Gian Khách

Quyển 4 - Chương 380: Tôi không đồng ý (Thượng)




ên trong căn văn phòng bầu dục trầm mặc suốt một thời gian thật dài. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn như cũ chống đỡ mạnh xuống cạnh bàn, mang theo biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm vào đám người ồn ào nhốn nháo bên trong cảnh gió tuyết bên ngoài cửa sổ xa xa, đột nhiên mở miệng hỏi một câu đơn giản mà tối nghĩa:

- Vì cái gì?

Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ trầm mặc đứng sau lưng ông ta, thoáng trầm mặc một lát sau, cũng mở miệng hồi đáp:

- Mấy ngày gần đây, Chính phủ có tiến hành truy sát một gã quân nhân sĩ quan của Tiểu đội NTR Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, hắn đã từng là thuộc cấp của tôi!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhất thời nhăn tít cặp mày, trên khuôn mặt ngăm đen chợt hiện lên một tia tự giễu dày đặc, nói:

- Thật xin lỗi!

- Không cần!

Đỗ Thiếu Khanh đơn giản hồi đáp.

Quả thật cũng không cần phải nói bất cứ lời xin lỗi nào cả. Tình tự trên mặt vị Danh tướng Liên Bang này vẫn như cũ luôn luôn là một mảnh bình tĩnh, băng lãnh. Khi hắn mang theo một Liên đội phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 cưỡi Chiến đấu cơ võ trang lên thẳng đi đường hàng không đáp xuống trước cửa Dinh thự Tổng Thống, lại một phen đem toàn bộ lực lượng bộ đội chủ lực bao gồm hơn một trăm đầu Robot MX quân dụng, mấy trăm chiếc xe Thiết giáp, mấy vạn binh lính toàn bộ lưu lại tại ngoại thành Vọng Đô, cái này đã hoàn toàn biểu lộ thái độ của ông ta, sự lựa chọn của ông ta. Cái sự lựa chọn này đối với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mà nói chính là một sự đả kích trầm trọng nhất.

- Có lẽ sự lựa chọn của cậu là chính xác! Kỳ thật ngay sau khi gọi xong cú điện thoại kia cho cậu, tôi liền bắt đầu hối hận!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, cặp môi dày rộng của ông ta khẽ mấp máy mấy cái, sau đó bình tĩnh nói:

- Cái quyết định vận dụng đến lực lượng quân đội kia, quả thật có vẻ vô cùng qua loa, vô cùng xúc động, cùng với có chút gấp gáp! Vẫn còn có rất nhiều những dân chúng Liên Bang kiên định ủng hộ tôi, tôi vì cái gì lại không có lòng tin tưởng mà chờ đợi kết quả của tiến trình dự án buộc tội kia cơ chứ?

- Tổng thống tiên sinh, tôi cũng đồng dạng chính là cho rằng như vậy!

Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ bình tĩnh nhàn nhạt hồi đáp.

- Từ trước cho đến giờ, tôi vẫn luôn luôn cho rằng ý chí kiên định chính là ưu điểm lớn nhất của chính mình, nhưng mà tôi không thể không thừa nhận… Tổng thống Liên Bang, cái vị trí này quả thật là có một cỗ ma lực nào đó, có thể làm cho con người ta quên mất đi hình dáng lúc ban đầu của hắn, đã quên mất rằng hắn cũng đã từng là một gã luật sư trẻ tuổi từng ở trước đầu đường mà phát truyền đơn kháng nghị, đã quên mất năm đó cái mà chính mình ghét cay ghét đắng nhất là cái gì rồi…

- Hiện tại tôi vẫn như cũ cho rằng cách làm của tôi vốn dĩ không có sai lầm! Thậm chí cái quyết định điều động bộ đội cũng là như vậy. Chính là tôi đã bắt đầu đối với một số sự biến hóa nào đó mà cảm thấy một sự chán ghét mãnh liệt, mà sự chán ghét của tôi chính là ở chỗ…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm khái nói:

- Sáng sớm mỗi ngày tỉnh lại, đối diện trong gương, phát hiện ra chính mình rốt cuộc cũng đã biến thành cái loại người mà trước đây ta từng khinh bỉ, hơn nữa đã từng sợ hãi nhất!

