Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 154: 154: Chó Chê Mèo Lắm Lông






"Đại ca..! Người chết không thể nào sống lại, huynh cũng đừng nên quá đau buồn..!"
Nguyễn Văn Chương thở dài.
Hắn nghĩ lại cũng phải, Tiều Ngang tuổi tác đã cao, còn lớn hơn Thái Tổ không ít.
Nhà hắn Thái Tổ đã đi hơn hai mươi năm rồi, đến bây giờ Tiều Ngang mới đến gặp mặt, cũng xem như sống thọ lâm rồi.
Chắc cũng vì Tiều Ngang là người luyện võ, nên sức khỏe hơn nhiều người khác.
"Huynh đệ..! Chúng ta mới gặp như đã quen biết từ lâu..!"
"Hay là thế này, chúng ta kết nghĩa huynh đệ, ngươi xem thế nào..?"
Từ khi gặp Nguyễn Văn Chương, Tiều Phi cảm thấy tên tiểu tử này rất có duyên với mình, nói chuyện rất hợp nhau.
Hai người bọn họ như quen biết nhau từ trước một dạng.

Để cho thân thiết hơn, kết nghĩa huynh đệ hắn thấy là không hề tồi.
"Kết..! Kết nghĩa..?"
Cho tui xin.
Chuyện này trăm ngàn lần không được, hắn muốn rời khỏi tên to con này còn không kịp nữa là.
"Tốt.!.

Chúng ta dập đầu bái thiên địa đi..!"
Tiều Phi biết tên tiểu tử này trong lòng đang nghĩ gì.

Chẳng qua là vì thấy hắn là con cháu của trung thần, chiến thần vô địch Tiều Ngang, tự cảm thấy không xứng đáng cùng hắn làm huynh đệ thôi.

Cái này chỉ là chuyện nhỏ, Tiều Phi hắn trước giờ là người trung thực.
Không câu nệ chi tiết nhỏ, chỉ cần thật lòng với nhau là được rồi.
"Nè..! Nè..! Nè..!"
"Khoan..! Khoan..!"
"Cộc..! Cộc..! Cộc..!"

"Ha ha ha..!"
"Hay lắm, từ nay về sau chúng ta chính là huynh đệ rồi..!"
Tiều Phi đắc ý cười to, hắn sống một mình đã lâu, không có bạn bè thân thích gì cả, cảm giác rất là cô đơn.

Giờ thì tốt rồi, hắn có một người huynh đệ kết nghĩa, có thể bên nhau chia sẻ hoạn nạn vui buồn, chuyện này đáng mừng biết bao.
"Huynh đệ..!"
Nguyễn Văn Chương ngu ngơ, sờ trên trán mình có một chút máu, trong lòng hắn giận giữ thao thiên.

Bà tổ tên khốn kiếp nhà ngươi có cần dập đầu mạnh như vậy không, chỉ chút nữa thôi thì hắn võ sọ mà chết mất rồi.
"Chúc mừng hai vị đại ca..!"
Triệu Yến Nhi cũng không biết nói gì hơn, dù là bị ép buộc dập đầu.
Nhưng hai người đó đã bái trời đất, bọn họ bây giờ là huynh đệ rồi.

"Cám ơn đệ muội..! Sau này nếu như..!"
"À..! Mà đệ tên gì vậy..?"
Tiều Phi hắn cảm thấy mình lớn tuổi hơn, võ nghệ cũng cao hơn vị huynh đệ này, hắn tự nhận mình là đại ca, chắc chắn là vị huynh đệ này sẽ không có phản đối.

Nhưng cùng hai người nói chuyện cả buổi trời, hắn chợt nhớ ra là mình còn chưa hỏi tên họ của cả hai thì phải.
"Nguyễn Văn Chương..!"
Cái này sao có thể nói là kết nghĩa huynh đệ.
Là Nguyễn Văn Chương hắn bị ép buộc có được không.

