Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 1: Phần 3: Ký sự 2h59′ - Chương 1: Khởi nguyên




Phần 3: Ký sự 2h59′ – Cầu Cơ

Thể loại: Ma quái, phiêu lưu, hài hước.

Sau những gì xảy ra ở Thái Nguyên, Minh đã trải qua một trận đả kích rất lớn. Cậu phần nào tin vào thế giới tâm linh, đối với những chuyện trong quá khứ, Minh càng muốn quên thì lại càng nhớ sâu đậm. Cậu chuyển tới một khu chung cư, nhưng cái dớp với ma quỷ vẫn đeo bám cậu, vô tình Minh lại biết được kẻ thù của mình còn sống, đồng nghĩa với việc cậu có hy vọng gặp lại người bạn tên Cường đã từng cứu cậu thoát chết. Tới cùng Minh có thể dùng may mắn của mình để thoát được định mệnh này không, và cậu có tìm được Cường để nói lời cảm ơn không, tất cả sẽ có trong PHẦN 3: Ký sự 2h59′ – Cầu Cơ.

===

Tôi có thói quen viết lại những chuyện xảy ra trong cuộc sống của mình, đó giống như một dạng nhật ký, nhưng không phải ngày nào tôi cũng viết, chỉ khi thấy chuyện gì thực sự đặc biệt hoặc gây ám ảnh cho bản thân thì tôi mới viết lại. Ngày trước khi còn làm trên Thái Nguyên, tôi từng trải qua một chuyện rất kỳ quái, phải nói là ma quái thì đúng hơn, giờ nghĩ lại, thỉnh thoảng tôi vẫn hoài nghi chuyện đó có thật là đã kết thúc?

Bẵng đi một thời gian, tôi trở laị thành thị với cuộc sống xô bồ, thói quen viết lách cũng vì thế mà bỏ dở, một phần vì không có thì giờ ngồi lại, một phần nữa là vì tôi không tìm thấy điều gì đặc biết trong cuộc sống nơi đây. Về sau, tôi kiếm được một công việc văn phòng phù hợp, với đồng lương hiện tại tôi thuê một căn hộ chung cư nhỏ, bố mẹ muốn tôi ở cùng họ nhưng tôi từ chối. Thực ra tôi không ở xa họ là mấy, hầu như tuần nào tôi cũng qua đó một bữa, sau tất cả, tôi dần tìm lại được nhịp sống bình thường của mình.

Những tưởng chuyện cũ đã theo quá khứ nằm lại đất Thái Nguyên, tôi yên tâm sống tiếp cuộc đời mới, một tuần sáu ngày đi làm, có thời gian rảnh thì đến thăm hỏi gặp gỡ bạn bè. Tháng nào tôi cũng dành ra vài bận, qua viện thăm một người quen từ hồi còn ở Thái Nguyên, cậu ta tên Duy, vì muốn thoát khỏi chuyện ma quái mà gặp tai nạn, hiện cậu ta sống như người thực vật. Nhưng các bác sĩ nói rằng, tình hình sức khỏe của Duy đang tốt lên, hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện. Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện lần đó là do bản thân gây ra, những người sống cùng tôi đều lần lượt gặp họa, một người chết, một người tai nạn liệt giường, còn một người, tôi cũng không rõ cậu ta sống chết thế nào.

Trước khi viết lại những dòng này, tôi vẫn đinh ninh là người bạn kia lành ít dữ nhiều. Cậu ta ở lại một nơi gần giống Âm tào địa phủ, lúc ấy có tới ba kẻ đang đuổi giết chúng tôi, hai mẹ con nhà quỷ và một têm Âm dương sư lừa đảo, cậu ta là cái dạng gì thì tôi không biết, nhưng một mình cậu ta chấp được ba kẻ đó. Tới cùng lại chỉ có mình tôi thoát được, cậu ta bị mắc kẹt với tên Âm dương sư kia, tôi còn nhớ hắn nói rằng không còn lối ra nào nữa, việc mà tôi làm sẽ nhốt chết bọn họ. Khi mọi nỗ lực tìm kiếm sau đó của tôi đều thất bại, tôi đã tin những lời hắn nói là thật. Người bạn kia cứ thế biến mất không để lại chút dấu vết nào, tới thân nhân cậu ta cũng không có, quá khứ mà cậu ta kể với tôi, tất cả giống như mây khói tan vào hư vô.

