Gian Khách

Quyển 2 - Chương 55: Ám sát và Đá vụn trắng




Chính vào lúc nhìn thấy Giản Thủy Nhi, trái tim luôn trầm nặng trong một năm nay của Hứa Nhạc dần mở ra một cánh cửa, hắn chợt nhớ lại tất cả mọi thứ ở Đông Lâm, mới hiểu rằng thì ra mình vốn không quên điều gì. Đó là quá khứ của hắn, bất luận trong chip vi mạch sau gáy hắn là thân phận của ai, nhưng hắn vẫn là Hứa Nhạc.

Trên khuôn mặt bình dị của hắn hiện ra một nụ cười. Lặng lẽ nhìn cô gái tóc tím đang hát ca khúc cuối cùng dưới cửa sổ, lên tiếng nói:

- Sau này tôi sẽ sống cho tốt.

Thai Chi Nguyên chau mày nhìn hắn, nói:

- Tôi chưa từng phát hiện, một tên khù khờ như anh, lại cũng có tiềm chất của nhà triết học. Chỉ có điều là tôi không hiểu nhìn thấy thần tượng trong lòng, lại có thể gắn kết vào việc sống như thế nào.

- Đó là vì những người như anh, chưa từng biết việc sống trên đời vốn là một chuyện rất khó khăn.

Hứa Nhạc cười, đôi mày rậm giống phi đao của hắn bắt đầu phát ra sự phấn chấn của một người trẻ tuổi nên có.

Tiếng hoan hô trong Sân vận động bị tấm kính cách âm chạm đất lớn chặn lại, khiến không khí cuồng nhiệt bên ngoài đã giảm đi rất nhiều. Giản Thủy Nhi đã trở về hậu đài cũng chưa có ý định diễn tiếp, dưới khúc nhạc lui ra hậu trường và ánh đèn nhẹ dịu, người dân Lâm Hải Châu bắt đầu nghẹn ngào bước về phía lối ra. Hứa Nhạc nhìn dòng người như thủy triều tràn ra ngoài, trầm mặc không nói lời nào. Tuy không được thật sự nhìn thấy Giản Thủy Nhi, cũng không được tiếp xúc với đối phương ở khoảng cách gần, nhưng hắn đã mãn nguyện rồi.

Hắn vô thức hít vào một hơi thật sâu, dường như muốn để những ký ức ngày hôm nay khắc sâu trong đầu, sau đó vào giấc mơ nói với đại thúc, Lý Duy,… chợt một mùi u hương nhàn nhạt xộc vào mũi, chính là mùi của cây hoa thiên tinh, cao bằng cả một thân người, đang hiền dịu làm bạn với hai gã thiếu niên.

Trên đất trồng trong bồn hoa phủ lên một lớp đá vụn nhỏ màu trắng.

Đúng lúc này, cánh cửa của khoang ghế sang trọng mở ra, Thai Chi Nguyên gạt ly rượu trong tay sang một bên, đang chuẩn bị mặc áo khoác rời đi, khuôn mặt chợt hiện ra một nét nghi vấn. Bởi vì hắn phát hiện Cận quản gia đẩy cửa vào sắc mặt đang rất khó coi. Vị quản gia trung thành đã theo mình trong gia tộc bao nhiêu năm nay, trước nay đều điềm tĩnh, rất ít khi biểu lộ cảm xúc này… Đã xảy ra chuyện gì?

- Nhân viên công tác của Ban Ngoại Cần Lâm Hải thuộc Cục Điều Tra Liên Bang ở phòng quản lý vô tuyến, đã phát hiện một đoạn sóng điện dị thường ở gần Sân vận động.

Cận quản gia nhìn Thai Chi Nguyên, khẽ giọng nói.

Hứa Nhạc lúc này xoay người lại, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Phòng quản lý vô tuyến sẽ giám sát sự truyền phát lên Đài truyền hình, đoạn sóng điện lưu dị thường có liên quan gì đến những người như mình?

Cận quản gia gấp gáp tiếp tục nói:

- Có lẽ là tạp lưu của một thiết bị lớn nào đó nóng lên khi khởi động, chỉ là đoạn sóng kia được đối phương giấu trong tín hiệu vệ tinh, nên không dễ bị phát hiện.

