Già Thiên

Chương 545: Lão trọc đầu, lão bằng tử (hạ)




- Đây là nhân vật dạng gì, như thế nào lại xuất hiện trên Thánh Nhai, dám ngăn cản Thánh nhân đương thời...

Đại hắc cẩu sợ hãi.

Lão Phong Tử ngừng lại, giằng co cũng cỗ thân thể lạnh như băng phía trên, tóc dài rậm rạp trên đầu lão rối tung, khí thế của lão cường thịnh, bước nhanh mấy bước tới phía trước.

- Các ngươi vẫn giống như trước không nên nhìn, không cần xuất ra thần niệm thăm dò, cứ chờ ở nơi đây!

Lão Phong Tử cảnh báo, sau đó đi nhanh tới phía trước.

"Sự tình không tốt lắm! Bức cho Thánh nhân cũng không thể không ra tay." Trong lòng mấy người đều rất bất an.

- Bá bá! người phải cẩn thận nha!

Cô bé ở phía sau kêu lên.

Diệp Phàm bọn họ nghe theo cảnh báo, không có nhìn tới phía trước, thần niệm cũng thu liễm lại, hoàn toàn ngăn cách với phía trên, tránh cho gặp phải chuyện không tốt.

"Ầm!"

Phía trên, phát ra dao động khủng bố làm cho thân bọn họ suýt nữa xụi lơ ngã trên mặt đất. Nếu không nhờ nơi đây có trận văn của Vô Thủy Đại Đế, chỉ sợ tính cả ngọn núi lớn cũng không còn tồn tại.

Thánh nhân đương thời động thủ, đại chiến cũng nhân vật kỳ bí kia, phi thường kịch liệt, thông qua trận văn của Đại Đế cổ truyền xuống dưới.

- Thật khủng bố...

Cuối cùng, đại hắc cẩu ngồi phịch xuống đất, cả người đều đang run rẩy, không còn chịu đựng nổi loại uy áp này.

Lý Hắc Thủy càng không chịu nổi, trước một bước mềm nhũn ngã xuống đất, thân thể hắn không nghe chính mình sai sử, hắn căm giận nói:

- Con chó chết! ngươi ngồi trên mình ta!

Đại hắc cẩu cường tráng giống như một con trâu đực lớn, làm cả người hắn bất lực không đủ sức, đẩy không nhúc nhích, thiếu chút nữa đè Lý Hắc Thủy đến nghẹt thở.

Diệp Phàm ra sức chống cự, thân thể hắn vô cùng cường hàn, toàn thân tinh khí mênh mỏng, huyết khí màu vàng mãnh liệt, cuối cùng không có ngã xuống dưới uy áp của Thánh nhân.

chỉ có cô bé là không việc gì, không cần chống lại, chỉ chớp chớp đôi mắt to, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn xem đại hắc cẩu cũng Lý Hắc Thủy làm trò.

Sau nửa khắc, uy áp vô tận đáng sợ kia biến mất, sương mù dày đặc bốc lên, Lão Phong Tử từng bước một quay trở lại, nửa người bên trái đều nhuộm đầy vết máu.

- Bá bá người bị thương rồi... Nguồn truyện: Truyện FULL

Cô bé kêu lên.

- Cái gì, Thánh nhân đương thời mà cũng bị thương đổ máu!

Đại hắc cẩu lăn lông lốc một vòng rồi đứng lên, trừng cặp mắt to nhìn chằm chằm.

- cũng không phải là máu của ta, là của cổ thi kia.

Lão Phong Tử đáp lại.

Máu tươi bắn toé lên trên người một vị Thánh nhân thật đủ để dọa người. Vừa rồi cổ thi kia nhất định đã làm cho Lão Phong Tử bất đắc dĩ phải vận dụng bản lãnh chân chính của mình.

ở phía trước, thân thể hùng vĩ kia ngã xuống nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, có thể nhìn thấy có máu đang chảy ra phát sáng, trông rất quỷ dị.

