Già Thiên

Chương 422: Ám Dạ Quân Vương




Lão yêu nghiệt sống hơn bốn ngàn năm, có thể nói là một nhân vật tuyệt thế. Quả thật đúng như lời hắn, trong cùng thế hệ có mấy người còn tại thế gian?

Nhưng... giờ khắc này hắn lại cầu xin Thần Vương tha mạng. Vì sống sót hắn vứt bỏ hết thảy, không tiếc quỳ xuống dập đầu.

- Thái Vân...

Khương Thái Hư khẽ gọi, cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, thần sắc vô cùng dịu dàng giống như sợ đánh thức nàng.

- Thái Hư huynh, huynh bỏ qua cho ta đi. Trên thế gian này, người cùng thế hệ hiện giờ chỉ còn lại ngươi ta thôi.

lão yêu nghiệt run giọng cầu xin tha mạng.

Thần Vương vụt ngẩng đầu, hai tròng mắt thần mang như điện, sát ý khôn cùng lao ra lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão yêu nghiệt, chiến mâu trong tay phụt ra ánh tím.

sắc mặt lão yêu nghiệt tái nhợt. Hắn biết đối phương sát ý đã quyết, không có khả năng nương tay, âm trầm nói:

- Chúng ta cùng chết đi!

Trong đầu hắn thần hỏa xung thiên, như một cái tiên ló đang thiêu đốt, hóa thành vô cùng tận ngọn lửa cuốn tới Khương Thái Hư. Hắn muốn phá vỡ căn nguyên, trọng thương Thần Vương.

- Đốt-

Thần Vương khẽ quát một tiếng, dao động khủng bố khôn cùng lập tức bình tĩnh lại, lão yêu nghiệt tuyệt thế như một bức tranh cuốn bị đóng trong hư không.

Đây là Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến ra vô thượng diệu thuật, hóa đại đạo thiên âm vào trong một âm tiết, chấn nhiếp hết thảy sát niệm vô hình và hữu hình.

Phốc-

Chiến mâu màu tím trong tay Thần Vương đâm về phía trước, xuyên thủng mi tâm lão yêu tuyệt thế. Sương mù màu đen bay ra, tràn ngập khí tức tử vong dày đặc.

Xích-

Khương Thái Hư khẽ rung chiến mâu, thần diễm màu tím ràn rụa thiêu đốt hết thảy thành tro tàn. lão yêu nghiệt tuyệt thế hoàn toàn hình thần câu diệt.

giờ này phút này, tám nhân vật cấp Thánh chủ còn lại không ai không biến sắc, đều cảm thấy bất an. Tới vùng thiên địa này rồi còn đánh cái gì nữa?

Ở trong Thần Vương Tịnh Thổ, Khương Thái Hư thống trị hết thảy, hợp nhất cùng thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán. Căn bản không thể đối kháng, giống như một vị Thần sống.

Khương Thái Hư cầm chiến mâu màu tím, đảo qua mọi người, yên lặng không nói gì ôm Thải Vân tiên tử cất bước trong mưa hoa, ép tới tám gã cao thủ tuyệt đỉnh.

Ầm-

Đột nhiên thần uy mênh mông phủ xuống, xé rách Thần Vương Tịnh Thổ, mở ra một con đường chạy trốn.

Cực Đạo uy áp.

Có người nắm giữ Thánh binh Đại đế sống lại, sáng lập ra một con đường, nối liền Thần Vương Tịnh Thổ và ngoại giới. Tám nhân vật cấp Thánh chủ như được đại xá, phóng lên trời cao.

Phốc-

Khương Thái Hư đánh ra một kích, chiến mâu màu tím đâm xuyên một người, khiến hắn tan thành nhiều mảnh, máu thịt văng tung tóe trong Thần Vương Tịnh Thổ, trở thành một u hồn. Lại một đại nhân vật hồn phi phách tán.

Xoạt-

Tịnh Thổ xinh đẹp biến mất, Thái Vân tiên tử cùng biến mất. Thần Vương đỉnh đầu lơ lửng thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán, tay cầm chiến mâu màu tím, đứng sừng sững trong sân.

- Thần Vương tổ tông...

