Gia Sư Băng Giá

Chương 17: Chương 17: Buổi Đi Chơi Picnic





Là lá la… Trong Lệ Anh có tin nhắn. Nó hồi hộp mở tin nhắn của Huỳnh Anh ra coi: “ Chiều nay em rảnh không đi chơi với anh nhá.”
“ Dạ, chiều nay em rảnh, mà đi chơi ở đâu vậy anh?”
“ Thì cứ em cứ đi đi rồi biết, hẹn em 2h nhá, anh qua nhà đón em”
“ Dạ, Bye anh nhá”
Tôi hí hửng lên phòng tìm 1 bộ đồ nào thật xinh để mặc. Vừa tìm miệng vừa hát vang mấy câu hát mà tôi thích.
- Ơ, hôm nay có chuyện gì mà tiểu thư nhà ta vui thế. – Tiếng của chị tôi.
- Hì hì em đi chơi.
- Vậy sao? Thôi em cứ đi đi, lâu ngày đi chơi cho vui vẻ.
Rồi thời gian trôi qua thật nhanh mới đó đã 2h. Chị tôi có việc ra ngoài, Tường Vi thì đi chơi với Gia Hoàng. Tôi hí hửng đợi anh Huỳnh Anh. Rồi xe của anh ấy cũng tới. Hôm nay trông anh ấy thật xinh trai.
- Em xong chưa, ta đi thôi. – Anh cười.

- Vâng ạ. – Nói xong tôi nhảy tót lên xe của anh ngồi.
- Hôm nay trời đẹp quá. – Tôi nói.
- Ừ, đẹp thật.
- Anh định đưa em đi đâu đó? – Tôi không quên hỏi.
- Thì cứ từ từ, đến nơi em sẽ biết.
Rồi tôi ngồi trên xe ngoan ngoãn như 1 con mèo. Xe dừng lại thảm cỏ xanh mươn mướt. Tôi tung tăng chạy nhảy trên thảm cỏ đó. Còn anh Huỳnh Anh lấy đồ ăn chuẩn bị từ trước trong xe ra.
- Lệ Anh lại đây, giúp anh 1 tay nào. – Anh gọi
Nghe anh ấy gọi, tôi chạy lại ngay. Lấy trong thùng đồ anh ấy mang ra 1 tấm thảm màu hồng xinh tươi. Trải lên rồi ngồi xuống tôi dọn những thứ đồ ăn mà anh mang tới ra dĩa trông thật đẹp mắt.
- Em thấy không đồ ăn này toàn thứ mà em thích đó.
- Hì, sao anh biết đc.
- Anh mà lị.
Thế là 2 chúng tôi ngồi trên tấm thảm đó vừa thưởng thức những món ngon vừa nói chuyện vui vẻ. Tôi không hiểu tại sao khi ở bên anh ấy tôi lại có cảm giác vui đến vậy. Ăn xong, chúng tôi dọn dẹp và đứng dậy, đi dạo quanh đây ngắm hoàng hôn.
- Woa. Hoàng hôn đẹp thật đấy anh. – Tôi hét.
- Ừ, em thích không?
- Có chứ, em thích lắm. – Đến đây tôi mới nhớ đến tối hôm trước, tôi ở bên Gia Kiệt cũng vui vẻ thế. Nhưng thôi, tôi đang nghĩ gì thế này, ở bên anh Huỳnh Anh nhưng tại sao tôi lại nghĩ tới Gia Kiệt, không đc, không đc thế - Tôi nghĩ.
- Em đã hôn ai bao giờ chưa? – Câu nói của anh ta phá tan bao mộng tưởng của tôi.

- Em hôn ng ta thì nhiều, nhưng chưa ai hôn em cả. – Tôi thản nhiên đáp.
- Cái gì, nhiều ư? Em làm gì mà hôn lắm người thế.
- Tại anh không biết đấy thôi. Hồi trước, khi chưa lên đây, em cũng là Hotgirl của trường, có rất nhiều anh chàng tỏ tình với em nhưng bị em từ chối bằng 1 nụ hôn.
- Thật sao? Nhưng tại sao lại là 1 nụ hôn?
- Nụ hôn đó, như 1 lời chia buồn với họ, những người xấu số.
- Ôi trời, vậy có khi nào anh bị em tặng cho 1 nụ hôn đó không? – Anh Cười.
- Thì anh cứ tỏ tình đi rồi em tặng cho. – Tôi đùa.
- Thế còn anh, anh đã hôn ai chưa?
- Chưa, anh chỉ hôn người con gái anh yêu thôi.
- À, ra thế, nhưng nếu anh yêu nhiều người thì sao?
- Cái đó anh không biết. – Anh đỏ mặt.

- Thôi muộn rồi, chúng ta về nhá.
- Ừ.
Rồi anh ấy đưa tôi về. Về đến nhà vẫn chưa ai về cả. Tôi vui vẻ tạm biệt anh Huỳnh Anh và vào nhà. Vào đến phòng của mình, tôi mới nghĩ đến chuyện chiều nay Tại sao, tại sao tôi lại vui như thế, ở bên Huỳnh Anh tôi có được cảm giác vui vẻ, nhưng ở bên Gia Kiệt, tôi có được 1 cảm giác ấm áp, sưởi ấm trái tim giá băng của tôi.
- A, Lệ Anh về rồi à, hôm nay đi chơi có vui không em? – Tiếng nói của chị làm tan biến mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của tôi.
- Dạ, em về rồi, hôm nay chơi cũng vui lắm.
- Mà hôm nay em đi chơi với ai vậy, chị tò mò quá. – Chị tôi nháy mắt.
- Em đi với anh Huỳnh Anh. – Tôi thản nhiên đáp.
- À, là anh ấy à. – Chị tôi nói nhỏ, nét mặt thoáng buồn.
Tôi không hiểu tại sao chị lại buồn dù cố dấu tôi trong khi tôi đi chơi với anh Huỳnh Anh chứ. 2 chúng tôi leo lên giường ngủ. Mỗi người 1 tâm trạng. Nhưng tôi không ngủ đc. Quả thực tôi rất tò mò, tại sao lại thế, tại sao chị tôi lại buồn. Rồi tôi thiếp đi.