Gian Khách

Quyển 4 - Chương 127: Thi công tử (Trung)




Một chiếc xe vận tải bộ dáng vô cùng rác rưởi dừng lại ở bên cạnh bãi cỏ. Thi Thanh Hải đầu đội chiếc mũ lớn, che khuất gần hết khuôn mặt, nhìn về phía khu dân trạch trên con phố đối diện, theo bản năng liếm liếm nhẹ cặp môi có chút khô héo của chính mình, sau đó châm một điếu thuốc lá hiệu Ba số 7, cuối cùng cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số điện thoại nào đó.

- Ai đó?

Không khí bên kia đầu dây điện thoại thật sự vô cùng náo nhiệt, tựa hồ như là một loại địa phương tựa hồ như chợ đêm gì đó.

- Ta đây!

Thi Thanh Hải đứng dựa hẳn vào cánh cửa xe, dùng đầu ngón tay búng nhẹ tàn thuốc một cái, nhẹ nhàng nói.

- Úc, có chuyện gì thế?

- Tôi muốn đi vào trong đó!

- Vậy thì hãy vào đi!

Bên kia đầu dây điện thoại thoáng tạm dừng lại một chút, sau đó mới nói thêm một câu nữa:

- Chú ý an toàn của mình!

Thi Thanh Hải cắt đứt điện thoại, đem cái tàn thuốc kia nghiền nát dưới mũi giày của mình, sau đó nắm lấy cái hòm tiêu chuẩn chuyên nghiệp của công ty vệ sinh, miệng chậm rãi huýt sáo một điệu nhạc nào đó, sau đó cúi đầu hướng về phía khu dân trạch trên con phố ở đối diện kia mà đi đến, khóe mắt lại khẽ liếc sang, nhìn về phía cái sạp thịt nướng cách đó mấy trăm thước, nhịn không được nở nụ cười nhàn nhạt.

Có thể tìm ra được khu dân trạch mà Tây Môn Cẩn đã từng dùng làm trạm trung chuyển thay đổi hình ảnh của chính mình, nhìn qua có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn, thế nhưng trên thực tế trình độ khó khăn trong chuyện này lại tương đối rất lớn. Thi Thanh Hải đã phải sử dụng đến khả năng kế toán viên cao cấp, trình độ sử dụng máy tính cao thủ, cùng với năng lực vào nhà trộm cướp, cả ba kỹ năng trên ba phương diện của chính mình, lại thêm tiêu tốn thời gian cả một đêm dài không ngủ, mới có thể tìm ra được nơi này.

Vẫn chính là cái câu cách ngôn kia, Thi công tử là không có chỗ nào không thể tìm ra được, không có chuyện gì không thể làm được, ngoại trừ chuyện sinh em bé.

Về phần cái án tình mà hắn đã từng âm thầm tiến hành điều tra rất nhiều năm qua này, chuyện mà hắn cần phải làm, chính là tìm ra những chứng cứ chính xác liên quan trong chuyện này, sau đó mới thông qua bàn tay của Hứa Nhạc để mà giao cho bên phía Dinh thự Tổng Thống, chứ cũng không cần phải quan tâm đến vấn đề chấp hành ở phía sau đó nữa. Còn về bên phía Bộ Tư Pháp hoặc là Cục Hình Sự Liên Bang sẽ làm như thế nào trong chuyện này, cũng chẳng hề liên quan gì đến hắn cả.

Cái căn nhà cần phải theo dõi bên trong cái khu dân trạch kia càng ngày càng gần hơn. Hắn thông qua cánh cửa sổ liếc nhìn vào bên trong gian phòng, liếc nhìn một chút độ dày của tro bụi bên trong đó, xác nhận rõ ràng cái cứ điểm này cũng không có bị đám người kia từ bỏ, cặp mắt anh đào thanh tú được che giấu bên trong bóng râm của Thi Thanh Hải nhẹ nhàng nhướng lên một chút, lại nhìn về phía cái sạp thịt nướng cách đó mấy trăm thước, liếc mắt một cái.

Từ trước cho đến giờ hắn vẫn luôn có thói quen một mình một người hành động, thế nhưng bởi vì ngày hôm nay kẻ mà hắn phải đối mặt chính là một gã quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7, cho nên hắn mới ở bên ngoài khu dân trạch kim quẳng ném một chốt canh gác, nhằm để gia tăng sự an toàn trong hành động. Cái chốt canh gác này chính là một gã thuộc cấp của hắn trước đây ở Thanh Long Sơn. Cả hai người đã từng phối hợp với nhau rất nhiều năm nay rồi, đại khái đây cũng là tên gia hỏa duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm trên cõi đời này, ngoại trừ Hứa Nhạc ra.

