Gian Khách

Quyển 2 - Chương 73: Ảo ảnh trong mắt




Chiếc máy bay thương vụ màu đen của Thai Gia cuốn theo gió tuyết nhanh chóng rời khỏi đường băng, hướng về phía bầu trời nhiều mây tối đen trên cao, không bao lâu sau liền biến mất phía đường chân trời, hướng về phía Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I ở Kinh Châu, khu vực Tây Nam của Liên Bang mà đi.

Đám nhân viên công tác của Thai Gia đứng trên sân bay nhìn theo chiếc máy bay của thiếu gia cùng với vị cấp trên trực tiếp của mình mãi đến khi nó biến mất, mới đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngày đầu tiên của năm mới, thiếu gia lại bị ám sát, cái bầu không khí khẩn trương bắt đầu từ khi đó cho đến nay, lúc này rốt cuộc cũng theo chiếc máy bay kia mà rời đi, cho nên bọn họ mới cảm thấy thoải mái được một chút. Một nữ nhân viên công tác trung niên lúc này mới dám tiến đến, cúi người xuống, nhặt mấy tờ giấy văn kiện lúc nãy bị Thai Chi Nguyên phẫn nộ mà vứt xuống đất… Thai Chi Nguyên có đủ lý do và tư cách để phẫn nộ, nhưng đám nhân viên công tác này lại không có khả năng để mớ tư liệu kia có bất cứ sự lưu lạc, thất thoát nào.

o0o

Đã nhiều ngày trôi qua, Hứa Nhạc mặc dù vẫn suy nhược như cũ, nhưng vẫn có thể ngồi dậy được một chút rồi. Chiếc TV lớn trong phòng đang mở, đang phát một đoạn tin quảng cáo. Hắn cảm thấy có chút chán chết. Thi Thanh Hải đến giờ vẫn chưa có liên lạc với hắn, Trương Tiểu Manh cũng không có khả năng chạy đến đây, người của Thai Gia lúc này cũng đều ở bên ngoài phòng bệnh cả, không ai tới quấy rầy hắn nghỉ ngơi.

Hắn tùy ý lấy ra mấy tờ giấy để trên bàn gần đó, bắt đầu đọc cho đỡ buồn. Ai ngờ hắn vừa đọc một chút đã không thể rời mắt khỏi nó nữa.

Đây là những thứ mà Giản Thủy Nhi tiểu thư vô tình để lại trong phòng bệnh. Xem trong đề mục, xem ra đây hẳn là mấy bài tập mẫu của đề thi tuyển sinh Đại học. Hứa Nhạc thầm khẽ tính toán một chút, Giản Thủy Nhi năm nay hẳn là cũng đã 17 tuổi rồi, chính là độ tuổi kết thúc thời gian học tập bắt buộc bình thường của Liên Bang… Chỉ là hắn có chút không ngờ được, thần tượng quốc dân Liên Bang không ngờ lại cũng giống như người bình thường, cũng phải vất vả tiến hành ôn tập, sau đó tham gia vào kỳ thi tuyển sinh Đại học. Với sự nổi tiếng cùng với sự giàu có hiện tại của Giản Thủy Nhi, hẳn là đủ để nàng có thể sảng khoái mà lười nhác sống hết cuộc đời này mà không cần phải lo lắng gì.

Hứa Nhạc mặc dù không có tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học, nhưng lúc trước cũng từng tham gia vào cuộc thi tuyển sinh sĩ quan Bộ Quốc Phòng, nên có thể dễ dàng phân biệt ra, đây là bộ đề thi tổng hợp. Hứa Nhạc đối với mấy môn học linh tinh Kinh tế, Chính trị, Lịch sử… chỉ là xem qua tư liệu trong Thư viện Tổng hợp mà thôi, cũng chưa từng học qua trường lớp chính quy nào cả, cho nên cũng không biết mấy đáp án của mấy môn học đó trong bảng đề thi này đến tột cùng là đúng sai thế nào… Bất quá, hắn đối với mấy môn như Toán học cùng với Vật lý ứng dụng lại vô cùng am hiểu, từng bài từng bài xem cẩn thận. Hắn có chút kinh ngạc phát hiện, đáp án của Giản Thủy Nhi thế nhưng lại không có điểm nào sai, quan trọng hơn nữa chính là, mấy cách giải cùng với suy luận logic ghi bên cạnh bài giải lại vô cùng rõ ràng, chính xác.

