Giả Quý Tộc

Chương 81: Chương 81:




Tống Triết nói không ra lời.
Cảm xúc cực đoan được phá vỡ, cả người anh phảng phất như bị sóng thần đánh bật ra.
Tất cả lời Dương Vi nói, đã làm đảo lộn nhận thức của anh về tình cảm.
Cho tới nay anh đều âm thầm oán trách, cô không đủ yêu, không đủ thích. Từ lúc bắt đầu thấp thỏm , sau lại nản lòng thoái chí, đến cuối cùng ra sức theo đuổi, lần đầu tiên anh nghe được sự đáp lại thẳng thắn thành khẩn lại nghiêm túc như thế.
Câu trả lời này giống một cơn mưa to rơi xối xả xuống sa mạc khô hạn đã lâu, rửa sạch cát sỏi, sau đó hội tụ thành dòng suối nhỏ chảy nhỏ giọt xuống mương.
 
Anh phải mất một khoảng thời gian, mới tiêu hóa xong lời cô nói. Anh khắc chế chính mình, vẫn luôn không nói gì, xe của Dương Vi di chuyển vào bãi đỗ xe của Cục Dân Chính, cô đỗ xe, quay đầu nhìn Tống Triết, bình tĩnh nói: “Cho nên hiện tại, anh lại lựa chọn một lần, cuộc hôn nhân này, anh kết, hay là không kết?”
Cũng chính trong nháy mắt này, Tống Triết đột nhiên nhào tới, anh nâng mặt cô lên, hung hăng hôn xuống.
Dương Vi giơ tay ôm cổ anh, biến nụ hôn này thành một nụ hôn sâu.
Hai người ở trong xe hôn đến triền miên lâm li, chờ tới khi dừng lại , Tống Triết dùng trán áp vào trán của cô, cười nhẹ nói: “Kết.”
Anh dịu dàng nói: “Dương Vi tiểu thư, em có thể làm vợ anh không?”
“Có thể.”
 
Câu trả lời của Dương Vi không mang theo nửa phần do dự.
Sau đó hai người mở cửa xe , nắm tay bước vào đại sảnh Cục Dân Chính.
Bọn họ lấy số, sau đó sao chép đóng dấu văn kiện tại khu vực tự phục vụ trong đại sảnh , và làm theo chỉ dẫn đứng chờ ở một bên.
Hai người vẫn luôn nắm tay nhau, trông họ không có bất cứ sự khác biệt nào so với mấy cặp đôi đang mỉm cười ở bên cạnh, ai cũng không thể nhìn ra , cặp đôi mới này đã từng trải qua sự thăng trầm vui buồn tan hợp trong quá khứ.

 
Hai người cùng ký tên, nhận sổ đỏ, sau đó sang bên cạnh chụp ảnh và tuyên thệ.
Tống Triết sáng mắt, kéo Dương Vi nói: “Nếu không chúng ta chụp tấm ảnh đi?”
Dương Vi nhìn vào phông nền với những hình trái tim màu hồng phấn mang theo hơi thở của mấy bác gái , cộng thêm bối cảnh với màu sắc trung niên kia , cô khó xử nói: “Hay là từ bỏ đi……”
“Đi thôi đi thôi.”
Tống Triết kéo cô, vui vẻ nói: “Kết hôn đấy, làm sao có thể không tuyên thệ?”
 
Dương Vi có chút bất đắc dĩ, cô chỉ có thể cùng đứng xếp hàng theo Tống Triết.
Muốn tuyên thệ phải nộp 140 nhân dân tệ, Tống Triết trực tiếp đưa 188, khiến nhân viên công tác cười cong mắt, vẫn luôn nói lời chúc phúc với Tống Triết .
Hai người xếp hàng hơn mười phút, cuối cùng cũng đến lượt họ. Tống Triết theo chỉ dẫn của nhân viên công tác lấy bông hoa ở bên cạnh, đưa cho Dương Vi, còn pose một vài dáng trông cực kỳ ngu ngốc. Dương Vi không có cách nào khiến anh dừng lại, cô vẫn luôn dùng sổ đỏ che mặt, cúi đầu, hoàn toàn không muốn bị chụp ảnh.
 
