Gian Khách

Quyển 2 - Chương 170: Robot yên lặng hay điên cuồng (Thượng)




Trầm thư ký không biết rằng một câu nói của hắn lại khiến Hứa Nhạc suy nghĩ nhiều đến như vậy. Hắn ta chỉ giật mình trước sức ăn của Hứa Nhạc, đã ăn đến bốn ổ bánh mì mặn và ba ly sữa đậu nành rồi, mà hình như Hứa Nhạc vẫn chưa có ý định dừng lại.

Hứa Nhạc cắm cúi xé bánh mì thành từng miếng nhỏ, cảm nhận rõ ràng luồng mắt đang quan sát mình. Nhét đầy một miệng bánh mì, hắn ta mở miệng lúng búng giải thích:

- Con người tôi dễ bị đói lắm, đặc biệt là sau khi làm việc.



o0o

Chỉ mất thời gian có vài phút, Hứa Nhạc đã ghi nhớ hết tác dụng định hướng của mười bảy thanh điều khiển trên bảng điều khiển và cũng mất một khoảng thời gian không quá dài để làm quen với việc dùng cần điều khiển thay thế cho phương thức ra chỉ lệnh số liệu bằng tay, tay trái bắt đầu thực hiện những thao tác một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Dù gì từ nhỏ hắn ta đã đam mê trong việc thiết kế máy móc, hai năm vừa qua còn đắm chìm trong công tác nghiên cứu loại robot của Liên Bang, hơn nữa lại còn thật sự thậm chí có thể xưng là nhập tâm nghiên cứu. Làm quen với phương thức điều khiển robot quân dụng, với hắn cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Tay trái thao tác cần điều khiển, tay phải nhanh chóng cũng lần theo các vết rãnh dọc trên màn hình cảm ứng. Cái mũ giáp hệ thống cảm ứng che kín hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, hàng ngàn thông tin dữ liệu phân tích đang lướt qua vèo vèo trước mắt Hứa Nhạc.

Tầm nhìn và hệ thống cảm ứng hồng ngoại trên phần đầu của con robot đều được truyền đến trước mắt Hứa Nhạc một cách cực kỳ chính xác. Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, gạt nhẹ cần điều khiển, năm ngón tay của bàn tay phải nhanh như chớp lướt trên màn cảm ứng, nhập vào đó mấy số liệu chỉ lệnh. Trong khoang điều khiển robot bị bịt kín, hắn cũng không nghe được tiếng hệ thống động cơ bắt đầu gầm rú sau lưng con robot, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng có một cỗ cự lực đẩy cực mạnh từ phía sau, truyền lên sàn, thông qua phần dưới thân, trực tiếp xuyên thấu cơ thể của hắn. Cảm giác này tựa như lúc ngồi trên tên lửa nháy mắt đã bay lên vũ trụ vậy. Chỉ là lực đẩy này còn dữ dội hơn, chấn động lớn hơn, lớn đến mức người bình thường khó mà có thể thừa nhận nổi.

Nhưng Hứa Nhạc lại cũng không hề xa lạ với cảm giác này. Hồi còn ở Đại học Lê Hoa, hắn đã từng điều khiển robot mô hình rất nhiều lần tiến hành thí nghiệm điều khiển robot cấp độ 6, lại còn cùng Thai Chi Nguyên chiến đấu đối kháng không biết bao nhiêu lần nữa. Vì vậy, sau nửa năm, hắn ta cũng chỉ mất vài giây là đã có thể làm quen lại với cảm giác đó, lại còn có phần hơi bị nó mê hoặc nữa.

Con robot màu đen bắt đầu tiến vào trạng thái tốc độ cao, Hứa Nhạc đầu đội mũ giáp, cặp mắt hơi híp lại, tận hưởng cái cảm giác sung sướng mà con robot khổng lồ kia đang mang đến cho hắn.

Bên trong con robot hợp kim này cũng không cảm nhận được kình phong đập thẳng vào mặt, cho nên cũng không có cảm giác đang di chuyển với tốc độ quá cao. Nhưng những cơn chấn động dữ dội và cảnh sắc tràn ngập màu xanh lục nhạt, màu xanh lam của những sự vật thực tế đang loáng loáng lướt qua trước mắt hắn, loại màu xanh mà chỉ thế giới bên trong mũ giáp mới có, khiến cho Hứa Nhạc có thể dễ dàng nắm bắt được thứ cảm giác khi mà ý chí của con người và máy móc hòa làm một. Thứ cảm giác này nôm na là cảm giác uy nghiêm khi vừa có thể phá hủy tất cả nhưng lại vừa có thể bảo vệ tất cả.

