Gian Khách

Quyển 3 - Chương 107: Khói báo động cùng mai phục




- Tất cả mọi người nghe rõ đây. Ngoại trừ giết chết vị tiểu minh tinh kia ra, tôi còn muốn có con Robot kia nữa!

Trong hệ thống liên lạc cá nhân của đám Robot Đế Quốc kia, chợt truyền ra thanh âm lãnh khốc của vị Đại Đội trưởng Lạc Phu. Vị phi công vương bài của Quân đội Đế Quốc này, mặc dù bị những tính năng của con Robot Liên Bang màu đen kia bày ra mà mạnh mẽ chấn động một chút, thế nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại sự bình tĩnh.

Một khi đã xác nhận ở phía trước chính là con Robot MX thế hệ mới nhất mà Liên Bang vừa mới nghiên cứu phát minh ra trong lời đồn, hắn thật sự cũng không còn cảm thấy quá mức khiếp sợ nữa, mà ngược lại còn sinh ra một dục vọng mãnh liệt muốn có thể bắt giữ được con Robot lợi hại kia.

Bên phía hắn có hơn một trăm đầu Robot Đế Quốc thế hệ thứ ba vô cùng tiên tiến, bản thân hắn lại đang thao tác con Robot thế hệ thứ tư mới nhất, càng quan trọng hơn nữa chính là, mặc dù tính năng của con Robot cố nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lực điều khiển của gã phi công.

Bộ Tư Lệnh ở Bắc bán cầu cũng đã sớm nhắc nhở qua với hắn, lần này đối phươn xuất động có thể là một đầu Robot MX thế hệ mới nhất. Thế nhưng Lạc Phu mãi vẫn không thèm để ý đến chuyện này. Mãi cho đến thời khắc trước đó, khi nhìn thấy những động tác đơn giản thoải mái nhưng lại thể hiện ra tính năng tuyệt hảo cùng với khủng bố của con Robot màu đen kia, hắn mới chính thức sinh ra ý niệm muốn bắt lấy đối phương chuyển về cho Bộ Khoa Học của Đế Quốc nghiên cứu.

Năng lực điều khiển Robot của Lạc Phu sớm đã đột phá cấp độ 4, hiện tại đã bắt đầu tiến nhập vào giai đoạn đầu của cấp độ 5 trong khung bậc năm cấp của hệ thống đánh giá khả năng phi công của Quân đội Đế Quốc. Cho nên trong lòng hắn có một niềm tin tưởng vô cùng vững chắc đối với quyết định của mình. Trên khóe môi của hắn chợt nổi lên một tia mỉm cười tàn nhẫn, tốc độ điều khiển của hai bàn tay bất chợt tăng tốc lên. Con Robot thế hệ thứ tư dưới sự điều khiển của hắn, tốc độ nháy mắt tăng nhanh lên, hóa thành một đạo bụi mù bốc cao, hướng về phía trước trận hình mà phóng như bay tới.

Phía trước là đầu Robot MX màu đen đang không ngừng trốn chạy, phía sau là một đám Robot của Đế Quốc khí thế khiếp người đuổi sát không chịu buông tha. Cả hai phe cũng đều không có sử dụng các loại vũ khí tầm nhiệt tiến hành công kích từ xa, chỉ là im lìm lặng lẽ tiến hành truy đuổi cùng với trốn chạy mà thôi. Bên trên khu vực bình địa của vùng sơn cốc, thanh âm truy đuổi cùng trốn chạy vang lên vô cùng rõ ràng, chấn động cả một khu vực đêm tối, khiến cho mặt đất cũng phải rung rẩy lên, một cỗ không khí kỳ dị khiến cho người khác khiếp sợ dần dần sản sinh ra.

Đám Robot Nguyệt Lang màu xanh đen của Quân đội Đế Quốc truy đuổi tốc độ cao, ở trên vùng bình địa cạnh khu rừng rậm tại thành một đám khói mù cao ngút, nhìn qua vô cùng đồ sộ dị thường. Mà đầu Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang kia, thì ở ngay phía trước đám truy đuổi cách khoảng hơn nửa km, trầm mặc mà phóng chạy như điên.