Trước Hóa Long Trì, người của Khương gia đồng loạt hô lên. Bọn họ cảm nhận được uy áp Cực Đạo, nhân vật khủng bố nhất ở trong tối rốt cục ra tay sao?

Ầm-

Như là triều tịch mênh mông, lại như thiên quân vạn mã đang chạy chồm. Thanh âm cực lớn khiến rất nhiều tu sĩ đều không chịu nổi một số gần như ngã xuống trong bụi bặm.

Trên bầu trời cao, một con Thần Hoàng (Phượng hoàng) vàng rực hóa thành một luồng hào quang đẹp mắt lao xuống dưới, chim sâu vào trong cơ thể Khương Thái Hư. Khí thế ông lập tức tăng lên một cảnh giới cao không thể với tới.

Vào giờ khắc này, óng không khác gì Thần linh. Tóc đen bay múa, áo trắng xuất trần, thân thể nở rộ thụy thải trong suốt. Ánh mắt đảo qua khiến người hít thở không thông.

- Khương Thái Hư, ngươi cùng Hằng Vũ Lô thân cận như thế, không ngờ có liên hệ trời sinh với nó.

Một thanh âm như cú kêu ở trong tối truyền ra.

Trong địa quật, Thánh Lô do Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành hào quang vạn trượng khiến người ta không thể nhìn thẳng, không ai có thể nhìn thấy hình dáng của nó.

Mới vừa rồi, Thần Hoàng chính là từ trong lô này bay ra, dung nhập vào trong cơ thể Thần Vương.

- Là ngươi giết Thái Vân...

Giọng điệu Khương Thái Hư tuy bình tĩnh nhưng ẩn chứa đau buồn vô tận.

- Bốn ngàn năm trước, khi ngươi giết huynh trưởng ta có từng nghĩ đến ngày này?

Thanh âm như cú rúc lạnh lùng nói.

Thần sắc Khương Thái Hư khẽ động, như nhớ tới chuyện cũ xa xăm, thoáng suy tư nói:

- Trung Châu Song Tử Vương?

- Trí nhớ của ngươi thật không tồi, đã qua hơn bốn ngàn năm còn nhớ được chúng ta.

Thanh âm trong bóng tối càng ngày càng giá lạnh.

Xa xa, mọi người Khương gia đều biến sắc, không nghĩ tới lai lịch của đại địch trong tối lại lớn như vậy.

Hơn bốn ngàn năm trước, Trung Châu Song Tử Vương danh chấn thiên hạ. Huynh trưởng tên là Thái Dương Quân Vương, đệ đệ tên là Ám Dạ Quân Vương. Bọn họ là huynh đệ song sinh.

Hai huynh đệ cùng xuất hiện, quét ngang thiên hạ, đánh đâu thắng đó. Có thể nói là tuyệt đại song kiêu, khó gặp địch thủ.

Cả đời Khương Thần Vương gặp địch vô số, chỉ có trận chiến cùng Thái Dương Quân Vương là gian nan hiểm nguy nhất, có thể nói kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Bọn họ như tồi khô lạp hủ, không biết làm đứt gãy bao nhiêu dãy núi. Đại chiến suốt một ngày đêm Khương Thần Vương mới dùng một kích kinh thế đánh cho Thái Dương Quân Vương hình thần câu diệt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

- Khương Thái Hư, bốn ngàn năm trước có phải ngươi dùng Hằng Vũ Thần Lô giết huynh trưởng ta hay không?

Ám Dạ Quân Vương quát lạnh.

- Ta chưa từng động đến Thánh lô.

Khương Thái Hư nói xong câu đó, bay lên không, tới trên mặt đất.

Hằng Vũ Thánh lô bắn ra hào quang đỏ tham như máu, diễm lệ như ráng, rực rỡ hơn cả thái dương. Đáng tiếc ngoài Khương Thái Hư ra không ai có thể nhìn rõ bộ dạng của nó.

Lúc này hai kiện Thánh binh Cực Đạo kiềm chế lẫn nhau, vẫn đang đối kháng lân nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trước Hóa Long Trì, mọi người của Khương gia thần sắc ngưng trọng, bọn họ cảm giác tinh thế rất không ổn.

