Già Thiên

Chương 801: Giết Thành Một Bầu Trời Đỏ Máu




- Vô ích thôi, lần này thì, con bà nó, ta xem ngươi còn có thể chạy được nữa không!

Âm thanh Diệp Phàm cực kỳ lạnh lùng, đứng trên không trung, phía dưới là nước biển đen như mực đang cuộn trào, sóng biển mênh mông đánh lên tận trời, phá tan cả các đám mây dày đặc lơ lửng trên cao.

Hắn dùng bí quyết chữ Hành, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cấm chế, đứng thẳng trên bầu trời cao, giương cung lắp tên, kéo thành hình trăng tròn, toàn thân giống như một vầng mặt trời rực rỡ, dẫn động tinh khí từ tận chín tầng trời hội tụ lại.

Xích!

Một mũi tên cuối cùng được bắn ra, Kim Ô Thất Thái tử đã hóa thành một con thần điểu màu vàng cực kỳ to lớn, bay được hơn trặm dặm, nhưng vẫn như cũ không thể tránh thoát được đại họa sát thân.

Phốc!

Hắn bị một mũi tên xuyên thùng đầu, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lông chim màu vàng bay đầy trời, các giọt máu màu vàng giống như pháo hoa nở rộ, nhiễm đỏ cả trời cao.

Thi thể con chim màu vàng to lớn này giống như một ngọn núi lới đang tan vỡ, tứ phân ngũ liệt, rơi xuống lòng biển rộng mênh mông màu đen, khiến cho nước biển bắn ra tung tóe.

- A...!

Hai vị nguyên lão Kim Ô tộc kêu to, lửa giận ngập cả chín tầng trời, đây chính là đại hận, là đại cừu chung của toàn bộ Kim Ô tộc.

Hôm nay, toàn bộ Kim Ô Tam Thái tử, Tứ Thái tử, Ngũ Thái tử, Thất Thái tử, Bát Thái tử bị giết, ngã xuống trong cùng một ngày, chắc chắn sẽ chấn động khắp cả thiên hạ.

Toàn bộ Kim Ô tộc có mười vị Thái tử, ai nấy đều có pháp lực ngập trời, bễ nghễ thiên hạ, được tất cả mọi người ca tụng, là dấu hiệu báo trước cực kỳ rõ ràng cho sự cường thịnh của Kim Ô tộc.

Nhưng chỉ trong một ngày này tất cả mọi thứ đều tan biến, năm vị Kim Ô Thái tử bị chết trong tay một người vào cùng một ngày, trở thành một nỗi nhục nhã không gì rửa được.

Đồng thời, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ tất nhiên sẽ thành toàn cho uy danh vô thượng của thiếu niên họ Diệp này, giương cung bắn Kim Ô, trong một ngày bắn rơi năm vị Thái tử Kim Ô tộc, trở thành một truyền thuyết được người người ca tụng.

Hắn đang đạp lên trên thi thể của Kim Ô tộc mà bước lên đỉnh cao, trở thành tiêu điểm cho cả thiên hạ chú ý, vạn người chú mục, tất cả ánh hào quang sẽ tụ tập vào một minh hắn, kết quả này có thể dễ dàng đoán trước được.

Nguyên lão Kim Ô tộc tức giận tới mức muốn điên lên, tên thiếu niên họ Diệp này lại đang dùng thi thể hài cốt của mấy vị thiên tài Kim Ô tộc để thành tựu uy danh, chỉ nghĩ tới chuyện này thôi thì cũng đù để khiến cho bọn họ phát cuồng, trong lòng đau đớn nhỏ máu.

- Không thể để hắn chạy thoát được, cho dù phải ngọc đá cùng tan, mọi người chết hết tại đây thì cũng phải diệt trừ hắn cho ta!

Hai lão Kim Ô này sinh ra ý tưởng ác độc. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Âm... ầm...!

