Già Thiên

Chương 539: Vô Thủy trận văn




Đoàn người Diệp Phàm cũng không biết đã vượt qua biết bao nhiêu vạn dặm, từ khu vực trung bộ của Đông Hoang, đi tới gần Bắc Vực.

Thánh Nhai nằm tại vùng giáp ranh giữa Trung Vực và Bắc Vực, vị trí rất đặc thù, bình thường thì chưa từng có người nào tới đây cả, ai nấy đều kính sợ mà tránh xa.

Điều này là do đây là nơi không hay ho chút nào, Thánh thể đại thành khi tuổi già thì bỗng nhiên đột tử tại đây, máu nhiễm đỏ cả sườn núi, khiến cho ai tới đây cũng đều vô cùng khiếp sợ.

Phải biết rằng Thánh thể đại thành là tồn tại vô thượng, có thể tranh hùng được với cả Đại Đế cổ, kết quả là lại nhận được kết cục như vậy, trở thành một mê án lịch sử vĩnh viễn không ai lý giải được.

Tuy rằng tên nó giống như là một vách núi, nhưng khi tới gần thì mới phát hiện rằng nó là một dãy núi vô cùng bao la hùng vĩ, nguy nga trầm trọng.

Toàn thân dãy núi này đen như mực, vô số cổ thụ mọc phía trên cũng không che nổi màu đen này, có hơn năm mươi ngọn núi lớn như vậy cũng tồn tại một cỗ khí thế cuồn cuộn vô cùng vô tận.

- Thánh thể vô thượng đại thành quá cường đại, lại có thể ngang nhiên cắt đứt nó từ trong Bất Tử Sơn ra, làm thành chỗ bế quan.

Đại hắc cẩu cảm thán.

Đám người Diệp Phàm không thể không kinh hãi, trong đầu tưởng tượng ra một Thánh thể đại thành tung hoành thiên hạ, ngạo thị đất trời, nhưng khi tuổi già sức yếu, thì bị một tồn tại nào đó thừa cơ tiêu diệt.

Nếu không thì với thần uy cái thế của hắn, khi cường thịnh còn có thể luận bàn với cả Đại Đế, trên thế gian này rất khó có người tiêu diệt được hắn.

- Anh hùng tuổi xế chiều, thế gian coi rẻ kẻ bạc đầu, đây là bi ai lớn nhất trên đời này a...!

Đại hắc cẩu thở dài.

- Tiểu Diệp Tử, ngươi nhất định phải tìm được một cây Bất Tử Thần Dược, mang về trồng, sống tận hai kiếp người, ta nghe gia gia đã từng nói, khi Thánh thể đại thành già đi thì cũng không bình yên đâu, ngàn vạn lần đừng để cho khí huyết bị suy yếu đó.

Lý Hắc Thủy cũng nói.

Năm mươi ngọn núi màu đen cũng tồn tại, khiến cho người ta cảm nhận được áp bách cường đại đang đè xuống, mỗi khi nhìn thấy chúng, bọn họ lại ngờ như một lần nữa lạc vào trong Bất Tử Sơn vậy.

- Đại ca ca, nơi này cũng có Ngộ Đạo Trà hay sao?

Cô bé con ngước đầu lén hỏi, nàng vẫn còn nhớ mãi không quên gốc cây cổ Trà Thụ trần truồng chạy trốn khi trước.

- Nơi này không có thứ đó, nhưng còn có nhiều thứ thần bí hơn nữa đấy.

Diệp Phàm xoa đầu nàng.

- Bên trong đó thì có gì cổ quái?

Lý Hắc Thủy hỏi đại hắc cẩu, nơi này ngày thường không có ai dám tới gần, từ trước tới này ai ai cũng tránh nó như tránh ma quỷ vậy.

- Ta cũng không rõ nơi này có cái gì, nhưng dù sao thì cũng có vẻ tà môn, sau khi tiến vào, lúc đi ra thì sẽ chết tức tưởi một cách rất quỷ dị.

Đại hắc cẩu lẩm bẩm.

- Ngươi có ý gì?

Lý Hắc Thủy hỏi tiếp.

- Cụ thể thì chính là có sau khi vào trong này, lúc trở ra thì chẳng hiểu tại sao lại chết đi, vô cùng yêu dị và huyền bí, khiến người ta không hiểu rõ được.