Cảnh tượng này nếu như ở trên cao nhìn lại, thì giống như là một bầy sói hoang đồng cỏ đang đi săn mồi, đột nhiên phát hiện ra có một đầu mãnh sư lạc đàn đi cô độc một mình, bọn chúng lập tức đuổi theo, tuyệt đối không chịu buông tha. Đều muốn một hơi xông lên, hung hăng cắn mạnh vào đầu mãnh sư kia một, hai cái, cho đến khi nào đem đầu mãnh sư kia cắn xé thành hàng ngàn hàng vạn mảnh huyết nhục tan nát.

Mà ở trong đàn sói hoang đồng cỏ hung tàn này, có một đầu Robot hình dạng bất đồng với những con Robot còn lại. Đó là một con Robot màu xanh đen sẫm, có vẻ to lớn hơn, có vẻ hung mãnh hơn những con cùng loại khác xung quanh. Rõ ràng tốc độ của nó so với những con Robot Đế Quốc ở bên cạnh lại càng nhanh hơn rất nhiều. Nó chỉ mất khoảng mấy lần hô hấp đã từng trong khu vực chính giữa đàn Robot, đột phá lên đến hàng đầu tiên.

Thông qua hệ thống định vị vật thể trực tiếp, ánh mắt của Hứa Nhạc bên trong cái mũ điều khiển kia, đã rất dễ dàng phân biệt rõ ràng đầu Robot kia với các con Robot Đế Quốc khác ở xung quanh. Dựa theo những tư liệu mà Bộ Quốc Phòng đã cung cấp cho hắn, thì đây chính là Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư mà bảy năm trước đây Bộ Khoa Học Đế Quốc đã thành công nghiên cứu chế tạo ra. Mà các động tác di chuyển trên mặt đất cùng với tốc độ do con Robot thế hệ thứ tư kia thể hiện ra, khiến cho ánh mắt của hắn thoáng có chút nheo lại, cảm giác có một cỗ áp lực truyền đến – trong con Robot đời thứ tư kia là một gã cao thủ!

- Có phải đầu có chút choáng váng hay không?

Sau lưng bị hơn một trăm đầu Robot Đế Quốc điên cuồng truy đuổi, thế nhưng những động tác điều khiển của Hứa Nhạc vẫn là vô cùng rõ ràng, nhanh chóng như gió thổi vậy, không hề có chút cứng ngắc nào. Thế nhưng lúc này hắn lại đột nhiên mở miệng hỏi một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tình huống hiện tại.

Hai bàn tay của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang lúc này thoáng có chút vô lực đặt ở phía trước bộ ngực, nơi mép của cái váy ngắn không cách nào che dấu đi cái khe hở tràn đầy cảnh xuân ở nơi đó. Cô ta cũng không phải là lo lắng Hứa Nhạc sẽ nhìn thấy cái gì, mà chỉ là cảm thấy ngực mình có chút mệt nhọc mà thôi.

Lúc trước khi con Robot MX bất chợt xoay người về phía sau, xoay người ra quyền, mấy cái động tác nhìn qua vô cùng đơn giản và dễ dàng kia, lại toàn bộ đều là thực hiện trong tình huống đang di chuyển tốc độ cực kỳ cao, cho nên phi công đang ngồi bên trong khoang điều khiển phải thừa nhận một sức ép chuyển biến cực kỳ cao. Bởi vì chuyện này có quan hệ đến vấn đề trọng lực, thậm chí so với sức ép mà các phi công trên các chiến đấu cơ ngoài vũ trụ còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Thân thể của Hứa Nhạc giống như một cỗ máy móc đệ nhất đã được trải qua quá trình mài giũa cẩn thận tỉ mỉ rồi, tự nhiên là không có phản ứng khó chịu gì cả. Thế nhưng mà Giản Thủy Nhi đang ngồi ở bên cạnh hắn, thì lại chịu phải không ít đau khổ rồi. Nếu không phải thân thể của cô nàng đã được hệ thống dây bảo hiểm buộc chặt vào trong thân ghế, chỉ sợ lúc này sớm đã bị trọng thương rồi.

