Gian Khách

Quyển 2 - Chương 62: Con robot mạt lộ




Con robot màu đen phóng từ bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất của Sân vận động ra đây, một mạch đuổi theo chiếc xe màu đen, đi lên đường cao tốc bị băng tuyết phủ kín này, gã Cơ Giáp Sư điều khiển con robot, vẫn luôn giữ được sự trầm tình tuyệt đối và quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng hắn đã có một sự biến đổi nhỏ.

Con robot sư điều khiển con robot tên Na Đa, hắn là một gương mẫu của quân nhân Liên Bang, một người lính tinh nhuệ, được trao bốn cái Huân chương Tử Tinh.

Con robot mà hắn điều khiển không có bất cứ động tác thừa nào, nhất cử nhất động đều gọn gàng dứt khoát như vậy, và có lực sát thương mạnh mẽ. Mười năm trước, hắn đã từng đích thân điều khiển robot, trong cuộc đại phản công của quân đội Liên Bang vượt qua cửa không gian, trên Tinh cầu trực thuộc sự quản lý của Đế Quốc, đã giết và phá hủy mười bốn con robot Đế Quốc ở thảo nguyên.

Con robot màu đen mà hắn điều khiển lần đầu tiên lộ diện, giống như một hung thần đập vỡ bức tường xi măng nặng nề, đột ngột xuất hiện từ trong khói bụi ấy, chỉ trong một giây, đã tiêu diệt được hết nhân viên cận vệ của Thai Gia đang đứng ngoài khu vực chiếc xe màu đen!

Con robot màu đen đã điều khiển một cách hoàn hảo góc độ tấn công hình quạt của mình, tận khả năng khiến mỗi một viên đạn đều có sức sát thương lớn nhất, với năng lực của hắn, ẩn mình, dùng robot tập kích một công dân Liên Bang, vốn không nên tạo cho đối phương bất cứ cơ hội trốn thoát nào.

Nhưng trong quá trình ám sát xuất hiện hai lần sự cố ngoài ý muốn, hai sự cố này hắn không cách nào khống chế được, càng không phải là trách nhiệm của hắn.

Sự cố thứ nhất là chiếc xe màu đen.

Thiếu tá Liên Bang Na Đa trong con robot màu đen, trước nay chưa từng tưởng tượng được trong Liên Bang lại có một chiếc xe nào kiên cố như vậy. Tuy hắn rất rõ mục tiêu tập kích của mình là ai, gia tộc đằng sau lưng người trẻ tuổi ấy có thực lực khủng khiếp thế nào, nhưng… Đó dù gì cũng là một chiếc xe màu đen, không phải là một con robot… sao có thể bắn hết một băng đạn liên thanh, hỏa lực khủng khiếp như vậy, lại chỉ có thể để lại trên thân chiếc xe kia những lỗ sâu khó nhìn, mà không thể xuyên thủng vào đối phương!

Chính vì năng lực phòng ngự vô cùng khủng khiếp của chiếc xe màu đen, khiến Cận quản gia trong chiếc xe vẫn có thể sống được, tạo cơ hội cho Hứa Nhạc và Thai Chi Nguyên phản ứng nhanh để tiếp tục sinh tồn.

Đối với Na Đa mà nói, sự cố thứ hai trong nhiệm vụ chấp hành ngày hôm nay là người trẻ tuổi mặc quân phục Tây Lâm kia.

Vị Cơ Giáp Sư ưu tú này, không biết tại sao bên cạnh mục tiêu lại bỗng xuất hiện một quân nhân Tây Lâm. Nhưng hắn ngay từ lúc đầu đã không để ý đến người không phải là mục tiêu ấy… Mãi đến khi đối phương dũng mãnh điên cuồng đá vào ống thủy lực trên chân máy của con robot mình một cái.

Tình hình lúc đó rất giống với câu ngạn ngữ của Liên Bang: Trên đường cao tốc, một con côn trùng đáng thương đang giơ cao cặp cánh của mình, diễu võ dương oai, muốn ngăn cản một chiếc xe lao nhanh trên đường.

Vì vậy hắn xem điều này như là một hành động ngu xuẩn điên cuồng, nhưng hành động đó lại phá được đại pháo của con robot màu đen phóng trúng mục tiêu!

