Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 47: Nhiều mặt




Lúc đám người Lâm Phong lên đường đi Xa Trì, các nước khác đã rất hứng thú với nàng, bên trong Phong Vũ quốc, thập nhị tôn giả đứng đầu là Thiên tôn Y Tình đang tìm hiểu nàng thông qua lời bẩm báo của thuộc hạ, kết quả làm hắn rất kinh ngạc.

“Cái gì! Không có lai lịch? Hắn xuất hành với thân phận gì cũng không tra được sao?”

Hắc y nam tử cúi đầu phía trước bình tĩnh nói: “Chủ thượng, thân phận ngài cũng biết, là Tịnh Kiên Vương danh chấn Bắc Thần bây giờ, Ám. Nhưng nói đến lai lịch, nói đến sư đồ, quả thật không một ai biết.”

Y Tình nhẫn nhịn phiền não lại hỏi: “Bắc Thần Thiên không tin tưởng một ai tuyệt đối, làm sao lại tín nhiệm một người người lai lịch không rõ ràng?”

“E là Bắc Thần Thiên muốn lợi dụng hắn để chiếm đoạt thiên hạ. Bất quá Bắc Thần Thiên cũng thật sự quá u mê rồi, một nam nhân sao có thể cam tâm tình nguyện ẩn nhẫn phục vụ hắn? Đạo lý ‘tiềm long vật dụng’ hắn đâu phải không biết? Chủ thượng, chuyện này có thể còn có nội tình kỳ hoặc.” Hắn đối với Y Tình mà nói không hẳn là một thủ hạ, từ nhỏ hắn đã đi theo Y Tình mặc dù không quái tài như Y Tình, nhưng cũng thông minh bất phàm, xử sự bình tĩnh khôn khéo, là người trợ giúp lớn cho Y Tình.

Y Tình suy nghĩ một chút, gật đầu nói: ” Bằng cách nào ta thám thính được tin tức đội xe Bắc Thần, lần này chúng ta tổn thất bao nhiêu nhân mã? Còn rơi vào bẫy!” Nghĩ tới đây Y Tình hận nghiến răng nghiến lợi: “Chưa từng có ai dám trêu bổn tôn như thế! Ám! Ngươi thật sự khá lắm!”

“Chủ thượng, tên Ám đó đổ mọi chuyện thích khách lên đầu chúng ta, nhưng theo ngài chứng kiến Tập Lan công chúa có lẽ đã chết từ lâu, như vậy, trên người trưởng công chúa khẳng định còn có ẩn ý. Tên Ám kia có lẽ muốn dẫn hai quốc Phong Vũ và Xa Trì tự giết lẫn nhau, bọn họ làm ngư ông đắc lợi. Thuộc hạ nghĩ, lão bất tử Xa Trì đâu phải là kẻ ngu ngốc vô cùng, ắt hẳn sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn. Chúng ta chỉ cần tìm ra nguyên nhân công chúa Tập Lan chết là có thể đấu ngược trở lại tên Ám đó!”

Y Tình đồng ý nói: “Điểm ấy bổn tôn biết, ta đã phái người đi điều tra.” Nhưng, hắn nhíu mày thầm nghĩ, lấy sự thông minh của Ám, để chính mình bị công kích sao, hắn không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy được?

Nghĩ đến mọi chuyện còn có nhiều khúc chiết, hắn lập tức phân phó cẩn thận tiến hành, tất cả đều phải bẩm báo cho chính hắn định đoạt, không thể vọng động.

Nghe hắc y nhân lại nói: “Bất quá tình hình bổn quốc cũng không ổn lắm, lão bất tử không giao binh quyền cho chủ thượng dễ dàng điều động, ta chỉ có quân binh của chính mình và một vài cấp dưới mà thôi.”

” Chuyện binh quyền đúng là phiền toái, lão ngoan cố này…” Y Tình nhíu nhíu mày: “Chuyện đó bổn tôn sẽ tự giải quyết, lần này bản thân ta muốn tên Ám kia! Xem đến tột cùng ai mới là Bắc Thần đệ nhất kỳ tài!” Hắn nói vừa lộ ra nụ cười tà khí lãnh khốc, dường như đang suy tư điều gì…

Ở một nơi khác, Thiên Thành thái tử Lôi Nhiên đã xưng đế, cũng sai bộ hạ đi điều tra nàng.

Lôi Nhiên lúc này đầu đội kim quan, mặc hoàng bào gấm, tuấn lãng bất phàm, trên người lộ ra vẻ tàn nhẫn, cùng vị thái tử giấu tài ngày trước quả như hai người khác biệt! Bây giờ, sứ giả các nước đến Thiên Thành bái phỏng cũng tin tưởng vị hoàng đế Thiên Thành này khẳng định có thể cùng Bắc Thần Thiên nhất tranh thiên hạ!

Nghe xong báo cáo, sắc mặt Lôi Nhiên trở nên âm trầm bất định.