Mấy chục tòa tế đàn bùng cháy, hóa thành ngọn lửa ngập trời, bên trong ẩn chứa sát khí vô thượng, ngàn vạn con Kim Ô cùng kêu lên, toàn thân vàng lấp lánh, đập cánh lao lên tận trời.

Viễn cổ sát trận bắt đầu trình diễn ra một mặt đáng sợ của nó, cả vạn con Kim Ô cùng bay lên, giương cánh lướt đi, phun ra nuốt vào sát khí, nơi này trở thành một vùng biển màu vàng cực kỳ đáng sợ.

- Muốn đấu một trận tử chiến hay sao?

Diệp Phàm bước từng bước một lên trên cao, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn đứa bé đáng thương còn đang khóc trên vai minh, nói:

- Nghỉ ngơi cho tốt một chút đi!

Tiếp theo, hắn sắp sửa phải đánh một trận đại chiến thảm thiết đầy tanh máu, nên không muốn cho đứa bé quan sát thấy, bởi vì cần phải từ từ, những cảnh chiển đấu khi nãy cũng đã đù gây ấn tượng cho nó rồi.

Nếu như quá mức tanh máu, quá mức đáng sợ thì rất có thể sẽ trờ thành một hình ảnh không hay, ám ảnh trong tâm trí nó, rất bất lợi cho việc trưởng thành của đứa nhỏ này.

Diệp Phàm nhẹ nhàng phất tay một cái, đứa bé đáng thương này liền mê man ngủ, nhưng lại vẫn nói mê, gọi tên lão bộc nhân, trên khuôn mặt nhỏ hắn chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.

Diệp Phàm rót cho nó uống mấy ngụm Thần Tuyền, để nó nuốt xuống, yên tĩnh lại, sau đó thu vào trong Ngọc Tịnh Bình, bắt đầu chuẩn bị một hồi huyết chiến.

- Giết người của Kim Ô tộc ta, chém Thái tử của tộc ta, loại sỉ nhục này cần phải báo thù như thế nào?

Một lão Kim Ô đang rống to, kích động sĩ khí.

- Nợ máu phải trả bằng máu, phải chịu cực hình của Kim Ô tộc chúng ta, chịu đủ ba vạn sáu ngàn Kim Vũ đao chém lên người trong ba năm sáu tháng, dùng cối xay nghiền nát nguyên thần, vĩnh viễn trấn áp dưới Luyện Ngục!

Trên trăm tên cao thủ Kim Ô tộc cùng rống to, tất cả đều gần như cuồng bạo, đại trận nơi này đã bao phủ kín cả bầu trời, tiếng kiếm ngân kinh người, tràn ngập khí tức quỷ khóc thần hào.

- Giết...!

- Giết chết hắn, chém nát thân thể hắn, dùng máu hắn để rửa nỗi sỉ nhục của Kim Ô tộc chúng ta!

Tất cả đám người Kim Ô tộc đều trở nên điên cuồng, ai nấy cũng đều rống to cùng một chỗ, âm thanh rung chuyển trời đất, khắp Bắc Hải cũng sắp sửa sôi trào lên.

Phía xa, có tu sĩ mơ hồ nghe được, tất cả đều biến sắc, nhìn thấy cảnh tượng quỷ thần khóc kêu phía trước, tình cảnh bi thảm, như chư thiên giáng lâm, toàn bộ vội vàng tránh đi.

Diệp Phàm thấy loại sĩ khí dâng trào này, không nói nhiều lời, dùng bí quyết chữ Hành phá cấm chế, trực tiếp xông lên tận trời, Lục Đạo Luân Hồi Quyền thay nhau xuất ra, lập tức đánh ra một cảnh tượng thảm thiết như hoàng hôn chư thần vẫn lạc, thần linh gào thét, các loại dị tượng thi nhau được lộ ra.

Ầm!

Một quyền mạnh mẽ này bao hàm tinh khí thần toàn thân của Diệp Phàm, là sự thể hiện đạo lực thăng hoa của hắn, từ trước đến nay chưa từng có, là đạo quả mà bốn năm qua hắn đạt được.

