Giả Làm Bạn Trai

Chương 20




Sau khi Triệu Nhuận Trạch bị đuổi ra khỏi cửa, hắn ta lấy điện thoại gọi đi, chờ đầu dây kia thông hắn vội hạ giọng nói: “Chú Côn, Hà Hòa không bị thuyết phục, con miệng nói tay làm đủ kiểu mà cậu ta chẳng hề dao động tí nào, còn lập tức cho rằng chúng ta mưu tính cổ phần của cậu ta.”

Bên kia vang lên tiếng mắng: “Thằng nhãi ranh!” Sau đó người kia bảo Triệu Nhuận Trạch tiếp tục tìm cơ hội lấy lòng Hà Hòa: “Dù sao hai đứa cũng có mười mấy năm tình nghĩa, sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được. Cậu kiên nhẫn một chút, tìm thời cơ làm cho nó hồi tâm chuyển ý.”

“Nhưng mà, có khi nào cậu ta phát hiện được cái gì rồi không?”

“Nếu nó biết được sự thật thì làm sao mấy năm nay lại im lặng như vậy được? Cậu cẩn thận một chút cho tôi, bây giờ có thể sẽ kết hôn bất cứ lúc nào, coi mà xử lý hết mấy thứ linh tinh bên cạnh nó đi.”

Triệu Nhuận Trạch cung cung kính kính vâng dạ, vừa cúp điện thoại xong thì đổi sắc mặt ngay. Xử lý sạch sẽ? Làm thế nào mà xử lý sạch sẽ được. Từ đầu tới cuối cậu ta không có vẻ gì là còn để ý tình nghĩa lúc trước hết.

Chẳng lẽ mình lộ sơ hở chỗ nào rồi, làm cậu ta biết được chuyện gì đó?

Nhưng mà dù sao thì chuyện quan trọng nhất cần làm bây giờ là tra xem tên đàn ông bên cạnh Hà hòa là ai đã.

Lúc Triệu Nhuận Trạch muốn điều tra Chu Dục thì vừa khéo Chu Dục cũng đang điều tra hắn.

Trợ lý vạn năng thực sự vạn năng, vừa tìm hiểu một cái thì chớp được ngay chuyện làm người ta phải kinh ngạc,

“Hà Hòa có 20% của Hà thị?”

“Nói cho đúng thì là trên tay cậu ấy có 10% cổ phần của Hà thị và 10% cổ phần của Hạ thị.” Trịnh Chiết nói. “Năm đó hôn nhân của cha mẹ cậu Hà đổ vỡ. Bà Hạ (1) lấy lý do Hà Côn Minh ngoại tình, có cả con riêng nên kiên quyết yêu cầu ly hôn, còn yêu cầu Hà thị phải cho cậu Hà 10% cổ phần. Nhà họ Hà đồng ý nhưng họ cũng yêu cầu nhà họ Hạ giao 10% cổ phần cho cậu Hà. Điều kiện này làm hai bên cảm thấy mình nắm được nhược điểm của đối phương nên mới đồng ý cho hai người họ ly hôn. Cũng chính vì điểm này nên đến bây giờ hai nhà mới vẫn còn hợp tác làm ăn.”

“Nhưng cũng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Trước khi cậu Hà kết hôn chỉ được chia tiền hoa hồng, sau khi kết hôn mới có quyền xử lý cổ phần.”

Chu Dục cười lạnh: “Thảo nào Hà Hòa vừa qua 22 tuổi thì cái tên Triệu gì đó liền vội vàng cầm hộ khẩu tới.” Anh đột nhiên hỏi: “Tên họ Triệu đó là ai?”

“Nghe nói là đứa con mồ côi mà chiến hữu của cha cậu Hà để lại.”

“Chiến hữu?” Chu Dục suy nghĩ. “Suýt nữa thì quên, lão bụi đời ưa bạo lực gia đình đó có đi lính mấy năm cơ đấy, hình như còn là nhà họ Trần giúp cho đi (2).”

