Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 19: Xác người chết treo




Tôi không thể để mặc hắn như vậy, cũng phải làm gì đó như cầm máu giúp hắn, mà tại sao tên đó lại bị chảy máu tai trong, nãy giờ chỉ thấy hắn ngồi im, đâu có biểu hiện gì bất thường.

– Chúng ta đã đi sai hướng rồi, vụ thảm án trong phòng này không như những gì tao với mày nghĩ, giờ phải quay lại từ đầu thôi.

Tên Quân không đáp, hắn trầm ngâm nhìn căn phòng, sau đó lấy cái bông tôi vừa nhét vào tai hắn ra, nói:

– Vốn dĩ tao vẫn tưởng hình phạt này chỉ tác động đến thể chất, nếu vậy tao chấp cả đám chúng nó không có đứa nào động được vào tao, không ngờ nó còn đánh vào khả năng nữa, vừa rồi nó hét vào tai tao một tiếng, hậu quả đến giờ vẫn chưa nghe được gì.

Thảo nào, tôi hỏi mà hắn cứ lầm bầm không trả lời, hóa ra là đang bị ma hét cho điếc tạm thời, đến mức chảy máu tai trong thế này có phải tổn thương phần mềm rồi không? Hình phạt như vậy quả nhiên đáng sợ, chứng tỏ rằng chúng nắm được cả điểm Mạnh điểm yếu của người chơi, thần thông như hắn còn không thoát, tôi lớ ngớ thế này chắc chết lúc nào không biết.

– Mày vừa hỏi cái gì phải không? – Quân lắc lắc đầu, nói.

– Là chuyện vong nhi ở phòng tao, mày đã có hướng suy luận mới chưa?

– Lúc trước tao xác định sai vai trò của người phụ nữ thứ hai, nếu đã biết chính xác người đó không phải hung thủ, và nạn nhân đã tham gia trò cầu cơ thì vụ án thực ra rất đơn giản.

– Như thế nào?

– Hình phạt của nạn nhân có thể là phải hủy đi cái thai trong bụng, tất nhiên không có người mẹ nào nhẫn tâm làm thế, nhưng vì bị hồn ma điều khiển nên cô ta không thể cưỡng lại. Người phụ nữ có mặt lúc ấy đã cố gắng ngăn cản hành vi phá thai dã man của người mẹ kia, kết quả hình phạt vẫn diễn ra, mày có thể thấy không cần thiết phải đến hạn định ba lần bị bắt, người chơi vẫn sẽ có nguy cơ mất mạng, và cái chết của nạn nhân chỉ là ngoài ý muốn thôi.

– Vậy người phụ nữ tao gặp dưới vườn hoa, cô ta quay lại hiện trường là vì bị cái chết của hai mẹ con kia ám ảnh, phải chứng kiến cảnh tượng thảm khốc đó, chắc cả đời cũng không quên được. Thế đâu gọi là hoàn toàn thoát khỏi chuyện này – bản thân tôi là một người rơi vào hoàn cảnh tương tự, nên tôi rất hiểu, khi một người chết trên tay mình, dù không phải hung thủ nhưng vẫn bị cảm giác tội lỗi đeo bám.

– Dẹp đi, giờ tập trung giải quyết thế lực đứng sau trò cầu cơ này đã, tao sẽ thảo cho mày một vài câu hỏi, từ lần sau mày phải phối hợp với tao, càng thu thập được nhiều thông tin thì càng sớm thoát khỏi đây – tên Quân đứng dậy, tôi không định phản bác gì, sau khi hắn đi rồi tôi mới thở dài, không biết mình có trụ được đến lúc thoát khỏi đây không.

Trải qua một ngày nhiều sự kiện, tôi lại lên giường đi ngủ, vì quá mệt mỏi nên tôi vào giấc rất nhanh, một giấc ngủ không mộng mị, so với quãng thời gian vừa qua, đây phải gọi là bình yên với tôi.