Hắn lặng lẽ không một tiếng động đẩy cửa mà vào, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất truy tìm được những thứ mà chính mình cần có, còn có một vài mảnh tro bụi rơi rụng bên trong kẽ hở của đầu giường, cùng với một vài sợi tóc màu nâu đỏ bên trong lớp tro bụi kia. Những sợi tóc kia thật sự vô cùng cũ kỹ, cho dù là cái gian phòng này đã được tiến hành quét tước không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà nó vẫn như cũ ngoan cố bám dính lại bên dưới, không chịu rời đi.

Cái căn nhà nhỏ bên trong khu dân trạch này được trang hoàng nội thất vô cùng đơn giản, thế nhưng mà những vật liệu cùng với đồ nội thất bên trong lại vô cùng sang quý, cùng với bề ngoài không hề thích hợp chút nào cả. Thi Thanh Hải một bên vừa đeo bao tay, một bên cau mày, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh nội thất bên trong căn phòng này. Hắn nhịn không được lắc lắc đầu mấy cái, thầm nghĩ nếu như một gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Thượng Tá lại có thể nhận được nhiều tiền trợ cấp như vậy, thế thì Liên Bang chắc hẳn sẽ không bao giờ cần phải tiến hành công tác phát cơm để trưng binh nữa.

Sau khi tất cả sự tình đều đã làm thỏa đáng rồi, Thi Thanh Hải cũng không có vội vàng rời đi, mà là vừa chậm rãi huýt sáo, nghiêm túc bắt đầu thay Tây Môn Cẩn quét tước nhà cửa. Công tác quét tước của hắn làm thật sự vô cùng nghiêm túc, mỗi một cái góc cũng đều không hề bỏ qua, cố tình muốn nói cho vị chủ nhân của gian phòng này biết rằng đã có người đến đây, lại đem tất cả những dấu vết mà mình để lại hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ đi luôn.

Cái loại diễn xuất này kỳ thật hơi có chút kiêu ngạo, chỉ có điều là công tác điều tra trong mấy năm qua rốt cuộc cũng đã đến lúc kết thúc rồi, hơn nữa bản thân mình cũng không cần phải làm thêm cái gì nữa, cho nên tâm tình của Thi Thanh Hải cũng trở nên tương đối tốt một chút, nhất là sau khi nhìn thấy bộ sưu tập rượu quý của Tây Môn Cẩn.

Có tổng cộng hơn mười loại danh tửu vô cùng sang quý ở bên trong Liên Bang, được trưng bày bên trên tầng ngoài nhất của bộ sưu tập rượu quý kia. Trong đó có luôn những loại rượu mà hắn vốn rất thích: Văn Tuấn Bố Lan Địch loại số ba sang quý nhất, Tượng Mộc Trân Châu Hồng, thậm chí còn có một chai Thanh Thủ Liệt Nhưỡng mà hắn cực kỳ yêu thích nữa.

Thi Thanh Hải từ trong khu vực quý giá nhất của bộ sưu tập rượu kia, có chút khó khăn lấy ra bình Thanh Thủ Liệt Nhưỡng, rót đầy một ly, có chút cảm khái nói:

- Ta thật sự sai lầm rồi, nếu như quân nhân sĩ quan Liên Bang có thể lấy được nhiều tiền trợ cấp đến như vậy, thì chuyện mà khiến cho chúng ta phát sầu chính là có quá nhiều người trẻ tuổi mãi tranh nhau đi làm binh lính a!

- Kính mừng sự xuất sắc của chính mình, kính mừng cho gã Tây Môn Cẩn rất có năng khiếu trong việc sưu tầm rượu quý a!

Sau khi đem mớ rượu màu xanh nhạt bên trong ly kia uống cạn sạch, hắn mới vô cùng thích chí thở mạnh ra một hơi thật dài. Sau khi đem ly rượu kia xử lý hoàn hảo, hắn mới bình tĩnh xoay người rời đi, tựa hồ như là một gã công nhân vệ sinh chân chính vậy.