Hơn nữa nghi thức cũng không được hoàn chỉnh, còn thề ước sinh tử, còn cắt máu ăn thề nữa mà.

Nhưng thôi, Nguyễn Văn Chương hắn chịu đủ rồi, nói mấy cái nghi thức kia ra chỉ tự chuốc khổ vào thân.
"Văn Chương..! Tên rất hay..!"
"Đệ muội.! Sau này nếu như Văn Chương làm chuyện có lỗi với muội, muội hãy nói cho ca biết, ca sẽ giúp muội trừng trị hắn..!"

Tiều Phi ánh mắt âm trầm, liếc qua Nguyễn Văn Chương một cái, làm cho Nguyễn Văn Chương muốn lên tiếng đính chính cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.
"Đa..! Đa tạ đại ca..!"
Với một người ngang tàng không nói lý lẽ như tên to con này, tốt nhất không nên nói nhiều làm gì.
"Tốt..! Như vậy mới đúng chứ..!"
Chậc..! Cô bé này rất xinh đẹp, mới gặp thì hắn đã có một tình cảm rất đặc biệt, cũng rất là thân thiết.

Giống như người thân một dạng, nó còn thân thiết hơn Nguyễn Văn Chương mấy lần ấy chứ.
Nhị đệ của mình thật có ánh mắt, có thể lấy được một cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ.
"Đại ca..! Muội tên là Triệu Yến Nhi..! Còn chưa biết tên huynh là gì..!"
"Ấy..! Muội xem ta này..! Ta tên là Tiều Phi..! Tiều trong tiều phu, Phi trong phi thường..!"
"Ông nội ta nói sau này Tiều Phi ta sẽ trở thành một người phi thường..!"
Tiều Phi hết sức tự hào với cái tên của mình, ông nội của hắn phải là người học thức sâu rộng lắm, mới đặt được cái tên như thế này cho hắn.
"Xẹt..!"
"Nhị đệ cẩn thận..!!"
"Rầm..! Phốc..! A..!"
"Đại ca..! Huynh không sao chứ..?"
Câu nói này là thật lòng của Nguyễn Văn Chương.
Nếu không có Tiều Phi đẩy hắn ra xa, nhận lấy một mũi tên kia, hắn là đã đi đời nha ma từ lâu rồi.
"Nhị đệ..! Không sao..! Đại ca da dày thịt béo, một chút thương thế này không có làm khó được đại ca..!"
"Tại sao huynh lại làm vậy..?"
"Đệ khờ quá, chúng ta là huynh đệ, làm đại ca thì phải bảo vệ cho huynh đệ chứ..!".

"Huynh đệ..! Đúng vậy..! Chúng ta là huynh đệ..!"
"Đại ca.! Đệ hứa với huynh, một ngày Nguyễn Văn Chương này còn sống, sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại đại ca..!"
Nguyễn Văn Chương cảm động, hắn thật sự là chấp nhận người đại ca tính tình dở hơi có tấm lòng rộng lớn này rồi.

"Huynh đệ tình thâm..! Hôm nay Kim Hồ ta sẽ làm phước đưa hai người các ngươi xuống bên dưới..!"
Kim Hồ cầm cung tên đi ra, theo sau hắn còn có hơn trăm người, trận thế cũng không hề nhỏ.
"Vù..!"
"Kim Hồ..! Ngươi đừng có đắc ý quá..! Ai chết trong tay của ai còn chưa biết được đâu..!"
Hua Ngân Sát Phủ một vòng, Tiều Phi hài lòng, một mũi tên thôi mà, làm quái gì được hắn.
"Tiều Phi..! Ngươi đừng có tự đại..! Ân oán của chúng ta mấy năm nay hôm nay ta sẽ tính đủ với ngươi.!"
Ngạc Sơn cách La Hiên Quận không phải quá xa.
Ngũ Hồ Trại bọn họ cũng thường xuyên đến La Hiên Quận hóa duyên.
Gặp phải tên Tiều Phi này không phải một hai lần, lần nào bọn họ cũng bị đánh cho te tua xơ mướp.