- Kiếm chuyện gì mà làm đi, phân tán tinh thần một chút, sẽ đỡ hơn rất nhiều đó!

Hứa Nhạc nhìn thấy trong cái mũ điều khiển, con Robot thế hệ thứ tự kia đang phóng đến càng ngày càng nhanh hơn, cùng với đàn Robot tung bay bụi mù ngợp trời chạy ngay sau lưng của đối phương kia. Tuy rằng hắn biết rõ ràng đối phương khẳng định không thể nào đuổi theo kịp mình, thế nhưng vẫn là cảm giác thấy tim mình có chút đập nhanh hơn một chút. Nhưng thanh âm của hắn vẫn là vô cùng bình tĩnh, nói:

- Nhìn thấy cái nút màu đỏ này không? Đợi một lát nữa, khi nào tôi bảo cô ấn, thì cô dùng sức ấn mạnh nó một cái nhe.

Giản Thủy Nhi nhìn thấy tay phải của hắn chỉ vào một cái nút màu đỏ ở phía trước mặt mình một chút, đoán được cái nút này khẳng định là dùng để khống chế một hệ thống quan trọng nào đó của con Robot MX, ngẩng đầy lên liếc mắt nhìn gã nam nhân ngay bên cạnh mình, có chút không tin tưởng lắm, hỏi:

- Để cho tôi ấn à?

- Ừ. Sợ cô không có gì làm sẽ bị say xe!

Thanh âm của Hứa Nhạc vô cùng nghiêm túc giải thích.

Giản Thủy Nhi cười khổ một tiếng, thật sự là không biết dây thần kinh của gã nam nhân ở bên cạnh mình đến tột cùng là dùng thứ vật liệu gì mà tạo thành. Ở trong thời khắc khẩn trương vạn phần như thế này, hắn cư nhiên lại có thời gian rảnh rỗi mà đi nghĩ đến những chuyện tào lao như thế này.

Thực lực quyết định thái độ. Con Robot MX màu đen kia mãi vẫn không có tiến vào trạng thái siêu tần, lại cứ bảo trì mãi trạng thái di chuyển tốc độ cao. Đám Robot Đế Quốc ở phía sau kia đuổi theo, bốc lên từng đám bụi mù chẳng khác nào những cột khói báo động, mặc dù dựa vào ưu thế trọng lượng thấp và tốc độ cao của bản thân, mà không ngừng rút ngắn lại khoảng cách giữa mình và con Robot màu đen kia, nhưng mà vẫn thủy chung còn cách nhau một khoảng hơn hai trăm mét.

- Bám sát theo hắn, tạm thời không cần dùng đến hệ thống hỏa tiễn phụ trợ để gia tốc. Tôi thật sự muốn nhìn một chút xem cái con Robot này đang muốn một phen dẫn chúng ta chạy đến nơi nào.

Lạc Phu lạnh lùng nhìn về phía con Robot Liên Bang đang không ngừng đạp lên những tảng đá, hất lên vô số mảnh vụn, phóng chạy vô cùng nhanh ở phía trước, trong lòng bất chợt sinh ra một tia cảnh giác nhàn nhạt. Những con Robot Đế Quốc từ trước đến giờ trên chiến trường luôn nắm trong tay ưu thế về tốc độ, thế nhưng tối hôm nay trên con đường truy kích này, cái loại ưu thế này tựa hồ đã biến mất không còn nữa. Con Robot thế hệ thứ tư do hắn điều khiển, lúc này đã vọt đến dẫn đầu đội ngũ truy kích, khoảng cách với con Robot màu đen kia cũng chỉ còn khoảng một trăm năm mươi mét, thế nhưng hắn tạm thời cũng không có ý định sẽ sử dụng vũ khí tiến hành công kích tầm xa.