Tuy nhiên Tống Triết đang đắm chìm trong không khí lãng mạn này, thậm chí anh còn bỏ thêm tiền, ôm Dương Vi chụp thêm mấy tấm ảnh, thẳng đến khi mấy người phía sau bất mãn, anh mới dừng lại mấy hành vi ấu trĩ này, cuối cùng anh và Dương Vi lắng nghe câu hỏi của nhân viên công tác.
 
Nhân viên công tác hỏi Dương Vi trước: “Dương Vi tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho Tống Triết tiên sinh làm vợ anh ấy không? Cô có nguyện ý dù cho hoàn cảnh nào, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn rầu, cô đều yêu anh ấy mà không hề thay đổi, vĩnh viễn trung thành với anh ấy hay không ?”
Dương Vi rũ đôi mắt xuống, dịu dàng lên tiếng: “Tôi nguyện ý.”
Nghe được lời này , trong ánh mắt Tống Triết đột nhiên nổi lên sương mù.

Anh cảm giác mình như một du khách bôn ba rất nhiều năm trong sa mạc, cuối cùng cũng thấy được điểm kết thúc. Kỳ thật anh đã rất mệt, anh cảm giác cả người đều sức cùng lực tận rồi, chỉ là ý chí thúc đẩy anh đi hết con đường, khiến anh được xoa dịu nỗi đau đớn, quên đi khó khăn, không suy nghĩ về quá khứ, không chờ đợi về tương lai.
Anh làm tê liệt tất cả các giác quan, mới có thể kiên trì đi hết con đường.
 
Nhưng mà thẳng đến giờ phút này, câu “Tôi nguyện ý” của Dương Vi, mới tuyên bố kết thúc cuộc hành trình lâu dài này .
Anh cảm giác mũi hơi nghẹn, cảm giác nước mắt tùy thời có thể rơi xuống.
Sau đó anh nghe thấy nhân viên công tác hỏi anh một lần nữa: “Tống Triết tiên sinh, anh có nguyện ý kết hôn với Dương Vi trở thành chồng của cô ấy không? Anh có nguyện ý dù cho hoàn cảnh nào, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn rầu, anh đều yêu cô ấy mà không hề thay đổi, vĩnh viễn trung thành với cô ấy hay không?”
Tống Triết không nói chuyện.
 
Tất cả mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ nhịn không được ghé mắt nhìn qua , sau đó liền thấy Tống Triết ngẩng đầu, hít hít cái mũi, nói với nhân viên công tác: “Ngượng ngùng, anh có thể hỏi lại một lần hay không?”
Nhân viên công tác có chút khó hiểu, anh ta đọc lại câu hỏi một lần nữa, Tống Triết lập tức nói: “Tôi nguyện ý.”
Nói xong, anh lại liên tục nói: “Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý!”
Nhân viên công tác nhịn không được mỉm cười: “Một lần là đủ rồi.”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết anh nguyện ý .” mấy người đứng xem ở bên cạnh cười rộ lên.
 
Trong đó có không ít người nhận ra bọn họ, cầm di động bắt đầu chụp ảnh. Tuy nhiên Dương Vi và Tống Triết cũng không trốn tránh, hai người nắm tay nhau, nét tưới cười mang theo vài phần thẹn thùng.
“Đi thôi.” Dương Vi nhỏ giọng mở miệng, Tống Triết gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài, tất cả mọi người bên đường đều chào hỏi họ.

“Trăm năm hạnh phúc .” Một cái bác gái mở miệng.
“Vi Vi, hạnh phúc !” Một chàng trai trẻ đột nhiên lên tiếng, cô gái bên cạnh vỗ nhẹ lên đầu cậu, cả giận nói: “Anh còn nói chuyện với cô ấy!”
 
Dương Vi “Phụt” cười ra tiếng .
Sau đó liền nghe thấy một cô gái nhỏ hô lớn: “Tống tổng, nhanh chóng sinh một tiểu Tống tổng, tôi còn có hi vọng!”
Đây rõ ràng là fans của Tống Triết, Dương Vi đen mặt, giương mắt nhìn qua, là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, bên cạnh là một thanh niên mặt đen, dường như Tống Triết hoàn toàn không nhìn thấy cô gái trẻ bên cạnh chàng trai, ưu nhã mỉm cười, gật đầu nói: “Cảm ơn, tôi sẽ.”
 