- A...!

Một quyền oai hùng này được đánh ra, mười mấy tòa cổ xưa tế đàn đang bị thiêu đốt ở phía trước đột nhiên dập nát, khí tức cuồng bạo lập tức giống như sóng lớn vỗ bờ, đá vụn bắn lên tận trời, phá tan đám mây, cuồn cuộn mành liệt.

Diệp Phàm ra sức tấn công bên trong vùng viễn cổ sát trận này, đánh cho cả bầu trời cũng nhuộm thành màu máu.

Dưới một quyền đầy uy lực này, hon bốn mươi vị cao thủ của Kim Ô tộc toàn bộ ngà xuống, tất cả bị đập nát trên không trung, cùng biến mất với những tế đàn này.

Diệp Phàm dùng một thức Lục Đạo Luân Hồi Quyền đập nát tất cả sự tin tường của Kim Ô bộ tộc, phá hủy sĩ khí của bọn hắn, bảy mươi, tám mươi người còn sót lại thì đều tắt tiếng, không một kẻ nào dám mở miệng kêu gào nữa.

- Khi các ngươi giết chết hậu nhân của Thánh Hoàng Nhân tộc thì có từng có cảm giác giống như thế này không! Dám nói rằng nợ máu phải trở bằng máu, nói thật êm tai a. vậy thì ta đang đứng tại đây, đám người các ngươi cùng lên một lượt đi!

Diệp Phàm bình tĩnh mà đứng, trên người còn dính nhiều vết máu, nhưng không có một giọt máu nào là của hắn, tất cả điều là máu của địch nhân bắn lên.

- Giết...!

- Không thể để cho hắn còn sống mà đi, trong một ngày mà hắn dám giương cung bắn chết năm vị Thái tử của tộc ta, đây là sự nhục nhã không gì rửa sạch được của toàn bộ tộc chúng ta!

Hai lão Kim Ô khàn cả giọng, mái tóc màu vàng rối tung bay múa, ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng.

Một khi chuyện này truyền ra ngoài, Kim Ô tộc căn bản là không ngẩng đầu lên được, danh tiếng sẽ tuột dốc không phanh, còn Diệp Phàm thì lại đạp trên thi thể hài cốt của Kim Ô tộc để đi tới đỉnh cao, chắc chắn hắn sẽ danh chấn thiên hạ.

- Tốt, vậy thì tới giết đi!

Âm thanh Diệp Phàm vô cùng bình thản, nhưng lại có một loại khí tức tanh máu phả vào mặt người khác, ẩn chứa sát khí vô cùng vô tận.

Keng... keng...!

Trên bầu trời, kiếm quang leng keng ngâm vang, cũng không biết có bao nhiêu thanh thần kiếm cùng bắn nhanh về phía hắn, đi kèm theo còn có ngàn vạn con Kim Ô cùng lúc vỗ cánh, hóa thành vô số luồng sáng màu vàng, ập tới tiêu diệt Diệp Phàm.

Đây là tế đàn viễn cổ sát trận đang thiêu đốt, đang phát ra một loại lực lượng đáng sợ nhất, nếu thay vào đây là một vị tuyệt đinh Thánh chù bất kỳ nào đó thì chỉ e rằng ai cũng đều phải nuốt hận, vẫn lạc tại nơi này.

Nhưng Diệp Phàm lại nắm giữ bí quyết chữ Hành, tuy loại thần trận này tạo thành uy hiếp rất lớn đối với hắn, nhưng cho dù có mạnh hơn nữa thì cũng khó mà có thể lấy đi tính mạng của hắn được.

Được nhìn thấy Lão Phong Tử thi triển một bí này, chạm đến tận lĩnh vực, Diệp Phàm lại ngộ đạo hơn bốn năm tại Bắc Hải Chi Nhãn, có thể nói là đã đạt tới mức độ rất thâm hậu, rất ít có cổ trận nào có thể vây giết được hắn.