Bản thân Thi Thanh Hải có được đến hơn ba mươi tờ giấy chứng nhận chuyên nghiệp về đủ các loại lĩnh vực, theo lẽ thường đương nhiên cũng có được giấy chứng nhận trên phương diện Tư pháp của Liên Bang. Căn cứ vào sự nhận tri về phương diện pháp luật của hắn cùng với sự nghiên cứu sâu sắc đối với hơn mười vạn điều lệ phán định của hệ thống Tư pháp Liên Bang, hắn có thể xác nhận rõ ràng những cái bằng chứng chính xác mà hắn đã thu thập được trước mắt kia, đã đủ để cho Hứa Nhạc cùng với Tổng Thống tiên sinh, một phen đem Bái Luân tiên sinh cùng với cái đám trung niên nhân khốn kiếp đáng chết kia quẳng ném vào bên trong nhà giam, hơn nữa cũng tuyệt đối không có cách nào đi ra nữa.

Cho nên hắn mới hết sức vui vẻ chạy đi tìm một quán bar nhỏ nào đó, ngồi bên trong đó, kêu một chai rượu bình thường, bắt đầu thả lỏng tâm tình mà chậm rãi uống. Trong lúc uống rượu, trong lòng hắn cũng bắt đầu tự hỏi xem, ngày mai mình nên bay trở về bên cạnh bờ biển phía Nam kia, là nên đi tìm vị cô nương mà mình đã quên mất tên kia, hay là tiếp tục thử thuyết phục Trâu Úc ẳm theo đứa nhỏ cùng mình tham gia một kỳ du lịch bí mật nào đó.

Đột nhiên nghĩ đến vị thiên kim tiểu thư con của Bộ trưởng tiên sinh của Bộ Quốc Phòng, cặp mày thanh tú của hắn khẽ nhăn lại một chút, sau đó tự giễu nhún nhún vai mấy cái, khóe mắt xác nhận rằng bên trong cái quán bar vắng vẻ này cũng không có bất cứ ai chú ý đến chính mình cả, mới lấy ra điện thoại di dộng, bấm dãy số của Hứa Nhạc.

Bởi vì nguyên nhân khoảng cách từ nơi này đến Đại khu Tây Lâm quá mức xa xôi, không thể nào giống như khoảng cách với ba khỏa Tinh cầu hành chính tại Thượng Lâm kia vậy, có thể tiến hành thông tin tức thời. Sau khi Thi Thanh Hải đối với cái thói quen hay ghi âm điện thoại của Hứa Nhạc cười nhạo mấy tiếng, đang chuẩn bị nói vào chủ đề chính, thì đồng tử mắt của hắn lại không biết bởi vì cái gì đột nhiên co rụt lại một cách mãnh liệt, thanh âm ngay tức khắc ngừng bặt lại.

Hắn khẽ cau mày lại, có chút suy nghĩ, giương mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trong suốt ở trước mặt mình, nhẹ nhàng liếm liếm môi trên mấy cái. Cặp mắt hắn thoáng đảo nhẹ vài vòng, toát ra một chút quang mang sầu muộn, cặp môi khô khan nhếch lên một chút, chậm rãi nói:

- Cái loại rượu này, mùi vị thật sự quá kém!

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được những lớp bợn lưỡi trong miệng mình càng ngày càng trở nên dày hơn một chút. Cũng có thể cảm giác được bên trong những chân răng của hắn mơ hồ có một chút hương vị chua chua nào đó chảy ra, giống như là chuẩn bị bốc lửa lên vậy. Kỳ thật cũng không phải là bốc lửa. Nhưng mà nếu như tùy tiện để cho tình huống cứ tiếp tục phát triển đi xuống như thế, vậy thì tình trạng xuất huyết chân răng của hắn sẽ trở nên càng ngày càng lợi hại hơn rất nhiều. Nửa tiếng đồng hồ sau đó nữa, đầu lưỡi của hắn sẽ hoàn toàn mất hết tác dụng.

Gương mặt Thi Thanh Hải không một chút biểu tình, giương mắt nhìn chằm chằm vào cái chén thủy tinh trong suốt trên tay mình, xác nhận lại vấn đề rõ ràng là không nằm ở trong cái ly này, mà là ẩn giấu bên trong cái chai rượu Thanh Thủ Liệt Nhưỡng mà mình đã từng uống trong cái gian nhà tại khu dân trạch lúc nãy.