Nhưng tối hôm qua, khi tôi đang mải tra cứu trên mạng, vô tình tôi vào lại trang web của tên Âm dương sư kia, khiến tôi kinh ngạc là, tài khoản của hắn vẫn sáng. Là hắn hay ai khác, tôi chưa kịp nghĩ ra thì ngay lập tức có tin nhắn từ chính tài khoản đó gửi tới:

“Xin chào. Lâu rồi không gặp.”

Thôi đúng là hắn rồi! Có chút thất vọng cùng sợ hãi lẫn lộn trong đầu tôi, không phải tên đó đã bị nhốt trong quỷ môn quan sao, có khi nào do Diêm vương dưới đấy hòa mạng internet rồi phủ sóng wifi toàn Âm phủ, nên hắn mới tiếp tục hành nghề được như vậy. Đột nhiên tôi nhớ lại hết thảy mọi chuyện, ngày trước tôi tưởng hắn với tôi chỉ là vô tình gặp nhau, không ngờ chúng tôi thực chất lại là có duyên sắp đặt. Cái thứ duyên chết tiệt, tôi nhìn dòng tin nhắn mà mặt tái dại đi, cảm tưởng hắn đang đừng ngay trước mặt, nhìn tôi qua mấy con chữ bé tí kia, tiếp tục đe dọa cái mạng nhỏ của tôi.

Nhưng rõ ràng là hắn không phải ma quỷ gì, chắc chắn tên Âm dương sư này bằng cách nào đó đã thoát khỏi Quỷ môn quan. Có thể là sau khi tôi ra được không lâu, hiện hắn vẫn là con người bằng xương bằng thịt, không có địa chỉ thì đời nào hắn tìm được tôi. Chẳng qua hắn xuất hiện bất ngờ, lại đúng lúc đêm hôm khuya khoắt, làm cho tôi cảm thấy mình như đang bị theo dõi vậy. Mà tôi cứ thấy thiếu thiếu cái gì, qua vài giây suy ngẫm, trong đầu tôi hiện ra một cái tên:

“Cường”.

Hắn đã sống, vậy còn Cường, cậu ta vì chặn hắn mà bị nhốt lại, có khi nào… Tôi vội trấn an bản thân, suốt một thời gian dài tôi tìm kiếm tung tích cậu ta, còn tưởng đã hết hy vọng thì nay hắn trở về, tôi khẳng định hắn là người rõ nhất việc Cường sống hay chết. Hắn lại chủ động bắt chuyện như vậy, nếu không hỏi bây giờ, tôi linh cảm sau chuyện này hắn sẽ chuồn mất, tôi gõ rất nhanh xuống bàn phím, hỏi:

“Tưởng mày chết luôn rồi, người bạn kia của tao có thoát cùng mày không?”

Đợi một lát, hắn liền gửi tin nhắn đến:

“Chuyện ấy đừng nhắc lại nữa, ai sống ai chết đã không còn quan trọng.”

Nói vậy là ý gì? Tôi ngẫm cấu tứ trong lời hắn một lát, thấy chẳng hiểu cái quái gì, rốt cuộc là thằng ấy sống hay chết để tôi còn biết mà làm đám giỗ. Không gia đình, lại chết mất xác như vậy, cậu ta sẽ tủi thân thế nào khi thấy những con ma khác được về nhà ăn giỗ. Cùng lúc, bên kia lại gửi thêm một tin nữa:

“Có chuyện gì khó khăn à?”

Chắc hắn nghĩ tôi lại gặp phải chuyện ma mãnh gì nên mới vào trang hắn để tham khảo, tôi hết tuổi tin người rồi, điều khiến tôi bận tâm bây giờ là người bạn tôi kia, vì vậy tôi đáp lại:

“Đừng vòng vo nữa, nói cho tao biết bạn tao còn sống phải không? Tao tin cậu ta không thua mày được, mày đừng có chối.”

Im lặng hồi lâu, hắn mới gửi hồi âm lại cho tôi:

“Có lòng tin như vậy là tốt. Nếu gặp chuyện gì khó khăn cứ nói, tôi sẽ giúp cậu miễn phí.”