Lời này của Chu Dục không hề cho Hà Côn Minh, cha của Hà Hòa chút tôn trọng nào.

Anh làm hàng xóm với Hà Hòa hai năm, không ít lần thấy những vết bầm xanh xanh tím tím trên người cậu. Sau này mới biết thì ra Hà Côn Minh là một tên cặn bã, một khi không vừa ý chuyện gì là lôi con trai ra đánh.

Đánh vợ thì lão ta không dám, dù sao người vợ đó cũng là đối tượng liên hôn thương mại, sau lưng bà ta là nhà họ Hạ, bà ta có thể đại diện cho nhà họ Hạ nên lão chẳng dám ra tay. Chỉ có mỗi Hà Hòa không được cả cha lẫn mẹ yêu thương trở thành bao cát cho lão ức hiếp. Cả gia đình bọn họ từ đầu đến cuối chỉ xem Hà Hòa như con mèo con chó nuôi trong nhà là cùng.

Sau khi Chu Dục biết được thì nổi trận lôi đình, nhờ bà Trần (anh kêu mẹ mình là bà Trần =)) sút Hà Côn Minh ra đảo trồng cây, cách xa chỗ này nên Hà Hòa mới không bị hành hạ nữa.

Biết rõ Triệu Nhuận Trạch là ai rồi, ấn tượng của anh với hắn ta càng giảm xuống âm điểm.

Anh gõ gõ bàn nói: “Không đúng, nếu như hắn ta là người của Hà Côn Minh thì Hà Hòa nên đề phòng hắn ngay từ đầu chứ, làm sao có thể để đến nước bàn chuyện cưới xin được?” Nói đến đây ông chủ Chu thấy trong lòng mình hơi chua.

Trịnh Chiết nhìn anh một cái, mấy ngày nay anh tra được khá nhiều chuyện, thật không ngờ ông chủ lòng dạ độc ác nhà mình còn là thanh mai trúc mã với cậu Hà nữa cơ đấy.

Thật đáng tiếc, người ta bây giờ không quen ổng.

Trịnh Chiết trình bày có đầu có đuôi: “Tôi điều tra ghi chép khám bệnh từ nhỏ đến lớn của cậu Hà thì phát hiện ra lúc tám tuổi cậu ấy bị thương nghiêm trọng ở phần đầu, cho nên cậu ấy hoàn toàn mất đi ký ức từ năm tám tuổi trở về trước. Nhà họ Hà che giấu bệnh tình của cậu Hà, cũng thay đổi thái độ lạnh nhạt lúc trước, chăm sóc cậu ấy như bảo bối, Triệu Nhuận Trạch cũng được đưa đến làm bạn với cậu ấy từ lúc đó.”

“Hai người trở thành bạn tốt trong lúc cậu Hà nằm viện suốt một tháng. Mặt khác, cha mẹ cậu Hà ly hôn, dĩ nhiên số cổ phần khổng lồ kia cũng đáp xuống đầu cậu ấy. Sau đó, khi hai nhà đang tranh chấp quyền giám hộ cậu Hà trên tòa án thì cậu ấy chủ động yêu cầu theo cha mình.”

Chu Dục đã hiểu rõ. Đối với Hà Hòa mất trí nhớ thì nhà họ Hà không phải ổ sói mà là một tổ ấm hạnh phúc. Triệu Nhuận Trạch cũng không phải một người xa lạ bỗng dưng xuất hiện mang tâm tư khó lường, mà là người bạn thân thiết đồng hành với mình lúc mình bệnh tật. Nhà họ Hà muốn dỗ dành Hà Hòa liền đồng ý giao ra 10% cổ phần cho cậu, đồng thời cũng yêu cầu phía nhà họ Hạ làm như vậy.

Vốn dĩ Hà Hòa không thân với cả cha lẫn mẹ. Lúc đó cậu còn nhỏ, lẽ ra cả hai bên sẽ có nhiều thời gian và cơ hội để tranh thủ tình cảm của cậu, nhưng vì Hà Hòa mất trí nhớ nên tình thế hoàn toàn thay đổi.

