Già Thiên

Chương 741: Ánh mắt từ Cổ Quáng Thái Sơ




- Các người đi cầu hôn, ta luồn ra sau nhổ tận gốc hang ổ của các ngươi, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Diệp Phàm tự nói.

Ở đằng trước, ánh lửa hừng hực, đó là nguyên khí đang sôi trào, thiêu đốt mảnh cơ nghiệp rộng lớn này.

Toàn bộ các thế lực lớn ở Thần Thành đều khiếp sợ, đã bao nhiêu năm rồi chưa có chuyện như thế? Còn có người dám xóa sổ căn cơ Thánh địa cổ ở trong thành trì đứng đầu Đông Hoang này.

Đột nhiên, trong mảnh kiến trúc cổ truyền ra tiếng vang kỳ dị, có tiên quang bắn ra, khí tức thần thánh tràn ngập làm người ta muốn quỳ bái.

- Thạch Trung Phi Tiên! Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Là thạch viên chữ Thiên, nơi đó có kỳ trân xuất thế.

Toàn bộ mảnh cổ viên đã bị hủy diệt, những kỳ thạch giá trên trời đều bị thiêu rụi hóa thành nguyên khí vô tận, nhưng có chí bảo còn tồn tại, dị tượng Phi Tiên kinh người.

Thạch phường biến thành một biển lửa, cũng không phải là lửa thường, mà là nguyên khí đang sôi trào luyện hóa hư không, một cảnh tượng đẹp mắt.

Xa xa, rất nhiều tu sĩ ngay ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu tu luyện, hướng dẫn tinh khí đang lao tới nhập thể, thanh tẩy thân thể, rèn luyện thân thể.

Cũng có rất nhiều người lộ vẻ sợ hãi, đôi mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong thạch viên. Nơi đó có tiên quang bắn ra bốn phía, khí tức thần thánh tác động tới thập phương, cái loại dao động này khiến người ta run rẩy.

Dị tượng Thạch Trung Phi Tiên vừa ra, nhất định có thần vật kinh thế xuất hiện, tuyệt đối là bảo bối vô giá, mà nay loại dao động này cực kỳ quỷ dị, gần như khủng bố.

- Nhất định một số khối kỳ thạch giá trên trời nứt ra rồi, có thần vật rơi xuống!

Rất nhiều người động tâm, nhưng lại không có cách nào đến gần, Diệp Phàm bày ra Nguyên Thiên Thần Trận quá mức đáng sợ, mọi người sợ rơi vào trong đó sẽ bị luyện hóa trở thành bụi bậm.

"Coong!"

Có binh khí khẽ ngân lên, âm thanh của nó thanh lãnh, như tiếng rồng gầm vang động chín tầng trời, đặc biệt truyền ra xa xưa, mà còn có các loại thần hà bay ra, phi thường rực rỡ tươi đẹp.

- Binh khí! Đúng là một thanh binh khí!

Mọi người kinh hãi, bị phong ở trong kỳ thạch trải qua năm tháng lâu như vậy mà vẫn bất diệt, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là trân binh kinh thiên.

- Nếu là binh khí từ trong kỳ thạch hiện thế tuyệt đối lai lịch dọa người, chỉ sợ sẽ làm cho các Thánh địa đều phải đánh nhau vỡ đầu tranh giành.

Ngay trong khoảnh khắc này, rất nhiều người xoay chuyển tâm tư nhanh chóng, nghĩ tới nhiều loại khả năng.

Binh khí ẩn chứa trong kỳ thạch nếu là trời sinh, hơn phân nửa sẽ giống như năm đó Diệp Phàm cắt ra Cửu Khiếu Thạch Nhân, lấy được một thanh thánh kiếm, là vật có thể chứng đạo trong tương lai.

Mà nếu không như thế, thì càng thêm dọa người, thực rất có thể là binh khí của Tổ Vương hoặc là Thánh nhân của Nhân tộc cường đại nhất lưu lại từ thời thái cổ năm xưa. Bởi vì trải qua thời gian rất lâu dài, mà còn giữ lại đến hiện tại, tất nhiên là cùng đẳng cấp này.