Đoàn Robot phóng chạy như điên, khiến cho mặt đất run rẩy một trận, bụi tung bay ngập trời, lại thủy chung không thể nào đuổi kịp con Robot màu đen chết tiệt ở phía trước. Một cuộc truy kích và trốn chạy trầm mặc trên phiến bình địa này nhìn qua giống như một màn vô cùng kinh diễm tuyệt đẹp, ngay cả một quả tên lửa pháo kích cũng không có phóng thích ra, chỉ là đơn thuần đuổi bắt mà thôi, thế nhưng mà ai cũng có thể tưởng tượng ra được, con Robot MX màu đen đang trốn chạy ở phía trước kia, lúc này đang thừa nhận bao nhiêu áp lực. Con đường trốn chạy của nó hung hiểm đến mức thế nào…

Sự trầm mặc, tràn đầy áp lực cùng với mùi vị hung hiểm không ngừng vây xung quanh, thế nhưng Hứa Nhạc lại là vô cùng thoải mái bình tĩnh, còn đám phi công điều khiển Robot của Quân đội Đế Quốc lúc này ngược lại đã phẫn nộ điên cuồng đến cực điểm, ở ngay sau lưng hắn hơn hai trăm mét mà không ngừng đuổi theo. Con Robot MX màu đen cùng với đám Robot Đế Quốc kéo theo bụi mù đầy trời cứ như vậy một trước một sau truy đuổi trên mảnh bình địa.

Vượt qua khỏi khu vực sơn cốc, chạy xuyên qua cánh rừng nhỏ, chạy xuyên qua vùng bình địa tối tăm, ở phía cuối con đường truy đuổi này đã mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy được một mảnh đồi núi chập chùng. Trong bóng đêm căn bản không thể nào nhìn thấy rõ ràng được màu sắc chân chính của phiến đồi núi kia, thế nhưng thông qua sự định vị chính xác của cỗ Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương ở trong đầu cùng với bản đồ điện tử của con Robot, Hứa Nhạc rất dễ dàng phán đoán ra, phía trước chính là một đường xuyên thẳng qua Hoàng Sơn Lĩnh cùng với Độc Cô Lĩnh.

Trong kế hoạch ban đầu của Bộ Quốc Phòng, chi bộ đội phục kích của Quân đội Liên Bang hẳn là đang ở trong này. Cặp mắt bên trong cái mũ điều khiển của Hứa Nhạc thoáng nheo nhẹ lại, tay phải nhẹ nhàng thao tác, mở lại hệ thống liên lạc với Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang, trầm giọng nói:

- Tôi đã tiến vào con đường xuyên qua Hoàng Sơn Lĩnh, hơn một trăm đầu Robot thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc đang ở ngay sau lưng tôi, khoảng một trăm năm mươi thước. Chú ý nhận tin!

Trong đại sảnh Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang tại Nam bán cầu.

Lúc trước bởi vì con Robot MX màu đen kia tự mình cắt đứt hệ thống liên hệ, cho nên đám quân nhân sĩ quan ở nơi này đều cảm thấy một tia áp lực vô cùng dị thường. Lúc này đột nhiên nghe được cái thanh âm mong đợi đã lâu, mọi người đều nhất thời thở dài ra một hơi nhẹ nhõm. Trên thực tế bọn họ thông qua những thiết bị của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương còn sót lại trên khu vực Nam bán cầu, hơn mấy trăm gã quân nhân sĩ quan ở đại sảnh Bộ Chỉ Huy vẫn luôn có thể theo dõi chặt chẽ tình hình truy đuổi, trốn chết như điên, vô cùng ầm ĩ trên mặt đất kia, thế nhưng cũng khó có thể nắm giữ được những tình huống cụ thể ở xung quanh con Robot MX màu đen kia.

Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn, một trong ba vị quan chỉ huy cao nhất của Quân đội Liên Bang trên chiến trường tiền tuyến, thoáng nhíu cặp mày lại một chút, hạ mệnh lệnh:

- Thông báo cho Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh!

Sau đó ông ta xoay người bước đi, lạnh nhạt nói:

- Cái khỏa vệ tinh tiếp nhận tín hiệu của Đế Quốc trên bầu trời kia, có thể bắn hạ xuống được rồi!

