Gia Hữu Đại Giá Lang

Chương 7: Chợ phiên 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên là biển người đông đúc, từ đầu phố đến cuối phố, hai bên đều là tiểu thương đủ loại, ăn mặc dùng đeo có đủ mọi thứ.

Tay Ngải Thanh bị vú nương nắm chặt, băng qua từng lớp người, gian nan tiến tới trước. Người đối diện không ngừng dồn tới bên này, đáng thương Ngải Thanh chân ngắn tay ngắn, vô lực chống lại, chỉ có thể tránh trái né phải, rất sợ mình bị giẫm thành bánh thịt người. Đây lẽ nào chính là "chen vai thích cánh, vung tay như mây" (ý chỉ sự chen lấn, đùn đẩy) cổ nhân thường nói, tư vị thật không dễ chịu!

Cuối cùng đã đến trước sạp bán đồ gia vị, trán Ngải Thanh đã thấm ra không ít mồ hôi, Lý thị nhìn thấy, vội vàng lấy khăn thêu ra lau cho y, sau khi lau khô, liền bế Ngải Thanh lên. Ngải Thanh lần này không có bất cứ phản kháng gì, hết cách, chiều cao chỉ bấy nhiêu, không bế lên, với chiều cao hiện tại của mình, có thể nhìn thấy cái gì a.

Không hổ là trào lưu chợ phiên một tháng một lần, vốn tưởng đồ gia vị của cổ đại sẽ ít đến đáng thương, không ngờ, lại phong phú như vậy, trừ đường muối giấm tương thường dùng, tiêu, thì là rau thơm, hồi hương, nguyệt quế v.v đều có, đương nhiên rồi, còn có___ ớt khô và bột ớt đỏ Ngải Thanh thích nhất. Sau khi mặc cả với chủ sạp, vú nương cuối cùng đã mua hai cân muối, nửa cân đường, một lọ nước tương, một lọ giấm và một ít hương liệu và rau thơm. Làm Ngải Thanh vui vẻ nhất vẫn là một cân bột ớt đỏ và nửa cân ớt khô vú nương mua, phải biết, mình lúc trước là không cay không vui, trải qua cuộc sống cấm túc hơn một tháng, mình sớm đã thèm vô cùng, nghĩ mấy món đặc sắc của Tứ Xuyên, Ngải Thanh rất không cốt khí nuốt nước miếng.

Sau khi cầm đống đồ gia vị này, vú nương liền dắt Ngải Thanh đến sạp rau cải bên cạnh.

"Vú nương, nhà chúng ta không phải có rau sao?" Vườn rau nhà mình tuy không lớn, nhưng may mà trồng nhiều loại, vô luận thế nào cũng không cần đi mua rau đi?

"Ừ, Lý Ngưu thúc thúc của con bày sạp ở đó, đồ trong tay chúng ta quá nhiều, phải bỏ xuống trước." Lý thị trả lời.

Thì ra như vậy!

"Ngưu ca, đồ của ta có chút nhiều, để chỗ ngươi trước, lát nữa đến lấy, được không?" Vú nương hỏi.

"Muội tử, đều cùng thôn, chút việc vặt này tính là gì, ngươi để đây đi, chút nữa lúc ta về mang về giúp ngươi luôn, đến lúc đó đưa đến trong nhà ngươi." Nam tử thực thà cười đáp.

"Vậy thì tốt quá, có điều lại làm phiền rồi." Vú nương cười nói.

"Không sao, ngươi đi dạo tiếp đi."

Sau khi cười cảm ơn, vú nương liền mang theo Ngải Thanh đi hướng ngược lại.

Đi ngang qua tiệm bánh ngọt, mắt Ngải Thanh lập tức bị thu hút. Buồn cười nhìn bé con há to miệng, Lý thị dắt Ngải Thanh đi vào trong tiệm.

"Lý Ký" là tiệm bánh ngọt trăm năm, trình độ bánh ngọt là khỏi nghi ngờ, còn vì sao không mở rộng, trong đó còn có một câu chuyện cảm động lòng người.

Ông cố nội của ông chủ hiện tại của "Lý Ký" thời trẻ làm ăn thất bại, gia cảnh suy bại, chỉ một mình đến trấn Cổ Điền này, mệnh tốt gặp được một nữ tử thiện lương, dưới sự khích lệ và giúp đỡ của nữ tử, hai người hợp lực mở một sạp bánh ngọt, không ngờ, buôn bán lại tốt bất ngờ, sau đó hai người liền thành thân sinh con, cuộc sống trải qua dị thường phát đạt. Sau đó buôn bán ngày càng tốt, ông cố nội liền muốn mở rộng nghiệp vụ, phát triển việc buôn bán bánh ngọt này đến thành trấn khác, lại bị thê tử phản đối mãnh liệt, còn yêu cầu ông thề tuyệt không mở rộng bánh ngọt đến nơi khác ngoài trấn Cổ Điền, tuy không hiểu thê tử vì sao phản đối, nhưng ông yêu vợ sâu sắc cũng đành phải __ nhận lời. Trải qua nhân tình ấm lạnh thời trẻ, đối với hạnh phúc không dễ có được này, ông không muốn bởi vì vật ngoài thân mà bị phá hoại. Thế là, lời thề này liền truyền qua các đời, cho đến hiện tại.

