Giải Ngải Ký

Quyển 4 - Chương 2: Từ bỏ




Quân nhập viện trong tình trạng hôn mê sâu, trước đó hắn đã kịp nói với Thiện là đừng báo cho ai biết, kể cả Đại Ca, về tình hình cũng như nơi ở của hắn hiện tại, vì hắn chưa đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định cuối cùng. Bác sĩ điều trị cho Quân đã gọi trường hợp của hắn là thần chết ngủ quên, khi một người bị dạn tám xương sườn, gãy một bên bả vai, rách ổ bụng, xuất huyết dạ dày, tràn dịch màng phổi và đa chấn thương toàn thân, liệu cơ hội sống sẽ là bao nhiêu? Đúng là chỉ có hắn mới sống sót được sau từng ấy vết thương chí mạng, cũng giống như năm xưa, lúc cả nhà hắn chết vì dịch bệnh, không có thuốc mà hắn vẫn trụ được cho tới khi người khác tới cứu, ví hắn như con gián cũng không sai.

Thiện nghe Quân dặn dò thì nhất nhất làm theo, đối với cậu ta việc theo dõi hay che giấu ai đó đều được thực hiện một cách dễ dàng, vì Thiện có khả năng thay đổi nhân dạng tức thì nên không khó để cậu ta đánh lạc hướng mọi người xung quanh. Trong tổ chức Thiện là thành viên có năng lực vô hại nhất, chính Quân đã dẫn cậu ta tham gia vào hội, hiện tại cậu ta làm việc dưới trướng của Đại Ca, trong vai trò một người truyền tin.

Nói tới mối quan hệ giữa Thiện và Quân, đó vừa là anh em, lại vừa là ân nghĩa, Thiện luôn dành một sự tôn trọng gần như là ngưỡng mộ khi nhắc tới Quân. Nếu như không nhờ có hắn, thì bốn năm trước cậu đã bỏ mạng hoặc trở thành một thằng đầu đường xó chợ không có tương lai rồi. Thiện không biết ba mẹ mình là ai, từ khi ý thức được cuộc sống cậu đã lang thang cùng gánh xiếc của một ông chủ người Tàu, nay đây mai đó làm trò mua vui cho thiên hạ. Cái đêm định mệnh đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cậu, có lửa cháy, có tiếng người la hét, có máu và những xác chết ngổn ngang.

Cả rạp xiếc chìm trong biển lửa, Thiện trốn trong kho dụng cụ, năm đó cậu mười năm tuổi, ký ức nhuốm một màu đỏ thẫm, nỗi sợ hãi cái chết bao trùm, cậu chỉ còn biết bịt chặt hai tai, lúc có người lao vào biển lửa ngùn ngụt kéo cậu ra, Thiện còn dùng hết sức bình sinh để kháng cự lại, cậu tưởng họ muốn giết mình.

Năm ấy Đại Ca chưa là đội trưởng đội điều tra, và Quân cũng mới bước chân vào nghề, vụ hỏa hoạn xảy ra ở rạp xiếc là trọng án đầu tiên hai người tham gia. Quân xông xáo hơn ai hết, hắn phá cửa các phòng để tìm người còn sống, tới nhà kho, lửa bắt cháy dữ dội, hắn thấy một người ngồi thu mình trong góc, hai người giằng co, phải nhờ tới sự giúp đỡ của vài người khác mới kéo được người kia ra khỏi đám cháy. Không có thêm ai được cứu sống, dường như tất cả đều đã bị tấn công và tẩm dầu hỏa lên người trước khi hỏa hoạn xảy ra.

Vụ trọng án năm đó đi vào bế tắc, Thiện không cung cấp được nhiều thông tin cho bên cảnh sát, cậu ta ngủ trong nhà kho, tới lúc cháy lớn mới tỉnh dậy, nhìn qua song cửa sổ cậu thấy những người trong đoàn xiếc nằm la liệt dưới đất, lửa cháy ở khắp nơi, có tiếng kêu khóc thảm thiết, cả những người lửa lăn lộn khắp mặt đất, vì quá hoảng loạn nên Thiện lập tức chạy vào góc nhà kho, bịt hết mũi miệng để không bật ra những tiếng la hét kinh hãi. Thời điểm xảy ra trọng án là khoảng mười một giờ đêm, đây lại là bãi đất trống ít người qua lại, hiện trường không có dấu hiệu ẩu đả, đoàn xiếc cũng không phải người ở đây, khả năng thù oán với dân trong vùng không thành lập.