Vào đúng thời điểm này, cánh cửa nặng nề của văn phòng bầu dục đột nhiên bị người nào đó từ bên ngoài rất nhanh đẩy mạnh ra. Chủ nhiệm văn phòng Dinh thự Tổng Thống Bố Lâm, cố gắng biểu hiện ra vẻ mặt trấn định, rất nhanh bước thẳng vào trong, liếc mắt nhìn xuống danh sách văn kiện điện tử trong tay chính mình, phi thường gian nan, hỏi:

- Tổng thống tiên sinh, ngài có muốn đi đến Nghị Viện tiến hành tự biện hay không?

- Vì cái gì lại không chứ?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ gỡ xuống cái áo khoác sẫm màu đang mắc trên giá áo, ánh mắt xuyên thấu qua phần lan can dày, nhìn lên căn phòng ngủ với cánh cửa hoa trên lầu, sau đó nhìn xuống Đỗ Thiếu Khanh, nở nụ cười ôn hòa, nói:

- Thiếu Khanh, mang theo binh lính của cậu, cậu đi theo giúp tôi một tay.

Đỗ Thiếu Khanh rất nhanh làm ra một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang tiêu chuẩn nhất.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mặc trên người kiện áo khoác sẫm màu, hướng ra ngoài cửa mà đi tới. Trên khuôn mặt kiên nghị phi thường bình tĩnh, phảng phất giống như là vị luật sư ngây ngô năm đó lần đầu tiên bước chân vào Tòa án Tối cao Liên Bang vậy. Năm đó vị luật sư trẻ tuổi nghèo túng, trong lòng vốn dĩ không có chút xíu nào nắm chắc có thể đánh thắng được vụ án tố tụng công kích về việc vi phạm luật ô nhiễm của một tòa Xí nghiệp to lớn quyền thế nào đó của Liên Bang, nhưng mà trong ngực thì khẳng khái chính trực, tin tưởng mười phần.

o0o

Thanh âm những bước chân dày đặc dồn dập không ngừng vang lên. Dưới sự bảo vệ của một đám Đặc công Cục Đặc Cần cùng với một Liên đoàn Phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ rất nhanh đi xuống thang lầu, đi theo con đường thông đạo bí mật nằm bên dưới Dinh thự Tổng Thống, hướng về phía một lối ra bí mật phía sau tòa đại lâu của Bộ Tài Chính, nằm ngay bên cạnh Quảng trường Hiến Chương. Ở nơi này sớm đã có một đoàn xe đợi sẵn rất lâu rồi.

Bên dưới lòng đất của Dinh thự Tổng Thống chính là trung tâm xử lý sự vụ chính trị của toàn thể Liên Bang, chiếm diện tích cực lớn. Vô số những sự vụ của mỗi một địa phương nhỏ nhất của Tinh vực Tam Lâm, toàn bộ các công tác liên hệ qua lại của vô số các ngành nghề trong Liên Bang, toàn bộ đều được hoàn thành ở trong này, sau đó mới được đưa lên trình cho Tổng thống Liên Bang ký tên xác nhận.

Ngọn đèn sáng chói ôn hòa giống hệt như một vầng thái dương ôn nhu nhất, chiếu rọi hoàn toàn phiến không gian ngầm rộng lớn bên dưới lòng đất. Mấy trăm nhân viên công tác trong trung tâm xử lý sự vụ chính trị, nhìn thấy đám người gấp gáp đi ngang qua hành lang bên cạnh, liền theo bản năng đứng thẳng người lên, biểu tình trên mặt phức tạp mà ảm đạm. Bởi vì tất cả bọn họ đều biết rõ ràng Tổng thống tiên sinh đang muốn đi đâu, đang muốn đi làm cái gì.

- Mọi người đã vất vả rồi!