Na Đa không hiểu ở chỗ con robot trước nay đều ổn định trong tay mình, tại sao thời khắc đó lại chợt khẽ rung động. Bất luận là máy cân bằng tự động, hay là do tay điều khiển của mình, đều không cách nào tiến hành ngắm mục tiêu cuối cùng, do vậy khiến đại pháo đầu tiên khi phóng đi, lại bị chếch khỏi mục tiêu.

Đây là một chuyện kỳ lạ trong sự nghiệp hai mươi năm quân ngũ chưa từng gặp của hắn. Một cú đá của người quân nhân Tây Lâm trẻ tuổi ấy cần phải có bao nhiêu sức mạnh, mới có thể làm rung động cơ thể nặng tới mấy tấn của con robot? Hơn nữa sức mạnh của cú đá ấy sao có thể quấy phá được hệ thống điều khiển bên trong con robot?

Trên con được cao tốc đầy băng tuyết lúc này. Na Đa vẫn cảm thấy trong cơ thể con robot trước nay đều giống như cơ thể của bản thân, dường như vẫn bị đoạn sóng thoắt ẩn thoắt hiện nào đó quấy nhiễu, khiến việc điều khiển của hắn vẫn không thật đặc biệt thuận lợi, cho nên mãi cứ đi theo chiếc xe màu đen, nhưng không cách nào tăng tốc tiếp cận.

Công dân Liên Bang đại đa số đều là người sống theo chủ nghĩa duy vật, đặc biệt là người trong ba tinh cầu hành chính của Thủ đô Tinh Quyển. Quân nhân Na Đa cảm thấy con robot của mình có một số vấn đề nhỏ, nhưng hắn có làm thế nào cũng không thể ngờ, là do hành động vừa rồi của người quân nhân Tây Lâm ấy vẫn đang ảnh hưởng, hắn vô thức phán đoán là, chiếc xe màu đen của Thai Gia phía trước mặt, đang dùng một thiết bị quấy nhiễu nào đó.

Việc truy kích bắt đầu từ lúc ở bãi đậu xe dưới lòng đất, đã qua một đoạn thời gian, con robot màu đen trông như vẫn truy kích gắt gao, nhưng không cách nào tiếp cận tới bên trong phạm vi công kích có hiệu quả. Năng lượng của con robot vẫn đầy đủ, nhưng đạn dược mang theo không còn lại quá nhiều, Na Đa rất trân trọng mỗi lần phóng bắn của mình, không muốn lãng phí. Tuy nửa khuôn mặt hắn lộ ra bên ngoài chiếc mũ giáp màu đen vẫn lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng một suy đoán vô cùng xấu đã bắt đầu nảy ra trong lòng hắn.

Lòng tin của một quân nhân tinh nhuệ Liên Bang đã dần dần biến mất, cảm thấy chút hoảng loạn, một chút tuyệt vọng. Tuy đợt truy kích này đã xảy ra trên con đường cao tốc không có bóng người, nhưng dù gì cũng là trong khu vực trung tâm của nội bộ Liên Bang, các bộ ngành lớn của Liên Bang đã có phản ứng sắp tới đây, nhiệm vụ lần này của hắn ngày hôm nay xem ra chỉ có thể có một kết cục thất bại.

Chính lúc này, phía chân trời đằng xa vang lên một âm thanh như sấm dậy.

Na Đa dõi nhìn bảy mục tiêu xuất hiện trên màn hình, xác nhận là máy bay chiến đấu của Liên Bang, xác nhận bảy chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến này dùng phương thức tầm thấp, tránh thiết bị giám sát Lôi Đạt mà con robot che phủ trong chu vi hai mươi km… tiếng cảnh báo bên trong con robot bắt đầu vang lên, nhắc nhở hắn máy bay chiến đấu đã khóa chặt thân con robot của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị công kích.