Kim Hồ hắn ôm hận từ lâu, lần này dẫn toàn bộ huynh đệ đến đây, ngoài chuyện giết Lạc Tế Nam trả thù ra, Tiều Phi cũng là một trong những mục tiêu của hắn.
"Lên..! Giết cho ta..!"
Tiếc là trong tay hắn chỉ có một bộ cung tên, nếu không hắn đã cho người bắn chết Tiều Phi ba người từ lâu rồi.
"Giết.! Giết..!"
"Nhị đệ..! Đưa đệ muội rời khỏi nơi này trước đi..!"
"Đại ca.! Không được..!"
Thật khó khăn lắm mới khơi dậy được tinh thần chiến đấu của Nguyễn Văn Chương hắn, hôm nay hắn phải đánh một trận cho sảng khoái mới được.
"Vèo.!.

Rầm! A..!"
"Văn Chương đại ca..!"
"Làm gì nhiều lời như vậy..!"
Tiều Phi lắc đầu, với mấy chiêu võ mèo ba chân của Nguyễn Văn Chương, tiến lên chỉ tổ làm vướng chân vướng tay hắn.
"Đám ngu ngốc các người.! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết Tiều Gia Thập Tam Phủ lợi hại như thế nào..!"
"Keng..! Keng.!"
"Xẹt..! Xẹt..! A..! A..!"
"Ực..! Sao lại như vậy..?"
Qua đâu bao lâu đâu, bên mình đã chết hơn một phần ba rồi, tốc độ giết người này sao lại nhanh như vậy kia chứ..
"Vù.!.

Vù.!"

"Xẹt.!.

Keng..! Keng..!"
"A..! A...!"
"Kim Hồ..! Lần này đến phiên của ngươi.."
"Ân..!"
"Có phải cảm thấy toàn thân mỏi mệt hay không..?"
"Ngươi..!"
"Hắc..! Hắc..! Đúng là ta..! Trong mũi tên kia ta có tẩm một loại độc rất mạnh..!"
Tại cùng Lạc Tế Nam đánh nhau, Kim Hồ hắn cũng bôi chính loại độc này, kết quả Lạc Tế Nam đã đi đời nhà ma.

Còn Tiều Phi này..!
Kim Hồ mắt không khỏi co giật một cái..!
Bị trúng độc của hắn vẫn còn có thể đem một trăm huynh đệ của hắn tiêu diệt, thực lực tên này khủng bố quá sức tưởng tượng của hắn.
"Xẹt..! Tiều Phi..! Đi chết đi..!"
Nhưng không sao, bây giờ Tiều Phi đã sức cùng lực kiệt, lấy mạng của y hiện tại là không phải tốn quá nhiều sức.
"Ân.! Nguy hiểm..!"
"Xẹt..! Keng..!"
"Lại là tên tiểu tử thúi nhà ngươi..!"
Kim Hồ trong lòng thầm hận không thôi, chỉ một chút nữa thì hắn đã có thể đem Tiều Phi giết rồi, không ngờ.
"Phải..! Là gia gia của ngươi đây..!"
Tiếc nuối quá, chỉ chút nữa thôi hắn có thể tiễn Kim Hồ về chầu trời rồi, tiếc là tên này cảnh giác quá cao đi một chút.
"Chết đi.!"
"Keng..! Keng..!"
"Rầm..! Rầm.!"
"Tiểu tử.! Với bản lĩnh của ngươi, không thể giết được ta.!"
"Kim Hồ..! Ngươi ngoài đánh lén ra thì cũng đâu có bản lĩnh gì..!"
"Hừ..! Chó chê mèo lắm lông..!" Kim Hồ có chút bực dọc.

Thằng nhóc này cũng đâu có tốt đẹp gì cho cam, vừa rồi hắn không cảnh giác thì đã toi mạng mất rồi..