Giác Ngộ

Chương 110: Chán ghét.






Sáng sớm ngày hôm sau...

Vô Ly bị cơn đau trên đầu đánh thức, theo bản năng muốn đưa tay lên xoa ấn đường. Chỉ là, vừa động liền cảm thấy cả cánh tay nặng trĩu, tê rần.

Trên dưới hai mắt đánh nhau, cuối cùng vẫn là mở lớn nhìn người đang say ngủ trong lồng ngực của mình.

Vô Ly khựng lại, ngay tức khắc nhận ra dị thường. Y nheo mắt lại, chìa tay khẽ vén chăn lông.

Ngay khi nhìn được cảnh tượng bên trong, Vô Ly hít thở thăng trầm không có quy luật.

Lúc này, Mộc Du Tử rốt cuộc bị động tác của y làm thức tỉnh. Còn đang mê man, bất chợt bị một đôi tay đẩy ra, khiến cho đầu óc hắn hoàn toàn thanh ngộ.

"Tối hôm qua, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mộc Du Tử kéo chăn che đi dấu hôn xanh tím trên thân thể. Lại bị Vô Ly nắm chặt vai lay mạnh, điên cuồng gượng hỏi.


"Giải thích cho ta, tối qua ta đã làm những chuyện gì? Nói nhanh!"

Lực đạo trên tay Vô Ly rất lớn, nắm đến trên vai Mộc Du Tử đều đỏ bừng lên một mảnh. Giọng điệu mất kiên nhẫn vấn đạo, càng lúc càng giống như chịu phải đả kích gì mà gầm lên.

"Ta..." Mộc Du Tử ấp a ấp úng, không biết phải giải thích với y như thế nào. Bởi vì... căn bản chẳng có cái gì để giải thích cả.

Nghe được giọng nói ợm ờ không rõ ràng của hắn, Vô Ly trợn trừng mắt, gân xanh bên huyệt thái dương đều ẩn ẩn nổi lên, giật giật.

"Hừ!" Y hừ lạnh một tiếng, trên tay tụ lực, một phát đem Mộc Du Tử đẩy ngã xuống giường.

"Được rồi! Coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Từ nay về sau, ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Vô Ly nói rồi vén chăn bước xuống giường. Mặc y phục, vấn tóc xong y liền đến nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp bước ra khỏi phòng.

Y bước đi thật vô tình, để lại Mộc Du Tử cả người ngây ngẩn, im lặng không nói tiếng nào. Là đau đến nghẹn uất, hít thở khó khăn, không thể phát ra tiếng nói.

Hắn nhìn về phía cửa phòng, bóng lưng y đã khuất rồi! Câu nói vừa rồi của y, giống như một nhát dao cứa vào tim hắn. Ngoài đau ra, không thể hình dung được cảm giác khác.

Từ nay về sau, ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!

Câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu Mộc Du Tử, y... thật sự chán ghét hắn đến như vậy hay sao?

Nhưng đúng là do hắn tự tìm, không thể trách y được.

Ở trong phòng, Mộc Du Tử cười gượng một tiếng.

...

Vân Tuân Vũ trên tay ôm lấy Vân Ngạo Phong, tình nồng mật ý thắm thiết nhìn nhau. Khụ khụ...


Hắn có chút mệt mỏi tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của y. Hai tay treo trên cổ đối phương, tham lam mà hít lấy hít để mùi hương thanh khiết trên người y.

Hai người họ vẫn còn lạc trong mê trận, chưa tìm được vấn đề mấu chốt để phá giải trận pháp này.

Cũng không biết Mộc Du Tử đã tìm thấy Vô Ly hay chưa.

Qua một đêm, sương mù đều tan biến, bầu trời trên cao xanh thẳm làm lòng người rộng rãi. Vân Ngạo Phong vẫn là kìm nén không được mà liếc nhìn mấy lần. Đột nhiên, trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ vẩn vơ.

"Ca ca, có khi nào vấn đề mấu chốt là ở trên bầu trời kia không? Đệ luôn cảm thấy thật kỳ lạ, là nó hôm nay xanh một cách kỳ lạ."