Ầm!

Diệp Phàm ra tay không chút lưu tình nào, đánh ra Phiên Thiên Án, hơn mười cường giả Kim Ô tộc ở phía trước đều trở thành thịt nát, bao gồm sáu vị nửa bước đại năng, cái gọi là sát trận này cũng không ngăn được hắn.

- Triệu hoán Kim Ô viễn cổ Đại Thánh!

Hai vị nguyên lão rống to, thân thể bọn họ giống như đang hóa đạo, dần phai nhạt đi, hợp cùng một chỗ với trên vạn con Kim Ô ở bên trong trận, hóa thành hai vị Tổ Ô cực kỳ đáng sợ, phát ra ánh sáng chiếu rọi cả trời đất.

Hai con Tổ Ô viễn cổ này phát ra kim quang vạn trượng, tung hoành trong thiên địa, huy động lực lượng ức vạn cân, đánh cho cả Bắc Hải cũng phải sôi trào lên, gần trở nên khô cạn.

Nơi này quỷ khóc thần hào, tất cả cường giả Kim Ô tộc đều lao tới, cùng nhau đại chiến với Diệp Phàm, khiến nơi đây trở thành một vùng trời nhuộm đỏ màu máu.

Đại chiến không biết đã diễn ra bao lâu, tất cả tế đàn cổ xưa đều vỡ nát, vô số Kim Vũ bay múa, tiên huyết văng đầy trời, mặt biển cũng trở thành màu đỏ.

Từng khối thi thể liên tục rơi xuống, hầu như Kim Ô tộc chết không còn ai sót lại, tất cả mọi người toàn bộ bị xé nát, máu nhuộm đỏ trời cao.

Một trận chiến này, Diệp Phàm một mình đại chiến với trên trăm vị cao thù của Kim Ô tộc, trong đó đù các loại đại năng, nguyên lão, người thừa kế tương lai của Kim Ô tộc, toàn bộ bị hắn chém chết.

Đây là một vùng thiên địa ngập tràn máu tanh, toàn thân Diệp Phàm ướt sũng máu, hắn đại khai sát giới tại đây, dùng một trận chiến để danh chấn Bắc Hải.

Có thể tường tượng được hậu quả của một trận chiến này đáng sợ tới mức nào, không lâu sau nó được truyền ra ngoài, nhất định sẽ tạo ra các cơn cuồng phong bào táp đáng sợ, không lường trước được.

Doãn Thiên Đức, thần nữ Y Khinh Vũ, Lục Nha và tất cả cao thù khắp thiên hạ chỉ sợ cũng đều bị chấn động.

Trên mật biển, lông vũ màu vàng bay đầy trời, cây lông vũ nào cũng dính máu, thi thể tứ phân ngũ liệt bị chìm vào trong lòng biển, ngay cả mặt nước cũng bị nhiễm đỏ.

Đây là một bức tranh đầy vẻ tanh máu, sau khi kết thúc chiến đấu, nơi này thực sự rất yên lặng, ngay cả yêu thú trong biển cũng không dám đi lên ăn những mỹ vị ẩn chứa Thiên Yêu huyết mạch này.

Bởi vì trên mặt biển còn có một người đang đứng, rất nhiều yêu quái trong biển thấy được tất cả những gì vừa diễn ra, đối với thiếu niên toàn thân dính máu, ngay cả mái tóc cũng bị nhuộm thành màu đỏ này thì chúng có một nỗi sợ hãi tới mức cực điểm.

Diệp Phàm đứng thẳng trên không trung, nhìn xuống đại dương màu đen phía dưới, lại nhìn ra khoảng không phía xa, đôi mắt rất thâm thúy, mái tóc đen rậm rạp rối tung, phi thường bình tĩnh.

Sau đó không lâu, hắn phóng lên trên cao, trong chớp mắt đã biến mất trong đại dương màu đen, không còn thấy bóng dáng nữa.