Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 152: 152: Rơi Xuống Hiểm Cảnh






"Được..! Tôi hứa với ông, sẽ cho Yến Nhi cô nương một cuộc sống giàu sang sung túc..!"
Công lao của Triệu Yến Nhi này đúng thật không phải chuyện đùa.

Nó giúp giải quyết khó khăn mà bất kỳ quốc gia nào tại thời đại này cũng phải đau đầu tìm phương pháp giải quyết.
Với công lao kia, phong cho cô ta làm Bá Tước cũng còn dư sức, hắn đáp ứng Lạc Tế Nam này cũng không có sao.
"Đa tạ..! Đa tạ Văn Chương hiệp sĩ..!" Lạc Tế Nam mỉm cười an tâm ra đi.
Hắn hiếu Nguyễn Yến Nhi từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng trải qua đói khổ vất vả của nhân gian, kinh nghiệm giang hồ càng là con số không.

Không có người bên cạnh bảo hộ, ở thời đại này chắc chắn là sẽ có kết cục rất là bi thảm, đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Giờ thì hay rồi, có một người trẻ tuổi tốt bụng như tên Nguyễn Văn Chương này bên cạnh chiếu cố, sau này có thể bình an không lo.
Lạc Tế Nam hắn đi xuống suối vàng gặp được Bệ Hạ, cũng có thể mỉm cười báo tin vui này cho ngài ấy biết.

"Tế Nam thúc thúc..! Tế Nam thúc thúc..!"
...
"Yến Nhi..! Bây giờ cô có mong muốn gì..?"
"Mong muốn..?"
Đương nhiên là phải trả thù cho Lạc Tế Nam.
Trả thù cho cha của nàng.
Trả thù cho những người đã chết oan bên trong Đại Lễ Hoàng Cung.

Nhưng nàng nhớ lại trước khi chết Lạc Tế Nam có nói qua, Đại Lễ Quốc bị tiêu diệt đã là đại cục đã định, không thể nào khác được.
Nàng nếu như có ý định trả thù, chỉ là tự hại mình, làm cho Nguyễn gia mất đi người thừa kế cuối cùng.

Có lỗi với cha nàng, có lỗi với dòng họ.

Lạc Tế Nam còn bắt nàng hứa sau này không được có ý định trả thù.


Cũng không được tiếc lộ thân phận Công Chúa của mình tại bất kỳ hoàn cảnh nào.
An an ổn ổn sống hết quảng đời còn lại bên cạnh tên Nguyễn Văn Chương này, để ông ấy được ra đi thanh thản.
Nàng cũng không còn cách nào đành phải hứa với ông ta thôi.
"Đúng vậy..! Cô có mong muốn gì, nói ra đi, tôi sẽ giúp cô thực hiện được.!"
Nói có chút khoa trương chứ nếu Triệu Yến Nhi không phải muốn hắn lấy trăng hái sao trên trời xuống, hắn tự tin mình có thể làm cho Triệu Yến Nhi.
Ta muốn ngươi giúp ta giết Mã Tịnh Thái, ngươi có làm được hay không? Nguyễn Yến Nhi trong lòng không khỏi cười nhạt một tiếng.
Khẩu khí của tên Nguyễn Văn Chương này quá lớn đi một chút.
Hắn nghĩ mình là Hoàng Đế của Đại Nghê, hay Hoàng Đế của Đại Ngu Quốc đây.
"Mong muốn của Yến Nhi là muốn ở bên cạnh của Văn Chương đại ca cả đời này.!"
Nguyễn Yến Nhi hít sâu một hơi, nói ra mong muốn của mình, cũng như mong muốn của Lạc Tế Văn trước khi chết.
Phải rồi..!
Đại Lễ đã không còn..!
Bây giờ mình đã không còn là Công Chúa cao cao tại thượng nữa, là một người con gái rất bình thường như bao người con gái khác.

Cũng nên cần một cuộc sống bình thường, trả thù gì đó cách nàng quá xa xôi, cũng không thực tế.

Từ nay về sau, nàng không còm là Công Chúa Đại Lễ Quốc Nguyễn Yến Nhi nữa, mà nàng là Triệu Yến Nhi.
Tên của nàng hiện tại là Triệu Yến Nhi.
"Ở bên cạnh ta cả đời..?"
Nguyễn Văn Chương chăm chú nhìn Triệu Yến Nhi một chút, không biết là nên khóc hay cười đây.
"Thế nào..! Văn Chương đại ca không muốn..?" Triệu Yến Nhi nhíu mày.
Nàng xinh đẹp như vậy, hạ mình đi theo một tên ăn mày như Nguyễn Văn Chương, đó là phúc đức mà tên này tích mấy kiếp chưa chắc gì đã có được.
Nhưng nhìn vẻ mặt của tên này, giống như không muốn tiếp nhận nàng thì phải.
"Cái này..!"
"Bên nhau trọn đời..! Các người đừng nên mơ tưởng nữa..!"
"Kim Hồ..!"
"Chính là Kim Hồ gia gia của ngươi đây..!"
"Kim Hồ..! Chỉ dựa vào ngươi hay sao..?"

Nguyễn Văn Chương cười nhạt, võ nghệ hắn hiện nay không kém hơn Kim Hồ.
Ra tay đánh nhau, ai chết trong tay của ai cũng còn khó nói.
"Đương nhiên không phải chỉ mình ta..!"
"Các huynh đệ..! Xuất hiện đi..!"
"Đạp..! Đạp..! Đạp..!"
"Rầm rầm..!"
"Mười..! Hai mươi..! Năm mươi...! Một trăm..! Hai trăm..!"
"Đâu..! Đâu ra nhiều người như vậy..!"
Tính sơ qua cũng có bốn năm trăm người, Nguyễn Văn Chương cảm thấy sau lưng lạnh toát, tên Kim Hồ này lấy đâu ra nhiều người như vậy.
"Tiểu tử..! Bất ngờ quá phải không..?" Kim Hồ cười gằn.

