Gia Tộc Ma Cà Rồng 5: Thiên Thần Sa Ngã

Chương 9: Phục kích




Lúc Schuyler nghe thấy tiếng những bước chân thì trời đã gần trưa. Nhóm người đang tiến lại gần Jack, cô nghĩ rằng họ sẽ tạo ra sự ngạc nhiên, không kịp trở tay, như họ đã nhầm. Cô vẫn nhắm mắt và để đầu tựa trên ngực Jack. Cô đã nghe thấy tiếng họ từ cách đó vài chục mét, tiếng những cành khô gẫy dưới chân, tiếng những bước chân dè dặt và cả tiếng thì thào của họ.

Đừng cử động. Hãy cứ chờ xem họ muốn gì. Jack gửi tín hiệu cho cô.

Schuyler không hề sợ hãi nhưng cô thấy lo lắng. Nhóm người đang đến gần không phải Thợ Săn, cô có thể cảm thấy sự tuyệt vọng cùng nỗi sợ hãi của họ và cô biết họ đang trong tâm trạng không tốt. Không biết buổi sáng hôm nay của họ có gì mệt mỏi nữa đây? Tạ ơn trời là họ đã mặc quần áo vào.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở của Jack dưới cơ thể mình và nhịp tim đều đặn của anh.

- Đứng dậy - Một giọng nói thô lỗ vang lên.

Schuyler ngáp dài, dang tay rồi giả vờ chớp chớp mắt. Cô đứng dậy, ngó nhìn xung quanh. Jack cũng làm theo. Với mái tóc rối xù, đôi má ửng hồng trông họ giống hai người trẻ tuổi vừa ngủ dậy.

Họ đang bị vây quanh bởi một nhóm đàn ông mang theo súng ngắn và súng trường. Từ cách ăn mặc và cách nói năng của họ Schuyler đoán họ là những nông dân tới từ thành phố lân cận, có lẽ là từ Santo Stefano - thành phố gần đây nhất. Vùng thôn quê này toàn những người chẳng bao giờ rời làng đi đâu - những người đậm bản sắc truyền thống, mang theo mình những ngành nghề buôn bán được dạy dỗ và truyền đạt lại qua các thế hệ. Thế giới hiện đại đã mang đến cho họ điện thoại di động và các quán cafe internet, nhưng họ vẫn sống trong những ngôi nhà trên nông trại có đến vài trăm tuổi mà không có hệ thống sưởi và vẫn làm bánh mỳ và xúc xích bằng tay.

Những người đàn ông chĩa súng vào họ và nhìn trừng trừng. Đây không phải những người độc ác. Schuyler nhận thấy điều đó. Họ đang lo lắng và sợ hãi nhưng họ không độc ác. Cô thấy nhẹ người đôi chút.

Jack đưa tay lên:

- Chúng tôi không làm hại bất cứ ai cả - Anh nói bằng tiếng Italy một cách hoàn hảo.

- Cắm trại ở trên núi là phạm pháp. Các người là ai, từ đâu tới? - Người đàn ông gầy gò với cặp mắt ti hí hỏi.

Chúng tôi là người Mĩ. Chúng tôi từ New York tới. . . đi du lịch ba lô. - Schuyler trả lời, cố tạo sự thân thiện. Người Italy thích những khách du lịch Mĩ vì họ có thể bán được mấy thứ đồ của mình với giá hời.

Một người đàn ông khác mặc chiếc áo phông Fiat, đang đặt tay trên khẩu súng lục Beretta đời cũ gật đầu.

- Chúng tôi không thích người lạ ở đây.

- Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi. Chúng tôi không biết ở đây cấm cắm trại - Schuyler giải thích - Xin các ông. . . hãy để chúng tôi đi và chúng tôi sẽ đi đúng đường của mình.

Jack định bước đi thì một họng súng gí vào đầu anh.

- Đứng yên đấy.

- Vừa phải chút chứ - Giọng anh từ tốn nhưng đã hơi sắc lạnh.

- Im mồm.

Schuyler liếc nhìn Jack. Nếu muốn anh ấy có thể quét sạch nhóm người này đi ấy chứ.

Đừng - Cô gửi cho anh.

Cô nhắm mắt lại và tập trung. Cô có thể nghe thấy những suy nghĩ của nhóm người kia bằng trí tâm thuật.