Cánh cửa của khoang ngồi sang trọng này một lần nữa được mở ra, một đám lính Đặc công áo đen đến từ Cục Đặc Cần, sắc mặt cảnh giác nối đuôi nhau bước vào. Tổ trưởng Đặc công đứng đầu trầm giọng nói:

- Phía Cục Đặc Cần có tin truyền lại, Lâm Hải trong ngày hôm nay có lẽ sẽ có vấn đề.

Nói xong câu này, vị Tổ trưởng Đặc công trạc bốn mươi tuổi ấy bèn quay đầu, lắng nghe kỹ lưỡng những âm thanh truyền vào tai, sau đó ngẩng đầu lên, nói một cách trực tiếp:

- Chúng ta cần lập tức rút ngay.

Một bầu không khí căng thẳng lập tức bao phủ lên khoang ghế sang trọng này, Đặc công Cục Đặc Cần, bắt đầu liên lạc với các đồng nghiệp bên ngoài Sân vận động, bắt đầu lập phương án xử lý, còn tay họ đã được để lên bao súng bên hông, hai Đặc công ở cửa thò đầu ra xem, cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía.

Hứa Nhạc trong lòng kinh hãi. Hắn hoàn toàn không thể ngờ, vừa mới xem hết buổi biểu diễn Giản Thủy Nhi, lại ngay lập tức cuốn vào trong chuyện như vậy. Tiếp theo đó, lông mi hắn chợt động, bởi vì hắn chú ý thấy một hiện tượng kỳ lạ trong phòng, tay phải đang thả lỏng bên cạnh người chậm rãi hạ xuống, chạm vào mép bồn hoa kia.

Nghe thấy lời của Tổ trưởng Đặc công, Thai Chi Nguyên không động đậy, vắt áo khoác lên cánh tay trái, lặng lẽ nhìn Cận quản gia. Tối hôm qua, Cận quản gia đã nhắc nhở hắn, gần đây dường như một số thế lực bắt đầu không yên phận, nhưng hắn nghĩ rằng đây dù gì cũng là ở trong xã hội Liên Bang pháp trị, những gia tộc đó sao có thể to gan lớn mật giữa thanh thiên bạch nhật giở trò ám sát, hơn nữa các biện pháp an toàn bên cạnh hắn trước nay đều làm rất tốt, cũng không có mấy người biết hôm nay hắn sẽ đến xem buổi biểu diễn, cho nên vẫn đi theo kế hoạch đã định.

- Có khả năng… Những âm thanh tạp của dòng điện khởi động nóng được nghe thấy… Có khả năng là robot quân dụng.

Cận quản gia sắc mặt sầu lo nhìn Thai Chi Nguyên.

Phán đoán này lập tức làm trầm trọng thêm bầu không khí căng thẳng trong khoang, robot Liên Bang được giám sát nghiêm ngặt trong phạm vi quân đội, nếu như có người muốn gây bất lợi cho Thai Chi Nguyên, lại dùng đến cả robot quân dụng, vậy chỉ có thể nói rõ rằng thế lực của đối phương thâm sâu khó đoán. Điều mấu chốt hơn là, đây là một thủ đoạn bạo lực cực kỳ hiếm gặp trong lịch sử chính trị quỷ dị của Liên Bang, chứng tỏ đối phương đã thật sự phát rồ lên.

Hứa Nhạc im lặng đứng sau lưng Thai Chi Nguyên, sau khi nghe thấy tin tức này, một sự nặng nề đè lên lòng hắn, hắn lặng lẽ nhìn Thai Chi Nguyên, không biết người bạn này rốt cuộc đã làm điều gì, lại có thể để những nhân vật nào đó… không tiếc giá nào để ám sát hắn.

Cũng may những biện pháp bảo vệ của Thai Gia đích thực kín không một kẽ hở, hơn nữa cùng với sự phối hợp của các bộ ngành chính phủ Liên Bang, lại đã phát hiện ra sự bất thường trước, phía Thủ đô cũng truyền đến một tin nhắc nhở chính xác, lúc này mọi người trong khoang ghế, đã có phản ứng kịp thời, có lẽ cũng kịp để rời đi.