Hắn không nói, Vân Tuân Vũ còn không có chú ý tới. Chỉ là, hắn vừa nói rồi, y cũng cảm thấy kỳ quái.

"Ừm! Rất có khả năng, lúc trước khi ta lạc vào đây, bầu trời bên ngoài cũng chỉ có một màu đen sâu thẳm. Nhưng trái lại, bên dưới đường cái lại sáng như được ngàn tinh quang chiếu rọi. Đệ nhìn xem, bầu trời bây giờ tuy xanh thẳm, nhưng không gian bên dưới lại chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt!"

Hiếm có khi Vân Tuân Vũ lại chủ động nói với người khác nhiều lời như vậy. Vân Ngạo Phong sau khi nghe y nói, lập tức nhận ra điểm bất thường.

"Vậy tức là, không gian có điểm tương đồng. Chỉ cần chờ đến giờ Tuất tối nay, lại đi đến nơi đầu tiên chúng ta đặt chân tới đây, khả năng cao sẽ thoát ra ngoài được a. Nhưng mà người tạo ra mê trận này rốt cuộc có mục đích gì đây?"

"À, huynh trước tiên thả đệ xuống đi!"

Nhận ra từ đầu chí cuối bản thân vẫn luôn nằm trong lòng y, hắn có chút chột dạ đưa ra đề nghị.

Vân Tuân Vũ dịu dàng nhìn hắn, cúi đầu phủ môi lên môi hắn. Gặm cắn hồi lâu, hai người mới lưu luyến rời ra. Y cũng thả hắn xuống đất.

Chỉ là, khắc đầu tiên chân vừa chạm đất, Vân Ngạo Phong liền cảm thấy hạ thể truyền đến một trận đau rát nóng ran, vừa đau lại giống như lửa đốt.

Hắn nhất thời đứng không vững, thân thể nghiêng ngả, trực tiếp ngã vào vòng tay của Vân Tuân Vũ.

Dường như muốn cáo trạng vì tội bón cơm chó trắng trợn, không gian xung quanh đã âm u lại đột nhiên trở nên tối tăm, giơ tay chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy năm ngón, sương mù lại bắt đầu kéo tới, giăng kín bốn phương tám hướng.


Bây giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng cứ giống như đã chìm vào bóng đêm vô tận.

Gió bắt đầu kéo tới, vù vù. Ngay cả những cây cổ thụ cao lớn xung quanh cũng bị lay chuyển, ngả nghiêng. Trận gió này rất mạnh, mang theo vô số cuồng phong bụi bặm. Tựa như một lưỡi hái tử thần, có thể gạt đi sinh mạng của một người trong chớp mắt.

Vân Tuân Vũ đem ngoại bào che hai người lại, cũng không lâu lắm, trận gió này cũng biến mất rồi. Đến đã lạ, đi lại càng lạ hơn.

Khi mở mắt ra một lần nữa, thì khung cảnh xung quanh đã thay đổi hẳn. Không còn là mây mù che phủ, không còn âm u lạnh lẽo nữa. Mà đây chính là gian phòng mà họ đã thuê trước đó.

Hai người không khỏi nghi hoặc, chắc chắn có người đứng phía sau gây dựng mọi chuyện. Nhưng người đó là ai, và mục đích là gì thì không ai rõ.

Phản ứng đầu tiên của Vân Ngạo Phong là đẩy cửa chạy ra ngoài với bước đi khập khiễng. May mắn là bên ngoài không có gì thay đổi, vẫn là hai dãy hành lang vắng lặng, chẳng có bóng người nào.

Nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy Mộc Du Tử, hắn cũng giống như vừa từ trong phòng bước ra, khuôn mặt mang theo một chút ý sầu.

Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu đen, khác hẳn với phong cách thường ngày. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy lạnh lẽo muôn phần. Nhưng cũng vì thế mà tôn lên một mặt đẹp khác của hắn, có chút xa cách, có chút vô thị.

"Hai người... có thấy Vô Ly không?" Đứng nhìn nhau mấy hồi, Mộc Du Tử mới lên tiếng hỏi.

Khi nghe đến giọng nói khác thường của hắn, Vân Ngạo Phong cũng bất giác nhíu mày lại.