Nhà họ Hà tiến hành “tẩy não” Hà Hòa, không cần tốn sức nhiều cũng đủ làm cậu bé Hà Hòa “nhận biết” được ai thân ai lạ, còn nhà họ Hạ bị giấu nhẹm tin tức nên thành ra đánh mất lợi thế.

Dựa theo kịch bản của nhà họ Hà, Hà Hòa lớn lên trong sự cưng chiều của bọn họ, một lòng hướng về nhà họ, chỉ cần dỗ cậu kết hôn, sau đó lại khuyên nhủ cậu nhả cổ phần ra là xong xuôi mọi sự. Nhưng cuối cùng chẳng ngờ cậu lại đột ngột phát hiện ra điều gì đó làm âm mưu của bọn họ giữa đường gãy gánh.

Cũng chính vì vậy mà Hà Hòa rời khỏi Bắc Kinh, chuyển đến thành phố H học đại học, rồi hôm nay mới diễn ra một màn Triệu Nhuận Trạch làm bộ làm tịch tìm đến.

Chu Dục nghiến răng cười lạnh: “Nhà họ Hà này, mơ rất đẹp.”

Khó trách, sau khi anh dọn đi có hỏi thăm Hà Hòa thì bất ngờ nhận được tin tức Hà Hòa trở thành cậu ba được yêu chiều hết mực trong nhà. Lúc ấy anh còn chưa trưởng thành, trong nhà gặp chuyện lớn, hai bên lại trời nam đất bắc nên không thể để ý quá nhiều đến việc bên này của Hà Hòa. Anh gửi tặng vài món quà sang mà mãi chẳng nhận được hồi âm. Thế là tình cảm cứ dần dần phai nhạt, anh cũng không nghĩ đến chuyện đi xem xét gì, dù sao khi ấy còn nhỏ, cũng chỉ là một đứa nhóc hàng xóm chơi cùng hai năm mà thôi.

Lại chẳng ngờ…

Những món quà năm xưa, sợ rằng chẳng có món nào đến được tay cậu.

Chu Dục giận muốn điên lên, cả người đằng đằng sát khí. Từ nhỏ Hà Hòa đã sống trong một âm mưu thâm hiểm kín kẽ, lúc phát hiện thì ra những người nhà đối tốt với cậu kia chẳng có bao nhiêu thật lòng không biết Hà Hoà đã tổn thương đến thế nào. Nghĩ đến đó là anh thấy lòng mình quặn thắt.

Lẽ ra ngày trước mình không nên đi…Không, chuyện đi hay ở lúc đó anh cũng không thể quyết định được, nhưng đáng lẽ sau đó phải tự mình về xem một chuyến!



Hà Hòa không có phẫn nộ như Chu Dục, dù sao cậu cũng không có ký ức về khoảng thời gian trước tám tuổi. Mặc dù cậu biết được bao nhiêu năm nay mình bị người ta bày mưu tính kế, bọn họ tốt với cậu chẳng qua là giả vờ, nhưng vì không có mặt đối lập để so sánh nên lúc phát hiện ra chân tướng cậu chỉ đau lòng. Sau khi vượt qua được nỗi đau đó thì chỉ còn lại sự thất vọng và ghê tởm, cùng với mong muốn thoát khỏi vòng kim cô của bọn họ mà thôi.

Nhưng hôm nay gặp chuyện như vậy nói không xuống tinh thần là không thể nào.

Hà Kỳ Đa từ trong phòng meo meo mò ra thì thấy Hà Hòa ngồi ngẩn người một mình ngoài ban công. Cậu nhóc lại gần cẩn thận hỏi: “Anh Chu đâu ạ?”

“Anh ấy nói hôm nay có việc bận, lát nữa em muốn gọi đồ ăn hay là ra ngoài ăn?” Hà Hòa bình tĩnh hỏi.

Hà Kỳ Đa nhìn kĩ biểu cảm của anh họ, chiếp chiếp nói: “Anh, em hỏi thật cái này nha, anh và mọi người trong nhà sao lại trở mặt như vậy? Là vì cổ phần thật ạ?”