- Binh khí từ thời thái cổ, đến hiện tại hẳn sớm đã bị hủy diệt nát tan thành bụi, chẳng lẽ thực sự là một thanh Thánh binh thái cổ xuất thế?

Cả địa vực rơi vào cảnh rối loạn, rất nhiều người đều không thể bình tĩnh, nếu là một thanh binh khí vô giá như vậy, Thánh địa đều phải vì nó mà đánh nhau vỡ đầu tranh giành.

- Thậm chí, thực có thể là mảnh vỡ của binh khí cổ Hoàng!

Có người đột ngột nói như vậy.

Câu này vừa nói ra, toàn trường tĩnh lặng như tờ, không ít người trong cơ thể máu chạy nhanh. Điều này không phải là không có khả năng, dao động đáng sợ khiến người ta muốn dập đầu cúng bái đủ để nói rõ hết thảy.

Bất kể là loại tình huống nào, thạch phường bị hủy diệt đều khẳng định có trân liệu tuyệt thế, làm cho người ta không kềm chế được huyết mạch phun trào.

Đột nhiên, sau một tiếng rống dài, trong ngọn lửa bừng bừng xuất hiện một hình dáng giống như Thần Ma, ngửa mặt lên trời rít gào, không ngừng đi tới đi lui, khói mờ xông lên tận trời.

Có một sinh linh?

Mọi người đều ngây dại, bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, chẳng lẽ có một con sinh vật thái cổ xuất thế.

"Coong!"

Tiếng binh khí ngân còn lớn hơn nữa, sinh linh hình người kia đi qua lại, không phải tiếng bước chân, mà là âm rung của binh khí, khiến người ta sợ run.

Diệp Phàm cũng thấy hết mọi chuyện, hắn có thể xông vào, nhưng cũng không có vọng động, trong thạch viên có một loại khí cơ cường đại, làm cho hắn đều có dự cảm bất an sâu sắc.

Đột nhiên, Diệp Phàm ngẩn ra, cảm nhận được một tia dao động đặc biệt có chút quen thuộc xuất hiện trong tầng mây. Hắn rất nhanh ngẩng đầu, hướng nhìn về phía trước, bỗng dưng thấy được tên tiểu tử quen thuộc kia.

Một con tiểu sinh linh toàn thân dầy đặc vảy màu vàng, bộ dáng có hơi nhút nhát, một đôi mắt to sáng ngời như hắc bảo thạch, láo liên nhìn trái nhìn phải, cuối cùng một đầu chìm sâu vào trong nguyên khí đầy dẫy trên không trung.

- Thần Tàm!

Diệp Phàm kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện ở Bắc Vực Thần Thành đã cách vài năm lại gặp được con tiểu sinh linh này, nó càng thêm thanh tú.

Nó cũng chỉ dài bằng bàn tay, béo tròn giống như một con tiểu kỳ lân màu vàng, lung linh đầy màu sắc, nhút nhát dáo dác trong đám mây tím hấp thu nguyên khí.

Phía dưới, nguyên khí thiêu đốt sôi trào, khắp thạch phường đều bị tan chảy, tất cả ẩn chứa bên trong kỳ thạch giá trên trời đều bao hàm ở trong đó, tinh khí mênh mông bàng bạc dọa người.

Thần Tàm cửu biến, mỗi một biến đều cần một lượng lớn Nguyên, dị động nơi đây đã hấp dẫn nó tới, nó muốn dựa cơ hội này lột xác.

Diệp Phàm thần sắc bình thản, lộ ra một tia ý cười, con tiểu sinh linh màu vàng này thực có ý tứ, thực rất thân thiết với hắn. Năm đó khi hắn bị thương căn nguyên đại đạo, nó từng nửa đêm chạy đến thăm, giả chết chọc cho hắn cười.

Nghĩ đến đây, Diệp Phàm liền khắc thần văn trên hư không, thay đổi Nguyên Thiên Thần Trận, hướng dân nguyên khí tối tinh thuần nhằm về phía nó trên trời cao.

Trên không trung Thần Tàm xinh đẹp ríu rít, vô cùng say mê, bắt đầu tận dụng há mồm hút nguyên khí như trâu uống nước, hút lấy hút để, nuốt nạp nguyên khí vô cùng vô tận, toàn thân nó lóe sáng ánh vàng.