Trong vũ trụ, Quân viễn chinh Đế Quốc đã thả ba khỏa vệ tinh tiếp nhận tín hiệu xâm nhập vào khu vực Nam bán cầu, lúc trước bên phía Quân đội Liên Bang đã bắn hạ đi hai khỏa trong số đó. Bọn họ đặc biệu lưu lại một khỏa, ý đồ cất dấu bên trong đó rõ ràng là vô cùng âm hiểm. Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang không hy vọng đám người Đế Quốc muốn đuổi theo con mồi, nhưng cuối cùng lại chạy lạc đường.

Lúc này, một khi con Robot MX màu đen kia đã đem đám người Đế Quốc kia dẫn dụ vào tới vòng vây của khu vực chi bộ đội kia phục kích, vậy thì cái khỏa vệ tinh tiếp nhận tín hiệu kia còn giữ lại làm gì nữa chứ?

Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn biểu tình bên ngoài vô cùng thoải mái, thế nhưng trong lòng lại không thoải mái được như vậy. Đạo phòng tuyến thứ ba của Quân đội Liên Bang chỉ vì thừa nhận sự công kích điên cuồng huyết tinh không ngừng nghỉ của đám Sư đoàn bọc thép của Quân đội Đế Quốc quá mức mạnh mẽ, bằng không thì ông ta cũng không có khả năng trơ mắt mà nhìn cả một chỉnh biên Đại đội Robot Nguyệt Lang Quân viễn chinh Đế Quốc kia xâm nhập vào khu vực Nam bán cầu như thế. Tuy rằng muốn dụ địch xâm nhập vào, thế nhưng đám địch nhân bị dụ tới này, tựa hồ cũng hơi nhiều quá, cũng mạnh mẽ vượt quá kế hoạch ban đầu rồi…

- Đỗ Thiếu Khanh, hy vọng Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ở trên chiến trường chân chính cũng có khả năng lợi hại như trong các kỳ thao diễn quân sự vậy…

Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn nhìn lên những vùng sáng màu sắc khác nhau trên tấm bản đồ điện tử trên màn hình, im lặng thầm nghĩ.

Dưới tình huống tạm thời không tìm được bất cứ sự trợ giúp nào khác từ phía hậu tuyến, không có sự yểm trợ của không quân, muốn dùng một chỉnh biên Sư đoàn thiết giáp tiến hành phục kích tiêu diệt cả một Đại đội Robot Nguyệt Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc… Hy vọng Sư đoàn Thiết giáp 7 có thể làm nổi…

Nhưng mà liền đúng trong lúc này, bên trong đại sảnh chỉ huy Bộ Tư Lệnh đột nhiên vang lên thanh âm cảnh báo vô cùng bén nhọn. Một gã sĩ quan tham mưu quân sự sắc mặt cực kỳ khó coi, lớn tiếng báo cáo:

- Chi Đại đội Đột kích cuối cùng của Quân đội Đế Quốc, đã dựa theo con đường di chuyển trước đây của Đại đội Robot Nguyệt Lang, xâm nhập vào khu vực vĩ tuyến số 17 của Nam bán cầu, hướng về phía của Không cảng Lạc Khâu mà xâm nhập sâu vào!

Trong đại sảnh chỉ huy Bộ Tư Lệnh liền biến thành một mảnh khiếp sợ. Tất cả mọi người ai nấy đều quay lại nhìn về phía Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn.

Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn khẽ phất phất tay, ý bảo là mình đã biết rồi. Bề ngoài nhìn qua vẫn trầm mặc bình thản, thế nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu lay động bất an mãnh liệt.

Những tình huống xảy ra trên chiến trường trước giờ cũng đều luôn có rất nhiều. Quân đội Liên Bang chủ động dẫn dụ Quân viễn chinh Đế Quốc xâm nhập vào phía Nam bán cầu, thế nhưng lại không có nghĩ đến, vị lão Tướng quân kia của Quân viễn chinh Đế Quốc thế nhưng lại bày ra cái trò muốn ngọc đá cùng tan, khởi xướng nên một hồi tiến công trực diện đại quy mô mà hơn mười năm cho tới bây giờ cũng chưa từng diễn ra như thế!

