Gian Khách

Quyển 2 - Chương 67: Bóng đen dưới quang huy Hiến chương




Bãi đậu xe dưới lòng đất Sân vận động, trong thời khắc giữa sự sống và cái chết, ý chí của Hứa Nhạc đã phát huy vào lúc then chốt nhất, cơ thể vốn đã cạn kiệt như giếng khô, lại có thể một lần nữa bạo phát sức mạnh. Thắt lưng nơi đầu nguồn của luồng sức mạnh kỳ diệu ấy, bắt đầu tuôn trào một cách mãnh liệt nguồn năng lượng đã được tích đọng năm năm nay, nhưng vẫn chưa có cơ hội bộc phát ra hoàn toàn.

Chỉ là hắn không làm thế nào để sử dụng nguồn sức mạnh ấy, chỉ có thể mặc cho nguồn năng lượng này chiếm cứ lấy từng sợi cơ thịt, từng tế bào, xông vọt lên, giống như một dòng điện đang được phóng ra ngoài.

Có thể là dòng điện sinh vật, có thể là sự tồn tại của một vật chất nào đó vượt quá sự thần kỳ, nhưng tóm lại nguồn năng lượng này đã giúp hắn giết chết tên phần tử vũ trang trước mặt kia, rồi theo đó tấn công vào thần kinh đại não của hắn, mang đến cho hắn sự đau đớn không thể nào chịu được.

Điều quan trọng nhất là, khi nguồn năng lượng ấy thuận theo lưng truyền lên con chip vi mạch mà người công dân Liên Bang nào cũng có, đã tạo ra một sự cản trở lớn đối với việc vận hành tính toán của vi điện tử trong chip vi mạch. Lúc này mới có sự hôn mê của Hứa Nhạc, cùng với việc tính toán sai sót sau này của Máy tính chủ Trung ương Cục Hiến Chương, tình huống này có lẽ chưa từng xảy ra trong lịch sử của Liên Bang, chỉ là không biết Phong Dư đại thúc năm đó có gặp phải trường hợp tương tự như vậy không.

Chính là trạng thái ly kỳ hiếm thấy của vi mạch này, trực tiếp gây ra sự căng thẳng cho các nhân viên Cục Hiến Chương, và chiếc Máy tính chủ Trung ương khổng lồ đang không ngừng quét tìm và định vị khôi phục lại lỗi sai.

Hứa Nhạc lúc này, là Hứa Nhạc trong giấc mơ, là Hứa Nhạc trong tiềm thức, hắn không vui không sợ, chỉ là nhìn thấy hàng chữ màu trắng trước mặt, không hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì.

- Thiết lập liên hệ chủ động, chấp nhận hay không?

Hứa Nhạc không hiểu cái gì là chủ động liên hệ, bản thân mình đang ở trong không gian tối om muốn liên hệ với người nào, thậm chí hắn không biết mình tại sao lại ở lại trong không gian đen tối mênh mông này, thậm chí… đã quên mình là ai.

Hàng chữ do chùm sáng trắng ngưng kết lại trước mắt từ từ tiêu tán, sau đó lại nhanh chóng ngưng kết lại lần nữa, chỉ là lần này càng gần tầm mắt của hắn hơn.

- Thiết lập liên hệ chủ động, chấp nhận hay không?

Hứa Nhạc không phản ứng.

Hàng chữ màu trắng lại biến mất. Rồi lại ngưng kết lại, lại càng gần hơn.

- Thiết lập liên hệ chủ động, chấp nhận hay không?

Hứa Nhạc vẫn không phản ứng. Bởi vì hắn vốn không biết chấp nhận như thế nào. Hắn chỉ kinh ngạc nhìn theo hàng chữ màu trắng trong bóng tối. Muốn mở miệng nói nhưng lại không biết miệng ở đâu. Muốn thò tay ra chạm vào cảnh mộng đẹp đẽ kỳ diệu này lại không biết tay ở chỗ nào.

