Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 110: V22.2: hôn (2)




Chính mình đã sai mà còn tiếp tục hãm hại nạn nhân, cả nhà Chu thị trưởng cứ chờ bị quả báo, bị người đời thóa mạ đi.

Kha Uyển Tình vừa biết đây là hãm hại thì tức giận đến bốc khói, ngay lập tức muốn khởi tố Chu thị trưởng và Hoa Phương, trong mắt Kha Uyển Tình, bọn họ chính là lũ đáng hận dám cướp đi kho báu của bà ta, bà ta nhất định phải kiện cho bọn họ trắng tay mới thôi!

Kha Uyển Tình cùng đám người lo liệu xử lý phần còn lại, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đi ra cửa tòa án.

Bầu trời vẫn ảm đạm như trước, những mảng nắng ít ỏi nép mình sau đám mây mù, không khí thật lạnh lẽo. Phía nam mùa đông không có tuyết, có điều thành phố K nằm gần biển, mùa hè vốn không quá nóng, sang đông đương nhiên sẽ rất lạnh.

Đối diện tòa án trung tâm là một quảng trường có đài phun nước lớn, lúc này ở quảng trường không có mấy người, phía trước tòa án cũng tương đối vắng vẻ, nhưng số ít người này lại như cảm ứng được thứ gì đó, bọn họ đưa mắt về phía những bậc thang cẩm thạch nằm trước cửa tòa án, trên đó đang đứng hai người, chiều cao cách biệt trông rất lãng mạn, khí chất tương phản nhưng lại hòa hợp đến kỳ lạ, tựa như mặt trăng và mặt trời, cũng tựa như ngày sáng và đêm đen...

“Thiếu chút nữa là đã nghĩ oan cho Khiêm Nhân tiên sinh rồi.” Mộc Như Lam cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. A... Lại không tìm được lý do để chế hắn thành rối, tiếc quá đi, nếu làm thành rối, đôi mắt đẹp đẽ ấy sẽ là của cô, khối thân thể trông rất đỗi thoải mái ấy cũng sẽ thuộc về cô. Thật muốn, thật muốn chiếm hắn làm của riêng...

Mặc Khiêm Nhân chỉ nhìn Mộc Như Lam, hắn im lặng không nói một lời, đôi đen trong trẻo như mặt kiếng vừa được gột rửa phản chiếu hình dáng Mộc Như Lam.

Cái cảm giác mình thật lòng mà lại không được tin tưởng thật chẳng tốt đẹp gì, nhưng nếu người đó là Mộc Như Lam thì không sao hết, cô không phải người bình thường, Mặc Khiêm Nhân không thể đối đãi cô như một người bình thường, bởi nếu làm thế thì hắn sẽ không cách nào đến gần cô, lòng phòng bị của biến thái vốn dày và cao hơn bất cứ thứ gì. Hơn nữa chính cô cũng không biết đây là một cái bẫy, hắn không có lý do để trách cứ cô, bọn họ vẫn chưa là gì của nhau cả.

Mộc Như Lam bỗng vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, Mặc Khiêm Nhân liền cúi xuống theo hành động của cô, vì thế hai bên xích lại rất gần. Đây là lần đầu tiên Mộc Như Lam đánh giá khuôn mặt của người đàn ông này một cách gần gũi như vậy, hắn thực thanh tú, hắn rất dễ nhìn, không phải suất, không phải khốc, cũng không phải thân thể cường tráng, mà là một kiểu thanh tú đến trong trẻo. Là một mỹ nam tử, nhưng khí chất của hắn lại quá mức lạnh lùng cường thế khiến không ai dám khinh nhờn. Mà cặp mắt đang phản chiếu bóng dáng cô, cô cũng không biết nên hình dung ra sao, nếu phải dùng một đồ vật nào đó để so sánh, có lẽ ngọc mắt mèo tinh xảo sẽ là một sự lựa chọn vô cùng phù hợp.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, trong hơi thở đều là hương vị của đối phương, một hương thơm nhu hòa mang vị sữa, một mùi hương bạc hà lạnh tựa băng, cả hai cùng hòa quyện vào nhau, như một ly trà sữa bạc hà, lưu mãi trong cổ họng một hương vị mát lạnh sảng khoái mà không chút ngọt ngấy.

Hai người dùng một tư thế ái muội đứng giữa thanh thiên bạch nhật, nam đẹp trai, nữ cũng xinh xắn, hình ảnh ấy đương nhiên không thể nào xấu được, hoặc là nói, duy mĩ.

Thình thịch thình thịch...

Có trái tim ai đó đang từ từ tăng tốc, vành tai lặng lẽ nhuộm sắc hồng.

Tư thế này hình như không ổn lắm, bởi lẽ nó sẽ khiến người ta muốn xúc tiến một ít chuyện thân mật, như hôn môi chẳng hạn.