Ám Dạ Quân Vương tuyệt đối có khả năng tranh phong cùng Thần Vương. Nếu thật sự đại chiến, rất khó nói rõ ai yếu ai mạnh

Mà đến tột cũng là ai đem Thánh binh của Đại đế cổ cho Ám Dạ Quân Vương mượn? Lai lịch hắn tuy rất thần bí nhưng tuyệt đối không thể có được vũ khí Cực Đạo.

Ý đồ của Ám Dạ Quân Vương rất lớn, hắn muốn cướp lấy Hằng Vũ Lô, một mực thử tới giờ phút này vân còn không chịu từ bỏ.

Lúc này Diệp Phàm lẳng lặng hồi tưởng thủ đoạn của Thần Vương, cùng Đấu Chiến Thánh Pháp của mình lý giải ẩn chứng lẫn nhau, thu hoạch rất lớn.

Ầm-

Bỗng nhiên đại chiến giữa Ám Dạ Quân Vương cùng Thần Vương bùng nổ. Bọn họ xông lên tận trời, thi triển mọi thủ đoạn.

Hằng Vũ Lô cùng một kiến Thánh binh Cực Đạo ở trong trận văn không trọn vẹn của Đại đế giằng co lẫn nhau, vẫn chưa bị kéo vào trong chiến đấu.

Trận chiến này không ai có thể thấy được. Hai bên đi lại trong hư không dập nát, tiến hành chính là đối kháng đại đạo, hung hiểm hơn quyết đấu vừa rồi vô số lần.

Ống-

Thần Thành rung chuyển, rất cả mọi người đều rung động, cảm giác thiên địa đại đạo ép xuống. Rất nhiều người đều nơm nớp lo sợ, trực tiếp nhũn ra ngã xuống đất.

Ám Dạ Quân Vương tuyệt đối là nhân vật cực kỳ khủng bố, cũng không biết cường đại hơn ba lão yêu nghiệt vừa rồi bao nhiêu lần. Hắn dựa vào chính mình sống tới hiện tại, cũng không giống như ba lão yêu nghiệt dựa vào dược hiệu của Âm Minh Thảo mới bảo ưì bất hủ. Ám Dạ Quân Vương thọ nguyên chưa hết, thần lực vô cùng, thân thể cùng thần niệm làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

hắn lĩnh ngộ đối với "Đạo", đương thời ít người có thể sánh vai, tới mức độ làm người ta sợ hãi.

Có thể tưởng tượng, nếu như Thái Dương Quân Vương của ngày xưa còn sống, Song Tử Vương liên thủ hành tẩu thiên hạ sẽ có uy thế khủng bố cỡ nào?

Trận chiến này nhất định sẽ được ghi vào trong lịch sử tu luyện. Hai vị tuyệt đại vương giả tranh phong, không biết đã bao nhiêu năm chưa từng xảy ra.

Nhưng mà khiến người ta tiếc nuối chính là không ai có thể nhìn thấy quá trình bọn họ đại chiến. Hai người trên bầu trời dẫn động đại đạo quyết đấu, trừ phi là đối thủ cùng một tầng lớp bằng không căn bản không thể nhìn đến.

-Sát!

Bảy nhân vật cấp Thánh chủ chạy trốn lại quay lại, đánh về phía mọi người của Khương gia, muốn quấy nhiễu tâm thần của Thần Vương, gián tiếp trợ giúp Ám Dạ Quân Vương tiêu diệt Thần Vương.

Không phải bọn họ không muốn đi luôn, mà Thần Thành bị phong bế, ngày nào Hằng Vũ Thần Lô chưa thu lại, ngày đó bọn họ còn không thể thoát đi. Nếu Khương Thái Hư thắng lợi, tất cả bọn họ đều phải chết, không ai có thể sống sót.

Đông-

Thiên địa bị đánh thủng, thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán trấn áp xuống, ngăn cản một đám nhân vật cấp Thánh chủ ở ngoài Hóa Long Trì. Nó phun ra nuốt vào vô tận sát khí.

Đại khấu thứ chín Khương Nghĩa bước lên quát:

- Bọn chuột nhát giấu đầu lòi đuôi.