Oa…oa…

Mẹ nó chứ, tôi đang thiu thiu ngủ thì có tiếng trẻ con khóc réo rắt vang lên, không giống như hôm qua, thanh âm lần này đứt quãng và thổn thức hơn, nghe như oan ức lắm. Bắt buộc tôi phải nhỏm dậy xem là chuyện gì, không có đèn nên trong phòng tối om, tiếng khóc là vọng ra từ một góc nhà. Tôi với tay lấy điện thoại, màn hình vừa sáng lên, con số 2h59 đập vào mắt tôi. Đúng là nó, không biết hôm nay nó sẽ giở trò gì đây.

Nghĩ cũng thương hại, ban tối nó bị bọn tôi tụ tập hỏi đông hỏi tây đủ thứ, còn bới móc cả cái chết của nó ra, phải tự mình công khai chuyện đó, chắc nó tủi thân lắm. Người ta cứ bảo ma, nhất là ma trẻ con thì sẽ không có tâm tính, nhưng tôi không cho đó là đúng. Từ việc nó trêu đùa tôi hằng ngày, chỉ có trẻ con mới làm thế, tôi từng bị ma người lớn theo nên tôi chắc lắm, giờ thấy nó chui vào một góc khóc, tự nhiên tôi thấy tội cho nó.

Không được sinh ra đã là một sự thiệt thòi, đây còn bị chính mẹ ruột ép chết, dù là vì nguyên nhân gì thì nó cũng đã chịu tổn thương sâu sắc. Đêm nay tôi mới rõ cơ sự của nó, thay vì căng thẳng, tôi lại thấy thương cảm nhiều hơn, nghe nó khóc một hồi mà động lòng, hay là làm gì an ủi nó, thử nghĩ xem có cách nào không?

Bé ơi ngủ đi đêm đã khuya rồi

Để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em…

Tôi không biết hát ru, bài này là do tôi hay xem chương trình thiếu nhi cùng đứa cháu nên thuộc được, giọng tôi cũng không truyền cảm lắm, chỉ biết dốc lòng mà hát, hay dở thế nào tùy người nghe. Nếu có ai thấy tôi nửa đêm dậy hát ê a, chắc sẽ cho là tôi bị điên, nhất thời không nghĩ được nhiều vậy, hát một chút cũng không ảnh hưởng đến ai. Tôi sau đó hát đi hát lại bài ấy không biết bao nhiêu lần, đến lúc mệt quá thì ngủ quên mất, cũng chẳng rõ là nó có còn khóc nữa không.

Sáng hôm sau vừa ra khỏi phòng để đi làm, tôi đã thấy Quân đứng nói chuyện cùng Trang ở hàng lang. Trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt tôi vẫn phải tỏ ra thật bình thường, tiên sư cái thằng lừa đảo, chuyện hay gì của tôi cũng bị hắn phá đám hết. Tôi làm mặt tươi cười đi tới, Trang cũng vui vẻ đáp lại, cô ấy nói:

– Cảm ơn anh đêm qua đã giúp em, thực sự lúc đó sẽ sợ lắm.

– Có gì đâu, từ giờ em yên tâm, chuyện gì làm được thì anh sẽ hết sức giúp em.

– Nhưng mà, lần tới anh đừng như vậy nữa, em biết anh rất tốt với em, chỉ là nếu anh xảy ra chuyện gì, chắc em sẽ ân hận cả đời mất.

– Cái này…

– Hơn nữa, giờ em cũng bình tĩnh hơn rồi, em sẽ tự đối mặt với số phận của mình, có anh ở bên cạnh đã là giúp em rồi.

Tôi không còn biết nói gì lúc đó, em ấy đang cố từ chối sự giúp đỡ của tôi, tại sao vậy? Có phải là tên Quân đã nói gì không?

– Thôi, em đi đây, muộn giờ rồi, chào hai anh.

Trang tạm biệt chúng tôi, trước khi quay đi em ấy còn liếc nhìn tên kia một cái, miệng cười e lệ, thậm chí còn hơi đỏ má nữa. Không sai, là tại hắn đã mê hoặc em ấy, chứ bình thường đời nào em ấy lại có tình ý với người như hắn.

– Mới sáng ngày ra Trang đã tìm mày làm gì vậy?- Tôi hằn học hỏi.

– Thì cũng là chuyện đêm qua thôi, con bé hỏi tao bị thương thế nào, toàn chuyện không quan trọng, mày khỏi phải để tâm.