Bọn họ quả thật đã làm thế, bất quá có hơi sai lệch.

Làn môi hồng nhạt mê người nhẹ nhàng chạm lên mí mắt hắn, sau khi hôn xong, Mộc Như Lam còn thốt ra một câu tương tự như lời tỏ tình, cô nói, “Nếu có một ngày Mặc tiên sinh chết, hãy tặng thi thể cho em nhé.”

Nếu không thể chế hắn thành rối khi còn sống thì cứ đợi đến lúc hắn chết cũng được. Đôi mắt làm người ta mê muội này, cô sẽ lấy xuống, tẩm chất bảo quản nhằm giữ mãi độ tươi, sau đó lại nhét trở vào, cô làm sao có thể để xuất hiện một chút sai sót nào?

Mặc Khiêm Nhân trầm lặng nhìn cô, không khí thân mật vừa mới hình thành đã bị câu nói này đánh cho tan thành mây khói.

“Khiêm Nhân?”

“Đừng có mơ.” Mặc Khiêm Nhân quay người sang chỗ khác, hai tay cắm trong túi quần, cố gắng nhịn xuống ý muốn sờ sờ mí mắt. Hắn bất giác liếc nhìn đôi môi của Mộc Như Lam, nó hơi lạnh, giống như thạch hoa quả, sẽ có vị ngọt chăng?

Mộc Như Lam chớp mắt nhìn đôi tai hồng hồng kia, sau đó lại nhìn sang khuôn mặt lạnh nhạt điềm nhiên, cô chợt hiểu ra, “Mặc tiên sinh thẹn quá hóa giận à?”

“...” Mặc Khiêm Nhân vẫn nhìn đăm đăm về trước, làm như không nghe thấy gì.

“Thôi thì cho anh hôn lại nha?”

“...” Người thì giả bộ không nghe nhưng hai tai lại thành thật đỏ lên. Biến thái chính là không biết xấu hổ, loại lời nói dụ người ta phạm tội như vậy mà cũng dám tùy tiện bật ra.

“Vì sao anh lúc thẹn lại đỏ hai tai mà không phải hai má?” Mộc Như Lam rướn đầu xem xét khuôn mặt tái nhợt mà vẫn đẹp trai của Mặc Khiêm Nhân, chà, nếu mặt đỏ thì hẳn sẽ rất rõ ràng.

“Nếu chỉ số thông minh của em có thể sánh bằng độ dong dài thì đã chẳng ai hãm hại được em.” Người đàn ông thẹn quá thành giận bắt đầu ác mồm độc miệng .

“...” Xin lỗi vì cô không phải thiên tài.

Ít phút sau, Kha Uyển Tình đi ra cùng một gương mặt u ám, hiển nhiên là đã bị vụ hãm hại của Chu thị trưởng chọc tức chết. Bà ta đi đến bên cạnh Mộc Như Lam, quét mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân một cái rồi cau mày kéo tay cô, “Đi, về nhà.”

Động tác thô lỗ của Kha Uyển Tình làm thân hình Mộc Như Lam hơi lảo đảo, cô không lên tiếng, chỉ ngoái đầu vẫy tay với Mặc Khiêm Nhân.

Chờ Mộc Như Lam và Kha Uyển Tình ngồi xe lái đi rồi, Mặc Khiêm Nhân mới vươn tay sờ lên mí mắt bị hôn, nơi đó như lưu lại một cảm giác lạnh lẽo phảng phất, làm hắn nảy sinh ý muốn lấy nó xuống cất đi.

Ngay lúc ấy, một chiếc xe bất ngờ chạy tới, Lục Tử Mạnh tựa hồ đang nổi giận đùng đùng, trên tay còn ôm vài bộ quần áo, “Hỗn đản Mặc Khiêm Nhân! Cậu có muốn lấy quần áo của cậu không hả?!” Cái tên này, rõ ràng là ra vẻ muốn thay đồ nhưng chả hiểu sao lại đột nhiên bỏ ngang, hại hắn đặc biệt đi tới tiệm giặt ủi một phen, đến khi trở về mới đau đớn phát hiện người ta đã chạy mất dạng. Lục Tử Mạnh dưới cơn tức giận liền mang quần áo đến đây kháng nghị.

“Có.” Mặc Khiêm Nhân giật giật cánh mũi, bàn tay vừa định đưa ra liền rụt trở về, thần sắc lạnh nhạt, giọng điệu có chút ghét bỏ, “Giặt chưa sạch.”

“...” Lục Tử Mạnh chỉ muốn quăng luôn đống quần áo vào cái tên cuồng sạch ghê tởm này.

====

Chờ cả năm mới được thấy cảnh Lam Lam và Khiêm Nhân tiến triển thân mật... một chút xíu.