Giải Mã Mê Cung

Chương 54




Ngay trước thời điểm mà các cổng thành vẫn được đóng lại, Chảo chiên chuẩn bị bữa ăn tối cuối cùng để giúp bọn trẻ cầm cự qua đêm. Bầu không khí bao trùm lên Trảng Đất trong lúc bọn trẻ đang dùng bữa thật không thể nào nặng nề và đáng sợ hơn nữa. Thomas ngồi bên cạnh Chuck, lơ đễnh gắp thức ăn.

- Vậy… anh Thomas này. - Thằng bé nói trong khi mồm còn đầy khoai tây nghiền. - Em được đặt biệt danh dựa theo tên của ai?

Thomas lắc đầu. Giờ đây chúng đang chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ có lẽ là nguy hiểm nhất trong đời, vậy mà Chuck chỉ tò mò tự hỏi về cái tên của mình.

- Tớ không biết, có thể là Darwin. Người đã tìm ra thuyết tiến hóa ấy.

- Em cá rằng chưa bao giờ có người gọi ông ấy là nhóc cả. - Chuck lại cắn một miếng to nữa, rõ ràng nó nghĩ đây là thời điểm tốt nhất để nói chuyện. - Anh biết không, thật ra em không sợ lắm. Ý em là, mấy đêm vừa rồi chỉ ngồi trong Trang ấp chờ bọn Nhím sầu đến bắt từng đứa trong chúng ta, đó là điều tệ hại nhất mà em từng làm. Chí ít thì bây giờ chúng ta cũng phản công, cố gắng làm một điều gì đó. Và ít ra thì…

- Ít ra thì sao? - Thomas hỏi. Nó không mảy may tin rằng Chuck không hề biết sợ. Nó chỉ cảm thấy thương thằng nhóc đang cố tỏ ra can đảm.

- Thì, mọi người đều đoán rằng bọn Nhím sầu chỉ giết được một người trong chúng ta. Có lẽ em thật ngu dốt, nhưng chuyện đó giúp cho em có thêm hy vọng. Ít ra thì đa số chúng ta sẽ làm được, ngoại trừ đứa nào số xui. Thế còn tốt hơn là tất cả đều bỏ mạng.

Thomas thấy phát ốm khi biết mọi người cứ bám víu vào hy vọng rằng chỉ có một đứa bị chết, càng nghĩ nó lại càng không dám tin tưởng vào điều đó. Nhóm Hóa công đã biết kế hoạch và bọn họ có thể cài đặt lại lũ Nhím sầu. Nhưng thà có một hy vọng hão huyền còn hơn là chả có gì.

- Biết đâu là tất cả chúng ta đều thoát được. Miễn là mọi người cùng chung sức chiến đấu. - Thomas nói.

Chuck ngừng ăn và nhìn Thomas thận trọng:

- Anh thật sự nghĩ như vậy, hay chỉ nói như thế để làm cho em vui hơn?

- Chúng ta có thể làm được. - Thomas ăn miếng cuối cùng, uống một ngụm nước lớn. Nó chưa bao giờ cảm thấy mình phải nói dối nhiều đến mức đó. Bọn trẻ đang đi vào chỗ chết. Nhưng nó sẽ làm mọi thứ có thể để bảo đảm rằng Chuck không nằm trong nhóm xấu số. Cả Teresa nữa. - Đừng quên lời hứa của tớ. Cậu vẫn có thể tính tới chuyện về nhà.

Chuck nhăn mặt.

- Chuyện đó cũng ghê gớm lắm. Em toàn nghe thấy nói thế giới đang ở trong một tình cảnh rất gớm.

- Ừ, có thể là như vậy, nhưng ta sẽ tìm ra những người quan tâm đến chúng ta. Rồi cậu sẽ thấy.

Chuck đứng dậy.

- Thôi, em chưa muốn nghĩ về chuyện đó. - Thằng nhóc nói. - Chỉ cần đưa em ra khỏi Mê cung này là mừng lắm rồi.

- Tốt thôi. - Thomas đồng tình.

Tiếng ồn ào từ những bàn bên cạnh làm Thomas chú ý. Newt và Alby đang tập hợp các Trảng viên lại, tuyên bố đã đến lúc lên đường. Alby có vẻ như đã trở lại bình thường, nhưng Thomas vẫn còn lo lắng về tình trạng thần kinh của thằng bé. Đối với Thomas thì Newt đang là người lãnh đạo, nhưng thằng này cũng có thể mất tự chủ bất cứ lúc nào.

Nỗi sợ hãi mà Thomas đã cảm thấy thường xuyên trong những ngày vừa qua lại một lần nữa trùm qua con người nó. Đến lúc rồi. Chúng sẽ hành động. Cố không nghĩ tới điều đó để tập trung vào công việc, nó vớ lấy cái ba lô. Chuck cũng làm theo, rồi hai đứa đi về phía cửa Tây, khu có Vực.

Thomas thấy Minho và Teresa đang nói chuyện với nhau ở phía bên trái cổng, duyệt lại kế hoạch đã được gấp rút dựng nên.

- Các cậu sẵn sàng chưa? - Minho hỏi khi thấy hai đứa đến gần. - Thomas, đây là ý tưởng của cậu, nên tốt hơn là nó nên thành công. Nếu không thì tôi sẽ xử cậu ngay trước khi cả bọn Nhím sầu làm chuyện đó.