Loại độc dược này có tên gọi là Dị Thiên Tiên Tử, vô sắc vô vị, sau khi tiến nhập vào bên trong thân thể, sẽ tạo thành những thương tổn không cách nào cứu vãn nổi đối với hệ thống thần kinh cùng với hệ thống tuần hoàn dưỡng khí bên trong thân thể. Hơn nữa bởi vì thời gian phát tác của thứ độc dược này sau khi tiến nhập vào bên trong cơ thể thật sự là quá dài, đến khi người trúng độc cảm giác được cơ thể mình có vấn đề thì tình huống gần như đã không thể cứu vãn nổi nữa, cho nên rất khó bị người khác phát hiện cùng với loại bỏ. Mà cái loại thuốc độc này còn có một loại đặc điểm, hay nói chính xác là một loại khuyết điểm vô cùng rõ ràng, đó chính là nó vô cùng sang quý. Nó sang quý đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Sang quý giống hệt như khẩu súng ACW chuyên dụng của hắn vậy, chính vì thế hầu như rất hiếm có ai sử dụng nó tiến hành ám sát người khác.

Tri thức đối với loại độc dược này Thi Thanh Hải cũng đã từng được học qua tại Học viện Quân sự I, tại Cục Điều Tra Liên Bang, thậm chí tại trường đào tạo điệp viên Thanh Long Sơn hắn cũng đã từng được yêu cầu phải đặc biệt chú ý đến. Thế nhưng mà mãi cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua rằng, không ngờ lại có người chấp nhận sử dụng cái loại độc dược quá mức đắt tiền như thế này để mà đi giết chết chính mình.

- Mình quá mức sơ xuất rồi…

Hắn nhẹ nhàng buông ly rượu trong tay xuống, mỉm cười tự giễu, nhún nhún vai mấy cái, sau đó mới nhàn nhạt nói:

- Hơn nữa cũng lại quá mức lãng phí rồi.

Chậm rãi móc ra một mớ tiền đặt lên trên mặt bàn, hắn nhìn qua tựa hồ như rất vững vàng, trên thực tế lại là dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu vực phục vụ phía trước của quán bar, đi vào bên trong gian phòng bếp không có bao nhiêu người ở phía sau quán. Hắn mở tủ lạnh lấy ra một chai sữa tươi lớn, nắm lên một khối gừng tươi, sau đó chậm rãi đi về phía toalet.

Sau khi đi vào toalet, Thi Thanh Hải có thể cảm giác được rõ ràng toàn bộ thân thể của chính mình bắt đầu trở nên có chút không thể khống chết, bắt đầu có khuynh hướng thả lỏng, dần dần mất đi tri giác, hơn nữa phiền toái nhất chính là, tầm mắt của hắn đã dần dần bắt đầu có chút mơ hồ, không rõ ràng.

Hắn ôm lấy chai sữa kia mồm to uống từng hớp từng hớp lớn, sau đó mở vòi nước lavabo, tiếp tục mồm to uống từng hớp từng hớp. Sau khi cảm thấy bụng mình đã quá no, hắn liền chạy đến khu vực phòng vệ sinh, dùng sức đẩy mảnh cánh cửa phòng, vô cùng lễ phép mời một vị khách nào đó ở bên trong, còn chưa có kịp kéo lưng quần lên, rời ra. Sau khi thò tay đóng cửa phòng vệ sinh lại, hắn bèn cúi đầu xuống bồn cầu bên dưới, thò tay vào miệng, hướng cổ họng của mình móc liên hồi.

Oa một tiếng lớn, một đạo chất lỏng hỗn hợp gồm cả nước lã pha lẫn với sữa tươi nhất thời được ói ra, mãi cho đến khi đem hết thảy mọi thức nằm bên trong dạ dày chính mình toàn bộ phun sạch ra hết, cho đến khi hộc ra một mớ những thứ nhờn nhờn gì đó có màu vàng nhạt hơi chút ghê tởm, Thi Thanh Hải mới có chút gian nan đứng thẳng thân thể dậy.

Hắn đem khối gừng tươi lớn kia mạnh mẽ nhét thẳng vào trong miệng, cố gắng nhấm nuốt thẳng xuống cổ họng, tùy tiện để cho mớ nước gừng sống cay nồng kia thông qua phần cổ họng đã bị thương nghiêm trọng của mình, tiến thẳng vào bên trong dạ dày đã trống rỗng không còn lại chút gì…

Mãi một lúc sau, cái loại cảm giác đau đớn mới dần dần quay trở lại, tràn ngập toàn thân thể vốn đã tê dại của hắn.