Không hổ là tiệm trăm năm, trong tiệm bài trí rất khá, vách tường là màu trắng sữa thống nhất, làm mặt tiền cửa hàng rất sáng sủa, các loại bánh ngọt ngon tất cả bày hai bên, chính giữa thì dựng một cái giá gỗ lớn cao chừng 1m, bên trên cũng đặt rất nhiều bánh ngọt, tương tự như các kiểu bày bánh kẹo trong siêu thị hiện đại, giá cả thống nhất, tùy người lựa chọn.

Hai người Ngải Thanh vừa vào trong tiệm, liền có một tiểu đồng tới chào khách, thái độ phục vụ này, có thể gọi là hạng nhất!

Chủng loại bánh ngọt thật sự nhiều, bánh bách hoa, bánh đậu xanh, bánh hải đường, bánh hoa quế, bánh hạt dẻ.... còn có các loại bánh bơ giòn, khiến người lóa mắt, nhìn hồi đủ khiến người chảy nước miếng đầy đất. Cuối cùng, Ngải Thanh vẫn chọn bánh đậu xanh và bánh hạt dẻ mình thích nhất, cũng hỏi sở thích của Anh nhi và vú nương, mua bánh củ cải chiên và bánh đậu đỏ.

*bánh đây bánh đây:

bánh đây bánh đây

Sau khi gói bánh trả tiền xong Lý thị liền mang Ngải Thanh đi hướng tiệm vải

Sau khi gói bánh trả tiền xong, Lý thị liền mang Ngải Thanh đi hướng tiệm vải.

Đi trên đường, cảm nhận độ nóng rõ ràng của mặt trời, Ngải Thanh biết sắp đến trưa. Người ngày càng nhiều, đường cũng ngày càng khó đi, cả mấy lần, Ngải Thanh và vú nương đều suýt chút bị dòng người chen tách ra, không kềm nổi tăng mạnh lực trong tay. Tay bị nắm đã đầy mồ hôi, Ngải Thanh đã cảm thấy từng cơn mệt mỏi, quả nhiên thân thể vẫn có chút yếu.

Đột nhiên, một đám người cấp tốc dồn đến chỗ Ngải Thanh, nhất thời phản ứng không kịp, tay vốn nắm bị ngoại lực đẩy ra, Ngải Thanh bị kẹp giữa đám người, đẩy lùi đến hướng cuối phố, Lý thị thì bị đám người đẩy tới trước chen tới hướng đầu phố.

"Thân thể chết tiệt này," Ngải Thanh không nén nổi oán trách, trơ mắt nhìn khoảng cách ngày càng xa của mình và vú nương.

"Người phía trước tránh ra chút, xe ngựa sắp tới, tránh ra, mau tránh ra."

Đám người vốn chen chúc nhanh chóng dạt sang hai bên đường, Ngải Thanh nhất thời không chú ý bị hung hăng đụng ngã trên đất, tay chân đều bị cọ rách da.

"Thằng nhỏ phía trước, đừng cản giữa đường, mau tránh ra!"

Ngẩng đầu lên, Ngải Thanh lúc này mới nghe thấy tiếng kêu la của phu xe, khó trách đám người đột nhiên tản ra, "MD!" Gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, Ngải Thanh luôn bình tĩnh cũng khó tránh chửi tục. Vừa muốn đứng lên, chân lại đột nhiên hơi đau, lại té ngã trên đất, mắt thấy xe ngựa mất kiểm soát lao đến mình, Ngải Thanh tức thì nản lòng, sợ hãi nhắm mắt lại, "Quan âm bồ tát, chúa giê su thượng đế a, con mới vừa trọng sinh, lẽ nào lại phải nói bái bai thế giới này rồi sao?"

Ơ? Sao không còn âm thanh, lẽ nào mình đã thăng thiên, ông trời, ông quá đáng quá đi.

Đột nhiên cảm giác mặt mình bị người vỗ nhẹ, một giọng trầm thấp vang lên bên tai mình "Tiểu đệ đệ ngươi sao rồi?"