- Thánh Nhai quá đáng sợ đi! Bước lầm một bước sẽ lập tức bước xuống Địa ngục, những cường giả viễn cổ này mất đi vô tận năm tháng, còn ra đây tác quái!

Lý Hắc Thủy nhíu mày lo lắng.

- Bá bá! Mấy người chúng ta nhìn thấy lúc này lại xuất hiện kia...

Cô bé chỉ vào chỗ sâu trong sương mù dày đặc, nói ra một tin tức phi thường không tốt.

Trên vách núi, mấy thân ảnh giống như hoá thạch đứng sừng sững ở trong sương mù dày đặc, vẫn không nhúc nhích nhìn xuống phía dưới.

- Bọn họ không phải thi thể viễn cổ sao, như thế nào đều di chuyển được?

Toàn thân Lý Hắc Thủy nổi lên một lớp da gà.

Da đầu Diệp Phàm cũng phát run lên, đúng là mấy người vừa rồi nhìn thấy ở giữa sườn núi. Bọn họ già nua không chịu nổi, có nam có nữ, đều ăn mặc theo phục sức cổ xưa.

Lão Phong Tử không nói gì thêm, bảo đại hắc cẩu lấy ra một góc trận đồ kia, cẩn thận xem xét nghiên cứu, lẳng lặng suy nghĩ, Diệp Phàm bọn họ không dám quấy rầy.

Cứ như vậy, ước chừng đứng một ngày một đêm, Lão Phong Tử mới ngẩng đầu lên, tiếp tục cất bước đi tới phía trước, một con đường lớn màu vàng đột nhiên hiện ra ở dưới chân mấy người.

- Không ngờ lại diễn biến ra "đạo" như vậy, thông suốt mau lẹ tuyệt đỉnh...

Ánh mắt Đại hắc cẩu trông là lạ.

Cứ như vậy, bọn họ tiếp tục đi tới trên con đường màu vàng, chừng nửa khắc sau đã lên tới chớp đỉnh phía trên, mấy nhân vật phục sức cổ xưa kia cũng không có tới gần.

Đây là một sườn núi phi thường rộng lớn, trên bề mặt đủ để xây dựng một thành trấn loại nhỏ.

Tuy nhiên, nơi này lại là một vùng đất khô cằn sòi đá, không có một gốc cây một ngọn cỏ, cả vật thể có màu tối đen, cũng có nhiều vết máu màu đỏ sậm.

Vài chỗ đặc biệt còn có một số hố nước màu đỏ tươi chói mắt, trải qua năm tháng lâu dài như vậy, tuy rằng linh khí tan hết, nhưng không biết vì Nguyên nhân gì, thánh huyết thủy chung không có khô cạn.

Hấp dẫn chú ý của người ta nhất chính là bên cạnh Thánh Nhai, nơi đó có một cỗ quan tài đá thật lớn, dài chừng trăm trượng, treo trên sườn núi cụt.

- Quan tài cổ trường tồn trên thế gian gần hai mươi vạn năm...

Mỗi người đều nổi lên gợn sóng trong lòng, nếu không ngoài dự đoán, đây là nơi Thánh thể đại thành phơi thây, trong quan tài là hắn mới đúng.

- Thánh thể đại thành cả người đều là bảo bối, một khúc xương cũng vô giá, cả thân thể đủ để trở thành thánh vật luyện chế Thánh binh cái thế!

Bọn họ đi tới phía trước quan tài thật lớn dài trăm trượng, tất cả đều cẩn thận quan sát, đây chính là chỗ mai táng thánh, trong đó có thể có tiên trân tuyệt thế.

- Bí quyết chữ "Hành" của Cửu Bí ở đâu, hẳn không phải là ở bên trong quan tài cổ này chứ?

Bọn họ tới đây mục đích lớn nhất chính là tìm bí quyết chữ "Hành", là một thánh thuật quán thế vang dội cổ kim, phàm là tu sĩ đều muốn thu lấy, ngay cả Thánh nhân đều khát vọng.

- Quan tài đá mốc meo này sao, mọc quá nhiều rong rêu...