Đổi lại là mạng tao chứ gì, tự nhiên tôi thấy buồn cười, hai lần bị lừa là quá đủ rồi, sẽ không có lần thứ ba nữa đâu. Nếu để ý sẽ thấy tuy hắn trả lời không rõ ràng, nhưng cũng không phủ nhận việc Cường còn sống, có thể hiểu là hắn ngại phải thừa nhận mình đánh không lại cậu ta. Người như Cường sẽ không dễ dàng khuất phục, chỉ có điều sao cậu ta còn sống mà thời gian qua không hề liên lạc với tôi. Phải có nguyên nhân sâu xa nào đó khiến cậu ta im lặng như vậy, dù sao tôi cũng nợ thằng ấy một lời cảm ơn, bằng mọi giá tôi phải trả được món nợ này, nếu không, sẽ như ai đó từng nói, kiếp này nợ một kiếp sau trả bằng mười. Mười lời cảm ơn cũng không thành vấn đề, là tôi không muốn đánh mất tình bạn với cậu ta, hiếm có lắm mới tìm được người tốt như vậy trên đời.

“Nếu tao nhờ mày tìm người, mày có làm không? Tao có tiền.”

Quay lại với cuộc hội thoại qua mạng, tôi nghĩ hắn là người biết rõ tình hình Cường hơn tôi, cứ cho là hắn cũng thần thông quảng đại nữa, nhưng hắn mê tiền, trong trời đất này tôi chưa từng gặp ai mê tiền như hắn, lấy cái đó ra để làm việc cũng không đến nỗi bất tiện với tôi. Chẳng là tôi cũng đang kiếm được, việc gì cần tiêu thì nên tiêu, nếu một người vì mình mà mất tích, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hành động của tôi cũng chỉ muốn lương tâm không chịu căn dứt về sau thôi.

Bên kia có vẻ phân vân lắm, thấy tôi nhắc đến tiền mà hắn vẫn đắn đo như vậy, có vẻ vụ này không đơn giản. Mãi hắn mới trả lời, hồi âm cũng rất mất hứng:

“Xem ra cậu sống rất tốt, có tiền thì cố giữ lấy, đừng để bị lừa nữa, còn muốn tìm người thì đến đồn công an trình bày, tôi bận việc rồi, không nói chuyện với cậu nữa.”

Sau đó hắn lập tức rời khỏi phòng chat, trước khi tôi kịp phản ứng lại, hắn bận cái quái gì trong lúc đêm hôm thế này. Có phải sau hai lần làm ăn với tôi, hắn đã kiếm không được tiền lại còn suýt phải bỏ mạng, nên bây giờ hắn chán không. Làm ăn cũng có lúc lên voi xuống chó, biết đầu quá tam ba vận, lần này hợp tác hắn lại kiếm được tiền từ tôi. Nhưng có nghĩ gì thì hắn cũng đã đi rồi, gọi thế nào cũng không quay lại.

Mà hình như hắn đã thay đổi, không còn đon đả với tôi như trước nữa, kiểu như chán không muốn nói vậy. Hay do tôi đa nghi nên mới thấy, cách hắn nói chuyện thực ra giống với một người, kiệm lời, hàm ý và dễ làm người khác mất hứng. Cái người tôi nói đên, khốn thay lại chính là Cường. Thực ra hắn nói cũng có ý đúng, tôi bị hắn lừa suýt vong mạng mà còn chưa sợ, hơn nữa không phải chỉ có mình hắn lừa tôi.

Bất giác tôi liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 2h59, vừa đúng lúc tôi ngừng tay gõ, dạo gần đây có rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra với tôi, ví như cứ vào thời điểm này, sẽ có tiếng “phiu phiu” phát ra quanh giường tôi. Nghe giống tiếng ngáy, nhưng mà phòng này ngoài tôi ra không có ai khác, tôi chưa ngủ thì ai đang ngáy. Chuyện điên rồ ấy không phải là đầu tiên, từ lúc tôi tới căn hộ chung cư giá rẻ này, đã xảy ra không ít hiện tượng như vậy rồi. Hồi trước tôi nghĩ ghi lại một chút để theo dõi, nhưng lại quên mất, đêm nay tôi chắc chắn sẽ ghi lại, mọi chuyện xảy ra trong hơn bốn tháng qua, và cả chuyện gặp lại tên Âm dương sư kia nữa. Khiến tôi lo lắng là, rất có thế những chuyện ở đây đã theo tôi từ Thái Nguyên vể, cũng có nghĩa là rắc rối của tôi vẫn chưa kết thúc.