Đại hắc cẩu bổ sung.

- Nếu thế thì đây là một vùng đất chết à, ngay cả gặp được cái gì cũng không biết?

Diệp Phàm kinh ngạc nói, nơi này quả thật không tầm thường chút nào, cũng không biết sẽ gặp được gì trong đó.

Tuy nhiên, bọn họ cũng không phải sợ hãi, dù sao cũng có một vị Thánh nhân đi cùng, nếu ngay cả Lão Phong Tử cũng không thể đi ra đi vào nơi này, thì trên thế gian hiện nay cũng không còn ai có thể làm được nữa.

- Ngao...!

Một tiếng sói tru thê lương truyền đến, vô cùng bi thương, vang vọng trong dãy núi màu đen này.

- ở đây có họ hàng nhà ngươi đang sống đẩy.

Lý Hắc Thủy chọc đại hắc cẩu một cái.

- Gâu!

Đại hắc cẩu nhe răng, cắn luôn cổ tay của hắn, chết cũng không nhả.

- Con bà nó, ta chỉ nói sự thật mà thôi, ngươi kích động cái rắm gì vậy, mau mở miệng ra.

Lý Hắc Thủy kêu lên thảm thiết.

- Quạ... quạ...!

Mấy con quạ đen tràn ngập khí tức chết chóc đang lượn lờ trên vách núi màu đen, đậu trên một cảnh cây trụi lá, khô héo, chênh vênh bên cạnh vách đá, phát ra tiếng kêu ghê rợn, tràn ngập vẻ thê thẦm

- Sao ta cứ thấy nơi này không hay ho gì nhi.

Lý Hắc Thủy rút được cái tay từ trong miệng Hắc Hoàng ra, cảm thấy nơi này vô cùng lạnh lẽo.

- Không có việc gì đâu, ta không tin vách núi màu đen này lại thật sự có thể có tà, tuy Thánh thể đại thành đã đột tử tại đây, nhưng dù sao đó cũng là chuyện xảy ra tận mười mấy vạn năm trước, ngay cả có thứ kỳ dị gì đó thì cũng đã bị năm tháng thời gian cuốn ữôi rồi, không có thứ gì có thể sống láu như vậy được đâu.

Đại hắc cẩu có chút chột dạ, thứ duy nhất mà nó dựa vào lúc này là chiến lực của Lão Phong Tử.

- Đi thôi!

Diệp Phàm bế cô bé con lên, đặt trên lưng Hắc Hoàng, sau đó bước nhanh về phía trước.

Vèo... vèo...!

Một con thô trắng chạy trốn ra ngoài, theo sau nó là một con chồn, chúng đều già tới mức không thể già hơn được nữa, lông lá trên người gần như đã rụng hết cả rồi.

Ti...ti...!

Ngay sau đó, một con đại xà gầy ữơ xương, to bằng khay nước, chậm rãi bỏ ra, uốn lượn về phía vách núi phía xa.

- Đây lànhừng sinh vật mà thế gian kinh sợ đây sao...!

Mọi người đều cảm giác có chút quái dị, những sinh vật này tất nhiên không là gì với bọn họ cả, nhưng truyền thuyết trong nhân gian lại miêu tả nơi này rất kinh khủng.

Sau khi tới gần Thánh Nhai màu đen, khí tức quỷ dị lại càng đậm đặc, giống như đang đi đến một nghĩa địa, khiến người ta lạnh cả người.

Đột nhiên, có một tiếng khóc lớn vang lên, vô cùng bi trắng, thanh ám truyền ra hơn mười mấy dặm.

Ngay bên cạnh bọn họ có một gốc cổ thụ khô héo, lớn tới hơn năm, sáu người ôm không hết, sinh trưởng bên cạnh Thánh Nhai.

Trên cây có một tổ chim rất đáng sợ, toàn dùng xương khô dựng lên, cao hơn nửa người, ám khí dày đặc lượn lờ xung quanh, hình thành một màn sương mù uốn lượn.

- Con bà nói, đây là loại chim gì vậy?

Lý Hắc Thủy kinh ngạc, cảm thân thân thể lạnh hơn một chút.