- Thần Tàm! Là con Thần Tàm ngày trước Diệp Phàm cắt ra!

Có người cả kinh kêu lên, rốt cục cũng nhìn thấy con tiểu sinh linh màu vàng. trên không trung, tất cả đều ý động.

Mà nay, con tiểu sinh linh này giá trị so với trước kia còn lớn hơn rất nhiều. Nó đã trải qua ba biến, hiện tại nếu như toàn bộ dự trữ của thạch phường thế gia thái cổ này đều bị nó hấp thu, hơn phân nửa sẽ hoàn thành biến thứ tư.

Mặc dù có người muốn ra tay bắt Thần Tàm, nhưng không ai dám vọng động, có Diệp Phàm ở ngay tại đây, thủ đoạn vừa rồi rành rành trước mắt mọi người, dù là Thánh chủ đến đây cũng không có cách nào.

Toàn trường nhất thời tĩnh lặng, mọi người vừa dòm ngó binh khí ở chỗ sâu trong thạch viên, vừa ngóng nhìn con tiểu sinh linh màu vàng trên không trung, tất cả đều đang tính toán.

Ước chừng qua ba canh giờ, thạch phường của Vương gia này vẫn còn đang bừng cháy hừng hực, có thể nghĩ mà biết những kỳ thạch giá trên trời kia ẩn chứa thần vật đáng giá đến cỡ nào, đây là bọn họ góp nhặt tồn trữ nhiều năm qua.

Qua bốn canh giờ, Thần Tàm thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ, đôi mắt to nhìn dáo dác không ngừng, thoạt nhìn y như một tên đạo tặc, nó chuẩn bị chạy trốn.

"Ầm!"

Đột nhiên, thiên kiếp từ trên trời giáng xuống, tới phi thường nhanh chóng, con tiểu sinh linh màu vàng bị đánh trúng trợn trắng mắt, toàn thân bốc hơi nước, thiếu chút nữa ngã nhào xuống.

- Ăn cái sạch sẽ đã muốn chạy! Hắc hắc! Báo ứng đến rồi đây!

Diệp Phàm nở nụ cười.

Thiên kiếp kịch liệt, phi thường đáng sợ, so ra còn hơn Diệp Phàm độ kiếp, các loại lôi điện, Ngũ Hành Thiểm Điện, Thái Âm Chân Kiếp, Hỗn Độn Lôi Quang tất cả đều bổ xuống.

Thần Tàm như con thỏ nhỏ kinh hoàng, nhảy tới nhảy lui né tránh thiên kiếp tấn công, rồi sau đó bắt đầu đối kháng.

- Dùng thần thuật thiên phú của ngươi ngăn cản!

Diệp Phàm truyền âm chỉ điểm cho nó giống như lần trước.

Chung quanh, mọi người kinh hãi chạy như điên, không ai dám dừng lại, vạn

nhất bị lây kiếp phạt hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Bọn họ cũng không muốn bị một con Thần Tàm thụt ló này hại chết.

Không thể không nói, con Thần Tàm này thật tinh quái, đầu tiên là giả chết, miệng sùi bọt mép mắt trợn trắng, rồi sau đó tức giận, nguyền rủa ông trời, một đôi móng vuốt nhỏ xíu nhiều lần vung lên đe dọa, tiếp theo sau là đại chiêu từng cái từng cái phóng ra phía ngoài, tất cả đều là thần thuật kỳ dị.

Tuy nhiên, tới cuối cùng con tiểu sinh linh màu vàng này cũng da tróc thịt bong, máu màu vàng tuôn chảy, tỏa ra mùi thịt nướng. Nó lộ ra dáng tội nghiệp nhìn xuống phía dưới cầu xin giúp đỡ.

- Cái này chỉ có thể dựa vào ngươi!

Diệp Phàm đánh ra một đạo thần niệm, là đủ loại tình hình hắn trải qua độ kiếp, chiếu rọi ở trước mắt Thần Tàm.

Cuối cùng, Thần Tàm thiếu chút nữa bị đánh vỡ tan, biến thành một khối cháy sém đen thui rơi xuống, thiên kiếp biến mất.

- Không phải chết rồi chứ?

Mọi người kinh dị.

"Bốp!"