Nói uy nghiêm có thể cũng không phù hợp cho lắm. Hứa Nhạc chăm chú quan sát phần số liệu báo về hiện trên màn hình cảm ứng, nhanh chóng thao tác cần điều khiển cùng với số liệu chỉ lệnh, điều chỉnh tư thế né tránh, quay vòng, bật nhảy của con robot. Hắn cũng không có nhắm mắt, nhưng có đôi chút lơ đãng, nhớ lại một quyển sách mỹ học mà khi còn ở Đại học Hà Tây Châu, đã từng bị Phong Dư đại thúc buộc phải kiếm đọc. Trong cuốn sách ấy, một vị chuyên gia mỹ thuật nổi tiếng tại Hiến Lịch 17 của Liên Bang đã đưa ra một luận điểm, trong cuộc sống của thế giới cực hạn, vẻ xinh đẹp có thể làm rung động lòng người nhất, không gì khác chính là sự yên lặng trang nghiêm.

Chính là sự yên lặng trang nghiêm…

Tuy rằng tốc độ di chuyển của robot là siêu tốc, lực chuyển động trong không gian nhỏ cũng cường hãn đến cực điểm, nhưng bản thân cái cảm giác trang trọng mà kim loại mang lại, kết hợp với sự yên lặng tương đối của những phi công bên trong khoang điều khiển, lại có thể sản sinh ra một cảm giác yên lặng trang nghiêm tuyệt mỹ. Điều này nghe qua có vẻ như mâu thuẫn, nhưng lại là một sự kết hợp hoàn hảo.

Một người đang thao tác một con robot nặng nề cao đến 6 thước, cảm nhận rõ hơi thở nhè nhẹ của nguồn điện, của máy móc trong khoang khoang điều khiển, bốn phía chỉ có tiếng điện lưu rì rào xung quanh và tiếng bước chân nặng nề của con robot đang xuyên thấu qua khoang điều khiển robot truyền đến, trong cực động lại có cực tĩnh…

Trong lúc đó, Hứa Nhạc đột nhiên có một loại ảo giác, bản thân mình khi điều khiển robot, khi im lặng thì biến thành một dải đá ngầm màu đen giữa đại dương sâu thẳm, nhưng khi cử động lên thì lại biến thành một trận mưa sao băng dữ dội xẹt qua bầu khí quyển, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu cháy bầu trời, vẽ nên một vết sẹo cháy sém khổng lồ. Trong lòng hắn chỉ chợt động một chút, thì những khát vọng trong lòng hắn cũng không còn có thể khống chế được nữa, loại bỏ ra khỏi đầu toàn bộ những động tác điều khiển tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang, tay trái liên tiếp gạt cần điều khiển, tay phải quét một đường lên màn cảm ứng, chỉ trong một giây ngắn ngủi đã nhập vào bốn chỉ lệnh liên tiếp. Tiếng động cơ đảo chiều lại liên tiếp gầm rú sau lưng con robot.

- Anh điên rồi! Không được làm động tác đó!

Một giọng nói giận dữ như động đất chợt truyền vào trong cái mũ giáp. Chủ nhân của giọng nói này từ trước đến giờ vẫn luôn vô cùng nhỏ nhẹ, hôm nay đột nhiên giận dữ như thế này, khiến cho Hứa Nhạc có chút ngỡ ngàng, giật mình thanh tỉnh lại. Nhưng khi kịp tỉnh lại thì đã không còn cách nào ngăn cản được nữa. Chân phải con robot đạp mạnh xuống mặt đất, toàn thân thể nặng nề của nó đột ngột lao nhanh lên trên, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.

Bạch Ngọc Lan tay cầm tách trà xanh, trầm ngâm quan sát động tĩnh bên trong phòng cơ chiến, nhưng nội tâm của hắn ta thì không hề bình thản giống như thể hiện bên ngoài.

Hứa Nhạc có thể không hề để ý, nhẹ nhàng ném cho hắn 2000 vạn, và hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bán mạng của mình cho Hứa Nhạc, chỉ là càng tiếp xúc lâu với gã thanh niên tưởng chừng như rất bình thường này, hắn lại càng cảm giác thấy đối phương không hề bình thường như thể hiện bên ngoài. Chí ít là hắn cũng có thể khẳng định, nếu như bên người mình không có mang theo súng, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ muốn cận thân chiến đấu với Hứa Nhạc. Một khi đã như vậy, bảo hắn phải bán mạng kiểu gì chứ? Điều khiến hắn càng ngỡ ngàng hơn, chính là biểu hiện của Hứa Nhạc khi lần đầu tiên điều khiển robot.

Hắn chưa từng tưởng tượng qua, một người lần đầu tiên tiếp cận với robot quân dụng, chỉ trong thời gian ngắn, lại có thể thao tác robot thuần thục đến trình độ như thế.