- Cám ơn. - Thomas nói. Nó không thể nào gạt được cảm giác quặn ruột trong bụng. Nếu như vì lý do nào đấy mà nó sai? Nếu như những ký ức của nó là giả tạo thì sao? Nếu chúng được cấy vào bằng cách nào đó? Ý nghĩ này làm Thomas kinh hãi, nhưng nó cố quên đi. Lúc này không còn đường quay lại nữa rồi.

Thomas nhìn Teresa, lúc này đang đổi chân, xoắn hai tay vào nhau.

- Cậu có sao không? - Thomas hỏi.

- Tớ ổn. - Con bé trả lời với một nụ cười nhẹ, nhưng rõ ràng là không hề ổn chút nào. - Chỉ hơi lo thôi.

- Amen. - Minho nói. Thomas thấy thằng bé này có vẻ rất bình tĩnh, tự tin và ít lo sợ nhất. Nó ghen tỵ với Minho về điều đó.

Khi rốt cuộc Newt đã tập hợp được tất cả mọi người, thằng bé hô to yêu cầu mọi người yên lặng. Thomas quay sang nghe xem nó nói gì.

- Chúng ta có cả thảy bốn mươi mốt người. - Newt khoác chiếc ba lô lên lưng rồi giơ một cây gậy có đầu quấn dây thép gai lên. Trông món vũ khí thật đáng ngại. - Các bạn hãy cầm lấy vũ khí. Ngoài ra, có rất nhiều thứ để nói. Các bạn đã được nghe về kế hoạch. Chúng ta sẽ chiến đấu để chui qua Lỗ sầu, và cậu Tommy đây sẽ tống cái mật mã thần kỳ vào máy tính, thế rồi chúng ta sẽ có dịp đòi nợ từ bọn Hóa công. Đơn giản có vậy thôi.

Thomas chẳng mấy để tâm vào những lời nói của Newt, vì nó vừa thấy Alby lảng sang một bên, tách khỏi nhóm đông các trảng viên. Alby kéo sợi dây cung của mình trong lúc đưa mắt nhìn mặt đất. Đeo trên vai nó là cái ống đựng tên. Thomas bỗng cảm thấy hơi lo rằng Alby không đủ vững vàng, và có thể làm hỏng mọi chuyện. Nó quyết định sẽ theo dõi cẩn thận thằng bé khi có thể.

- Liệu cần ai đó nói lời động viên tinh thần không? - Minho hỏi, làm chuyển hướng chú ý của Thomas.

- Nói đi. - Newt đáp.

Minho gật đầu, quay mặt về phía đám đông.

- Mọi người hãy bảo trọng. - Thằng bé nói gọn lỏn. - Đừng có mà chết nha.

Thomas đáng lẽ đã bật cười, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng nó đang quá lớn, khiến cho cười chẳng thể bật ra được.

- Tốt. Chúng tôi hào hứng lắm rồi. - Newt nói, rồi chỉ tay qua vai, về phía Mê cung. - Các cậu đều đã biết kế hoạch của chúng ta. Sau hai năm bị đối xử như chuột thí nghiệm, tối nay chúng ta sẽ nổi dậy. Tối nay chúng ta sẽ đánh lại bọn Hóa công, cho dù phải vượt qua những gì để đạt được điều đó. Tối nay bọn Nhím sầu hãy dè chừng chúng ta.

Có một đứa reo lên, rồi một đứa nữa. Những tiếng hò reo kêu gọi chiến đấu nhanh chóng nổ ra, vang trong không trung như sấm rền. Thomas cảm thấy trong lòng bừng lên một sự phấn khích và lập tức nắm bắt nó ngay, bấu víu vào nó, bơm cho nó lớn lên. Newt nói đúng. Đêm nay, chúng sẽ chiến đấu. Đêm nay, chúng sẽ nổi dậy, một lần cho mãi mãi.

Thomas đã sẵn sàng. Nó hòa giọng thét vang cùng với các trảng viên. Nó biết lẽ ra chúng nên giữ yên lặng, không gây chú ý, nhưng nó mặc kệ. Trận đánh đã bắt đầu.

Newt vung vũ khí lên trời và hét lớn:

- Nghe này, mấy người kia! Chúng tôi đang đến đây!

Sau đó, nó quay lưng và chạy vào trong Mê cung, gần như không còn khập khiễng nữa. Tiến thẳng vào trong lớp màn xám sẫm đầy những bóng tối và khoảng đen. Các trảng viên bên cạnh Thomas vừa reo hò vừa cầm lấy vũ khí và chạy theo thằng bé, kể cả Alby. Thomas cũng chạy, sánh ngang hàng với Chuck và Teresa, tay nó cầm một cây thương bằng gỗ gắn lưỡi dao ở đầu. Đột nhiên nó cảm thấy như ngập chìm trong cảm giác phải chịu trách nhiệm về những người bạn của mình, khiến những bước chạy của nó trở nên khó nhọc. Nhưng nó vẫn tiếp tục tiến lên, quyết tâm giành thắng lợi.

Mày làm được mà, nó tự nhủ. Chỉ cần tới được cái Lỗ đó thôi.