Đau lòng quá, tôi mới là người em ấy phải hỏi thăm, tại sao lại chỉ tìm gặp mỗi hắn ta. Để lần tới tôi sẽ thể hiện cho em ấy thấy, không có câu hỏi nào làm khó được tôi, so với hắn tôi mới là người đáng tin hơn cả.

Năm ngày nhanh chóng trôi qua. Trước khi ván cầu cơ thứ hai bắt đầu, tên Quân đưa cho tôi năm câu hỏi, bắt phải học thuộc và căn dặn tôi hết sức vững lòng, trong cuộc chơi này yếu tố quan trọng nhất là phải có một lý trí đủ rắn, không dao động trước mọi hoàn cảnh, phá án hay gì thì để hắn lo. Thực ra nghe mấy lời ấy từ một thằng vừa thua cuộc như hắn thì chẳng đáng tin chút nào, nhưng tôi đã tự nhủ mình phải thắng nên bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ cố gắng.

Ván cơ thứ hai được tổ chức tại phòng tên Quân, mọi người ngồi vào vị trí, nến đã thắp, đèn đã tắt, bốn ngón chỏ lại đặt lên đít chén, trò chơi bắt đầu. Người hỏi đầu tiên là người thua ở ván thứ nhất, cũng là Quân, hắn lên tiếng:

– Ai đã giết mày?

Mất khá lâu chiếc chén mới xê dịch, không biết có phải do khác phòng nên cảm giác của tôi bị thay đổi không, tim tôi đập nhanh khó tả, từ lúc bước vào đã thấy bồn chồn, chốc chốc tôi lại liếc ra xung quanh, ngay cả bóng tối trong căn phòng cũng khiến tôi hoài nghi, giống như là có nhiều hơn một thứ vô hình đang có mặt ở đây. Theo như Quân suy luận, người chết trong phòng này có quan hệ vợ chồng với Tùng, nhưng khả năng anh ta là hung thủ rất cao, hắn muốn đánh nhanh thắng gọn nên câu đầu tiên sẽ đi thẳng vào vấn đề quan trọng nhất.

SATAN (quỷ sa-tăng)

Câu trả lời khiến tôi hơi bất ngờ, Sa tăng là loài quỷ xuất hiện trong kinh thánh, có mối liên hệ nào giữa quỷ Sa tăng và trò cầu cơ không? Thế còn Tùng, tôi có nên hiểu là nó muốn ám chỉ hung thủ tàn ác như một con quỷ Sa tăng không? Tên Quân đang nghĩ gì vậy, nhìn hắn vẫn rất bình tĩnh, chính là đang tập trung xem câu hỏi mà nó đưa ra:

NHỮNG NGƯỜI QUAN TRỌNG CỦA MÀY ĐỀU ĐÃ CHẾT?

Tôi vẫn nghĩ hắn là kẻ cô độc, nhưng không phải hắn không có ai quan trọng, là ba mẹ hoặc người yêu gì đó, điều này không khiến tôi quan tâm, câu hỏi chỉ làm rõ một vấn đề là dù có thần thông đến đâu, hắn cũng chỉ là con người thôi.

“Đúng”

Ý hắn là hiện tại những người quan trọng với hắn đều không còn nữa. Đây là một mặt tối trong tâm trí mà hắn không muốn nghĩ đến, biến cố đó có thể là tác nhân hình thành con người hắn như bây giờ, hồn ma chọn câu hỏi này là để hắn chịu đả kích vì những chuyện xảy ra trong quá khứ. Tôi không hiểu và không muốn hiểu những cảm xúc đó, chỉ biết là hắn vừa qua lượt và tiếp theo tới tôi hỏi:

– Hung thủ có ở đây không?



Hung thủ là Sa tăng, Sa tăng là quỷ và nó đang ở đây, thảo nào nãy giờ tôi thấy bất an như vậy.

MÀY ĐÃ CỐ TÌNH KHIẾN MỘT CÔ GÁI CHẾT OAN?

Cô gái nào? Tôi tái mặt, sao nó cứ đổ cho là tôi giết người vậy, trong đầu tôi đảo qua đảo lại những cô gái mình từng gặp, làm gì có ai chết vì tôi đâu. À không, cô gái đó có thể không nhất thiết phải là người sống, người nó muốn ám chỉ có khi nào là “cô ấy”?