Một tiếng vang nhỏ, khối cháy sém đen mở tung ra, một luồng hào quang rực rỡ vọt lên, một tiếng phượng hót vang động bốn phương, một con phượng hoàng vọt ra.

Nó chỉ dài nửa thước, hơn nữa lông đuôi cũng chỉ dài hơn một thước, lông cánh trong sáng tươi đẹp, màu sắc chính là màu vàng, thần thái sáng láng, trong mắt ẩn chứa thần tú, nhưng cũng có một chút mê mang, dường như nó không biết mình đang ở phương nào.

Thần Tàm cửu biến, mỗi một biến đều sẽ quên đi quá khứ, đây là tệ đoan lớn nhất. Con tiểu sinh linh, màu vàng giống như bị chặt đứt kiếp trước, bắt đầu sống lại cuộc đời mới.

Tuy nhiên, nó thích ứng rất nhanh, trong phút chốc trở nên dáo dác xoay người lại định chạy trốn. Đôi cánh màu vàng giương ra, cắt qua bầu trời, như một luồng sáng màu vàng nghịch không mà đi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm sớm có phòng bị, triển khai bí quyết chữ "Hành", ngay lập tức chặn ở phía trước nó, đồng thời vươn ra bàn tay to chộp tới phía trước.

Cùng lúc đó, tế ra một đạo thần niệm, cho nó biết tất cả đủ loại trải qua trước đây của nó, giúp cho Thần Tàm hiểu rõ một đời trước kia.

Con tiểu phượng hoàng màu vàng thất thần một hồi, sau đó hoàn toàn thanh tỉnh. Nhưng nó vẫn như cũ phi thường cảnh giác, lựa chọn bay đi xa, không có dừng lại.

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, bàn tay to của hắn cũng không thể chặn nó lại được, thần thuật thiên phú của Thần Tàm bộ tộc thực kinh người, đột phá giam cầm, xuyên thủng hư không, lưu lại một lổ nhỏ bảy màu, nó biến mất tại đây.

- Thần Tàm cửu biến, vô địch trên trời dưới đất, không hổ là một trong Vương tộc thái cổ mạnh nhất!

Hắn lẩm bẩm tự nói.

Cùng lúc đó, ở một trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh xa xa vô tận, tại cổ Quáng Thái Sơ danh chấn vạn cổ, một sinh linh, hình người dường như có thể xuyên thấu qua mấy trăm vạn dặm, nhìn về phía Thần Thành.

Ngay giờ khắc này, khắp Bắc Vực đều có một loại khí cơ thần bí hiện ra, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Thạch phường Vương gia sớm đã không còn nữa, nguyên khí không hề sôi trào, vừa rồi sấm sét lôi điện đã san bằng cả khu vực này, chỉ có thạch viên còn lại một chút hình dáng.

- Đó là...

Mọi người đều kinh hãi, một cái bóng giống như Thần Ma dần phải nhạt đi, sau đó chìm sâu vào một miếng đồng đỏ.

Mảnh vỡ của một binh khí!

- Đúng là binh khí, một cái vũ khí dựng dục ra binh hồn. Đây có khi là binh khí của Tổ Vương thái cổ!

- Cũng có thể là mảnh vỡ của Đế binh!

- Vừa rồi có một loại khí cơ cường đại từ phương xa xuyên thấu mà đến, chẳng lẽ là vì mảnh vỡ của kiện binh khí này, chủ nhân của nó còn sống hay sao?

Mọi người đều phóng vọt tới, nhưng Diệp Phàm lại nhanh hơn, vận chuyển bí quyết chữ "Binh", lập tức triệu hoán thu miếng đồng đỏ này vào tay, nắm chặt lại.

"Bốp!"

Nhưng miếng đồng đỏ lập tức vỡ nát, biến thành bột phấn đỏ, rơi xuống, trong đó có một đoàn nguồn sáng bay ra lớn chỉ bằng nắm tay, có đủ hình người.

- Đây là... Thần linh!

Rất nhiều người cả kinh kêu lên, tất cả ánh mắt đều nóng bỏng, đầy kích động, không kìm nổi nuốt nước miếng, ai cũng muốn thu lấy.