Dưới tình huống Quân đoàn Phong Lâm không kể gì đến hậu quả, không sợ cảnh thương vong nghiêm trọng, điên cuồng tiến hành công kích, tuyến trận địa phòng ngự của Quân đội Liên Bang lâm vào tình trạng nguy cơ tràn ngập. Tất cả những quân lực có thể điều động được trên Tinh cầu 5460, lúc này đã bị bức bách bất đắc dĩ đều phải đầu nhập cả vào tiền tuyến rồi. Ít nhất trong vòng tám tiếng đồng hồ nữa, Bộ Chỉ Huy tiền tuyến cũng không thể điều xuất ra bất cứ chi bộ đội nào tiến đến hỗ trợ nữa!

Biểu tình của Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn lúc này vô cùng ngưng trọng. Đại đội Robot Nguyệt Lang, cộng thêm một Đại đội một vạn tám ngàn binh lính của Quân đoàn Phong Lâm… Ông ta lúc này cũng không còn hy vọng Sư đoàn Thiết giáp 7 có thể hoàn toàn tiêu diệt được đối phương, chỉ là hy vọng Đỗ Thiếu Khanh có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, chỉ cần bên phía tiền tuyến có thể nói lỏng được áp lực một chút, Quân đoàn Số 8 của Tây Lâm có thể kéo nhanh đến hỗ trợ, như vậy thắng lợi tuyệt đối sẽ thuộc về Quân đội Liên Bang.

Chỉ là Sư đoàn Thiết giáp 7 liệu có thể chống đỡ được thời gian lâu như vậy hay không? Đám người Đế Quốc xem ra lúc này đã hoàn toàn liều mạng rồi. Con Robot MX màu đen kia, liệu có thể chạy thoát được tới Không cảng Lạc Khâu hay không?

Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh lúc này đang đứng trên đỉnh nham thạch cao chơi vơi. Ông ta buông xuống cặp kính viễn vọng điện tử chuyên dụng nhìn trong ban đêm xuống, đeo lại cặp kính râm quen thuộc của mình, mặc dù lúc này chính là vào ban đêm hơn nữa trên bầu trời cũng không có mặt trăng.

Thật ra cũng không cần Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang tiến hành thông báo, đám người Sư đoàn Thiết giáp 7 từ đầu đã ẩn núp trên con đường xuyên qua Hoàng Sơn Lĩnh cùng với Độc Cô Lĩnh kia, cũng đều biết được người mà bọn họ chờ đợi từ lâu rốt cuộc cũng đã đến rồi. Bởi vì trên phiến bình địa ở ngay bên trái của mảnh đồi núi này, sớm đã bốc lên vô số khói bụi mù mịt.

Trong bóng đêm, một đầu Robot MX màu đen lặng lẽ không một tiếng động, hóa thành một đạo lưu quang màu đen, phóng xuyên qua trận địa phục kích của đám người Sư đoàn Thiết giáp 7 ở ngay bên dưới con đường sơn đạo. Ở phía sau lưng nó cách đó không xa, chính là hơn mười con Robot truy kích gần nhất của Đại đội Robot Nguyệt Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc.

- Chuẩn bị!

Tây Môn Cẩn cầm lên chiếc bộ đàm liên lạc điện tử, nói với đám quân nhân đang phục kích ở chung quanh.

Đỗ Thiếu Khanh gỡ xuống cặp kính râm trên mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía con Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang đang xẹt qua với tốc độ vô cùng nhanh, lại liếc mắt nhìn về phía đám Robot Đế Quốc đang đuổi theo phía sau, lúc này không hiểu sau đột nhiên lại giảm tốc độ xuống một chút, chậm rãi nói:

- Không cần gấp!