Một cái tên lóe lên trong óc tôi, cái tên mà tôi không bao giờ dám quên, cái tên gợi nhớ chuỗi sai lầm nghiêm trọng của bản thân, khiến cho tôi giống như một kẻ bị nguyền rủa vì đã mù quáng lao theo sắp đặt của những người khác.

Giàng Thị Dương.

Việc bây giờ tôi phải làm là chọn đúng hay sai, tôi không phủ nhận việc mình gián tiếp gây ra tai họa, cô ấy đã chết, oan hồn tìm đến tôi cầu cứu, nhưng tôi không hiểu nên đã hại cô ấy không có ngày bước vào luân hồi, đó giống như là giết chết phần hồn của cô ấy. Tất cả là do sự thiếu hiểu biết của tôi, không phải tôi cố ý, tôi đâu có thù oán gì mà lại đi hại cô ấy, cáo buộc như vậy là không đúng.

“Sai”

Tôi quyết đẩy chén về đáp án sai, dù kết quả thế nào thì tôi cũng sẽ đối mặt, trước giờ tôi chỉ biết chốn tránh và tự kết tội mình. Đây sẽ là cơ hội để biết được phán xét cuối cùng. Nến đã không tắt. Tôi chùng người xuống, một lần nữa gánh nặng về những lối lầm lại được tháo bỏ, chỉ cần thẳng thắn nhìn nhận, tôi tin không gì là mình không thể vượt qua.

– Khi nào thì giá chứng khoán của tao lên đỉnh? – lượt đầu tiên của Tùng.

NGÀY 2 THÁNG 8

Tôi đã chờ đợi một sự lo lắng đến từ người đàn ông tự xưng là chồng của hồn ma trong phòng này, nhưng từ câu hỏi mà anh ta đưa ra, rõ ràng là anh ta không có chút áp lực tâm lý nào. Ngược lại, Tùng giống như đang làm chủ cuộc chơi, thái độ tự tin đó, chính là kiểu một gã con buôn đang nắm lấy cơ hội làm giàu của mình vậy.

MÀY ĐANG SỢ PHẢI KHÔNG?

“Sai”

Lượt hỏi và trả lời nhanh chóng kết thúc, đơn giả chỉ như một trò chơi, anh ta thích trả lời sao cũng được, không bận tâm người ngoài nhìn mình bằng ánh mắt nào. Hay là anh ta không biết đến sự nguy hiểm của hình phạt, hoặc vì đây là hồn ma vợ mình nên anh ta nghĩ cô ấy sẽ niệm tình cũ mà nương tay. So với vụ trước thì vụ này khó hiểu hơn nhiều, vừa phải nghĩ rằng Tùng và hồn ma là vợ chồng, vừa phải tính đến khả năng anh ta giết cô ấy, mà cô ấy cũng không gây khó dễ cho anh ta, hay là thực sự anh ta không liên quan gì đến chuyện này.

Tùng có thể không sợ, nhưng ngược lại, Trang đang rất hoang mang, em ấy run giọng hỏi:

– Chị có hận em không?

RẤT HẬN

Hẳn là lần trước khi bọn họ chơi cầu cơ, người phụ nữ này là xấu số hơn cả, bây giờ phải đối mặt với người đó, Trang sẽ cảm thấy vô cùng áp lực. Tôi nhận ra một điểm đáng sợ nữa của trò này, một khi đã tham gia lần thứ hai, người chơi sẽ phải gặp lại một trong những người họ từng quen biết, nhưng hai người sẽ ở hai chiến tuyến khác nhau. Xác suất để người đó bị bắt vì thế sẽ cao gấp đôi những người khác, điều này giải thích vì sao Trang lại sợ hãi như vậy.

MÀY VẪN THẾ?

“Đúng”

Trang an toàn kết thúc lượt của mình, vòng tiếp theo lại bắt đầu từ Quân, hắn hỏi:

– Ai là người bày ra trò này?