- Một binh khí dựng dục ra thần linh, tối thiểu là một kiện Thánh binh đây! Cũng có thể là mảnh vỡ của Đế binh!

- Ta nghĩ đây là thần linh chuyên để chữa trị Thánh binh mà bồi dưỡng ra!

Một ít nhân vật lớp người già thông hiểu bí tân, đoán được kết quả.

Trước thời hoang cổ, nhân vật cái thế đại chiến vô cùng đáng sợ, cần phải đến Vực ngoại chiến đấu, ngay cả binh khí của Thánh nhân viễn cổ đều có thể bị tổn

Vì thế, có nhân vật vô địch khi tế luyện binh khí, có khi sẽ bồi dưỡng ra hai cái thần linh, một khi Thánh binh viễn cổ bị hủy, có thể hy sinh một thần linh để chữa trị.

Thế nhưng thần linh trong Thánh binh viễn cổ rất khó sinh ra, bình thường đều là khi độ kiếp sinh ra trong lôi điện, vô cùng thần bí, quý báu nhất.

- Có lẽ đây là Tổ Vương thái cổ bồi dưỡng ra thần linh trong binh khí, có thể dùng để chữa trị một kiện binh khí của Thánh nhân viễn cổ!

Rất nhiều người ánh mắt đều tái rồi, rất muốn phóng đi lên.

- Cũng có thể là binh hồn vô thượng của Hoàng thái cổ bồi dưỡng ra!

- Mới vừa rồi các ngươi có cảm ứng không, ta cảm thấy có một cặp mắt, từ vô tận xa xa nhìn lại đây, dường như phát xuất từ hướng cổ Quáng Thái Sơ!

- Chỉ phảng phất trong khoảnh khắc, rồi rất nhanh biến mất!

Thần linh dùng để chữa trị binh khí, không có chủ ý chí, ai được đến đều có thể dùng, không thể cân nhắc rốt cuộc nó quý báu đến cỡ nào, giá chót cũng một núi Nguyên.

Diệp Phàm vừa động trong lòng, trên người hắn có một kiện cổ vật vừa lúc có thể dùng thần linh này để chữa trị, tuy rằng không nhất định có thể phục hồi như cũ, nhưng nhất định sẽ có vô cùng diệu dụng!

Một chiến dịch này, cơ sở của Vương gia ở Thần Thành không còn tồn tại nữa, mọi người đều bị diệt toàn bộ, tất cả đều chết tức tưởi không ai trốn thoát.

Đầu tiên tin tức vừa truyền đi khắp Đông Hoang, gây chấn động toàn địa vực mọi người đều kinh hãi, Thánh thể mới vừa xuất hiện liền chọc ra gợn sóng ngập trời như vậy.

Mà nay, hắn còn là Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đã dám nhổ gọn cơ nghiệp của thế lực lớn cấp bậc Thánh địa bất hủ, tương lai còn có gì hắn không dám làm?

- Vương Đằng biết tin tức này khẳng định sẽ đánh tới, quyết tử chiến một trận cùng Thánh thể!

Mọi người đều biết: trước khi mở ra đại chiến cổ Hoàng Sơn, hơn phân nửa Bắc Đế cùng Thánh thể sẽ chiến một trận.

Trong cổ điện Cơ gia do Hư Không Đại đế tự tay xây dựng thành, vô tận tinh tú lấp lánh, đây là một mảnh hư không vĩnh hằng, dường như không thuộc về thế giới này.

Nhìn thoáng qua, tinh vực lưu chuyển, vũ trụ sơ diễn, vô cùng thần bí, đây là một tòa cổ điện tràn ngập sương mù hỗn độn, thân ở trong đó không biết là ngày là đêm là tháng nào năm nào.

Không phải khách quý của Cơ tộc không thể đi vào, mấy năm cũng không thấy ngoại nhân có thể tiến vào một lần, nơi này có được bí mật chứng đạo Hư Không, có một tia uy áp Đại đế lưu động.

Tương truyền, Hư Không Đại đê từ sau trận đại chiên kinh thế ở Bất Tử Sơn, lúc cuối đời chính là tọa hóa ở trong tòa cổ điện này.

- Một thế hệ Đại đế Nhân tộc a, đến tột cùng là gặp phải đại chiến như thế nào, gặp phải chuyện gì mà sau đó phải bế quan?