Bạch Ngọc Lan biết Hứa Nhạc là một gã quái thai, là một thiên tài sửa chữa máy móc, hồi còn ở Đại học Lê Hoa hắn ta cũng đã từng tiếp xúc với robot mô hình, nhưng hắn vẫn như trước không tài nào giải thích nổi tại sao Hứa Nhạc lại có thể làm được điều này. Những động tác trong phòng cơ chiến mặc dù vẫn còn chậm chạp và cứng ngắc nhưng theo số liệu báo cáo về chất lượng những động tác tiêu chuẩn của Quân đội mà Hứa Nhạc đã hoàn thành cũng không hề thua kém những quân nhân của Quân đội, hơn nữa phản ứng né tránh lại chính xác đến mức khiến kẻ khác phải giật mình.

Biểu hiện quá mức kinh người như thế này, chỉ trừ phi Hứa Nhạc là một tên ngốc bẩm sinh thần kinh thép, hoàn toàn không hề biết sợ hãi đối với những thứ mới lạ chưa từng biết. Bạch Ngọc Lan không hề biết rằng những phản ứng của Hứa Nhạc khi điều khiển robot trên cơ bản đều là thông qua sự vận động của cỗ nhiệt lưu trong cơ thể, dây thần kinh của hắn thật sự so với người bình thường còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Bạch Ngọc Lan thật sự hài lòng, đến mức có chút thoáng giật mình đối với biểu hiện lần đầu của con robot kia. Hắn vừa bưng tách trà, vừa nghĩ cái gã quái vật Hứa Nhạc này hiện tại chỉ còn khiếm khuyết ở chỗ quen thuộc đối với con robot này, cộng thêm kinh nghiệm được bồi dưỡng ra từ vô số lần đối chiến thực tế nữa mà thôi.

Đương nhiên loại kinh nghiệm này cũng là một vấn đề cực kỳ then chốt, cũng giống như là lái xe vậy, một người mới học lái cũng có thể điều khiển cho xe chạy được. Một gã có thần kinh thép không biết sợ gì như Hứa Nhạc, lần đầu tiên lái xe ra đường, thậm chí còn có thể đẩy tốc độ của ô tô lên đến 200km/h nữa. Thế nhưng cũng không có cách nào giống như những kẻ đua xe chuyên nghiệp, dưới tình huống tốc độ cao vẫn có thể hoàn mỹ né tránh mọi chướng ngại vật một cách dễ dàng, tự bảo vệ bản thân mình.

- Nếu như hắn ta có thể ra tiền tuyến rèn luyện 6, 7 năm, nói không chừng thực sự có thể điều khiển robot đối kháng một trận với Lý Cuồng Nhân.

Bạch Ngọc Lan thầm nghĩ như vậy, khóe mắt bỗng chợt chú ý tới con robot di chuyển với tốc độ cao, đang chuẩn bị thực hiện động tác phanh gấp cực khó trên mặt sàn trơn bóng.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đôi chân hợp kim rắn chắc của con robot dưới tác dụng của các bánh xích phụ bên trong cố gắng bám chặt bàn chân hợp kim xuống đất, bắt đầu thực hiện động tác phanh gấp ở tốc độ cao. Dựa vào tác dụng của động cơ, hoàn toàn có thể thực hiện động tác này, thế nhưng toàn bộ lực quán tính khổng lồ khi con robot bị dừng lại đột ngột kia, trên cơ bản sẽ toàn bộ đổ hết cả lên người gã phi công đang điều khiển bên trong khoang lái.

Mặt sàn trơn bóng bị vết phanh của con robot khổng lồ vạch lên một tia lửa dài sâu hoắm, phát ra luồng khói xanh lét. Đồng tử Bạch Ngọc Lan hơi co lại, hắn cũng không hiểu nổi vì cái gì Hứa Nhạc lại đột nhiên thực hiện động tác này. Liền sau đó hắn chợt phát hiện con robot màu đen kia ngay sau khi đáp xuống thân mình có hơi trầm xuống, nhưng chân phải lại nâng cao lên.

Dùng robot để múa võ! Phương thức nhảy lên công kích theo kiểu tự sát!

Bạch Ngọc Lan đứng bật dậy, quát vào trong micro:

- Anh điên rồi!