Bên cạnh cái tổ chim do xương người kết thành, có một con chim quái dị đang đứng, toàn thân đen như quạ, khuôn mặt lại giống người, nhưng lại có mỏ chim màu đen cong như một cái loan đao.

Nó cao hơn một thước, đen như mực, ám khí trên người vô cùng đậm đặc, vươn cái đầu giống như người chết, khiến cho cả cổ thụ khô héo này cũng có chút lạnh lẽo.

- Nơi này thật là con bà nó tà môn!

Đại hắc cẩu run lên, không kìm nổi chửi đổng, nói:

- đây là một loài chim cổ, gần như cũng rất ít khi nhìn thấy ở thời viễn cổ, chuyên đi ăn thi thể của cường giả, theo truyền thuyết thì nghe thấy tiếng khóc của nó thì không ai có thể sống lâu hơn được nữa.

Phạch... phạch...!

Con chim quái dị này giương cánh bay lên, trong miệng rớt xuống một cái đầu người đã bị gặm một nửa, hình dạng vô cùng dữ tợn.

- Sao ta cứ cảm thấy dường như là đang ra đường gặp chuyện không may vậy nhi, như là có điềm báo chuyện nào đó không hay sắp xảy ra.

Vù!

Cuồng phong gào thét, Lão Phong Tử đột nhiên ra tay, ống tay áo như cuốn lấy cả trời đất, thổi bay cả cỏ cây và đất đá ra xa, từ phía xa truyền đến một tiếng gầm nhẹ, khiến cho linh hồn người ta phải phát run lên.

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy vô cùng khiếp sợ. Một sinh vật hình người, toàn thân được phủ bởi một bộ lông màu đen rậm rạp, khiến cho người ta phát run, lóe lén một cái tận sâu bên trong Thánh Nhai màu đen, biến mất không còn tung tích.

- Con bà nó, đó là cái gì, là con gì vậy?

Đại hắc cẩu giật mình.

Tất cả cảnh vật mờ ảo xung quanh bị cuốn đi hết, ữỡ nên rõ ràng hơn rất nhiều, bầy quạ đen, tiếng sói tru và những thứ khác đều biến mất, dãy núi màu đen cao lớn lại khỏi phục lại sự im lặng như trước.

- Đi thôi, vào trong xem thế nào, lát nữa hoàn toàn là dựa vào trình độ trận văn của ngươi đó.

Diệp Phàm nói.

Rốt cuộc thì đoàn người Diệp Phàm cũng tiến vào trong dãy núi này, Diệp Phàm lấy ra cuốn sách cổ khi xưa lấy được tại Bắc Vực Lệ Châu, tìm kiếm nơi đánh dấu có Cửu Bí.

- là chỗ sâu nhất trong Thánh Nhai...!

Mọi người chụm lại quan sát, sau đó đồng thời nhíu mày, trong khoảnh khác khi tiến vào Thánh Nhai, bọn họ có cảm giác như đang vào trong Bất Tử Sơn, không khác gì cả.

- Không thể phi hành!

Lý Hắc Thủy là người đầu tiên phát hiện tình huống không ổn, căn bản không thể rời khỏi mặt đất, không bay lên không trung được.

- Nơi này có trận văn của Đại Đế cổ, không phải là Hư Không Đại Đế lần trước, mà là một người khác bày ra.

Trong mắt đại hắc cẩu lóe ra ánh sáng kỳ dị.

- Nhất định phải vô cùng cẩn thận, ngay cả Xích Long đạo nhân cũng bị nhốt tại cho sâu nhất khoảng một ngàn năm trăm năm, thiếu chút nữa đã bị luyện hóa thành tro rồi.

Diệp Phàm nhắc nhở.

- Yên tâm đi, lần này ta tuyệt đối nắm chắc, bằng trình độ đạo văn của ta đây, có thể đi lại trong này như cho không người.

Không hiểu tại sao đại hắc cẩu lại đột nhiên rất nắm chắc, nói:

- Đi theo ta.

răng rắc...!

Đại hắc cẩu bừng bừng hứng trí đi trước Tiên, nhưng nó vừa đi được hai bước, trên bầu trời đột nhiên đánh xuống một luồng sét dài vạn dặm, đánh cho nó sùi bọt mép, lảo đảo lăn ra đất, toàn thân bốc lên khói đen khét lẹt.

