý nói như vậy.

Hoa Hồng, “......”

Hoa Hồng hoài nghi, Hi Hi có phải hay không đã sớm biết, nhưng khi nhìn dáng vẻ không xác định của Hi Hi, Hoa Hồng gật đầu một cái.

“Cậu nói không sai, cái này chính là dùng thử độc!”

Nói xong, Hi Hi ở trên nhẫn ấn xuống một cái, từ bên trong lòi ra ngoài một cây ngân châm, rất nhỏ, rất nhỏ.

“Có độc hay không, chỉ cần thử nó là biết!” Hoa Hồng nói.

Hi Hi nhìn, thật lòng cảm thấy, hiện tại suy nghĩ trong lòng trống trải,có thứ gì đó.

Bỗng Hi hi nhìn chiếc nhẫn của Hoa Hồng, sau đó nhìn Hoa Hồng, “Tôi chưa có?”

“Lúc Tạp Ni đưa cho tôi, để tôi dễ dàng làm nhiệm vụ!” Hoa Hồng nói, nói xong, lần nữa nói tất cả.

Giống như cô thường phải ra ngoài làm nhiệm vụ, đương nhiên là muốn có tất cả phòng bị trong người, nếu không bị người ta hạ độc cũng không biết.

Cho nên, mỗi khi có người mời rượu, cô cầm trong tay, trực tiếp kiểm tra sẽ biết.

“Khi ra ngoài tôi cũng muốn Tạp Ni làm cho một cái, nhưng công nghệ tốt hơn!”

“Công nghệ tốt hơn, cái này trong lúc không ai để ý cũng có thể hạ độc!” Hoa Hồng nói.

Nói xong, cô lần nữa bấm cái nút khác, đột nhiên hiện ra một thanh châm màu đỏ “Chỉ cần châm cây kim này vào người nào, rất nhanh nọc độc sẽ xâm nhập lục phủ ngũ tạng, sau đó, rất nhanh sẽ chầu trời!” Hoa Hồng nói.

“Hơn nữa, bảo đảm người ta không tìm được nguyên nhân!” Hoa Hồng cười nói.

Sau khi nói xong, Hi Hi há hốc mồm, hiện tại Hi Hi có chút hiểu, đặc công giết người vô hình là có ý gì rồi!

Không trách được nhiều người như vậy chết đi, cái chết đều rất kỳ lạ, cái này đâm vào trong đầu, làm sao có thể tìm được nguyên nhân?

Hơn nữa, một chiếc nhẫn, hai cách sử dụng.

Đeo trên tay cũng không rõ ràng, hiện tại Hi Hi coi như là hiểu, tại sao biết Hoa Hồng lâu như vậy, chiếc nhẫn của cô là vật bất ly thân rồi, bởi vì, còn cất dấu cơ quan bí mật!