Cái này cũng không phải là việc an ủi ly biệt như trong gió lạnh thổi liêu xiêu, mà là một câu thanh âm hùng hậu mà mỗi ngày trong suốt bảy năm trời nay, bên trong trung tâm xử lý sự vụ chính trị này cũng đều có thể nghe được. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ từ trước đến giờ bất luận là ở lại trong văn phòng bận rộn đến mấy giờ tối, cũng đều sẽ trước khi trở về phòng mình nghỉ ngơi buổi tối, sẽ bước xuống trung tâm xử lý bên dưới lòng đất, hướng tới tất cả nhân viên công tác ở nơi này mà ân cần thăm hỏi một câu.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Nhìn theo bóng dáng của Tổng thống tiên sinh đang dần dần biến mất ở phía cuối con đường thông đạo, không biết là vị nhân viên công tác nào đã khởi đầu vỗ tay. Ngay sau đó thanh âm vỗ tay dần dần lan rộng ra khắp trung tâm xử lý sự vụ, mơ mơ hồ hồ có thể nghe được thanh âm khóc nức nở của người nào đó nữa. Sau đó bọn họ lại dần dần ngồi xuống, tiếp tục bận rộng cùng với các phe phái Nghị viên có xu hướng chống lại Tổng thống tiên sinh mà gọi điện thuyết phục, cho dù là biết rõ ràng không có bất cứ tác dụng gì cả.

o0o

Đoàn xe của Tổng thống tiên sinh rời khỏi tòa nhà của Bộ Tài Chính, vòng quanh một vòng Quảng trường Hiến Chương, đi đến Tòa nhà Nghị Viện. Dưới sự hộ tống của Quân cảnh Đặc khu Thủ Đô cùng với đám Đặc công Cục Đặc Cần, cảnh giác chăm chú nhìn bốn phía xung quanh. Trước tiên bọn họ để cho nhân viên công tác đi đến bên ngoài Tòa nhà Nghị Viện kéo ra một đường dây cảnh giới thật dài, sau đó đám Đặc công Cục Đặc Cần mặc trên người những bộ chính trang sẫm màu, mang theo biểu tình lạnh lùng mà đem tất cả những dân chúng có ý đồ tiếp cận đẩy hết ra bên ngoài.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ suốt dọc đường đi vẫn luôn trầm mặc ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ xe chuyên dụng. Ông ta có thể nhìn thấy được vô số những dân chúng của cuộc du hành Cuộc hành quân Trầm mặc dọc đường đi hướng về phía ông ta mà phẫn nộ gầm rú hô to hung thủ, thấy được vô số những gương mặt cùng với những nắm đấm dữ tợn, nhưng mà ông ta đồng thời cũng nhìn thấy được rất nhiều những gương mặt lo âu khẩn trương. Vô số những dân chúng kiên định ủng hộ ông ta cũng đã đi tới nơi này.

- Xem ra cái Chính phủ này cũng không có hoàn toàn khiến cho tất cả dân chúng Liên Bang thất vọng!

Tổng thống tiên sinh hướng ra bên ngoài của sổ xe mà phất phất tay, bình tĩnh nói:

- Ít nhất, tôi tin tưởng rằng việc thay đổi một số các dự luật đối với dân chúng dưới tầng chót có những sự trợ giúp nhất định, ai cũng không thể nào phủ nhận được điều đó!

Đỗ Thiếu Khanh ngồi hàng ghế phía sau nhàn nhạt hồi đáp:

- Tổng thống tiên sinh, thân là quân nhân sĩ quan Liên Bang, tôi tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, tôn trọng Đệ Nhất Hiến Chương. Nhưng mà đối với ngài mà nói, bất luận là tiến trình dự án buộc tội có kết quả như thế nào đi chăng nữa, tôi đều cho rằng ngài đã từng làm ra rất nhiều những cố gắng đầy thiện ý, hơn nữa đã làm phi thường vĩ đại!