Giả thiết lớn nhất là hung thủ có mặt trong đoàn xiếc, có thể do xích mích cá nhân hoặc lòng tham trỗi dậy mà gây án, người đó đã cuỗm theo một lượng lớn tài sản trong rạp cao chạy xa bay. Vừa vặn là sau khi điều tra, phát hiện thiếu hai thành viên trong đoàn xiếc không có trong danh sách nạn nhân, hai người này về sau bị truy nã nhưng đã bốn năm vẫn không có thêm thông tin nào.

Thấy hoàn cảnh của Thiện có phần giống với mình, Quân lấy làm quan tâm cậu ta hơn, tình cờ một lần hắn phát hiện ra khả năng biến đổi nhân dạng của cậu, khi đang cùng với mấy cô y tá xem cậu biểu diễn ảo thuật, đó gọi là thuật dịch dung. Thiện kể rằng cách đấy ba năm, cậu có đọc được trong sách của ông chủ Tàu một bí thuật, có thể hoán đổi diện mạo thành một người khác, cậu học nghệ rất nhanh, lại sống trong rạp xiếc nên trước giờ vẫn chỉ nghĩ đó là một trò ảo thuật thông thường.

Quân lấy làm thích thú với khả năng đó của Thiện, trong khi Đại Ca lại ái ngại cho hoàn cảnh sống mà cậu gặp phải, tính ra thì Thiện cũng không còn nhỏ nữa, nhưng ở tuổi đó mà thả ra xã hội thì rất dễ sa ngã, còn nếu cho vào trại tập trung hẳn là không đời nào cậu chịu, nhìn Thiện cũng tính là khôi ngô, mặt mũi sáng sủa, nói năng lưu loát, nếu được dạy dỗ đàng hoàng về sau sẽ rất có tiền đồ. Đại Ca là người học đạo, đối với sự đời anh ít nhiều có lòng bao dung hơn, vì thế sau đó Đại Ca nhận Thiện là em, đưa về ở cùng nhà, cậu cũng sớm bộc lộ năng khiếu với nghề cảnh sát, sau một thời gian liền có thể hỗ trợ Đại Ca phá án. Quân vẫn hay qua lại nhà Đại Ca, hắn lén lút dạy Thiện cách mở Quỷ Môn Quan, rồi kéo cậu gia nhập 11 Âm binh, Thiện là thành viên thứ năm khi đó.

Nói thì nhanh nhưng quá trình diễn ra phải tính theo năm, đến hiện tại đại khái là Thiện đã trở thành một âm dương sư thành thục, tuy rất hiếm khi phải sử dụng tới chức vụ đó. May mà lần này con linh cẩu địa ngục phát hiện ra mùi quỷ nên tìm tới, nó không đánh hơi được dương khí, giống ma thú này cùng với quản ngục là một đôi, nhiệm vụ chính là săn quỷ, nhưng nó khác quản ngục ở chỗ, quản ngục sẽ áp giải quỷ về địa phủ, còn nó thì ăn luôn quỷ.

Năm ngày sau Quân tỉnh. Không rõ hắn bị gì mà từ sáng tới gì chỉ im lặng, ánh mắt tư lự nhìn ra cửa sổ, tận khi trời tắt nắng mới thấy hắn thở dài, nói:

– Quay về bảo với Đại Ca là tao quyết định rời khỏi tổ chức.

– Ý anh là sao? – Thiện lấy làm ngạc nhiên hỏi.

– Từ giờ tao không còn là âm dương sư nữa. Mọi liên hệ với tổ chức đều sẽ cắt đứt, hoạt động của tổ chức cũng không liên quan gì đến tao, tất cả đều được xóa sạch – Quân đáp.

