Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 7-2




“Tôi có cầm theo chút đặc sản của Úc về, lão sư cầm một ít đi.” Lăng Miêu nhiệt tình hiếm thấy.

“A? Không cần, cái này…”

“Không sao, cũng chẳng đắt, anh cứ giữ lấy đi.” Lăng Miêu vẫn thế nghiêm túc kín đáo đưa một cái túi cho Mục Mục, một thời gian dài như vậy đến nhà anh hết ăn rồi lại uống, y cũng có chút áy náy.

Mục Mục nhún nhường thấy rõ ghi chú: Đặc sản cá Úc, đặc sản cá tuyết, đặc sản cá tam văn, đặc sản thôn nã cá.

Mục Mục “…”

Thịnh tình không thể từ chối, Mục Mục đành phải nhận lấy.

Đương nhiên cũng là vì một nguyên nhân khác nữa, anh nghĩ chắc hẳn mèo Siam sẽ rất thích đống cá này.

Thật là trùng hợp, Lăng Miêu cũng cùng chung quan điểm với Mục Mục.

“Ngày mai gặp.” Y hướng về phía anh khoát khoát tay.

Mục Mục cũng vô thức đáp “Ngày mai gặp”, lúc sau mới giật mình nhận ra, bọn họ có hẹn hò gì sao?

Hôm sau đúng tám giờ tối, có người nhấn chuông cửa nhà Mục Mục, mở ra nhìn, là trợ lý của Lăng Miêu đang bê một chậu lan điếu.

“Chào Mục lão sư,” Kha Nhạc cung kính tặng chậu cây, “Đánh bạo tới chào hỏi, có chút quà nhỏ muốn tặng anh.”

Mục Mục “…”

“Meo meo —— ”

Thanh âm khàn khàn quen thuộc truyền tới, Mục Mục cúi đầu nhìn, kinh ngạc kêu lên: “Miêu Miêu!”

Mèo Siam linh hoạt nhảy lên, Mục Mục tràn đầy vui mừng ôm lấy: “Ngươi không sao, thật tốt quá rồi.”

Khóe miệng Kha Nhạc giật giật mà nhìn khung cảnh trăm năm trùng phùng, cảm động tới rơi rớt nước mắt trước mặt.

Mục Mục lúc này mới nhớ tới hắn còn đang đứng trước cửa:

“Mời vào, cậu tên Kha Nhạc đúng không? Miêu Nhi đâu?”

Ở trong ngực anh.

“Ở nhà, đang ngủ, sinh hoạt cũng bị đảo lộn do mới từ Úc về.”

“Oh”, Mục Mục chợt nhận ra.

Anh mời Kha Nhạc ngồi xuống, hỏi hắn muốn uống chút gì không.

“Nhà tôi chỉ có nước trắng.” Mục Mục đôi phần lúng túng nói.

“Nước là tốt rồi, tôi thích uống nước.” Điểm này Lăng Miêu đã nhắc qua Kha Nhạc.

Mục Mục rót nước cho hắn, hai người cùng ngồi xuống, mèo Siam tận dụng lúc này để nhảy lên đùi anh, thân mật để bàn tay vuốt tới vuốt lui, rồi kêu lên vài tiếng meo meo đầy thư dãn.

Biết Lăng Miêu đã nhiều năm như vậy, nhưng Kha Nhạc chưa bao giờ thấy y lại tỏ biểu cảm hưởng thụ tới nhường này, chẳng hay Miêu Nhi nhà hắn có bị vấn đề gì liên tới tâm lý hay sao?

“Tôi nghe Miêu Nhi nói lúc trước anh đã chiếu cố và chăm sóc cho mèo nhà tôi rất nhiều, thực khiến cho lão sư gặp nhiều phiền toái.”

“Không sao không sao” Mục Mục liên tục phủ nhận, “Tôi đặc biệt thích nó, nó rất biết điều, tuyệt đối không phiền phức chút nào.”

Kha Nhạc nghĩ: Tôi vừa vào cửa thấy lan điếu nhà anh trọc lốc, thế này mà gọi là ngoan sao? Tính tình lão sư quả nhiên trội hơn người thường.

“Nó vô cùng bướng bỉnh, còn nghịch ngợm nữa, nếu đã muốn chạy ra ngoài liền chạy, tôi quản không nổi.”

“A, nó buổi tối đều đến chỗ tôi, không phải là chạy loạn đâu.”

“Lão sư nhất định phải cho nó ăn đồ ngon, chứ nó là loại chỉ thích ăn hàng thôi.” Thừa dịp Lăng Miêu hiện tại không thể phản bác lại, Kha Nhạc phải ra sức bôi xấu.