Lật đến trang cuối cùng của bài thi, Hứa Nhạc ngạc nhiên dùng tay trái gãi gãi đầu mình mấy cái, hắn phát hiện ra, Giản Thủy Nhi đang chuẩn bị ghi danh vào Học Viện Quân Sự I… khoa Chỉ huy.

Dưới cùng của bài thi còn có một bài cộng thêm nữa, trên đó vẽ một ít sơ đồ kết cấu động lực, nhìn qua hẳn là sơ đồ thiết kế bộ động lực truyền điện cho thiết bị cơ cấu nào đó. Đề mục yêu cầu người làm phải tìm ra mấy chỗ sai sót bên trong bảng sơ đồ thiết kế này, hơn nữa còn phải đem cái sơ đồ thiết kế này tiến hành cải tạo, nâng cấp, để cho hiệu suất động lực phát ra phải tăng lên gấp ba lần hiện tại nữa.

Phần bài giải bên dưới vẫn còn trống rỗng. Hứa Nhạc đọc đề bài, thói quen nghề nghiệp của hắn bắt đầu phác tác, trong đầu bắt đầu chăm chú tiến hành mô phỏng các loại mô hình thiết kế giả thuyết khác nhau.

Hứa Nhạc đang lúc xuất thần về vấn đề này, nên cũng không nghe ra bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dày đặc. Mãi cho đến khi Thai Chi Nguyên đẩy cửa bước vào, hắn mới phát hiện ra. Cận quản gia đón lấy chiếc áo khoác mà Thai Chi Nguyên vừa cởi ra, vô cùng thành khẩn mà tràn ngập sự cảm kích cúi đầu thi lễ với Hứa Nhạc trên giường bệnh một cái, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, để không gian lại cho hai gã thanh niên vừa cùng nhau trải qua hoạn nạn này.

- Cũng may toàn thân vẫn còn lại cánh tay trái còn có thể động đậy được.

Hứa Nhạc có chút khó khăn nghiêng đầu lên, liếc mắt nhìn Thai Chi Nguyên một cái, mỉm cười nói.

Dưới sự tấn công của một con robot, Hứa Nhạc không chỉ còn sống, hơn nữa nhìn thấy cái gã mình cứu cũng không bị tổn hao cộng lông chân nào, hắn cảm thấy có một chút khuây khỏa.

Thai Chi Nguyên bình tĩnh nhìn Hứa Nhạc nằm trên giường, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lúc sau, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:

- Nói cảm ơn cậu, thật ra là quá khách sáo rồi… Nhưng mà, nói thế nào thì lời cảm ơn cũng phải nói ra. Cảm ơn cậu…

Hứa Nhạc cười cười, không nói gì thêm.

- Có điều cậu vận khí không tệ, không ngờ có thể trong tình huống lâm vào tuyệt cảnh như vậy lại được Giản Thủy Nhi cứu.

Thai Chi Nguyên hạ giọng, cười nói:

- Nàng trước giờ là thần tượng của cậu mà, có nhân cơ hội này mà xin chữ ký của nàng ta chưa đó?

Hứa Nhạc ngẩn ra một chút, sau đó hối hận nói nhỏ:

- Chuyện quan trọng như thế sao lại quên mất được nhỉ?

Từ Lâm Hải trực tiếp chạy tới Bệnh viện Đặc khu Tây Nam Kinh Châu, Thai Chi Nguyên cũng không có nghỉ ngơi gì. Di chuyển một thời gian dài như vậy, làm cho sắc mặt Thai Chi Nguyên càng thêm tái nhợt. Dưới sự khuyên bảo của Hứa Nhạc, hai người nói chuyện thêm một lát, Thai Chi Nguyên mới rời khỏi phòng bệnh. Nghĩ đến Bệnh viện chắc cũng sẽ an bày một phòng nghỉ ngơi cho hắn.

Trong phòng bệnh lại im lặng như trước. Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn trần nhà, nhịn không được nở nụ cười khổ. Nghĩ thầm thân thể Thai Chi Nguyên làm thế nào mà so với mình khi trọng thương còn tệ hơn nhiều, đây rốt cuộc là ai đi thăm bệnh ai đây chứ?