– Tự ý rời khỏi tổ chức là vi phạm quy định, sẽ bị coi là tội nhân và bị tổ chức truy sát, chẳng lẽ anh không biết điều đó? – Thiện sốt sắng hỏi.

Tổ chức nào cũng vậy thôi, một khi tham gia thì phải đồng ý với những quy định chung do quản trị viên đề ra, bao gồm một điều luật khá cực đoan, đó là thề trung thành với tổ chức, nếu tự ý rời bỏ sẽ bị coi là phản bội, mọi thành viên còn lại đều có quyền hành quyết kẻ đó. 11 Âm binh là tổ chức tôn giáo, nhiều thành viên tham gia không thể công khai danh tính với bên ngoài, chỉ có người trong tổ chức mới được biết năng lực của mọi thành viên, một khi để lộ thông tin cá nhân của những người đó, thì cuộc sống của họ sẽ bị đe dọa.

Trong xã hội không chỉ có một tổ chức tôn giáo, rất nhiều tổ chức tôn giáo cùng hoạt động, âm thầm đấu tranh và tiêu trừ lẫn nhau, thêm vào đó còn có yếu tố nhà nước, dạo gần đây luật bài trừ tà đạo trong dân chúng nổi lên mạnh mẽ, nếu thông tin ai đó trong tổ chức bị công khai, chắc chắn người đó sẽ trở thành mục tiêu thanh trừng. Và khi một mắt xích bị bung ra, nó sẽ kéo theo toàn bộ tổ chức liên lụy, điều luật cực đoan này là để bảo vệ các thành viên không rơi vào khủng hoảng.

– Tao là một trong những người thảo ra điều luật cho tổ chức, tất nhiên tao biết nó rõ hơn ai hết rồi – Quân thản nhiên đáp.

– Vậy tại sao anh còn vi phạm? Anh coi thường năng lực của mọi người, nghĩ họ không thể làm gì anh ư? – có vẻ như câu trả lời của Quân làm Thiện mất bình tĩnh.

– Coi thường? Ha, là tao sợ cái năng lực của đám người đó nên mới quyết định rút lui, mày nghĩ chuyện tao xử ông Ba bị sẽ được mọi người ủng hộ? Nếu chỉ là gây sự đánh nhau thì không thành chuyện, đây là giết một thành viên, chắc chắn là các thành viên còn lại sẽ nhìn tao với ánh mắt thù địch. Chưa kể là đã có sẵn vài người trong tổ chức muốn giết tao, đây là cơ hội để chúng công khai hành động, vì là thành viên cùng tổ chức, tao không thể che giấu nơi ở, còn phải đi họp định kỳ, mày nói tao phải sống sao?

Có vẻ Quân đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này, hành động của hắn đã tạo ra một tiền lệ xấu trong tổ chức, nếu không tự động rút lui, sớm muộn gì kẻ bị ăn tiếp theo cũng là hắn. Quyết định của hắn bây giờ không phải là sai hay đúng, mà là cần thiết để bản thân chủ động phương án đối phó hợp lý, Đại Ca trong nhân cách quản ngục không thường xuyên, hắn muốn báo anh ta trước để xem phản ứng thế nào.

– Hơn nữa – Quân tiếp – tao đã mất vũ khí, pháp lực cũng bị rút cạn, nếu như phải trực tiếp chống lại đám đầu trâu mặt ngựa đó vậy khác nào nộp mạng cho chúng. Mà tao nghĩ ra chỗ này trốn hay lắm.

– Chỗ nào anh? – Thiện hiếu kỳ nhìn hắn.

– Phòng thanh tra – Quân cười cười đáp.

– Nơi làm việc của Đại Ca? – Thiện cao giọng hỏi.

– Tao vốn là thanh tra, bình thường ít việc nên không hay ở cơ quan, giờ tao quay lại đó làm cũng đâu có gì bất ngờ.

– Nhưng vậy không phải rất mạo hiểm sao?

– Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, mày có thấy bình thường Đại Ca là thợ săn quỷ, không kẻ thù nào dám lảng vảng gần đó, tao làm cùng Đại Ca sẽ cực kỳ an toàn. Nếu Đại Ca chuyển sang nhân cách quản ngục, tao cũng sẽ biết trước để chủ động tránh đi, có bao nhiêu người đoán được ra chỗ đó? Rất ít, mỗi người một nghề khác nhau, cơ quan nhà nước đâu phải chỗ chơi mà muốn vào thì vào, ra thì ra. Tao vừa có thể tiếp tục công việc lại vừa không phải chạy loạn, hợp lý chưa? – Quân nói xong liền cười ha hả, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

– Ngộ nhỡ bọn họ phát hiện ra thì sao?

– Thì mày phải báo với tao chứ sao, mày sẽ làm tay trong cho tao, nếu phát hiện có gì bất thường thì phải báo lại với tao. Quan trọng là diễn xuất của mày như nào, có lại cứ để tao xử lý.

– Em phải làm gì?

– Vài ngày nữa hãy báo với Đại Ca, khi anh ấy ở nhân cách quản ngục ấy, cứ bảo là tao trốn rồi, xem phản ứng thế nào rồi tính tiếp.

Thiện gật đầu, tiếp theo hai người trao đổi về thương tích của hắn một lúc, Quân nói không vấn đề gì, vận hạn của hắn sắp qua rồi, tĩnh dưỡng vài hôm là ổn. Vãn chuyện Thiện ra về, còn lại một mình Quân trong phòng, không gian yên tĩnh hẳn, vẻ mặt hắn dần dãn ra. Quân tự hỏi, có bao nhiêu may mắn trong đời, chắc hắn đã dùng hết vào một kiếp nạn vừa rồi, từ giờ không thể tiếp tục đùa giỡn với tính mạng nữa, nghề dưỡng quỷ này hắn không ham, ngộ nhỡ bản thân thành quỷ thật thì khốn. Nhớ lại quãng thời gian làm Âm Dương Sư của mình, Quân đếm không dưới chục lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, kẻ thù ngày một nhiều hơn, hắn hại một người thì sẽ có mười người khác hại lại hắn.

Ban đầu hắn tham gia vào tổ chức chỉ là vì hiếu kỳ, nhưng khi đã lún sâu vào tà đạo, hắn dần đánh mất bản ngã, bị tâm ma chi phối, đó là lần đầu hắn biết sinh mạng con người yếu đuối nhường nào. Trải qua bao nhiêu mất mát, Quân đột nhiên mơ lại giấc mơ ngày bé, thấy mình được làm một người cảnh sát mẫn cán, bảo vệ chính nghĩa và lẽ phải, tỉnh dậy hắn liền muốn làm lại tất cả, nhưng hậu quả của chuỗi sai lầm trong quá khứ giống như quả báo giáng xuống đầu hắn.

Vài ngày sau, Thiện tới báo với Đại Ca:

– Quân bỏ trốn rồi, em đã mất liên lạc với hắn, hình như hắn muốn phản bội tổ chức.

– Lý do là gì? – Đại Ca trầm giọng hỏi.

– Quân giết chết ông Ba Bị, có lẽ hắn sợ người trong tổ chức tìm hắn trả thù.

Đại Ca vân vê điếu thuốc trong tay, vẻ mặt mơ hồ, dường như anh vẫn chưa thấy lý do đó đủ thuyết phục. Một bên mắt ánh lên hồng quang, anh ngả người vào bóng tối phía sau, đặt lưng lên thành ghế, một tay chống cằm, một tay đưa thuốc lên miệng. Chấm lửa sáng lên giây lát, làn khói lãng đãng bay trong không trung, hồng quang chợt động, chậm dãi liếc qua người đối diện, ánh nhìn sắc lạnh đem theo vài phần nghi ngờ, sau cùng là một giọng trầm thấp vang lên:

– Tiếp tục tìm kiếm, ta muốn nghe chính hắn nói ra lý do, nếu sau mười ngày nữa không thấy hắn, ta sẽ quyết định.