- Tôi lấy danh dự của chính mình mà hướng ngài hứa hẹn, nếu như trình tự buộc tội thất bại, có người nào đó có ý đồ muốn ở ngoài phạm vi của Đệ Nhất Hiến Chương là làm chuyện gian lận gì đó, tôi cùng với Quân đội Liên Bang nhất định sẽ cam đoan ngài cùng với ý chí của Chính phủ sẽ nhận được sự chấp hành mạnh mẽ hữu lực nhất!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có chút mỉm cười nhàn nhạt, giơ tay ra vỗ vỗ lấy bả vai của hắn ta mấy cái.

o0o

Trên bục diễn thuyết trang nghiêm, trang trọng của đại sảnh hội nghị Tòa nhà Nghị Viện, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ biểu tình bình tĩnh nhìn xuống các chỗ ngồi đông nghìn nghịt các Nghị viên ở trước mặt, biểu tình phi thường bình tĩnh, thanh âm vẫn như cũ hùng hậu mà hữu lực. Nhưng mà ngày hôm nay ông ta cũng không phải là làm ra một bài phát biểu về công văn tình hình trong nước theo lệ thường mỗi năm đều làm một lần, mà là lấy thân phận một vị Tổng thống bị buộc tội tiến hành tự biện.

Đoạn lời tự biện này của ông ta phi thường đơn giản, thậm chí có thể nói là một bài diễn thuyết ngắn gọn nhất cả đời này ông ta từng làm. Trong cái đoạn tự biện này cũng không hề có bất cứ những lời phản bác cảm xúc trào dâng nào cả, cũng không có việc bắt lấy những lổ hổng sơ hở sắc bén mạnh mẽ, thậm chí tựa hồ ngay cả chứng cứ có lợi cho chính mình cũng chẳng hề cung cấp lấy một cái.

- Hiện tại các người đang ngồi ở chỗ ngồi của chính mình bên trong đại sảnh hội nghị của Nghị Viện, còn có những người ở phía sau lưng các người nữa, cũng không có bất cứ kẻ nào có được tư cách cùng với lập trường mà tiến hành thẩm phán một vị Tổng thống Liên Bang là tôi! Chỉ có lịch sử mới có tư cách thẩm phán tôi mà thôi!

Thân thể của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nghiêng nhẹ về phía trước một chút, đảo mắt nhìn quét qua đám những Nghị viên tiên sinh với thần tình xấu hổ bên dưới, ngữ khí bình tĩnh, nói:

- Nhưng mà bất luận là lịch sử có tuyên án tôi như thế nào đi chăng nữa, thì tôi vẫn như cũ kiên trì cho rằng chính mình vô tội!

Thanh âm hùng hậu kiên định của ông ta quanh quẩn liên miên trong đại sảnh hội nghị rộng lớn của Nghị Viện, sau đó biến thành một mảnh trầm mặc quanh co tĩnh mịch đến lạnh người.

Nhìn thấy cái vị nam nhân trung niên với khuôn mặt ngăm đen, cũng không hề ẩn chứa quá nhiều quý khí sang trọng tao nhã đang đứng trên bục diễn thuyết kia, đám Nghị viên theo phe phái Mạt Bố Nhĩ mang theo thần tình kích động, nhịn không được đều đứng thẳng người dậy, hồi báo bằng một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Đây chính là một vị Tổng thống Liên Bang xuất thân bần hàn nhất trong lịch sử của Liên Bang, một vị luật sư nghèo túng xuất thân từ một gia đình thợ mỏ tại Đông Lâm, cuối cùng đi đến đỉnh phong quyền lực của Liên Bang!

Nhìn thấy cái khuôn mặt mà chính mình đã thống hận ghét cay ghét đắng trong suốt bảy năm trời, nhớ tới những lần tranh đấu kịch liệt từ trước đài cho đến phía sau tấm màn đen trong suốt mấy năm gần đây, cho dù là những vị Nghị viên thuộc phe phái đối lập ở bên dưới bục diễn thuyết, trong lòng cũng không khỏi phải sinh ra một sự cảm khái vô hạn. Bọn họ cũng theo bản năng bắt đầu nhẹ nhàng vỗ tay.

Chấm dứt xong giai đoạn trình tự tiến hành tự biện, hội nghị của Nghị Viện liền tiến nhập vào trình tự tiến hành đầu phiếu quan trọng nhất. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với các quan chức Chính phủ có liên quan đều rời khỏi đại sảnh nghị sự, đi vào một căn phòng họp nhỏ bên cạnh mà chờ đợi, chờ đợi kết quả cuối cùng của trình tự buộc tội.