Mục Mục mỉm cười: “Nhưng mà nói đi nói lại cũng thực là trùng hợp, chúng ta ở cùng khu, tôi lại nhặt được mèo của anh.”

Hắn giả vờ quan sát xung quanh; “Chỉ biết lão sư chụp ảnh người vô cùng đẹp, không nghĩ chụp thú cũng đẹp như thế.”

“Đúng vậy, tôi thích chụp hình động vật.” Mục Mục mời Kha Nhạc tùy ý tham quan.

“Tôi con thấy ảnh anh chụp Miêu Nhi trên bảng thông báo.”

“Miêu Nhi?”

Kha Nhạc đổ mồ hôi: “Miêu… Nhị, tên của nó, Lăng Miêu là lão đại, nó là lão nhị.”

Lăng Miêu hung hăng trợn trừng mắt liếc một cái.

Mục Mục nở nụ cười: “Xem ra hai người đều rất thích thú cưng.”

“Tôi nào dám, cả hai bọn họ đều là người bề trên, tôi chỉ là bảo mẫu của họ.”

Anh thấy chàng trai này thực có ý tứ.

“Đúng rồi.” Kha Nhạc nói, “Lão sư còn mấy hình anh chụp cho Miêu Nhị như thế này không? Có thể cho tôi mấy tấm chứ?”

“Cậu muốn để làm gì?” Mục Mục nghĩ, kỳ thực mèo cũng là của người ta, quyền hình ảnh cũng thuộc về họ.

“Là như thế này, tôi muốn gửi cho “Miêu Chí”, nếu như dành được quyền chụp cho ảnh bìa, thì sẽ được thưởng một năm thức ăn miễn phí, nhưng mà nếu lão sư không đồng ý cũng không sao.” Kha Nhạc nhanh chóng bổ sung.

“À tôi đồng ý chứ, anh cứ cầm đi, nếu như không bằng lòng tôi có thể chụp lại.”

Kha Nhạc cảm động đến rơi nước mắt, có sự tương trợ của Mục Mục, Lăng Miêu trong nay mai sẽ được chọn làm mẫu ảnh bìa cho mà xem.

“Vậy thì thực cảm ơn lão sư.”

“Không cần khách khí như vậy, nếu thực sự được lên ảnh bìa, tôi sẽ đi mua mấy cuốn.”

Kha Nhạc thấy đã không còn sớm, liền chuẩn bị xin phép rời đi.

“Cái đó,” hắn giả bộ lên tiếng, “Miêu Nhị, về nhà.”

Cái mông tròn tròn của mèo Siam không chút nhúc nhích.

“Đi nhanh một chút, không nên ở đây làm phiền Mục lão sư.”

Mèo Siam quay đầu sang một bên không thèm quan tâm tới Kha Nhạc.

“… Cái thứ không nghe lời!”

Mục Mục vội nói: “Nó không muốn đi thì cho nó ở lại vậy, chắc ở nhà tôi đã thành thói quen, thói quen rồi.”

“Cái này không được hay cho lắm đâu…”

“Tôi cũng nhớ nó lắm, cậu cứ để nó ở đây cũng được.”

Kha Nhạc đùa giỡn đã đủ, đành ngượng ngùng đồng ý: “Vậy thì phiền Mục lão sư rồi, chốc nữa tôi sẽ mang đồ ăn của nó qua đây, không thể nào để Miêu Nhị ăn uống, ở chùa như thế này mãi được.”

“Không sao.”

Kha Nhạc đi rồi, Mục Mục mới cao hứng ôm mèo Siam vào lòng hôn hai cái. Lăng Miêu cũng chẳng chút rụt rè, nhào tới bên miệng anh liếm liếm, ai biết trong hai tuần vừa qua, vì không ngửi được vị đạo của Mục Mục mà y ngủ không ngon giấc.

“Nhà ta có rất nhiều thứ mà ngươi thích ăn.”

“Meo meo meo meo meo meo!” Ha ha ăn!

Mục Mục bày ra nào cá khuê Úc, nào cá tuyết, nào đặc sản cá tam văn.

“Thích không?”

“Meo meo meo meo!” Thích

“Ngươi từ đầu được đặt tên là Miêu Nhị sao?”

“Meo meo ——” Không phải

“Tên thực sự có từ Nhị sao?”

“Meo meo ——!” Đã nói là không phải

“Nhưng mà đọc nhanh cũng thực giống Miêu Nhi.”

“Meo meo!” Vậy hãy đọc nhanh lên!

“Ăn cơm nào, Miêu Nhi.” Mục Mục dịu dàng xoa đầu mèo “nhỏ”.