Có chút lảo đảo đi ra khỏi cửa sau của quán bar, Thi Thanh Hải nâng cánh tay phải lên một chút, dùng phần cánh tay áo của bộ chính trang vô cùng tinh xảo, chậm rãi lau đi mớ mồ hôi trên trán của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo, đá trái đá phải, men theo vách tường hướng về phía bên ngoài mà đi đến.

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện hai gã ma men say khướt, cũng đồng thời lảo đảo đi đến, sau đó đem thân thể của Thi Thanh Hải ép mạnh lại một chỗ, đè thẳng vào góc tường. Thế nhưng ba người cũng không có quấn bện nhau lâu lắm, liền nghe được hai thanh âm phốc phốc trầm đục nặng nề vang lên.

Hai gã đặc công Liên Bang giả vờ là hai gã ma men kia chậm rãi ngã xuống mặt đất, trên người không ngừng phun trào ra máu tươi, trong tay vẫn còn nắm chặt một khẩu súng lục lạnh như băng.

Thi Thanh Hải dùng tay trái mọt phen đem mái tóc ẩm ướt của một tên đặc công Liên Bang lôi lên, che lại ở trước người của mình, còn tay phải thì chụp lấy khẩu súng lục, đã bị máu tươi thấm cho ẩm ướt, trong tay gã đặc công còn lại, ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía một tòa nhà cao tầng ở bên kia đường, biết rõ ràng cái gã súng bắn tỉa kia chính là đang ở trong đó.

Trên một con đường khá im lặng nào đó tại khu vực phía Bắc của Đặc khu Thủ Đô, dọc theo hai bên đường có một mảng bãi cỏ xanh pha lẫn hoa dại tràn ngập xuân ý, những đóa hoa xinh đẹp đã nở to, không ngừng phấp phới trong gió. Ngẫu nhiên có một vài đóa hoa gầy yếu bị những luồng gió dịu êm thổi cho rụng xuống, ở bên trên mặt đất lăn lộn vài vòng, sau đó lăn vào trong quán cà phê bên cạnh được, tạo thành một phong cảnh đầu xuân vô cùng ấm áp.

Ngoại trừ chức vụ Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang, mãi cho đến cuối tháng chín năm nay, Tướng quân Lý Tại Đạo mới từ trong tay Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư mà tiếp nhận lấy chức vụ Tổng Tư Lệnh của Quân khu I. Ngày hôm nay ông ta cũng vẫn giống hệt như rất nhiều năm trước đây trong quá khứ vậy, có thói quen ngồi trong quán cà phê tại cửa sau của Học viện Quân sự I này mà uống một buổi trà chiều, để cho cái đại não luôn luôn bận rộn của chính mình có thời gian nghỉ ngơi một lát. Chỉ có điều là ngày hôm nay thân phận địa vị của ông ta dù sao cũng không giống như xưa nữa, vô số những gã đặc công Liên Bang tay cầm súng ống không ngừng nhìn chằm chằm bốn phía xung quanh, khiến cho tại những cái bàn nước ở xung quanh cũng không có quá nhiều những khách khứa bình thường.

- Vừa mới nhận được tin tức chuyển đến, mục tiêu đã tiến vào trong kế hoạch vạch sẵn của chúng ta!

Vị Chủ nhiệm Phòng tác chiến Quân chủng Đặc biệt của Quân khu I Liên Bang có chút câu nệ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lý Tổng Tư Lệnh, thấp giọng báo cáo:

- Vì để tránh cho bên phía Cục Hiến Chương bên kia phát hiện ra sai sót gì, cho nên bên phía Tiểu đội tác chiến của chúng ta đã vận dụng những kỹ xảo đặc thù, hơn nữa còn lựa chọn sử dụng loại thuốc độc đặc biệt nữa. Loại thuốc độc này trước mắt vẫn còn chưa có xuất hiện loại thuốc giải chuyên dụng cho nó.

Tướng quân Lý Tại Đạo trên mặt đeo một cặp kính mắt, khẽ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, có chút bình tĩnh nhìn về phía vị thuộc hạ trung thành của mình, nhàn nhạt nói một câu:

- Mấy cái chuyện tình chi tiết như thế này, có cần phải báo lại cho tôi biết không?

- Thật xin lỗi, Tư Lệnh!