- Là chết trận, hay là thọ nguyên đã hết?

Đây là nghi vấn của tất cả người tiến vào Hư Không cổ Điện, đồng thời cũng sẽ sinh ra kính ngưỡng vô hạn. Năm đó nếu không có Hư Không Đại đế ôm quyết tâm hẳn phải chết một mình tiến vào chỗ sâu trong Bất Tử Sơn, thì không biết Nhân tộc trên đại vực có thể còn lại bao nhiêu người.

Trong Hư Không cổ Điện tinh tú lấp lánh vô tận, giống như đang đối mặt với tinh không vạn cổ, Đại đế Cơ tộc đúng là táng vào trong hư không vô ngần bí ẩn này, tuyệt tích ở thế gian.

Nếu muốn tìm đến phần mộ cổ của Hư Không Đại đế, nhất định phải từ nơi này tiến vào, mới có thể tìm được một chút manh mối, bằng không vĩnh viễn không có cơ hội.

- Hư Không Đại đế thật sự đã chết sao?

Vương Đằng hỏi, hắn hân hạnh được đi vào Hư Không cổ Điện, cùng huyền tổ và phụ thân hắn làm khách quý, lúc này đang uống trà đàm đạo.

- Cổ Hoàng của thời kì thái cổ và Đại đế vô thượng của Nhân tộc, trước sau đều là người tài ba trác tuyệt, vĩ đại nghịch thiên, chung quy cũng không chống lại được năm tháng, đều có một ngày phải tọa hóa.

Một nhân vật lớp người già của Cơ tộc thở dài.

Bỗng nhiên, một con chim hỏa hồng nhỏ bay vào, giống như Chu Tước trong truyền thuyết, bễ nghễ mọi người ở đây, hoàn toàn không sợ hãi một nhân vật cấp Thánh chủ nào.

Từ mi tâm của nó bắn ra một đạo thần niệm, truyền vào trong đầu một vị lỗi thời của Cơ gia, làm cho thần sắc lão biến đổi, thật lâu không nói lời nào.

Người của Vương gia rõ ràng cảm giác được có điều khác thường, phụ thân của Vương Đằng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Bắc Vực đã phát sinh một sự tình.

Lão già Cơ tộc nói.

Không lâu sau, ngoài Hư Không cổ Điện bay vào một khối ngọc bích, chiếu rọi ra một màn ảnh, hết thảy mọi chỉ tiết phát sinh ở Thần Thành dần dần hiện ra.

"Bốp!"

Vương Đằng bóp nát chung trà trong tay, đứng bật lên, hắn tức sùi bọt mép, không thể nhịn được nữa. Thạch phường bị Thánh thể nhổ tận gốc, chấn động Đông Hoang, là một đại sỉ nhục của Vương gia.

- Ta nhất định phải chém Thánh thể, tế anh linh của Vương gia ta!

Bắc Đế phát ra trọng thệ, mà nay hắn làm khách ở Cơ tộc, hành động của Diệp Phàm lần này là một loại khiêu khích nghiêm trọng, cộng thêm cừu hận từ trước, không thể tránh khỏi một hồi tử chiến.

- Vương Đằng! Ta ở Bắc Vực chờ ngươi, rửa sạch đầu của ngươi đi, ta sẽ đến chém xuống!

Một ngày này, Diệp Phàm ở Thần Thành phát ra thanh âm đồng dạng, toàn thành chấn động, những lời này rất nhanh truyền ra ngoài, khắp Đông Hoang đều một mảnh sôi trào.

Một người được xưng là cổ đế chuyển thế, không kém gì Đại đế khi còn trẻ, người khác là Thánh thể, sau này đại thành có thể tranh hùng cùng Đại đế, đây là trận chiến diễn thử trước thời hạn sao?

Trận chiến giữa hai người này tất nhiên sẽ dẫn tới chú ý của khắp cả Đông Hoang, thậm chí năm đại vực đều sẽ tập trung ánh mắt ngắm nhìn, đây là một trận chiến liên quan đến tương lai.

Mọi người đều chờ mong, Diệp Phàm đã ở Thần Thành phóng ra lời nói, chờ Bắc Đế đến chiến một trận. Dựa theo tính tình của Bắc Đế khẳng định sẽ vượt hư không mà đến.