“Bắc Thần đệ nhất kỳ nhân, Tịnh Kiên Vương, Ám : xử sự khôn ngoan, tài hoa xuất chúng, quỷ kế đa đoan, hắn trợ giúp Bắc Thần Thiên giải quyết rồi tàn binh của Tập Lan, thu phục Thiên Lục, lần này lại làm cho Phong Vũ vũ rơi vào bẫy rập; người này khó đối phó, điện hạ nên cẩn thận. Ngoài ra, vài người kiểm chứng, ngày đó sau khi Lam Phượng rời khỏi Trường Bàn Cung đã đi theo Bắc Thần Thiên, toàn bộ tin tức không có, Bắc Thần bỗng dưng xuất hiện một đệ nhất mỹ nhân, thuộc hạ có nhìn qua mặc dù đệ nhất mỹ nhân khí chất hoàn toàn bất đồng Phượng Phi nhưng dung mạo đích thật là Phượng Phi.”

“Tên Ám kia, thân phận có điều tra ra không?” Lôi Nhiên mặt không chút thay đổi, không biết đang vui hay tức giận.

Thuộc hạ bẩm báo lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Thuộc hạ vô năng, lai lịch thân phận của Ám, thuộc hạ tra thế nào cũng không ra, hắn chưa bao giờ lộ diện trước mọi người. Lần này hắn đi Xa Trì, Bắc Thần Tường lại cho tuần tra canh gác cực nghiêm mật, căn bản không thể vào trong thăm dò được.”

Hai tròng mắt Lôi Nhiên như đôi chim ưng nhìn hắn, ánh mắt lãnh liệt đóng băng. Một lúc lâu mới nghe thanh âm Lôi Nhiên mạn bất kinh tâm nói: “Đứng lên đi, cái này không trách ngươi.”

Lôi Nhiên lại nói: “Ngươi đi xuống đi.” Người đó nơm nớp lo sợ mà rời đi.

Đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị, Lôi Nhiên lẩm bẩm: “Lâm Phong? Lam Phượng? Ám… Bắc Thần Thiên quả thật dùng thủ đoạn cao siêu, bất quá bổn vương cũng không cho ngươi dễ dàng đoạt được Xa Trì.” Xa Trì vốn là vật trong lòng bàn tay Bắc Thần Thiên, Thiên Thành cách Xa Trì quá xa, không thể phát binh, trong lòng Lôi Nhiên hiểu rõ. Sắc mặt hắn đột nhiên rét lạnh, mang theo nụ cười có phần dữ tợn: “Thiên hạ này nhất định là của bổn vương!”

Bầu trời Thiên Thành sấm rền từng trận, dường như có giao long làm loạn, mưa gió sắp đến.

Hãy nói về Lâm Phong, lúc này nàng đang cùng Tiểu Thúy, Bắc Thần Tường, Tần Tranh bốn người ngồi trong hương xa vây quanh một cái bàn, thần sắc khổ não, trừng mắt không biết nên lựa chọn thế nào.

Bắc Thần Tường xấu xa nói: “Ám huynh thế nào còn không quyết định, nếu không ra tay, cẩn thận bị phạt uống rượu.”

Lâm Phong sớm đã bị món rượu cay nồng kia làm cho sợ hãi, cẩn thận nói: “Chuyện này phải thận trọng! Không thể lỗ mãng làm việc, Tường Vương gia, ngươi cũng đừng thúc dục để cho ta lo lắng…”

Tiểu Thúy mặc dù sợ nàng, nhưng cũng biết ngày thường tính tình nàng không tệ, ở chung không khó, đã cùng nàng vui đùa: “Ám Vương, tốt xấu ngài cũng là Tịnh Kiên Vương a, xuất quân quyết đoán một chút đi!”

Tần Tranh vẫn luôn là gương mặt cương thi, lại ngó nhìn bên ngoài xe: “Chủ thượng, ngài mau đi, thuộc hạ muốn đi trước tuần tra…”

“Tốt lắm tốt lắm, các ngươi đừng thúc dục, ta ra —— Đông Phong!” Lâm Phong giận, mặc kệ mọi việc, vung tay ra quân! Nhớ tư thái Vương Trùng Dương lão tiền bối năm đó dùng Nhất Dương Chỉ mà xuất ra quân bài mạt chược.

“Ha, ta thắng rồi, ta thắng rồi ~ nào, Ám huynh phạt rượu, uống rượu ~” Bắc Thần Tường đắc ý, cười như đứt từng khúc ruột!

“Đợi hồi lâu lại là kết cục này…” Tần Tranh lấy tay che mặt không nói gì thêm.

Lâm Phong xấu hổ: “Ai biết hắn đánh bài vận đỏ như vậy, ta mới hơi dạy chút mà hắn cư nhiên thắng liên tiếp, Tường Vương gia, ngươi không ra lão thiên đi?”

Bốn người lo đi chung đường nhàm chán, Lâm Phong không muốn phí đầu óc vào chơi cờ tướng nên dùng nhiều đầu gỗ làm bài mạt chược, kéo Tiểu Thúy Tần Tranh cùng chơi, đầu tiên Lâm Phong chiếm thế thượng phong. Ai ngờ sau đó vận bài của Bắc Thần Tường càng đánh càng đỏ, ba ván thì thắng hai, làm cho ba người còn lại quả thực là thua vô cùng thê thảm, nhưng Bắc Thần Tường cũng vừa mới học đánh bài, muốn ra lão thiên… Trừ phi hắn cũng xuyên qua, đến thế giới khác đi dạo một vòng.