Hàng chữ khô khan lại ổn định biến mất, rồi lại ngưng kết. Dường như mãi mãi không biết nhàm chán là gì.

Giấc mơ này xảy ra sau khi Hứa Nhạc hôn mê ba ngày. Lúc đó hắn đang nằm trên chiếc giường xa lạ. Cơ thể không ngừng co giật. Trên trán nóng bừng. Hai mắt nhắm chặt, lại trong giấc mơ kinh ngạc mơ hồ nhìn thấy hàng chữ màu trắng trước mắt. Hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Có những chuyện vì hắn mới xảy ra.

o0o

Ngày hôm đó trong tòa kiến trúc yên tĩnh ở ngoại ô Thủ đô, nhân viên công tác của Cục Hiến Chương đang tiến hành giám sát trong phạm vi toàn Liên Bang theo đúng cấp bậc của mình. Trong đó có một văn kiện khẩn được đánh dấu sự kiện cấp độ 3, được nhập vào máy chủ trung tâm, trở thành việc được ưu tiên xử lý.

Cơ hồ là đồng thời, máy tính chủ trung tâm đưa ra một kết quả định vị và tính toán. Nhân viên công tác Cục Hiến Chương cách một bức tường dày dạn, hài lòng nhìn vào tờ giấy trắng được thiết bị truyền nhập nhả ra, nhìn tên họ và mã hiệu của người chết ở Sân vận động Lâm Hải Châu.

Chỉ cần không phải là những chuyện xảy ra quá lâu, chỉ cần thời gian và phương vị chính xác, máy tính chủ sẽ thông qua chip vi mạch ở sau gáy con người, phán đoán một cách chuẩn xác thân phận mà chip vi mạch đại diện, hơn nữa thông qua thời gian mất hiệu lực của vi mạch, phán đoán ra thời gian tử vong, đem hai thứ này đối chiếu, sẽ cho được một danh sách người chết gần với chân tướng sự thật nhất.

Quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương bao trùm cả Liên Bang này.

Cục Hiến Chương không phải không gì không được, nhưng sự phát triển theo trình tự và hài hòa của Liên Bang, lại không thể thoát khỏi chiếc Máy tính chủ Trung ương trong Cục Hiến Chương này.

Người nhân viên công tác này mang danh sách trong tay và bảng kiệt kê sự kiện phía Chính phủ gửi tới đối chiếu với nhau, bỗng phát hiện một chỗ kỳ lạ. Bởi vì cái tên được khoanh đỏ trong bảng liệt kê sự kiện, không xuất hiện trong kết quả định vị của Máy tính chủ Trung ương, người tên là Hứa Nhạc ấy, vẫn không có trạng thái xác định rõ.

Việc không phải trong danh sách cấp độ 1, dưới những điều lệ khắt khe của Đệ Nhất Hiến Chương, Máy tính chủ Trung ương của Cục Hiến Chương hiếm khi lại có định vị không gián đoạn với một con người đơn độc. Nhưng trong trường hợp đã biết tên họ và mã hiệu thân phận, Máy tính chủ Trung ương sẽ phán đoán ra trạng thái sinh tồn của một người, trước nay đều là một chuyện vô cùng đơn giản.

Nét mặt của nhân viên công tác này nghiêm túc lại, trong tay vẫn cầm văn kiện, bước vào thang máy. Không biết bao lâu sau, thang máy mới ngừng lại, hắn bước vào văn phòng Trợ lý Cục trưởng, báo cáo với người quan chức trung niên sau bàn:

- Đã xảy ra một vấn đề.

- Nghiêm trọng sao?

Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến Chương không ngẩng đầu lên, trầm tĩnh hỏi. Trong lòng lại nghĩ ông Cục trưởng già Cao Nhĩ Phu có phải nên về hưu rồi không, chiều nào Cục trưởng cũng đi tản bộ trên thảm cỏ, đem mớ công việc phức tạp trong cục ném lại cho mình, chuyện này rất vất vả, nhưng hắn lại rất vui.