Gã Chủ nhiệm Phòng tác chiến Quân chủng Đặc biệt có chút sợ hãi đứng thẳng thân mình dậy, tiến hành một động tác kính chào theo tiêu chuẩn Quân đội, cuối cùng mới xoay người rời đi.

- Đại bộ phận mọi người bên trong Hiệp hội cũng đều không có một phen xem Thi Thanh Hải là vấn đề quan trọng, cho rằng hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, thậm chí ngay cả cái tên của hắn cũng chẳng có ai thèm nhớ tới.

Tân nhiệm Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang, Thôi Tụ Đông nhẹ nhàng đảo nhẹ ly cà phê trước mặt mình, nhẹ giọng nói:

- Nhưng mà tôi chưa từng bao giờ cho rằng là như vậy cả. Hắn chính là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Biết được tin tức hắn ngay lập tức sẽ chết đi, tôi có cảm giác phi thường thoải mái.

Tướng quân Lý Tại Đạo cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục im lặng đọc báo.

- Còn bản thân ta thì cũng không có biện pháp nào mà hoàn toàn thải mái được cả. Thậm chí mỗi khi nghĩ đến những chuyện tình có thể phát sinh sau khi cái gã Thi Thanh Hải kia chết đi, tâm tình của tôi đột nhiên trở nên vô cùng trầm trọng, không thể nào yên ổn nổi. Thượng Tá Hứa Nhạc đến tột cùng là sẽ có phản ứng như thế nào đây? Hắn không đưa ra bất cứ lời giải thích nào cả, liền cứ như vậy mà trực tiếp cự tuyệt mệnh lệnh điều phối đi đến tiền tuyến Đế Quốc, điều này chính là thuyết minh hắn đã cảm giác được một ít chuyện tình gì đó rồi. Hiện tại hắn đang ở Đại khu Tây Lâm, muốn quay trở về Tinh cầu S1 cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.

Cục trưởng Thôi Tụ Đông lẳng lặng ngắm nhìn mớ chất lỏng màu nâu sẫm đang không ngừng xoay chuyển bên trong tách cà phê trước mặt mình, chậm rãi nói:

- Đúng vậy, Bái Luân tiên sinh nói rất đúng, chúng ta chính là Liên Bang, cũng không nên một phen đem toàn lực chú ý đặt lên trên người một vị công dân nào đó trong Liên Bang… Nhưng mà, Thượng Tá Hứa Nhạc cũng không phải là một gã Thượng Tá bình thường trong Quân đội Liên Bang, không phải là một người công dân bình thường của Liên Bang!

- Tuyệt đối không được quên rằng, hắn là người có được quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I của Cục Hiến Chương đó.

Thôi Tụ Đông khẽ ngẩng đầu lên một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào Tướng quân Lý Tại Đạo:

- Thân là một viên chức cả đời này cũng đều công tác bên trong Cục Hiến Chương, tôi có trách nhiệm phải nhắc nhở ngài cùng với những người trong Hiệp hội… Căn cứ vào sự đo lường cùng với tính toán trong mấy năm gần đây, tôi có thể xác nhận rằng Thượng Tá Hứa Nhạc có được quyền hạn thậm chí còn vượt qua cả Tổng Thống tiên sinh nữa, điều này thật sự rất khủng bố!

- Thật tình tôi cũng không nghĩ rằng Thượng Tá Hứa Nhạc sẽ bởi vì cái loại quyền hạn cực cao này mà trở nên tự phụ, do đó sẽ lựa chọn con đường sai lầm. Cho nên tôi đề nghị Thôi Cục trưởng ngày cố gắng ở bên trong Cục Hiến Chương, tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân vì cái gì mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia lại trao tặng cho hắn một cái quyền hạn cao đến như thế, đồng thời phải cố gắng truy tìm cho ra phương pháp để có thể bất cứ lúc nào cũng có thể loại trừ cái quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I của hắn ta.

- Chuyện này vô cùng khó khăn!

Thôi Tụ Đông trả lời vô cùng trực tiếp.

Tướng quân Lý Tại Đạo ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt rời khỏi tờ báo chí đang xem dở của chính mình, bình tĩnh nhìn về phía Cục trưởng Thôi Tụ Đông, chậm rãi nói:

- Được rồi, nếu như quả thật cái ngày đó sẽ xảy ra, nếu như những kế hoạch phỏng đoán của tôi không xảy ra sai sót, vật thì tôi sẽ đích thân tiến hành phụ trách việc này.