Hai Đặc công bên cửa khoang ghế ngồi hai tay cầm súng, hơi chúc người xuống, trầm tĩnh bước ra cánh cửa nặng nề, bắt đầu đi xác nhận sự an toàn trong hành lang. Còn những Đặc công mặc tây phục đen trong khoang, cũng bắt đầu rút súng lục ra, ngón cái tay phải bật nấc bảo hiểm.

Đúng lúc này, mười mấy âm thanh thê lương xé gió vang lên, mười mấy hạt đá vụn trắng toàn bộ đập vào mặt của một Đặc công, máu tươi tràn ra, mắt hắn toàn máu, các tia máu văng khắp nơi!

Một âm thanh đau đớn vang lên, súng trong tay Đặc công đó cũng nổ, nhưng là nổ về phía Thai Chi Nguyên!

Bằng bằng bằng bằng, một loạt tiếng súng dồn dập rộn ràng vang lên trong khoang ghế hạng sang, cây súng mà gã Đặc công sử dụng đã được xử lý, tiếng súng giòn giã nhưng không vang, giống như âm thanh đậu tương bay vậy, sau một loạt tiếng bang bang, trong khoang trở lại yên lặng, chỉ có vọng âm khẽ của tiếng súng thấp trầm vừa rồi âm ỉ trong phòng.

Mùi thuốc súng nhàn nhạt tràn ngập bên trong.

Thi thể của gã Đặc công đang nằm dưới đất, bên cạnh vũng máu, chí ít cũng đã bị trúng bốn viên đạn. Còn khuôn mặt hắn bị những viên đá đập vào nát nhừ chỉ thấy toàn máu thịt. Một con ngươi bị đứt lìa ra ngoài.

Tổ trưởng Đặc công hơn bốn mươi tuổi áp họng súng xuống, nhìn xung quanh căn phòng, xác nhận khẩu súng gã Đặc công kia cuối cùng nổ vang, chỉ là sượt qua người Thai Chi Nguyên, bắn vào vách tường. Tổ viên của mình cũng chỉ có một người bị trúng đạn vào chân, không nguy đến tính mạng, mới khẽ thở phào một tiếng.

Đột nhiên bị nội gian tập kích, phản ứng của các Đặc công Cục Đặc Cần không thể gọi là không nhanh, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã bắn chết người đó. Nhưng Tổ trưởng Đặc công lại sững sờ nhìn thi thể đó trong vũng máu, không dám tin vào mắt mình, khẽ giọng nói:

- Ba Mặc, chuyện này là… tại sao?

Những Đặc công có thể được chọn vào Cục Đặc Cần, đều phải trải qua sát hạch nhiều lần, xác nhận sự trung thành tuyệt đối của hắn với pháp luật và Liên Bang, mới có thể có tư cách bảo vệ đại nhân vật. Gã Đặc công tên Ba Mặc này tại sao lại nổ súng về phía Thai Chi Nguyên, từ lúc nào hắn đã bị người khác mua chuộc thành kẻ ám sát, chuyện này đã trở thành một câu đố bí ẩn.

Cho dù hắn vẫn còn sống, cũng không thể nào trả lời câu hỏi này. Dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, hành thích người thừa kế Thai Gia, hậu lộ của hắn đã được sớm định đoạt, cho nên Tổ trưởng Đặc công cũng chẳng thể nào hiểu được gã tổ viên của mình, tại sao lại trở thành một tên tội phạm.

- Chúng ta phải nhanh chóng rút lui.

Tổ trưởng Đặc công thông qua bộ đàm, thông báo chuyện vừa xảy ra trong khoang ghế ngồi cho các tổ viên của mình, đồng thời thay đổi phương án rút lui. Hắn nhìn Thai Chi Nguyên, giọng trầm nặng nói:

- Đã có nội gian, đường rút lui đã không còn được bảo mật.