- Tôi không biết chuyện này có được tính là nghiêm trọng hay không?

Nhân viên công tác nhún vai, đưa văn kiện trong tay qua, nói:

- Xác định trạng thái sinh tồn tự nhiên của con người, ‘lão già’ đó lại không cách nào nhanh chóng có đáp án.

Trợ lý Cục trưởng nghe thấy nửa câu đầu, kinh ngạc ngẩng đầu, bởi vì tất cả công việc trong Cục Hiến Chương, đều tiến hành theo quá trình tương đối quy phạm, các chuyện trong Liên Bang đã phân thành mười hai cấp bậc, sao có thể để cho nhân viên này nói ra câu không biết có tính là nghiêm trọng hay không. Nhưng nghe được nửa câu sau, trợ lý Cục trưởng lại nhíu mày, nói:

- Có phải tài liệu không đầy đủ? Phải biết rằng ‘lão già’ đó đã cũ lắm rồi, trong cơ số nhân khẩu hàng chục tỷ người tiến hành tìm kiếm, vốn không phải là một chuyện đơn giản gì.

Người nhân viên công tác kia sa sầm bước tới sau bàn, ấn một nút trên màn hình, nói:

- Trong danh sách giao qua, vừa vặn chính là hồ sơ bị án mã hiệu của người đó, bởi vì lúc trước đã có người kiểm tra, kết quả thì hắn lại không cách nào xác nhận.

Rất rõ ràng, không khí làm việc của Cục Hiến Chương với bộ dạng người bên ngoài suy đoán khác nhau rất xa, không chỉ không có cảm giác thần bí khô khan, ngược lại giữa các tầng cấp rất tùy tiện.

- Anh nói là hồ sơ Lâm Hải Châu đó à?

Nét mặt của trợ lý Cục trưởng ngay lập tức nghiêm trọng lại, bởi vì hắn biết hồ sơ đó là được xếp lâm thời, được tính là cho thêm vào, một mặt là hồ sơ đó liên quan đến tầng lớp trên của Liên Bang, thậm chí dây dưa đến quân đội, cho nên mới được định thành sự kiện danh sách cấp độ 3, nhưng điều mấu chốt hơn là, bởi vì người đương sự trong hồ sơ ấy… Là người gia tộc có họ hàng xa với lão Cục trưởng già.

Trợ lý Cục trưởng cau mày, nhìn thấy các dòng chữ máy tính không ngừng chạy trên màn hình, im lặng hồi lâu rồi nói:

- Người này tên… Hứa Nhạc, rốt cuộc là còn sống hay đã chết?

- Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Nhân viên công tác lại tối sầm hơn nữa.

Trợ lý Cục trưởng không yên sờ vào chiếc trán đầy nếp nhăn, dừng lại một chút rồi nói:

- Tự kiểm tra trình tự?

Nhân viên công tác khẽ hỏi trong điện thoại vài câu, sau đó ngẩng đầu lên, lắc đầu tỏ vẻ không giúp gì được nói:

- Trình tự tự kiểm tra vừa kết thúc, ‘lão già’ đó hiển thị, trong vùng tính toán xuất hiện một sai sót logic nhỏ.

Hắn nhìn Trợ lý Cục trưởng, nghi hoặc khẽ hỏi:

- Lúc trước đã xuất hiện ra trường hợp này sao?

- Tôi nhớ đã từng nghe Cục trưởng già nhắc tới một lần.

Trợ lý Cục trưởng khổ sở bóp thái dương, không ngừng hồi ức lại trong đầu:

- Hình như cần mất sáu ngày mới có thể tự động khôi phục.

o0o

Một nơi ở sâu dưới lòng đất của khu vực trung tâm của Cục Hiến Chương. Năm đó tổ năm người thiết kế kiến trúc dưới lòng đất cả Cục Hiến Chương, vô cùng kiêu ngạo tự xưng, trong thời đại văn mình có thể tưởng tượng, không có bất cứ vũ khí nào có thể trong thời gian ngắn, phá hủy trung tâm của Cục Hiến Chương.

