Giác Ngộ

Chương 107: Xuân tình 3 (h+).






Vân Ngạo Phong không nghĩ tới, có ngày mình sẽ bày ra bộ dạng dục tiên dục tử dưới thân một tên nam nhân. Tránh không khỏi xấu hổ tột cùng, chỉ biết đem mặt chôn vào hõm vai của Vân Tuân Vũ, thừa hưởng từng trận hoan lạc.

Bị khoái cảm đánh úp, Vân Ngạo Phong vừa trải qua cao trào. Ngón chân đều cuộn tròn lại, hậu đình co rút mãnh liệt.

Dư vị còn chưa kịp đi qua, hạ thể Vân Tuân Vũ lại mạnh mẽ trừu động, cho đến tận bây giờ còn chưa có phóng thích tới lần nào.

Cả người hắn đỏ bừng như tôm luộc, hai cánh tay gắt gao ôm lấy cổ y, lý trí hết thảy đều bị khoái cảm lấn át.

Lúc đầu, Vân Ngạo Phong còn có ý định đẩy y ra, Thế nhưng, lại không thể giãy ra khỏi loại cảm giác kì dị, sảng khoái này.

Vân Tuân Vũ vẫn như cũ không biết mệt mỏi là gì. Trái lại, cơn nóng trong người giống như càng dập càng cháy, càng đốt càng vượng. Dị vật bên trong nội bích ướt át tựa hồ lại lớn thêm một vòng, không ngừng rong ruổi bừa bãi nơi động tiên kia.

Vân Ngạo Phong đem lưng y cào ra vài vệt đỏ, đôi mày thanh tú nhíu lại, biểu cảm trên mặt thập phần câu nhân.

"Ca, ca ca... nhanh lên a... ưm..."


Nói trắng ra, hắn đã bị thao túng đến thần trí mơ hồ, nói năng loạn xạ. Phối hợp với thanh âm đứt quãng, ẩn chứa hương vị loạn tình kia, lại giống như dục cầu bất mãn, hé miệng cầu hoan.

Hạ thể hai người chặt chẽ tương liên, da thịt va chạm phát ra âm thanh ái muội, cùng với tiếng nước nhóp nhép càng làm người ta nghe mà ngượng chín mặt.

Lúc này, Vân Tuân Vũ đem cả người Vân Ngạo Phong hoàn toàn nhấc lên. Bàn tay không yên phận bóp chặt lấy hai cánh mông đầy đặn, tạo nên những dấu vết xanh tím đan xen.

Y dời đến bên tai hắn, cắn nhẹ vành tai mẫn cảm đã sớm đỏ bừng như nhỏ máu. Khẽ thổi một luồng khí, trầm thấp dụ hoặc, khiến cho Vân Ngạo Phong không kìm được run lên.

"Tiểu Phong, ta... thích đệ."

Sau khi nghe y nói, hắn bỗng nhiên nín thở cứng đờ người. Thật sâu trong thâm tâm dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả, có hồi hộp, có vui mừng, trái tim không ngừng đập rộn ràng.

"Ca ca, ân a... đệ cũng thích... huynh a..."

Ma xui quỷ khiến, như thế nào Vân Ngạo Phong lại nói ra những lời này. Chỉ là, hắn cảm giác nói ra trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, giống như nhấc bỏ được tảng đá đè nặng.

Hắn trước đây vẫn mơ mơ hồ hồ, không rõ tình cảm mình đối với Vân Tuân Vũ là thuộc loại gì. Bây giờ, rốt cuộc đều tường tận thông suốt rồi.

Hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Mà Vân Tuân Vũ vốn không nghĩ hắn sẽ đáp trả như vậy. Vừa nghe được, ban đầu là sửng sốt một chút. Nhưng rất nhanh, nhiệt huyết trên người liền dâng cao.

Cỗ tà hoả trong người bị Vân Ngạo Phong châm lớn, càng ra sức tiến tiến lui lui, rong ruổi trên người đối phương.

"Không phải thích, mà là yêu!"

Đem chân cuốn quanh eo y, tiếp nhận từng đợt khoái cảm không ngừng truyền đến, hắn lại cười khẽ, chỉ biết ôm chặt lấy cổ y để giữ thăng bằng.