Đại hắc cẩu hồ nghi.

- Không phải rong rêu, là lông xanh rất dài!

Lý Hắc Thủy phát lạnh từ đầu đến chân, cả người đều lạnh như băng.

Trên đỉnh núi mặc dù tràn ngập sương mù, nhưng bọn họ đi tới gần quan tài cổ cũng có thể nhìn thấy cảnh vật rõ ràng.

- Con bà nó! Là lông xanh từ trong quan tài mọc ra, thật rậm rạp gần như sắp bao phủ cả cổ quan tài rồi!

Lông đen trên toàn thân đại hắc cẩu dựng đứng chổng ngược, giống như bị người ta đạp trúng cái đuôi, nó nhảy bật lên thật cao, kinh hãi quá độ.

- hỏng rồi! Việc lớn không tốt, chẳng lẽ thi thể của Thánh thể đại thành đã xảy ra biến cố gì hay sao?

- Đại Đế cổ bất kể chết đi bao nhiêu vạn năm, thân thể bọn họ cũng sẽ không hư thối và mục nát, Thánh thể đại thành cũng nhất định như thế, nếu thi thể hắn phát sinh biến đổi thì thân thể cái thế vô song kia...

Mấy người đều hoảng sợ đến ngây người, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

- Chúng ta mau mau tìm được bí quyết chữ "Hành" của Cửu Bí, rồi mau chóng rời khỏi đây, ngàn vạn lần không nên động tới cỗ quan tài này!

Đại hắc cẩu sợ hãi, lần đầu tiên nó nhìn thấy bảo bối mà không nổi lòng tham nhào tới.

Diệp Phàm lấy ra quyển sách cổ, cẩn thận so sánh đối chiếu, sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn ngơ ngác không nói gì: vị trí của bí quyết chữ "Hành" của Cửu Bí nhưng lại chỉ hướng ngay tại chỗ cổ quan này.

- Chẳng lẽ phải mở quan tài ra hay sao?

Hắn nổi da gà, nếu như gặp phải cái gì cổ thi của Thánh thể đại thành hiện ra, mấy người có thể sẽ bị tiêu diệt toàn bộ tại đây.

- Con bà nó! lão trọc đầu chết tiệt kia, còn có cái lão bằng tử cưỡi trâu cũng đã tới đây rồi! Nơi này cũng có ấn ký của bọn họ!

Đại hắc cẩu tức giận mắng.

ở bên cạnh quan tài cổ, lại là hai tấm bia đá, ghi lại điếu văn.

Ngoài ra, còn có hai bức tinh không đồ thật lớn, dường như tại đây bọn họ phân biệt thôi diễn ra cái gì, dày đặc tinh đấu đầy đất.

Trong mỗi một bức tinh không đồ, đều có một đường dây nhỏ, đến không thể nhận ra, chỉ dẫn hướng tới chỗ sâu trong tinh không, điều này làm cho Diệp Phàm trong lòng vừa động, chẳng lẽ là Tinh Không Cổ Lộ sao?...

Hai bức tinh không đồ rất lớn, đều không phải là khắc vào trên tấm bia đá, mà là lạc ấn ở trên mặt đá dưới đất, đây là một bức thôi diễn tỉ mỉ.

Niên đại chúng được khắc ra cũng hơn kém nhau mấy trăm năm, nhưng cũng không phải là một cái thời kì, có thể phân biệt rõ ràng. Nhưng cả hai bức đồ họa đại khái đều ở thời điểm hơn hai ngàn năm trước.

cũng so sánh với mười mấy vạn năm, hai ngàn năm cũng không tính là nhiều lắm, nhưng cũng là thời kì Tiên Tần, xưng được với một đoạn năm tháng rất cổ xưa.

Các Thánh chủ Đông Hoang đại khái cũng chỉ có thể sống đến tuổi tác này, thời gian dài thêm một chút, sẽ bụi về bụi đất về đất, từ xưa không người nào có thể không chết.

- lão bằng tử cười trâu này diễn biến huyền cơ cái gì, ta thế nào xem không thấu?

Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm một bức khắc đồ trong đó, suy nghĩ thời gian rất lâu, cũng xem không rõ.

chỉ có Lão Phong Tử trong ánh mắt sâu sắc, nhìn rất xuất thần, có thể rõ ràng nhìn thấy, hai bức khắc đồ đang diễn biến ở chỗ sâu trong con ngươi lão, lạc ấn vào trong đầu của lão.

Diệp Phàm trong lòng vừa động, cũng lạc ấn hai bức tinh không đồ, yên lặng ghi tạc trong lòng. Cái này nói không chừng chính là con đường về nhà của hắn.

- Hai con rồng nhỏ đang di chuyển...

Cô bé giƠ ngón tay nhỏ bé chỉ vào hai đường dây nhỏ trong tinh không đồ. Thị giác của cô bé thực đặc thù, có thể nhìn thấy diễn biến của hai đường nhỏ uốn lượn và duỗi thân.

Diệp Phàm dù có Thần Nhãn cũng phải tiêu phí thời gian rất lâu, mới chậm rãi thấy rõ, rồi sau đó một tia không lầm ghi tạc trong lòng.

ngày sau, nếu không thể từ Tế Đàn ngũ sắc ở cấm địa Thái cổ quay về một chỗ tinh không khác, hắn tính toán để Hắc Hoàng họa khắc đạo văn phức tạp nhất, từng chút từng chút một vượt qua không gian trở về.

- Đừng quan tâm tới lão bằng tử cưỡi trâu và lão trọc đầu nữa, mau nghĩ biện pháp làm thế nào lấy được bí quyết chữ "Hành" đi!

Đại hắc cẩu lẩm bẩm, thật sự không có cảm tình với hai người này.

- Ta thật hy vọng có một ngày ngươi gặp được bọn họ, khi đó cũng cực phẩm như vậy, xưng hô hai người kia như thế!

Diệp Phàm cười nói.

Trong lòng hắn trong trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rõ ràng là hai đại hiền ở địa cầu cổ đại sớm nên biến mất ở trong năm tháng, không ngờ lại nhấc lên quan hệ với tu luyện.

Lão Phong Tử quay lại dạo qua một vòng chung quanh cổ quan, đôi chân mày nhíu lại. Cường đại như lão cũng không có mở quan tài, dường như lòng có điều kiêngkị.

Lông xanh rất dài, xuyên thấu qua khe hở của quan tài đá mọc dài ra, xanh mượt, phủ dầy đặc cả quan tài, nếu không nhìn kỹ quả thực giống y như rong rêu.

Hơi tới gần một chút sẽ làm cho người ta cảm giác được hàn ý lạnh thấu xương, quan tài đá dường như là một hầm băng, gần như có thể đông lạnh người ta.

- Thật đúng là thi hài của Thánh thể đại thành sao? Là ai làm quan tài đá cho hắn...

Diệp Phàm tự nói.

"Xoát!"

Lão Phong Tử họa khắc ở trên hư không, diễn biến ra bộ pháp Thiên Tuyền, không có pháp môn cụ thể, chỉ là một bức Đạo Đồ huyền ảo, bao dung hết thảy.

lão đang dùng tàn thiên bí quyết chữ "Hành" thử phát động. Diệp Phàm thấy lão như vậy, tay cầm Bồ Đề Tử cũng bắt đầu diễn biến, động tác của hắn rất chậm, nhưng lại rất rõ ràng.

"Ầm!"

Trong cổ quan đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, kinh động mấy người tất cả đều vô cùng kinh sợ, bởi vì một cỗ sát khí tuyệt thế lành lạnh tràn ra, giống như có một sinh vật cổ gì đó thức tỉnh.

Lông xanh trên cổ quan rung chuyển kịch liệt, hàn ý thấu xương, giống như ngàn vạn quỷ trảo đang giãy giụa, từng chút một vươn dài ra, mà lại lan tràn tới hướng mấy người.

- Địa phương này quá cổ quái!

-o0o-