Bọn chúng chỉ là trẻ con, chúng ta nên để chúng đi, Gino đang nghĩ gì thế không biết. Chúng không thể đi xa được khi có MariElena. Chúng ta đang lãng phí thời gian rồi đấy. Chúng ta có thể b́iết được gì chứ. Mà giờ chúng ta phải làm gì với tụi nó? Chuyện này thật ngớ ngẩn. Chúng ta nên đi đi thôi. Mặc kệ bọn chúng. Cứ giữ chúng cho đến khi chúng nó. . . Thật ḱỳ cục. Những người lạ. Kỳ cục. Chúng ta không tin tưởng ai được.

Họ đang cần giúp đỡ. Schuyler nhận biết được điều đó. Họ đang bối rối và sợ hãi. Trung tâm của nỗi sợ hãi đó là một cô gái. Mà không. Họ đang lo sợ cho cô gái đó Cô có thể thấy cô bé ít hơn cô chừng một, hai tuổi gì đó. Schuyler quyết định.

- Xin các ông. Hãy nói cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi có thể sẽ giúp được gì đó cho các ông. Các ông đang tìm kiếm ai đó, đúng không? Ai đó mà các ông yêu quý. Chúng tôi là bạn của Đức Cha Baldessarre. Vừa nghe nhắc tới tên Đức cha, nhóm người có vẻ bớt căng thẳng hẳn. Schuyler cũng đoán thế. Hội Petruvian có ý nghĩa gì đó với những vùng quanh đây. Cha Baldessarre là một người đáng trọng vọng, một người cực kỳ đáng tin cậy. Cô lại thấy nhớ về người ông.

- Hãy để chúng tôi giúp các ông - Schuyler bảo - Chúng tôi đã được. . . huấn luyện để làm việc như vậy. Hãy nói cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra.

Nhóm người liếc nhìn nhau rồi cuối cùng người lớn tuổi nhất nói.

- Chúng đã bắt con gái tôi, MariElena - Người đàn ông to con này nói tới đây thì không nói tiếp được nữa mà ôm mặt thổn thức.

Luca - người trẻ nhất trong nhóm giải thích. Cha của anh cùng những người anh em, chú bác đang tìm kiếm MariElena - em gái anh - người đã bị bắt cóc tối qua bởi những tên buôn lậu người - một mối nguy hiểm vẫn chưa từng biết tới tại vùng này. Anh đưa Schuyler xem bức ảnh của một cô gái xinh đẹp, tóc đen, đôi lông mày rậm và nụ cười ngượng ngịu. Cô bé mười lăm tuổi.

- Phần lớn chúng bắt các cô gái từ những làng nhỏ ở Đông Âu, nhưng giờ chúng cả gan hơn. Chúng đã tới nơi sinh sống của chúng tôi. Cuộc sống ở đây không quá khó khăn, như quý vị thấy đấy - Anh nói và chỉ về vùng đồng quê Italia trù phú - Nhưng nó tẻ nhạt, thiếu những trò vui chơi, giải trí.

"Mari đã gặp hắn ở quán cafe Internet. Hắn ta là người Nga, nhưng hắn nói hắn sẽ đến Mĩ học. Con bé gọi hắn là bạn trai. Rồi bọn họ 'bỏ trốn để cưới nhau', nhưng chúng tôi không nghĩ là chúng sẽ kết hôn - Anh đưa cho họ xem chiếc điện thoại di động - Tôi nhận được cái này mấy tiếng trước. Có một tin nhắn từ MariElena. Tin nhắn viết là Aiuto bằng tiếng Ý, có nghĩa là 'cứu' trong tiếng Anh.

- Chúng tôi rất tiếc về chuyện em gái anh. Nhưng sao không tới báo cảnh sát? - Jack hỏi.

- Vì bọn buôn lậu đã mua chuộc cảnhb sát hết rồi. . . lúc nào chả thế - Luca giải thích - Nhưng chúng tôi nghĩ chúng chưa đi xa được vì chúng sẽ không dám đi đường chính. . . vậy nên có lẽ chúng đang đi về hướng Levanto vì ở đó có tàu hàng.

- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu các anh không tìm được cô ấy? - Schuyler hỏi dù đã biết trước câu trả lời.

Luca nhăn mày.

- Thì cũng giống như kết cục đã xảy đến với những cô gái khác. Nó sẽ bị bán rồi bị đưa đi. Rồi chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.