Nếu không phải vào những lúc mấu chốt, Diệp Phàm cảm thấy nó không đáng tin, nên bế cô bé con lại, nếu không thì cô bé kia cũng đã bị vạ lây sét đánh rồi.

- Cẩu cẩu, ngươi không sao chứ?

Cô bé con chớp chớp đôi mắt to, thật là bị dọa sợ rồi.

- Đau chết mất...!

Đại hắc cẩu nam bẹp trên mặt đất, bốn chân không ngừng co giật, trong miệng thì thào:

- Đại Đế, tới cả ta mà người cũng đánh sao?

- Ta thấy con chó chết bầm nhà ngươi lúc nào cũng làm hỏng việc, vừa mới nói cái gì mà như đi vào chỗ không người, kết quả thì như thế nào, vừa ba hoa xong là bị sét đánh luôn.

Lý Hắc Thủy đả kích.

-Gâu! @#$%

<sup>A</sup>

&...Ị

Đại hắc cẩu muốn cắn hắn, kết quả là giãy giụa mãi mà không đứng dậy nổi, nó bị thương rất nặng, bị gẫy rất nhiều khúc xương. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Điều này làm cho mọi người thầm kinh hãi, Thánh Nhai thần bí và đáng sợ này còn tà dị hơn so với bọn họ tưởng tượng nhiều lắm, lúc này mới tiến vào vài bước mà thôi, vậy mà đã thiếu chút nữa là đã đánh chết tươi luôn Hắc Hoàng có trình độ đạo văn thâm hậu này.

Xoát!

Lão Phong Tử khẽ búng ngón tay, một luồng sáng bay ra, bao phủ lấy toàn thân đại hắc cẩu, nháy mắt trong người nó phát ra tiếng xương kêu lịch kịch, vết thương nhanh chóng lành lại.

Nó lăn một cái lên, hùng hùng hổ hổ nói:

- Con bà nó, tại sao tới cả ta mà nó cũng dám đánh, chắc là trận văn này có gì sai lầm rồi, để ta cẩn thận xem lại thế nào.

Sau khi đại hắc cẩu cẩn thận nghiên cứu, nó lộ vẻ nghi hoặc, sau đó lại nói rất thoải mái:

- thì ra là thay đổi mấy chỗ rất nhỏ, ta biết lỗi ở đâu rồi, lần này tuyệt đối không thành vấn đề đâu.

Nó lại đi tiếp về phía trước, lúc đầu cũng không có vấn đề gì, nhưng khi nó bước ra bước thứ mười ba thì lại có một luồng lôi điện to lớn, từ trên cao vạn trượng đánh thang xuống.

răng rắc...!

Lần này đại hắc cẩu còn thảm hại hơn, cả người cháy đen, khói trắng phụt ra từ lỗ mũi, lỗ tai, trong miệng phun ra tia lửa, toàn bộ thân thể gần như đã bị nướng chín.

- Ngao ô...! Đau chết bổn hoàng rồi, con bà nó, gâu!

Đại hắc cẩu lăn lộn kêu đau, moi một thớ thịt trên người nó dường như cũng đều đang co giật, phát ra mùi cháy khét lẹt.

- Ta ngất đây, con chó chết này chẳng lẽ định tự đùa bản thân tới chết sao, may mà lần này không phải là chúng ta đi trước.

Diệp Phàm ữố mắt, nhìn ữân ữối, tên này thật sự không đáng tin chút nào, thật sự chưa từng thấy ai không đáng tin như nó.

- Cẩu cẩu a, ngươi có sao không, ta ngửi được mùi thịt nướng này...!

Cô bé con hỏi với vẻ rất quan tâm.

- Thật là thơm a!

Lý Hắc Thủy lại càng khoa trương hơn, trong lúc này mà hắn lại còn không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng.

Đại hắc cẩu lập tức trợn mắt, gào lên:

- Con bà nó, tên hắc quỷ nhà ngươi nhìn kiểu gì vậy, ngươi có ý gì? Gâu!

Hai tên cực phẩm này từ khi gặp nhau đã không thể chung sống hòa bình được, luôn hạnh họe lẫn nhau, bất cứ lúc nào cũng mắng chửi, cạnh khóe nhau được.

-o0o-