Tại Hư Không cổ Điện Cơ gia, phía trên vô cùng sâu sắc, vô số tinh tú lấp lánh, như là nối liền với chỗ sâu trong vũ trụ. Lúc này đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, một khối sao băng lớn bằng bàn tay rơi xuống.

- Đây là cái gì?

Mọi người đều đứng bật lên, các lão nhân cao niên bình thường ổn trọng đều vội vàng đến vấp phải bàn, khẩn cấp vọt lên, bởi vì bọn họ cảm nhận được một tia Đế uy.

- Tổ tiên lưu lại bí bảo sao?

Mấy vị nguyên lão Cơ gia tất cả đều run run, bọn họ cảm nhận được khí tức tương tự Hư Không cổ Kính, có một loại thần năng khủng bổ lưu động rất là dọa người, bọn họ gần như sắp mềm nhũn ngã xuống đất.

"Keng!"

Phát ra một tiếng kim loại va chạm, mảnh nhỏ tinh tú màu lam kia rơi vào trong tay Vương Đằng, chớp động hào quang yêu dị, có một loại đạo vận thần kỳ.

Giờ khắc này, người của Cơ tộc tất cả đều biến sắc, đây là vì sao? Kế thừa của Cơ gia lại lựa chọn rơi vào trong tay một ngoại nhân, đây cũng không phải là điềm tốt.

Tuy nhiên, bọn họ cũng không lo lắng, ở trong Hư Không cổ Điện này không ai có thể làm càn, ngay cả Vương Đằng được xưng cổ đế chuyển thế cũng không được, chỉ có thể giao ra đây.

- Một vết máu, đây là...

Mọi người vô cùng kinh ngạc, mảnh nhỏ tinh tú màu lam ở trên bàn tay có một vệt máu tươi, giống như là mới vừa chảy ra, tươi tốt mà vô cùng thê lương.

- Lại có vết máu, giống như vừa mới chảy ra!

Mấy vị nhân vật tuyệt đỉnh đều kinh hãi, loại máu này cho bọn họ có cảm giác rất quen thuộc, khí tức giống như Hư Không cổ Kính.

Mà lại có một loại thần năng đang lưu động khiến người ta không kìm nổi phải quỳ xuống lạy bái.

"Phù phù!"

Phía sau, một vị đại năng dùng thần niệm tra xét, không ngờ bị áp chế ngã xuống trên mặt đất, không chịu nổi loại uy áp lớn như vực sâu biển cả này.

- Đây chẳng lẽ là một vết máu của tổ tiên tộc ta?

Người của Cơ gia run rẩy, ngay cả các lão nhân cao niên đều không kìm nổi run run, vô cùng kích động.

Bọn họ thật bất ngờ, không rõ vì sao mảnh nhỏ tinh tú màu lam này lại từ trong hư không vô ngần rơi xuống, mà lại có một vết máu của Hư Không Đại đế.

- Tổ tiên đã táng trong hư không vô tận, không ai biết được phần mộ cổ của người ở phương nào, mà nay lại có một mảnh nhỏ tinh tú dính máu tươi của người?

Một vị lão nhân Cơ gia giơ tay muốn tiếp từ trong tay Bắc Đế, lại khó có thể lay chuyển, mà lão còn bị đánh bay ra ngoài xa mấy chục trượng, đụng vỡ tan rất nhiều cái bàn ngọc thạch.

- Lớn mật! Dám ở Cơ gia ta làm càn!

Một vị nguyên lão giận tái mặt, định ra tay với Vương Đằng.

- Các vị bớt giận! Cũng không phải là con ta vô lễ, các người xem là lực lượng của mảnh nhỏ tinh tú màu lam! Con ta đang ở trong trạng thái vô ý thức!

Phụ thân của Vương Đằng vội tiến lên giải thích.

Đồng thời, một vị lão tổ Vương gia cũng đứng dậy, nói:

- Bằng vào lực lượng của Đằng nhi, xác thực có thể bễ nghễ thiên hạ, nhưng tuyệt đối không thể đầy lui một vị lão nhân lỗi thời như vậy!

- Đây là...