Hai người đi ra ngoài, một đường đều là đủ loại chúc phúc. Nhiều năm như vậy , dường như đây là ngày vui vẻ nhất.
Hai người vừa nói vừa cười ra khỏi Cục Dân Chính, đi về phía bãi đỗ xe, chỉ là mới đi được nửa đường, một chiếc xe cảnh sát đột nhiên dừng bên cạnh hai người họ, sau đó cửa xe cảnh sát được mở ra, một đám người nhanh chóng nhảy xuống, vây quanh hai người, người cầm đầu nhìn Tống Triết, lạnh băng nói: “Tống tiên sinh, không cần giãy giụa một cách vô nghĩa.”
 
Tống Triết và Dương Vi ngẩn người, tiếp theo đối phương theo thói quen đưa ra giấy phép bắt giữ nói: “Tống Triết tiên sinh, bởi vì ngài bị nghi ngờ có liên quan tới một vụ án đút lót nhận hối lộ, hiện tại hy vọng ngài hợp tác điều tra cùng chúng tôi.”
 
Bởi vì Tống Triết vừa chạy trốn, nên ấn tượng của vị cảnh sát này đối với Tống Triết không quá tốt. Mặc dù không có bằng chứng nào cho thấy anh cố tình chạy trốn, nhưng nhìn hành vi của anh, không khác gì chạy chốn, nếu không phải anh ta một đường chạy như điên đến Cục Dân Chính, hầu như bọn họ đều phải mạnh mẽ xử lý anh như một đào phạm.
Cũng may kịp thời ngăn cản anh tại cửa Cục Dân Chính, mà Tống Triết cũng không kịch liệt phản kháng như trong tưởng tượng, anh mỉm cười quay đầu nhìn thoáng qua Dương Vi, sau đó nói: “Anh theo bọn họ đi trước, tất cả mọi chuyện phía sau đều giao cho em, đã khiến em phải nhọc lòng.”
 
Thanh âm Tống Triết thực dịu dàng, mang theo vài phần xin lỗi, khiến mấy vị cảnh sát ở đây đều có chút khó hiểu, cảm giác mình không phải tới bắt giữ nghi phạm, mà đang tới kéo người này đi dự tiệc.
Mà câu trả lơi của Dương Vi cũng rất kỳ quái, cô không khóc không nháo, gật đầu nói: “Yên tâm đi, em sẽ xử lý tốt.”
Tống Triết nhìn cô, rất lâu sau, anh mới nói: “Có chút không buông tay được.”
Lúc này, một cảnh sát nhịn không được, lớn tiếng nói: “Mấy người đã đủ chưa?! Đừng cọ tới cọ lui, mau lên xe!”

 
“Anh có cần thông báo với người nhà không?”
Vị cầm đầu nhóm cảnh sát trầm ổn hơn vị cảnh sát trẻ tuổi kia một chút, vừa hỏi một câu như vậy, Tống Triết mỉm cười, trong mắt có vài phần kiêu ngạo nói: “Người nhà tôi ở chỗ này, có yêu cầu gì cần thông báo anh có thể nói với cô ấy.”
Đối phương gật đầu, nói tình huống đại khái cho Dương Vi một lần, Dương Vi gật đầu, tiếp theo người cảnh sát ôn hòa nói: “Anh ấy đi vào mấy ngày , làm phiền mọi người chăm sóc.”
Cảnh sát: “……”
 
Loại này giọng điệu đưa con trai đi học này là  thế nào?
Nhưng duỗi tay không đánh người có gương mặt tươi cười, Dương Vi cũng không nói sai cái gì, thậm chí thái độ bình thản này, còn khiến mọi người có vài phần thích. Vì thế vị cảnh sát cầm đầu cứng đờ nói: “Đều là công việc, không có gì chăm sóc với không chăm sóc.”
“Vẫn phải cảm ơn các anh,” Dương Vi thân thiện nói, “Các anh đã vất vả rồi.”
 
“Đúng vậy đúng vậy,” Tống Triết mang còng tay, háo hức nắm tay anh cảnh sát , chân thành nói, “Thật sự, rất cảm ơn các anh. Mỗi ngày các anh phải đi bắt người quá vất vả, lần này tôi kết hôn vội vàng, gia tăng lượng công việc cho các anh, thật ngượng ngùng.”
Cảnh sát: “……”
Này…… Đây không phải là mới vừa kết hôn, bị vui sướng nướng hỏng đầu óc rồi chứ?