Bạch Ngọc Lan còn nói thêm mấy chữ gì nữa, nhưng sau đó thì im bặt lại. Bởi vì hắn đã nhìn thấy con robot màu đen kia đã bật lên khỏi mặt đất, trong tiếng linh kiện và động cơ cọ sát cực mạnh sau cú đá chân phải, tạo nên những tiếng rít chói tai. Trong căn phòng cơ chiến trống trải, toàn thân con robot khổng lồ lộn ngửa ra sau, nhanh chóng vẽ nên một hình vòng cung. Sự ma sát tốc độ giữa bề mặt robot với không khí tạo nên những tiếng vu vu rền rĩ…

Tựa hồ như con robot dừng lại trên không trung trong giây lát rồi đột ngột kết thúc động tác lộn nhào. Một trận tiếng kim loại va chạm mạnh bắt đầu vang lên rền rĩ. Cả khối kim loại đồ sộ đáp xuống đất rồi chỉ trong một vài giây ngắn ngủi… Thân thể con robot tưởng chừng như sắp mất đi thăng bằng, nhưng giống như lại được tiếp thêm động lực, thực hiện một cú xoay thân mạnh mẽ, hai chân dang rộng, một trước một sau mạnh mẽ đứng vững trên nền đất cứng rắn.

Loảng xoảng hai tiếng trầm đục vang lên, đôi chân hợp kim của con robot phải chịu một lực tác động quá lớn, đã trực tiếp tạo ra trên tấm sàn kim loại của phòng đối chiến hai vết lõm méo mó. Mà cặp chân của con robot cũng bắt đầu run rẩy lên, tựa hồ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy… nhưng mà nó lại kiên quyết không ngã xuống, cứng rắn khống chế được cân bằng. Động lực phát sinh trong khi khởi động khiến cho robot có thể rơi và trạng thái căng thẳng, tình trạng rất nguy hiểm, cần phải liên tục tiến hành những thao tác nhỏ để điều chỉnh lại tư thế. Rốt cục cuối cùng cũng thành công hoàn thành động tác tiếp đất đầy thô bạo này.

Tiếng dung dịch bắt đầu chảy nhè nhẹ trong thân con robot. Con robot màu đen chậm rãi giảm độ cao xuống khoảng 20 phân. Khớp nối kim loại ở các bộ phận quan trọng đã được điều chỉnh lại, công suất cao phát ra khi khởi động máy đã từ từ giảm xuống. Hai chân không còn một trước một sau. Hai cánh tay máy dang rộng, chính là công cụ để giữ thăng bằng cho con robot. Hình ảnh con robot trong lúc thực hiện động tác này hiện ra vừa yên lặng mà lại vừa vĩ đại.

Bạch Ngọc Lan trầm mặc nhìn con robot màu đen bóng đang đứng im lìm bên dưới bục điều khiển. Trái tim đang nhảy nhót liên hồi của hắn cũng dần bình tĩnh lại, cặp mắt của hắn khẽ nheo lại. Thật không ngờ là trên khối kim loại màu đen nặng nề này, hắn lại nhìn thấy một loại cảm giác gọi là yên lặng mà trang nghiêm.

Đây đương nhiên không phải là động tác võ thuật nằm trong những kỹ thuật tiêu chuẩn của robot chiến đấu quân sự. Bên trong giáo trình tác chiến của Quân đội Liên Bang, từ trước đến nay chưa hề có loại động tác tự lộn nhào trên không gần như tự sát như thế này. Một con robot quân dụng nặng khoảng 10 tấn, tính cơ động của nó là hoàn toàn dựa vào sức mạnh của động cơ, cùng với phản lực mạnh mẽ đủ để chống lại lực hút của hành tinh.

Giống như câu biểu ngữ quảng cáo trong Khoa điều khiển Robot của Học Viện Quân Sự I:

- Robot không thể đứng giữa không trung lầu các. Hai chân robot phải đứng vững trên mặt đất.

Động tác nhảy lên cao là động tác mà bất cứ gã phi công điều khiển robot nào cũng phải nắm bắt được. Nhưng lộn nhào như con robot màu đen vừa rồi thì phải đòi hỏi rất nhiều thao tác cực nhanh phải hoàn thành trong tích tắc trước khi tiếp đất. Bởi vì sự luân chuyển cực nhanh cộng với tốc độ xoay của robot sẽ quyết định sự ổn định của hệ thống thăng bằng tự động, chính vì vậy trong một khoảng thời gian ngắn, các dữ liệu truyền tải sẽ đột nhiên biến mất hết. Đặc biệt như động tác nhỏ đá chân trên không vừa rồi của con robot màu đen kia, những thao tác và mệnh lệnh phải thực hiện trong khoảng khắc nháy mắt cuối cùng vô cùng phức tạp, khó đến mức khó mà tưởng tượng hết nổi.

- Sau này không được làm những động tác ấy nữa. Nếu như hiện tại anh đang ở trong Quân đội, chắc chắn anh đã bị thượng cấp phạt nặng rồi.