Hà Hòa nhìn khuôn mặt ngây thơ của cậu em, cười tự giễu: “Đừng hỏi, em không cần biết mấy chuyện đó đâu.”

Nói đi phải nói lại, toàn bộ âm mưu đó chắc chắn không thể thiếu phần của bác cả. Thế nhưng lúc cậu lén nghe được Triệu Nhuận Trạch nói chuyện, muốn đi xác minh thực hư thì bác cả là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của cậu, cuối cùng ông vẫn thở dài mà nói ra sự thật cho cậu hay.

Hà Hòa có thể tìm được luật sư giỏi, có thể lấy lại được cổ phần và hoa hồng được chia từ tay nhà họ Hà, rồi bỏ đi xuống phía nam học, tất cả đều có sự giúp đỡ của bác cả. Ông nói đây là ông đền bù cho việc góp tay lừa gạt cháu trai của mình.

Những việc bác cả làm giúp giảm bớt một chút oán hận trong lòng Hà Hòa. Cậu không biết bác cả làm như vậy là vì thật sự cảm thấy áy náy với cậu, hay là vì muốn giữ gìn việc lớn trong nhà, nhưng dù sao cậu cũng sẽ không giận cá chém thớt lên Hà Kỳ Đa vốn chẳng biết gì.

Hà Kỳ Đa quan sát sắc mặt của Hà Hòa một lúc, thấy cậu không có giận thật nên lá gan cũng mập ra.

“Được rồi, vậy anh cũng đừng nghĩ đến những việc khó chịu nữa, em cho anh coi thứ này hay lắm nè.”

Cậu nhóc nhích tới cạnh Hà Hòa, vẻ mặt hí hửng như vừa trộm được báu vật.

Hà Hòa nhướng mày: “Cái gì mà hay?”

“Hắc hắc hắc, em mới có được một bức mỹ nhân đồ nha, tuyệt vời luôn. Cho anh xem để rửa mắt, rửa trôi cái tên họ Triệu ngu si kia đi.”

Sau đó, Hà Hòa liền nhìn thấy được bức tranh minh họa chính mình vẽ, bản hoàn chỉnh cuối cùng. Đúng, chính là bức ảnh giường chiếu mĩ mà không tục kia.

Nếu cậu nhớ không lầm thì nửa tiếng trước cậu vừa gửi bản vẽ cho biên tập Tiểu Giáp, anh ta bảo đảm rằng sẽ chuyển ngay cho tác giả.

“Anh xem nè, có phải rất đẹp rất đã không? Em nói cho anh nghe, hiện thực thì đầy rẫy mấy thứ xấu xí, nhưng mà thế giới ảo thì không như vậy, chỉ có cái mình không nghĩ ra chứ không có cái mình tìm không thấy. Mỗi lần có chuyện gì buồn em cứ lấy tranh ra ngắm, mặc dù trông thèm nhỏ dãi thiệt nhưng mà bao nhiêu phiền não cũng bay biến hết. Chu choa, còn cái này nữa, ôi trái tim thiếu nam của tui!” Hà Kỳ Đa còn đang mải mê lải nhải không nhận thấy điều gì bất thường.

Khóe miệng Hà Hòa giật giật, từ từ dời ánh mắt xuống khuôn mặt của Hà Kỳ Đa, giống như trước mắt không phải là đứa em họ mà mình biết từ nhỏ tới lớn nữa.

____________

(1) Mẹ của Hà Hòa.

Đoạn này cũng dễ hiểu mà phải không mọi người, tại Hà rồi Hạ giống giống nhau nên có thể mới đọc thì thấy hơi rối. Tóm lại là cha mẹ Hà Hòa ly hôn nhưng ra điều kiện mỗi bên nội ngoại phải nhượng cho Hà Hòa 10% cổ phần công ty để hai bên có thể kiềm chế lẫn nhau.

(2) Nhà mẹ của Chu Dục