"Ừ, là... yêu... ân ư!"


Rốt cuộc, sau nửa canh giờ luật động. Vân Tuân Vũ dần dần thả nhẹ lực đạo, gầm lên một tiếng, đem cỗ thủy dịch trắng đục phóng thích vào sâu trong người hắn.

Cả hai người, cùng nhau đặt tới cao trào!

Lúc này, Vân Ngạo Phong đã triệt để mất hết khí lực, cả người mềm nhũn trần truồng nằm gọn trong lòng y.

Những tưởng sẽ được nghỉ ngơi, nhưng không. Vân Tuân Vũ tiểu đệ đệ lại một lần nữa ngẩng cao đầu, cọ cọ vào tràng đạo sưng đỏ bất kham của hắn.

Đẩy người trong lòng thay đổi tư thế, mặt đối mặt, phần đầu thô to nóng lửa đặt ở nhập khẩu mềm mại ướt át. Vân Ngạo Phong ôm chặt cổ y, cảm nhận thân thể từng chút từng chút bị thứ kia bổ ra.

Vẫn là có chút đau! Đường kính của vật xâm lấn quá quá lớn. Tuy đã luật động một vòng, nhưng thông đạo nhỏ hẹp vẫn bị trướng đến khó chịu. Song song với đó, là sự khoái hoạt không thể nào tả xiết.

Tiếng nước bì bụp, tra tấn đến Vân Ngạo Phong vừa đau vừa ngứa.

Tư thế hiện tại cộng với trọng lượng cơ thể, thứ cứng rắn dưới thân đều bị hắn nuốt đến chỗ sâu nhất.

Khoái cảm vượt rào, kích thích quá mức mãnh liệt. Vân Tuân Vũ nắm lấy eo nhỏ, lên lên xuống xuống, càng lúc lực đạo càng gia tăng.

Y cúi người ngậm lấy khoả thù du hồng hào trước ngực Vân Ngạo Phong, làm hắn nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng.

"Ân, ca ca.. a, đừng cắn... Nhẹ... nhẹ một chút ưm..."

Âm thanh vụt vặt khiêu gợi. Vân Tuân Vũ nếm được ngon ngọt, đâu dễ gì buông tha cho hắn, gắn bó ôn nhu triền miên, dưới thân mạnh mẽ làm.

Nội bích sưng lên, cho dù chỉ là ma xát chầm chậm, cũng đều đau tê dại.

Vân Ngạo Phong khí lực cạn kiệt, hai chân mềm nhũn mặc y muốn tàn sát thế nào liền tàn sát thế đó.

Hạ thể ra vào càng lúc càng kịch liệt. Rốt cuộc qua thêm nửa canh giờ, hai người lại cùng nhau đặt tới cao trào.


Vân Tuân Vũ lưu luyến rời khỏi người hắn, nhìn khuôn mặt ửng hồng trong ngực, ánh mắt không khỏi ôn nhu vài phần.

Đưa tay khẽ gạt đi vài lọn tóc vì mồ hôi mà dính trên da mặt, động tác của y cưng chiều quá độ, khiến người ta trầm luôn trong đó.

"Tiểu Phong, ta yêu đệ."

Vân Tuân Vũ lại một lần nữa lặp lại câu nói lúc trước, thanh âm khàn khàn mà ôn nhu, siết càng chặt mỹ nhân trong tay.

Vân Ngạo Phong cho dù là mệt lả lơi, nhưng vẫn cố sức gật đầu, trên miệng ý cười càng sâu.

"Ừm..."

Chỉ là nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, cả hai đều đã cảm thấy hạnh phúc khó tả.

Nhưng, họ không hề biết rằng, ở cách đó không xa, một đôi mắt vằn vện tơ máu đã chứng kiến tất cả, từ đầu chí cuối, một chút cũng không bỏ sót.

Người đó trên mặt tỏ vẻ tức giận, môi mỏng mím chặt run lên. Lặng lẽ xoay người, lặng lẽ rời đi.

***Đố biết người đó là ai đấy!