TAO

Tôi lập tức nhìn Quân, chuyện gì thế này? Trước thì có thông tin là chủ phòng 134 khơi mào ra, giờ nó lại nhận mình bày trò, mà rốt cuộc thì nó là chủ phòng nào? Tùng nói vợ anh ta là chủ phòng 132, nhưng lại bị sát hại ở phòng 133, hồn ma được triệu tập lên đây có phải cô ta không?

NHƯ LÀ DO MÀY GIẾT PHẢI KHÔNG?

“Đúng”

Lại một lời thú tội, sau khi tham gia trò cầu cơ này, tôi thấy đây giống như chương trình tòa tuyên án vậy, rất nhiều bí mật bị khui ra trước mặt bàn dân thiên hạ, giết người, bồ bịch, lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Nếu chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong thì không ai tin nổi, những người diện mạo sáng sủa ngồi đây, tính ra tiền án tiền sự phải đủ để đi tù chung thân rồi.

– Mối quan hệ của mày với hung thủ là gì?

Thực ra tôi thấy câu hỏi này không cần thiết lắm, nếu hung thủ là người sống, vậy mới cần xem xét mối quan hệ, nhưng đây đã xác định được hung thủ là ma rồi, hỏi câu này hơi bị vô ích. Chẳng qua là tên Quân đã thảo ra cho tôi và dặn đi dặn lại là phải giải quyết hết trong ngày hôm nay, tôi chỉ làm cho xong những gì hắn yêu cầu thôi.

ĐỒNG LOẠI

Đột nhiên Quân biến sắc, đáp án có vấn đề, tôi cũng thấy không ổn nhưng đó chỉ là cảm giác, không thể tự mình giải thích được vì sao.

MÀY ĐANG CỐ TRỐN THOÁT KHỎI ĐÂY?

Nó theo dõi tôi? Nghĩ đơn giản thì đương nhiên là tôi muốn thoát khỏi đây, nhưng ý đồ của nó khi hỏi không phải chỉ có thế, nó muốn tôi biết rằng mình đã ở trong tầm ngắm và thời gian còn lại sẽ không được yên ổn.

“Đúng”

Lượt của tôi kết thúc, Tùng là người hỏi tiếp theo:

– Cổ phiếu công ty MDA bao giờ mở bán?

MUA LẠI TỪ CỔ ĐÔNG, CÔNG TY KHÔNG MỞ BÁN

Tôi nghi ngờ là trước khi chết hồn ma này cũng là một tay chơi cổ phiếu, không phải dân chuyên thì không thể thông thạo được, khả năng cô ta là vợ Tùng nên ngày trước cô ta có tham gia cùng chồng, đây là điều hết sức bình thường.

MÀY CHƯA TỪNG CẢM THẤY HỐI HẬN PHẢI KHÔNG?

“Đúng”

Tùng nhanh chóng kết thúc lượt của anh ta, mọi người lại tập trung vào Trang, nãy giờ em ấy trông rất bất an, áp lực khiến em ấy không thể bình tĩnh. Trang gần như đã hét lên:

– Chị đang ở đâu?

Cảm giác hoang mang lan tỏa trong ánh mắt mọi người, câu hỏi không ai ngờ đến, đáp án sẽ là lời thông báo về sự hiện diện của nó bên cạnh chúng tôi, điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tâm trạng những người tham gia.

TRÊN

Chiếc chén chạy tới các ký tự, những con mắt hồi hộp dõi theo, vài người đoán là trên trần, tôi cũng cho là như vậy, không hẹn mà cùng ngước mắt lên. Bóng tối bao trùm lấy chúng tôi, ánh nến chiếu không tới trần, nhưng trong màu đen hôn ám, tôi lờ mờ thấy hình dáng cái quạt trần bất động trên cao. Chiếc chén vẫn chưa dừng lại.

TRÊN BÀN CƠ

Bỗng có một vật rơi xuống trước mặt khiến tôi giật bắn cả người, tóc gáy nhất loạt dựng lên, chớp mắt tôi liền nhận ra đó là cái gì. Một cái đầu đã bị cắt rời khỏi thân, máu thịt lẫn lộn, nó nham nhở và bê bết tóc tai, không cần nói cũng biết tôi bị dọa cho sợ thế nào. Thần trí mụ mị, muốn hét mà sợ tới cứng hàm, chưa hết, cái đầu đột nhiên động đậy, tôi giật mình lần nữa, đúng là nó đang động đậy, cái đầu từ từ quay mặt về phía tôi.