Trước đó động thủ hắn cảm nhận được Nguyễn Văn Chương thực lực không hề kém, cùng tên này chống lại kết cục cũng chỉ là cả hai cùng chết.

Ra giang hồ lâu năm như thế ngu gì hắn lại chọn con đường như thế.

Nơi đây mấy trăm huynh đệ, là thuộc Ngũ Hồ Trại của hắn.
Con số đáng lẽ còn nhiều hơn, nhưng vì thời gian phát hiện hành tung của Lạc Tế Nam gấp gáp.
Đường xá hiểm trở, chỉ có một nữa số người kịp đến Lâm Hải Sơn nơi đây trước trợ giúp.

"Các huynh đệ..! Tiến lên..!"
"Giết..!"
"Yến Nhi..! Cô có sợ không..?"
"Văn Chương đại ca..! Có huynh bên cạnh..! Yến Nhi không sợ..!"
Nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Văn Chương, Triệu Yến Nhi lắc đầu.

Cùng lắm là chết thôi, đâu có gì đáng sợ, nói sao cũng có Nguyễn Văn Chương bên cạnh nàng mà.

"Tốt..! Yến Nhi..! Nếu chúng ta vượt qua kiếp nạn này..! Văn Chương đại ca hứa với cô sẽ chăm sóc cô cả đời..!"
Nguyễn Văn Chương gật đầu, có một cô gái trong lúc nguy cấp hoạn nạn có nhau bên cạnh cũng không hề tệ, hắn là chấp nhận cô gái này.

Tuy nhiên hai người bọn họ phải sống sót rời khỏi nơi này mới được a.
"Chết đến nơi rồi còn ân ái.! Giết cho ta..!"
Ngứa mắt quá, Kim Hồ cả giận.

"Xẹt..! Rầm!"
"Cái gì..! Chạy..!"
"Ngu ngốc.! Các người nhiều người như vậy, không chạy chẳng lẽ ở đó chờ chết sao..?"
Nguyễn Văn Chương nắm chặt tay Triệu Yến Nhi chạy ngược lại hướng di chuyển của đám người Ngũ Hồ Trại.

Hắn từ trước đến nay không bao giờ cho mình là anh hùng cả, nhìn thấy không có khả năng đánh lại thì chạy thôi.

"Đuổi theo cho ta..!" Kim Hồ âm trầm quát.

Thằng nhóc đó tuy nhanh chân, nhưng còn mang theo một con nha đầu chân yếu tay mềm, chắc chắn sẽ không đi được bao xa.
Hắn không tin hai người đó có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
"Rầm.!"
"Đại ca.! Bọn chúng chạy quá nhanh..! Đến nơi đây không thấy dấu vết..!"
Cây đổ giữa đường chắn đường bọn họ đi chắc chắn là do tên tiểu tử kia làm ra.

Bây giờ nơi đây có ba con đường nhỏ, bọn họ không biết nên đi hướng nào.
"Bốp.!"
"Ngu ngốc..! Bọn bây không biết chia ra ba đường đuổi theo hay sao..!" Kim Hồ tức giận quá độ.

Bên mình có hơn bốn trăm người, chia ra làm ba cũng có hơn trăm người.

Bên kia Nguyễn Văn Chương chỉ có hai người, bên mình mỗi người một quyền cũng đủ đem hai người đó dã ra thành tương mà.
"Vâng.!.

Đại ca..!"

"Chúng ta đi..!"
"A..!"
"Yến Nhi..! Thế nào rồi..?"
"Văn Chương đại ca.! Chân của ta giống như bị trặc rồi..!"
Chạy quá nhanh, Triệu Yến Nhi nàng chưa từng vận động lớn như vậy từ trước đến nay, vấp phải đá liền không đi được rồi.
"Bên kia.! Bọn chúng ở bên kia.!"
"Văn Chương đại ca..! Huynh bỏ mặc ta đây đi..! Nhanh chóng rời khỏi nơi này..!"
Bên kia địch nhân đang kéo đến, nàng lại không đi được.
Tiếp tục như vậy sẽ làm Nguyễn Văn Chương bị họa lây, bây giờ y nhanh chóng rời đi một mình còn kịp.

"Văn Chương đại ca..! Huynh..!"
"Ở yên sau lưng đi..! Ta đã hứa sẽ chăm sóc cho cô, tuyệt đối sẽ không nuốt lời..!"
Nguyễn Văn Chương đặt Triệu Yến Nhi sau lưng, co giò lên chạy.

Hắn thật là hy vọng mình trở lại là Hoàng Đế trước kia quá, nếu hắn mang bộ Long Bào kia trên người.
Với địa vị kia, hắn sẽ không chút do dự đem quăng Triệu Yến Nhi qua một bên, một mình chạy trốn.
Tiếc là bây giờ hắn là Nguyễn Văn Chương, mà không phải Hoàng Đế Thành Tâm Hưng.

"Rào..! Rào..!"
"Hắc hắc..! Ta xem lần này các ngươi chạy đi đâu..!"
"Keng..! Keng..!"
"Rầm..! Rầm..!"
"Lần này thì chết chắc rồi..!"
Nguyễn Văn Chương cười khổ một tiếng.

Đối phương quá đông, trừ khi là có bản lĩnh như Kiếm Thần Vương Hải, may ra mới có thể sống được trong hoàn cảnh này.

Nguyễn Văn Chương cách cảnh giới của Vương Hải xa không biết bao nhiêu vạn dặm mà tính.

Hắn chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết thôi.
"Giết..!".