Trung tâm của Cục Hiến Chương, chính là Máy tính chủ Trung ương, cũng chính là ‘lão già’ mà trong lời nói nhân viên công tác của Cục Hiến Chương đã nói. Chiếc máy tính này có lịch sử đã xa xưa, chỉ đoán từ tuổi, cũng đủ là tổ tiên của tất cả mọi người trong Cục Hiến Chương. Cho nên trong sự nghiệp khô khan nhạt nhẽo kéo dài, nhân viên công tác có tính cách phóng thoáng của Cục Hiến Chương, mới cho nó một ngoại hiệu thân thiết và đáng yêu như thế.

Khu vực trung tâm cách mặt đất quá sâu, tuy hệ thống điều tiết không khí không ngừng phát huy tác dụng, nhưng vấn đề tâm lý đó, vẫn khiến cho đại đa số người, đều khó mà thích ứng được không khí này. May mà xử lý tính toán của Máy tính chủ Trung ương vùng những thu thập thông tin của nó, cũng trước nay không cần sự giúp sức của con người. Nói trên một ý nghĩa nào đó, từ Cục trưởng đến cô lao công trong Cục Hiến Chương. Tất cả nhân viên công tác đều phục vụ cho chiếc Máy tính chủ Trung ương này, phục vụ cho ‘lão già’ này, còn ‘lão già’ thì lại phục vụ cho Liên Bang.

Trong gian phòng trống trải không một bóng người, sự ngăn cản vật lý kiên cố và dày dạn, đã ngăn cách màn hình hiển thị bề mặt hợp kim mà Máy tính chủ Trung ương hiện ra và các nhân viên công tác bận rộn. Hai thông tin được hiện trên màn hình giữa tầng không, không ngừng vụt hiện các góc của Liên Bang, từ những tín hiệu sóng điện, tín hiệu tần số, tín hiệu ầm tần mà mạng lưới giám sát quét được, hình ảnh chớp động trên màn hình cực nhanh. Biến thành các dòng số liệu và chùm sáng.

Những chùm tia sáng và dòng số liệu này, có lúc giống như các đường thẳng tắp, có lúc lại phân thành vô số phiến đoạn, có lúc lại giống như sóng nước tràn ra trên màn hình hiển thị thông tin, dùng phương thức chỉ có nó mới có thể hiểu, tiến hành chỉnh hợp và thu lại số liệu.

Một sai sót logic dị thường trong quá trình vận hành tính toán, không ảnh hưởng đến công việc ngày thường của Máy tính chủ Trung ương, nó vẫn im lặng và trung thành chắt lọc tất cả những hình ảnh có thể nhìn thấy, trầm lắng chờ đợi những mệnh lệnh đến từ con người.

Không có nhân viên công tác nào chú ý tới, có lẽ họ đã sớm quen với việc không chú ý, hai thông tin mà họ không thể nào nhìn rõ này, chính ở một góc cực nhỏ dưới góc màn hình, đã xuất hiện hàng chữ sáng nhỏ được sắp xếp theo thứ tự.

- Mã hiệu công dân: Bắt được, tên họ: Hứa Nhạc, ghi chú: hồ sơ hình sự Liên Bang… người đương sự.

- Cảnh báo, có nút thắt thông tin lạ, định vị lại thất bại.

- Cảnh báo nghiêm trọng: tính khả năng 0,004%, công dân Hứa Nhạc và mã hiệu dị thường tin tức trùng lặp. Ứng đối: chủ động thiết lập liên hệ, thử định vị. Nếu mục tiêu từ chối, thiết lập hệ thống quan sát, bàn giao báo cáo cho Chính phủ xử lý.

Hàng chữ sáng nhỏ bé biến mất, hàng chữ khác không ngừng lặp lại trên màn hình hiển thị của Máy tính chủ Trung ương Liên Bang.

- Thiết lập liên hệ chủ động, chấp nhận hay không?