Khương Vân cùng tiến lên lạnh lùng nhìn chằm chằm bảy vị cường giả tuyệt đỉnh. Đối phương hiểm ác như thế, bức Thần Vương đem nửa kiện vũ khí Cực Đạo đánh về để bảo hộ bọn họ, khiến hắn cùng phẫn uất vô cùng.

- Thần Vương lão tổ, không cần phải cố kỵ chúng ta. chỉ cần ngài có thể thủ thắng, hết thảy đều có thể nghịch chuyển.

Mọi người Khương gia hô to.

- Ha ha ha...

Bảy nhân vật cấp Thánh chủ cười lớn.

- Khương Thái Hư chết chắc rồi!

Bọn họ bay lên trời, rời xa nơi này, sợ tuyệt đại Thần Vương đột nhiên đánh trở về.

Đóng-

Đột nhiên Hằng Vũ Thánh lô chấn động, giống như muốn phá hư không mà đi, khiến cho cả Thần Thành đều rung chuyển.

- đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người Khương gia giật mình.

- Không tốt. Trận văn Đại đế do Ám Dạ Quân Vương vẽ ra phát huy tác dụng, hợp nhất cùng một kiện Thánh binh khác, muốn cuốn Thần lô đi.

Cường giả Khương gia nắm giữ Hằng Vũ Thần Lô kinh sợ hô lớn.

- Chết tiệt!

Khương Vân rống giận. Ông rốt cục hiểu được Ám Dạ Quân Vương muốn giết Thần Vương chẳng qua là thứ yếu, mục đích chủ yếu nhất là muốn cướp Thánh lô.

Ầm~

Trên bầu trời truyền đến uy áp khủng bố, hai vị tuyệt đại cường giả dường như đang ép tới gần mặt đất.

- Khương Thái Hư, Hằng Vũ Thánh lô sẽ là của ta, ngươi không đủ sức xoay chuyển trời đất.

Ám Dạ Quân Vương cười lạnh, dẫn động đại đạo chặn giết Khương Thái Hư không cho ông trở về mặt đất.

- Đem hỏa lò trên người ngươi đánh ra, để nó tới gần Thánh lô.

Đột nhiên trong lòng Diệp Phàm vang lên thanh âm của Khương Thái Hư.

Diệp Phàm chấn động trong lòng. hắn lập tức nghĩ tới Ly Hỏa Thần Lô, chẳng lẽ thật sự có liên hệ gì với Thánh lô của Khương gia hay sao?

giờ phút này không phải lúc để do dự. Diệp Phàm phi thường quyết đoán đem Ly Hỏa Thần Lô đánh ra ngoài, khiến nó hóa thành một ánh lửa bay về phía Hằng Vũ Thánh lô.

Ầm-

Thiên địa chấn động, Hằng Vũ Lô sáng rực lên, thánh huy của Hoàng Huyết Xích Kim lập tức bao phủ cả Thần Thành. Mọi người toàn thành đều bị kinh sợ.

đã xảy ra chuyện gì?

Ngay sau đó, gần như hơn phân nửa mọi người đều quỳ xuống, căn bản không chịu nổi uy áp mênh mông bất thỉnh lình ập tới.

Hằng Vũ Thánh lô ổn định lại, dù cho một kiện Thánh binh khác liên hợp cùng một chỗ với trận văn Đại đế cùng đối kháng nó cùng ở vào hạ phong tuyệt đối.

Trên bầu trời, Ám Dạ Quân Vương cả kinh kêu lên:

- Đó là hỏa ló gì? Bên trong ẩn chứa đạo văn Đại đế, phá giải trận văn ta khác xuống!

Đông-

Thiên âm đại đạo trên trời cao lại vang lên, giống như Thiên Đình cổ phủ xuống the gian, chấn động ra đại đạo thần lực không gì sánh nổi, bao phủ toàn bộ Thần Thành.

Ám Dạ Quân Vương kêu một tiếng đau đớn:

- Khương Thái Hư, ngươi bị nhốt trong Tử Sơn, thọ nguyên gần như cạn kiệt, làm sao lại đột phá đến cảnh giới này?

-o0o-