Cặp kính râm vừa mới đeo lên lúc này lại gỡ xuống. Chỉ trong khoảnh khắc trao đổi mấy câu, mười đầu Robot Nguyệt Lang của Quân đội Đế Quốc đã gào thét mà phóng qua, hướng về phía con Robot MX màu đen đang chạy trốn chết phía trước không xa mà điên cuồng đuổi theo. Mặc dù lúc này đám người của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang mai phục hai bên sườn núi có đột nhiên phóng xuống, thì cũng không có các nào trợ giúp được cho con Robot MX màu đen kia được.

- Có một đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư, hẳn là Đại Đội trưởng Lạc Phu của Đại đội Robot Nguyệt Lang, là phi công vương bài xếp trong số năm gã phi công đứng đầu của Quân viễn chinh Đế Quốc.

Tây Môn Cẩn hạ giọng nhắc nhở một câu. Hắn tuyệt đối cũng sẽ không nghi ngờ năng lực chỉ huy của Sư Đoàn trưởng, chỉ là mắt nhìn thấy con Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang kia đã bị đám Robot của Quân đội Đế Quốc truy đuổi tiến vào tình huống hung hiểm, trong lòng thoáng có chút lo lắng cho sự an toàn của gã phi công trong con Robot MX cùng với vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia.

Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ một bộ mặt lạnh lùng. Hắn nhìn về phía đám Robot Đế Quốc đang ở phía bên ngoài lối vào sơn cốc Độc Cô Lĩnh, thoáng hờ hững nói:

- Đây là một cái bẫy rập lớn, mà chúng ta chính là cái cơ quan phát động của cái bẫy lớn đó. Nếu như dùng cái bẫy lớn này mà đánh bắt một đám binh tôm tướng cá nhỏ nhặt thì tính làm cái gì… Cái mà chúng ta phải bắt, chính là cả Đại đội Robot Nguyệt Lang ở phía sau kia!

Nếu như Sư đoàn Thiết giáp 7 trong thời điểm vừa rồi liền phát động thế tiến công, như vậy đám Robot Đế Quốc, chẳng biết vì nguyên nhân gì đột nhiên giảm hẳn tốc độ, ở bên ngoài con đường sơn đạo kia, khẳng định là biết ở nơi này có bố trí mai phục. Nếu như đám Robot đó quyết định xoay người rút lui khỏi nơi này, với tính cơ động cùng với tốc độ cao của đám Robot Nguyệt Lang này, Sư đoàn Thiết giáp 7 căn bản là không thể đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo đám bụi mù do đối phương thả lại mà thôi. Cho nên cái gì mà Đại Đội trưởng Lạc Phu, cái gì mà phi công vương bài của Quân viễn chinh Đế Quốc, những cái này căn bản cũng không hề nằm trong sự lo lắng của vị Sư Đoàn trưởng thiết huyết lãnh khốc này.

- Bộ Quốc Phòng yêu cầu chúng ta cần phải cam đoan sự an toàn tuyệt đối của Giản Thủy Nhi.

Tây Môn Cẩn trầm giọng nói.

Đỗ Thiếu Khanh khẽ khép nhẹ cặp mắt của mình, lạnh lùng nói:

- Người đang điều khiển con Robot MX màu đen kia, chính là Hứa Nhạc… Hắn cũng không phải dễ dàng chết như vậy đâu.

Tây Môn Cẩn trong lòng thoáng dâng lên một tia khiếp sợ, cũng không tiếp tục nói nữa, lặng lẽ lui về phía sau, khẩn trương hạ đạt mệnh lệnh cho đám thuộc hạ bắt đầu chuẩn bị nghênh đón toàn bộ Đại đội Robot Nguyệt Lang ở bên ngoài sơn cốc chuẩn bị tiến vào. Nhưng mà khiến cho hắn cùng với đám quân binh của Sư đoàn Thiết giáp 7 trong lòng cảm thấy bất an chính là, chẳng biết vì nguyên nhân gì, đám Robot Đế Quốc đang nằm ngay bên ngoài cửa vào của cái vòng vây mai phục này, không chỉ là bắt đầu giảm tốc độ lại, thậm chí còn có dấu hiệu như là muốn hoàn toàn dừng lại vậy.