Là máy bay chiến đấu cá nhân được trang bị hiện đại nhất của Liên Bang, nhiều nhất có thể mang theo chín viên đạn đạo không đối địa, bảy chiếc máy bay, vậy tức là 63 quả. Chỉ là trong chớp mắt, con số này đã hiển hiện trong đầu Na Đa, nhưng lúc này hắn lại trầm tĩnh một cách lạ thường, hôm nay cho dù thất bại, cũng không phải là tránh nhiệm chiến đấu bất lợi, mà là những sự cố ngoài ý muốn kỳ lạ và số phận đã quấy nhiễu công việc của hắn.

Trên nét mặt kiên nghị của quân nhân Na Đa lúc này đã lạnh lẽo như sao, vô số các chỉ lệnh được nhập vào màn hình cảm ứng. Còn con robot vẫn luôn giữ trạng thái toàn tốc, cũng bắt đầu thay đổi tư thế trong tiếng điện lưu ồn ào. Dây xích phía dưới thoát ly, chân máy một lần nữa thò ra, khắc lại trên mặt đất cứng xi măng một vết hằn sâu…

Trong tiếng xoẹt xoẹt, mười mấy đường xám bắn từ phía chân trời lại, chính là đạn đạo không đối địa ‘đuôi bò’ được chuẩn bị tiêu chuẩn trên máy bay Liên Bang. Những đường đạn đạo này quét qua phía trên chiếc xe màu đen, bắn thẳng vào con robot màu đen tiến lên phía trước với một tư thế kỳ quái.

Chính lúc này, chân máy của con robot màu đen đạp mạnh xuống đất, cả cơ thể của con robot màu đen đang trong trạng thái cao tốc chợt chúc về phía trước, giống như muốn bổ xuống đất, nhưng thân con robot vẫn dựa vào quán tính, xê dịch chuyển động trong không trung, tạo nên những động tác đẹp như máy bay xòe cánh, trong loạt đạn đạo tập trung, vẫn tìm ra một lối ra duy nhất, trượt về phía trước, và tránh được loạt đạn ấy!

Những đường đạn đạo khủng bố kia, sượt qua cơ thể đồ sộ của con robot màu đen. Bắn trúng vào bên đường của con đường cao tốc, tạo ra tiếng nổ lớn, không biết đã làm tung bay bao nhiêu băng tuyết và xi măng trên đường, khói bụi lập tức bốc lên.

Nhưng một đạn đạo đã bắn ở giữa chiếc xe màu đen và con robot, con robot tuy trong thời khắc nguy hiểm, đã thành công cứu lại tính mạng của mình, nhưng không cách nào tránh được viên đạn đạo nổ trên mặt đất trước mặt mình…

Viên đạn đạo đó nổ trước mặt con robot chừng hai mươi met.

Con robot màu đen trong giây phút cuối cùng, vẫn thể hiện được lực chiến đấu cường đại của mình, công suất phóng ra chớp mắt vượt qua giá trị lớn nhất. Mạo hiểm để cơ thể con robot thoát khỏi điều khiển, tạo một động tác nhảy lên khiến người ta khác phải trân trối nhìn, tránh khỏi đợt sóng xung kích do đạn đạo tạo thành.

Nhưng điều khiến người ta cảm thấy khủng khiếp là, sau khi viên đạn đạo ấy nổ, còn nhanh hơn đám khói bụi bốc lên, trong loạt tiếng rít nhức óc, thân đạn chợt nổ thành vô số vật chất tuyến trạng phản chiến ánh tuyết!

Con robot màu đen tránh khỏi đợt xung kích chính diện và các mảnh đạn, trong không trung lại vốn không có cách nào tránh được những vật chất tuyến trạng phản quang đang như những sợi tơ bay loạn xạ xung quanh.

Xì xì xì xì, những sợi mảnh nhỏ ấy giống như có lực từ, nhanh chóng dán vào bề mặt kiên cố trơn láng của con robot. Đó là những thứ màu sậm tương tự như đá graphite.

- Chùm điện từ cao áp…

Trong lòng Cơ Giáp Sư lạnh toát, bỏ đi tất cả hy vọng, Trung tâm Nghiên cứu Liên Bang, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy, trang bị cho máy bay mang theo chùm điện từ cao áp, chuyên dùng để đối phó robot quân dụng, hắn không còn bất cứ hy vọng thoát thân nào nữa.