Lâm Phong không còn hứng thú chơi đùa, nói: “Không đánh nữa, đánh tiếp chúng ta chẳng phải uống hết rượu của Vương gia sao, giờ uống rượu đâu còn tư vị gì, phí của trời, thiên lý bất dung!”

Hai người kia đã không muốn chơi tiếp từ lâu, bọn họ hầu như không thể thắng, nghe Lâm Phong nói vậy vội vàng hưởng ứng. Bắc Thần Tường hào phóng chính mình một chút, lần này chơi rất vui vẻ lại chứng kiến vẻ mặt Lâm Phong như ngậm bồ hòn, cũng thích chí mà dừng lại.

Lúc này đội xe đã đi tới cảnh nội Xa Trì, như là đi tới bình nguyên, đường lớn không có nguy hiểm, bốn người còn đang bên trong xe chưa kịp đi ra, phía trước đã có binh lính báo lại.

” Tường Vương gia, Ám Vương, phía trước mười dặm có quân đội đóng quân, không giống là quân đội Xa Trì.”

Lâm Phong kinh ngạc nói: “Trong đất Xa Trì không phải là Xa Trì quân đội? Quốc gia này không phải là loạn quá thể chứ?”

Bắc Thần Tường thần sắc như thường, vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Ngươi chưa từng tới nơi này nên có lẽ không biết, biên cảnh Xa Trì có rất nhiều thế lực nhỏ, đương nhiên bọn họ chỉ là chút dân binh không khác gì mã tặc. Những người này có chút đầu óc sẽ không đến cướp chúng ta, chúng ta không cần để ý tới bọn họ là được.”

Người lính đáp: “Tuân lệnh, Vương gia.” Rồi đi xuống.

Không ngồi xe, Lâm Phong và Bắc Thần Tường lại cưỡi ngựa cùng đi, câu được câu chăng nói chuyện phiếm, được rồi một đoạn Bắc Thần Tường nhíu mày.

“Thi thể càng đi càng thấy nhiều hơn, đám mã tặc không biết thu dọn sao!”

Lâm Phong cũng thấy phiền lòng, chung quanh trừ đường lớn ra thì đâu đâu cũng thấy xác chết máu còn chưa khô, có lẽ chuyện tình mới vừa phát sinh hôm nay. Lâm Phong vốn không quan tâm đến sự sống chết của người khác, mà nhìn tình cảnh này đã bị ảnh hưởng!

Chung quanh là mùi hôi thối của xác chết, lang sói thỉnh thoảng lui tới, còn có người sống ôm xác chết khóc thương tâm, cũng có người ăn nằm sương gió mệt mỏi quá không trốn nổi, vì thanh thế đội quân của họ lớn như thế, nhìn qua cũng biết là xuất hành quyền quý nên không dám tới gần bọn họ, chỉ tránh ra xa xa.

Lâm Phong mặc dù ra tay tàn nhẫn nhưng không thích chém đông chặt tây, nếu đáng chết thì một đao chém chết luôn còn không nên chết nàng cũng chẳng để ý tới, đạt tới mục đích là được, tác phong của đám mã tặc này không khỏi làm người khác thấy phản cảm.

Nàng hỏi Tần Tranh: “Mấy tên mã tặc đó lai lịch ra sao?”

“Chủ thượng, khi Xa Trì và Phong Vũ khai chiến cũng chính là lúc những thế lực nhỏ mọc lên, họ vốn là một đám nông phu lỗ mãng, tụ tập lại rồi chọn tướng quân, tự xưng Vương, cũng giương cờ hiệu bảo vệ quốc gia nhưng thực tế là đi giết người.” Tần Tranh nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: “Bất quá ngày thường đám mã tặc không dám kiêu ngạo như thế, Phong Vũ Xa Trì cũng có áp chế chúng.”

Lâm Phong cười lạnh một tiếng: “Nói thế, để chúng ta xuống ngựa, cho chúng nếm thử đau khổ?”

Bắc Thần Tường thấy nàng cười lạnh lẽo, cả người cũng thấy lạnh, không hiểu sao trong lòng căng thẳng, lại có chút sợ bộ dáng nàng lúc này, bàn tay to vỗ vai nàng một cái, nói: “Bây giờ đừng diệt trừ chúng, chúng ta đi với danh nghĩa Bắc Thần, ai biết chúng là mã tặc hay là do Xa Trì cố ý thả câu?”

Lâm Phong không nói, trong lòng lại sớm có ý định, Tần Tranh bên tai nàng nói nhỏ: “Mặt khác, lũ mã tặc đó là đối tượng làm ăn của chúng ta.”

Lâm Phong hiểu ý, thu lại một thân ngạo khí, mắt thấy một tiểu thôn, bình tĩnh phân phó: “Đứng ngoài nông trang ba dặm an doanh, ngày mai tiếp tục lên đường.”