Vị Tổ trưởng Đặc công này dùng tốc độ nhanh nhất thông báo lại tin tức Ba Mặc phản bội cho quan chức Cục Đặc Cần biết, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chặp vào gã thiếu niên bên cửa sổ. Hắn vốn là nên cảm kích đối phương, không để Thai Chi Nguyên chết đi, không khiến cho tổ Đặc công của mình trở thành tội nhân của Liên Bang, nhưng trong lòng hắn lại có một tâm trạng phức tạp đan xen, bởi vì người trẻ tuổi ấy lại phát hiện Ba Mặc có vấn đề sớm hơn các nhân viên chuyên nghiệp khác như mình, hơn nữa lại chỉ dùng một nắm đá vụn, đã phá được loạt súng tấn công của Ba Mặc…

Bên cửa sổ chạm đất, ngực Hứa Nhạc không ngừng phập phồng, vẫn còn trong trạng thái căng thẳng và nỗi lo lắng. Chân hắn đá đá đám đá vụn màu trắng dưới chân, hắn đang nghĩ nếu như vừa rồi mình phản ứng chậm một chút thôi, chỉ sợ rằng lúc này Thai Chi Nguyên đã trở thành một người chết.

Từ sau khi tên Đặc công tên Ba Mặc kia vào trong khoang, Hứa Nhạc đã chú ý tới sự dị thường của hắn. Bởi vì ngay từ lúc đầu gã Đặc công kiểm tra mình bên ngoài khoang chính là người này, gã Đặc công này lại không lục soát ra cây gậy kích điện giấu trong ủng giày của mình, nếu không phải tố chất nghề nghiệp của đối phương quá tệ, vậy thì chắc hẳn là trong lòng đối phương lúc đó đang có chuyện quan trọng, nên đã bỏ sót phần này.

Đặc công Cục Đặc Cần chuyên môn phụ trách bảo vệ Tổng Thống và những người quan trọng trong chính trị, sao có thể có tố chất nghề nghiệp kém tới mức này? Nhưng điều thật sự khiến Hứa Nhạc bắt đầu cảnh giác là, phản ứng của tên Đặc công này sau khi vào khoang, khi Cận quản gia nói ra tin khả năng có robot quân dụng đã khởi động nóng trong phạm vi xung quanh Sân vận động, tên Đặc công này tuy vẫn giữ sự trầm tĩnh như những Đặc công khác, nhưng hắn lại tỏ ra quá trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức trong mắt không hề hiện ra bất cứ sự nghi vấn và kinh sợ nào…

Phong Dư đại thúc đã từng khen ngợi, Hứa Nhạc có một tài năng thiên phú về nhìn rõ nhân tâm, trong cuộc sống thường ngày sửa chữa máy móc, hắn có một đôi mắt nhạy bén giỏi quan sát, hắn có thể trong thời gian ngắn nhất, chú ý tới tất cả biến động nhỏ xung quanh mình.

Cho nên khi hắn phát hiện các Đặc công rút súng ra, bắt đầu bật nấc bảo hiểm, ánh mắt bắt đầu căng thẳng, và khi hắn chú ý thấy tên Đặc công Ba Mặc dùng ngón cái bật nấc bảo hiểm, họng súng lại bắt đầu chuyển dịch một cách kỹ càng không để ai chú ý tới, lặng lẽ nhắm vào Thai Chi Nguyên, hắn đã hành động, cho dù là hiểu lầm, hắn cũng bắt buộc phải hành động.

Tay phải hắn thọc vào bên cạnh bồn hoa, lấy một nắm đá vụn trắng nhỏ, một luồng khí nóng từ dưới hông trong cơ thể bắt đầu tràn lên, chuyển hóa thành nguồn sức mạnh rung động cường đại, từ trong lớp da hắn truyền tới trong lòng bàn tay, rồi phóng mạnh ra ngoài.

Nắm đá vụn trắng được thúc động bằng sức mạnh thần bí trong cơ thể hắn, vào thời khắc đó biến thành một nắm đạn hung mãnh, thế là dưới đất của khoang ghế ngồi có thêm một thi thể khuôn mặt nát bươm đầy máu thịt và một con ngươi bị vỡ toang.