Tiếng rì rì của điện lưu vang lên, những sợi kim loại màu sậm dán trên bề mặt ngoài của con robot màu đen, bắt đầu lấp lóe những ánh sáng hồ quang điện màu xanh. Lúc này con robot vẫn dưới ảnh hưởng của quán tính, trượt một cách dũng mãnh trên không trung. Chớp mắt đã bị hồ quang điện màu xanh chụp vào, hiện ra vô cùng quỷ dị.

Ánh sáng hồ quang điện chớp mắt biến mất, con robot lại dường như đã mất đi tất cả động lực, các động tác trên không trung chợt khựng lại, giống như con rối bị đứt dây, ngã uỳnh xuống mặt đất, sau đó lại cứng nhắc lăn đi. Trên mặt đất xi măng, xuất hiện một lỗ lớn, nghiền nát thành một vết cắt thẳng tắp. Sau đám đạo đạn, máy bay chiến đấu cuối cùng đã bay tới, mấy âm thanh nặng nề cơ hồ đồng thời vang lên. Đầu đạn của phi đạn không đối địa vừa bắn ra, trên mặt đất tạo thành những rãnh sâu thăm thẳm, gạch xi măng văng tung tóe, khói bụi một hàng dài, hướng thẳng về con robot đã mất đi năng lực điều khiển.

Vô số âm thanh nặng nề vang lên đồng thời trên bề mặt con robot, bộ giáp hợp kim kiên cố của con robot, dưới uy lực của phi đạn cường đại, bắt đầu biến dạng, bắt đầu bị xuyên thủng, bắt đầu bị phá hủy, bắt đầu tồn tại giống như đống phế thải…

Không có tiếng còi cảnh sát vang lên, Tiểu đội Đặc chủng Quân khu I Liên Bang, đã trầm mặc cảnh giác tiếp cận tới con robot màu đen nằm giữa con đường. Còn sau lưng họ, xe thiết giáp đang mở toàn bộ hỏa lực, đã chuẩn bị kỹ càng, hệ thống điều khiển của con robot màu đen này đã bị chùm điện từ cao áp của máy bay chiến đấu phá hủy, lại bị phi đạn tàn nhẫn bắn tập trung một loạt, cả thân con robot đã biến thành nát tươm, xiêu vẹo vô cùng thê thảm ở trên đất, trông như đã không thể nào tiếp tục có năng lực tác chiến, nhưng trong mắt của quân nhân Liên Bang, robot là mạnh nhất, cũng là cỗ máy tác chiến không thể chạm tới nhất, họ không biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Cửa khoang của con robot màu đen từ từ mở ra, trên mặt đường phía dưới con robot, những quân nhân đã giương họng súng trong tay, âm thanh va chạm kim loại ở cấu kiện hỏa lực phía sau dồn dập vang lên.

Gỡ bỏ mũ giáp xuống, lau vết máu tươi do chấn động rỉ ra khóe môi đi, hắn lạnh lùng nhìn đám lính đang tiến đến gần con robot, nghe thấy âm thanh mơ hồ mệnh lệnh cho mình bỏ con robot đầu hàng, hắn chậm rãi lắc đầu.

Trong thời khắc đối mặt với bảy chiếc máy bay chiến đấu vừa rồi, thực ra hắn có lòng tin ít nhất có thể bắn được một chiếc máy bay mạo hiểm bay tầm thấp, cho dù lúc này hệ thống điều khiển tự động của con robot đã bị hủy, nhưng hắn vẫn tin rằng mình có thể điều khiển được con robot, khiến những tên quân nhân phía dưới phải trả giá một cách nặng nề.

Nhưng nhiệm vụ nếu như đã thất bại, hắn không muốn hạ thủ với những quân nhân đó, thân là đồng bào, họ vốn nến cùng nhau giết địch trên chiến trường, không nên trở thành hai kẻ địch đối đầu.

Quân nhân Na Đa nhìn về chiếc xe màu đen đang rẽ ở phía xa, nheo mắt lại, khẽ vỗ lên cơ thể con robot kim loại nóng ở dưới, lấy ra khẩu súng ngắm chuẩn vào huyệt thái Dương, lặng lẽ bóp cò.