Bất quá hắn cũng hiểu rõ ràng, với thân phận của Thai Chi Nguyên, ngay khi biết được tung tích của mình, hắn lập tức chạy đến đây ngay. Đương nhiên cũng không phải chỉ vì đi thăm bệnh mình, còn có nhiều công việc khác nữa. Hơn nữa đối phương còn biểu đạt thái độ đối với chính mình, loại thái độ này mặc dù cũng chưa có nói rõ, nhưng đại để cũng chỉ là mấy loại giống như là tri ân này nọ trong phim ảnh, tương lai nhất định sẽ báo đáp linh tinh…

Mà càng làm cho tâm tình Hứa Nhạc phức tạp hơn chính là, từ trng miệng Thai Chi Nguyên, hắn đại khái hiểu được một ít chân tướng vụ ám sát trong Sân vận động Lâm Hải Châu. Mặc dù Thai Chi Nguyên cũng không có hoàn toàn nói rõ, nhưng hắn cũng có thể hiểu rõ, chuyện này có lẽ có liên quan đến Quân đội Liên Bang… Thai Gia tựa hồ là ủng hộ cho Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ.

Lúc này Hứa Nhạc lại căn bản không biết, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, Thanh Long Sơn… kỳ thật đều có quan hệ rất lớn với hắn… Tất cả mọi chuyện chấn động phát sinh, đều có nguồn gốc từ Song Nguyệt Vũ Hội tại Đại học Lê Hoa.

Trong phòng bệnh lại im lặng, Hứa Nhạc nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cuối cùng cũng không cách nào ngủ được, liền mở TV vặn thanh âm lớn lên một chút. Lúc này kênh tin tức của Liên Bang đã chấm dứt phần quảng cáo không chút thú vị kia, vị Phát thanh viên lúc trước từng trong đêm giao thừa năm mới đọc bảng bảo cáo cho toàn bộ công dân Liên Bang về bản tin tức tốt trong đêm giao thừa, lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình.

Vị phát thanh viên kênh tin tức biểu tình bình tĩnh, tốc độ chậm nhưng đều đều, nói:

- Hôm nay Nghị Viên Mạch Đức Lâm trong lúc tham gia lễ khánh thành Trung Tâm Thiên Văn Liên Bang tại Kinh Châu đã có một bài phát biểu với công chúng.

Trên truyền hình xuất hiện hình ảnh tòa nhà Chính vụ của Kinh Châu. Phía trước tòa nhà, một vị lão giả tóc hoa râm, quần áo mộc mạc đang đứng trước bục đại biểu đọc bài gì đó. Bên cạnh hắn, là một quan chức ước chừng hơn 40 tuổi, mặt mày hãm sâu, nhìn qua rất có vẻ quyết đoán. Hứa Nhạc nhìn màn hình, nghĩ thầm lão già này chính là Nghị Viên Mạc Đức Lâm, người mà Tiểu Manh phục vụ cho đây sao? Chẳng biết tại sao, một cảm giác chán ghét chợt từ trong lòng hắn mạnh mẽ dâng lên. Mặc dù hắn rất có cảm tình đối với người của Hoàn Sơn Tứ Châu, thậm, chí là những Phiến quân bên trong núi kia, hắn cũng biết Nghị Viên Mạch Đức Lâm mấy năm nay bảo trì nguyên tắc không bạo lực, mạnh mẽ chạm vài mối quan hệ song phương giữa Liên Bang và Phiến quân, tiến hành hòa giải hai bên. Nhưng mà nghĩ đến Tiểu Manh, Hứa Nhạc liền nhíu mày lại.

Thông qua giới thiệu về bài phát biểu, Hứa Nhạc đã biết người trung niên không giận mà uy đang đứng bên cạnh Nghị Viên Mạc Đức Lâm liền chính là Châu trưởng của Kinh Châu. Không biết vì nguyên nhân gì, vị Châu trưởng này thế nhưng lại cùng với Nghị Viên Mạch Đức Lâm tiến hành bài phát biểu này, biểu đạt cực kỳ thẳng thắn thái độ của mình.

Trong bài phát biểu của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, có thể mơ hồ nhận ra được, hiện giờ hình như trong nền hòa bình của Liên Bang, đang có một mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động. Mà các phần tử chủ chiến bên trong Quân đội Liên Bang, lại đang hoặc là muốn thử quấy nhiễu tiến trình hiệp nghị hòa bình giữu Chính phủ Liên Bang cùng với bên phía Hoàn Sơn Tứ Châu. Nghị Viên Mạch Đức Lâm mãnh liệt khiển trách, chỉ trích những hành vi đó. Nghị Viên Mạch Đức Lâm phẫn nộ mà nói, mình vừa mới cùng với người của Thanh Long Sơn bước đầu tạo thành hiệp nghị hòa giải, đang lúc Nghị Viên tiên sinh vừa định sắp sửa quay trở về Đặc khu Thủ đô, lại tiến hành những thủ đoạn đê tiện mà dơ bẩn, nhằm phá hoại thành quả hiệp nghị. Đây chính là sự tuyên chiến thẳng thừng đối với ý chí tập thể của tất cả những công dân yêu chuộng hòa bình của Liên Bang.