Giọng này thật êm tai, thật ôn nhu, mình như được ôm trong lồng ngực ấm áp, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Trần Lương buồn cười nhìn đứa bé trong lòng mình, mặt nhỏ phúng phính rất đáng yêu, làn da mịn màng trắng nõn, lộ ra từng mảng đỏ (đó là bị dọa sợ), lông mi dày như hai cánh quạt cong phủ trên đôi mắt nhắm nghiền, miệng nhỏ hồng hơi nhếch lên, hình dáng môi rất đẹp. Đứa bé này thật xinh đẹp a, nếu không phải mặc nam trang, sợ là sẽ bị nhầm thành bé gái đi, Trần Lương đột nhiên rất muốn nhìn đôi mắt nhắm nghiền kia, không biết sau đôi mắt này là phong cảnh thế nào? Thế là lại vỗ hai cái.

Ơ? Không đúng, tay này có độ ấm, mình lẽ nào chưa chết? Vội vàng mở đôi mắt của mình ra, muốn nhìn rõ tình huống xung quanh, ai biết đụng ngay đôi mắt ôn nhu. Nam tử trước mắt hẳn chừng 15, 16t đi (tiểu công đáng thương, kỳ thật mới 13), làn da màu mạch trông rất khỏe khoắn, mày rậm mắt to, cùng vầng trán đầy, mũi cao thẳng và đôi môi đều đặn, hoàn toàn bất đồng vẻ ngoài đáng yêu hơi âm nhu của mình, đó là một tướng mạo anh tuấn khiến người khắc sâu, Ngải Thanh cũng không biết mình làm sao nữa, lại ngây ngốc nhìn.

Quả nhiên như mình đoán, đôi mắt mở ra kia vừa to vừa tròn, trong con ngươi là sạch sẽ thuần khiết Trần Lương chưa bao giờ thấy, một đôi mắt đẹp.

Hai người không chút tri giác nhìn nhau, cho đến......

"Thanh nhi!"

Nghe thấy tiếng gọi của vú nương. Ngải Thanh lúc này mới ý thứcđược mình lại còn nằm trong lòng nam tử, mặt đỏ bừng.

Nghe thấy tiếng gọi chói tai của phụ nữ, Trần Lương lúc này mới ý thức được mình vừa nãy lại nhìn ngơ ngẩn! Vội vàng để đứa bé trong lòng đứng thẳng xuống, nhẹ phủi bụi trên áo đối phương, nói với Ngải Thanh: "Tiểu đệ đệ, người nhà ngươi đến rồi đi, lần sau ra ngoài phải cẩn thận chút nha!"

"Lương nhi, con ở đâu?"

"Mẹ, con ở đây," Hướng phía sau, Trần Lương lớn tiếng đáp, "Tiểu đệ đệ, ta phải đi rồi, ngươi ở đây, ngoan ngoãn chờ người nhà đến." Nhìn thấy một phụ nhân cách đó không xa chạy nhanh đến, Trần Lương mới yên tâm rời đi, đột nhiên, cảm giác góc áo bị người kéo lại, xoay đầu, vội hỏi, "Còn có gì sao?"

"Ngươi tên gì?" Ngải Thanh cũng không biết mình sao nữa, chỉ nghĩ nhất định phải biết tên đối phương, ừm, đại khái có thể là vì đối phương là ân nhân của mình đi, mình tương lai có cơ hội báo ơn.

"Ha hả, tiểu đệ đệ, đệ phải gọi ta đại ca ca nha. Nhớ kỹ, ta tên Trần___Lương, nhĩ đông trần, lương trong lương thiện, phải nhớ kỹ a." Cười đáp với đứa bé trước mắt, tuy biết đối phương chỉ là đứa bé 4, 5t, chưa chắc có thể nhớ được mình.

"Trần Lương, Trần Lương, ừm, ta nhớ rồi." Nói rồi, liền kéo tay trái của Trần Lương lên, viết xuống ba chữ "Tô Ngải Thanh" trên lòng bàn tay, "Đây là tên ta."

Cảm nhận độ ấm và cảm xúc từ lòng bàn tay truyền tới, Trần Lương đột nhiên cảm thấy có chút ngứa. Nhớ đến trên người mình còn giữ sản phẩm thủ công buổi sáng chưa bán hết, Trần Lương vội vàng chọn một con châu chấu làm bằng tre to nhất đưa cho đứa bé, "Cầm lấy, đây là ca ca cho đệ." Nói xong liền nhanh chóng chạy đến hướng mẫu thân.

Nhìn châu chấu đồ chơi trong tay, khóe miệng Ngải Thanh nhếch lên cao hơn.

"Trần___Lương." Ngải Thanh nhẩm trong lòng.

--------

Tác giả có lời muốn nói (sau này mình sẽ viết tắt tgclmn): mấy đồ gia vị kia đều là tìm thấy trên baidu, mẹ du cường đại.