Lạy chúa, tôi run lên bần bật, nửa khuôn mặt hiện ra, tóc và máu dính thành từng mảng trên da, màu đen đỏ cứ đan xen trong mắt tôi. Bất giác tôi vội rụt cánh tay đang chỉ vào đít chén lại, nhưng chưa kịp động thì đã có bàn tay bất thình lình giữ lấy tay tôi, lòng thầm chết lặng, tôi trân trân liếc nhìn bàn tay kia.

Không phải nó, là tên Quân đang tóm tay tôi, bằng ánh mắt bàng hoàng tôi quay ra nhìn hắn, chỉ thấy tên đó nhíu mày lắc đầu, hắn không thấy cái đầu đang nằm lù lù giữa bàn cơ kia sao? À, đột nhiên tôi ngộ ra, mọi người ở đây đều giống hắn, vẻ mặt họ hoàn toàn bình thường, không ai trông thấy thứ đáng sợ kia.

Sau đó cái đầu biến mất, lúc tôi quay lại đã không thấy nó đâu nữa, chắc nó lăn xuống đất rồi, cũng có khi là ở ngay dưới gầm bàn này. Không thấy nó khiến tôi càng thêm bất an, mải nghĩ mà tôi không kịp theo dõi bàn cơ tiếp theo hỏi gì và đáp án ra sao. Tên Quân thấy tôi bình tĩnh lại rồi mới thả tay, bấy giờ tới lượt của hắn.

– Hiện trường mày bị sát hại là ở đâu?

PHÒNG TỐI

Không phải là phòng nào mà là một căn phòng tối, có phải nó muốn ám chỉ phòng này không? Xung quanh chúng tôi cũng đang là một màu tối đen, tôi rùng mình, tình hình càng lúc càng tệ, cảm giác bị bao vây đè nặng lên suy nghĩ, không có khả năng tự vệ, nếu nó muốn xuống tay, biết chống lại bằng cách nào đây?

MÀY CÓ NHỚ HẾT NHỮNG NGƯỜI MÀY TỪNG GIẾT KHÔNG?

Tên Quân đăm chiêu nhìn bàn cơ, tôi không đoán được hắn đang nghĩ gì, nhưng khi đọc xong câu hỏi, tôi biết mọi người đang nghĩ gì về hắn. Đây giống như một cách khẳng định ngầm rằng hắn là tên sát nhân hàng loạt, số người hắn giết có thể nhiều không đếm xuể, và bản thân hắn cũng không nhớ nổi mặt bọn họ.

“Sai”

Nến vẫn sáng, tức là hắn nhớ hết nhưng người tay hắn từng giết.

Tạm bỏ qua chuyện đó, đã đến lượt tôi hỏi:

– Tên mày là gì?

THÙY

Cái tên này khiến tôi ngờ ngợ, có phải tôi từng nghe thấy nó ở đâu rồi không? Thời gian không cho phép tôi suy nghĩ quá lâu, trước mắt là câu hỏi mà nó đưa ra:

DUY THA THỨ CHO MÀY RỒI PHẢI KHÔNG?

Điều mà tôi không muốn nghĩ đến nhất, tới một chút chuẩn bị tôi cũng chưa làm, đọc xong câu hỏi tim tôi thắt lại, không khí ngột ngạt, tức ngực khó thở vô cùng. Từ khi xảy ra tai nạn, Duy vẫn nằm trong viện, bác sĩ nói cậu ta sẽ trở thành người thực vật, vì liên lụy đến chuyện của tôi mà cậu ta thành ra nông nỗi ấy. Duy đã rất hận tôi, hàng tuần tôi vẫn tới viện thăm cậu ta, hy vọng cậu ta tỉnh lại để nghe tôi giải thích. Bản thân tôi luôn nghĩ thời gian qua dù Duy chưa tỉnh, nhưng đã có những lúc điện não cậu ta có chuyển biến, vì thế tôi tin rằng cậu ta nghe được những điều tôi nói, và chấp nhận tha thứ cho tôi.

“Đúng”

Đơn giản đó là lòng tin của tôi.

Và nến phụt tắt.