Ngay sau đó, vị Châu trưởng Kinh Châu cũng có một bài phát biểu, mạnh mẽ đề cao thành quả của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, Nghị Viên Mạc Bố Nhĩ, đề cao lương tâm chính trị gia của bọn họ, nghiêm khắc phê bình những người nào đó của Chính phủ Liên Bang, có những hành vi vô sỉ.

Hứa Nhạc cũng không biết vị Châu trưởng Kinh Châu này là người như thế nào. Hắn từ nhỏ đã ở tầng lớp thấp trong xã hội, những tin tức mà hắn từng tiếp xúc qua, cũng không đủ để hắn từ bài phát biểu này mà nhìn ra những vấn đề gì trong thượng tầng chính trị của xã hội. Chỉ là hắn vẫn như cũ cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn không phải là người ngu xuẩn, thậm chí có thể nói là người thông minh nữa. Cặp mày của hắn dần dần nhíu lại, liên tưởng đến vụ ám sát ở Sân vận động, liên tưởng đến rất nhiều, rất nhiều thứ.

Từ phía bên Thai Chi Nguyên chắc là không hỏi ra được vấn đề gì rồi. Hứa Nhạc trầm mặc trong chốc lát, từ dưới gối lấy lên cái điện thoại mà nhân viên công tác của Thai Gia đã chuẩn bị riêng cho hắn, bấm số điện thoại của Thi Thanh Hải. Song lần này cũng không phải là không ai bắt máy, mà là thanh âm điện thoại đã tắt.

Trong lòng Hứa Nhạc dâng lên một cảm giác bất an, hắn cảm thấy được hình như có chuyện gì đã phát sinh, hơn nữa còn là chuyện không tốt nữa. Hắn không hiểu vì sao mình chỉ là một tiểu nhân vật, vì cái gì lại bị cuốn vào trong việc này. Hắn chỉ hy vọng không có liên hệ gì với con chip vi mạch ngụy trang ở sau gáy mình.

Một trận đau đớn kéo hắn từ trong suy nghĩ tỉnh lại, hắn cau mày, cũng không rên lên tiếng nào. Mặc dù xươn cốt đùi phải hoàn toàn gãy nát, còn có thêm mấy chỗ bị thương trên người do súng bắn, cũng không phải người thường có thể chịu được. Chỉ là hắn cũng không phải người thường.

Không phải người thường, cũng không có nghĩa là siêu nhân. Dùng ngón tay trái nhẹ nhàng đẩy chốt mở thiết bị gây mê điện tử, Hứa Nhạc bình tĩnh nằm trên giường, chờ cơn buồn ngủ ập đến. Trong thời gian chờ đợi, hắn theo bản năng lại cầm lên tờ giấy bài thi cuối cùng của Giản Thủy Nhi, muốn dùng biện pháp giải bài toán kia, để phân tán sự chú ý của mình, dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn một chút.

Tác dụng của thuốc mê chậm rãi hiện ra, Hứa Nhạc cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, bản sơ đồ thiết kế cùng với mảnh giấy trước mặt cũng càng lúc càng mơ hồ, một tờ giấy biến thành hai tờ, khi thì hợp lại, khi thì tách ra, dần dần mờ đi.

Nhưng tại sao cái sơ đồ thiết kế trước mắt mình cùng với cái sơ đồ thiết kế trên tờ giấy lại… nhìn qua cũng không giống nhau? Trong lòng Hứa Nhạc hiện lên một tia nghi hoặc, đưa tờ giấy lại gần sát mát mình, tựa hồ như có chỗ nào đó được chỉnh sửa lại… Ý, chỗ sửa này chính xác, nhưng chỗ sửa này lại sai mất rồi… Cái bộ biến điện này căn bản không có lý do nào lại đặt ở chỗ này…

Hứa Nhạc chợt phát hiện có chút quái dị, trên trán toát ra một trận mồ hôi lạnh, ngón tay trái run run nhè nhẹ, khẽ tắt chốt mở hệ thống gây mê điện tử.