Căn cứ theo sự tính toán của các cơ cấu thuộc cấp của Dinh thự Tổng Thống, thì hiện tại bên trong Nghị Viện ít nhất là có đến 40% các Nghị viên thuộc lại thiết phiếu mạnh mẽ không có khả năng chống lại. Nhưng mà trước khi kết quả đầu phiếu được thể hiện rõ ràng, ai cũng không có khả năng nói trước là nhất định sẽ thắng lợi.

Một vị lão nhân già nua chậm rãi bước lên trước bục diễn thuyết của đại sảnh hội nghị Nghị Viện, mỉm cười hướng về phía vị Đại Pháp quan càng già lão hơn nhiều, phảng phất như đã ngồi ngủ gật rồi vậy, ở ngay bên cạnh mình, gật đầu chào hỏi một chút, sau đó cất cao giọng nói khàn khàn đục đục nhưng lại có vần có điệu như là đang hát vậy:

- Các vị Nghị viên, chương trình nghị sự buộc tội lên án Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chính thức bắt đầu tiến hành đầu phiếu. Trước khi bắt đầu tiến hành đầu phiếu, tôi nghĩ muốn phát biểu vài lời trước toàn thể các Nghị viên. Tuy rằng chúng ta ai nấy cũng đều rất thích thú đối với tiền tài cùng với quyền lực, nhưng mà lần này vì Liên Bang, vì cái ý thức trách nhiệm mà có lẽ ở trên người của các vị cũng không có nhiều cho lắm, cho nên tại thời điểm đứng ra trả lời đồng ý hay không đồng ý, thỉnh các vị nên tận lực tự hỏi một chút lý trí cùng với tình cảm của chính mình!

Tất cả mọi người trong Liên Bang đều biết, Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An chính là đồng bọn chính trị thân mật nhất, trung thành nhất của Thai phu nhân phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, cho nên trước khi tiến hành chương trình nghị sự đầu phiếu thông qua quy trình buộc tội, ông ta làm ra sự bày tỏ thái độ như thế là chuyện tình đương nhiên theo lẽ thường. Nhưng mà tình hình hội nghị đầu phiếu ngay phía sau đó, tiến trình đầu phiếu bắt đầu, lại khiến cho rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ cùng với kinh ngạc nói không nên lời.

- Nghị viên Lý Dạ Vũ, ngài cho rằng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đối với hạng mục lên án đầu tiên là có tội hay không có tội?

- Có tội!

- Nghị viên Tư Khố Lý, ngài cho rằng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đối với hạng mục lên án thứ hai là có tội hay không có tội?

- Có tội!

- …

- Không có tội!

- …

- Có tội!

- …

- Có tội!

- …

- Không có tội!

Chương trình nghị sự đầu phiếu buộc tội cứ như vậy trong bầu không khí khẩn trương nóng nảy mà tiến hành. Theo vài vị Nghị viên thuộc phe phái Mạt Bố Nhĩ vượt ra ngoài dự kiến của mọi người mà quẳng ném ra phiếu tán thành buộc tội, bên trong hội trường bắt đầu tràn ngập một loại không khí áp lực vô cùng quỷ dị. Cũng không rõ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên. Có một số Nghị viên cùng phe phái đã bắt đầu quay sang khe khẽ thì thầm to nhỏ với nhau, biểu tình lại dị thường phức tạp.

Cóvài vị Nghị viên chính là chịu sự ảnh hưởng khống chế của bên phía Thất Đại Gia Tộc, có một vài vị Nghị viên là bị các thế lực chính trị tại các Châu, các Đại khu ảnh hưởng đến. Cũng có một vài vị Nghị viên theo đường lối trung lập thì trong lòng tự có sự nhận định của chính mình. Nhưng mà bọn họ nói thế nào cũng không có nghĩ đến, có hơn mười mấy vị Nghị viên trước giờ luôn kiên định đi theo ủng hộ Chính phủ Mạt Bố Nhĩ, không ngờ vào lúc này cũng đã xuất hiện quẳng ném phiếu tán thành buộc tội!

Nghị viên Y Ốc là một nữ nhân xuất thân từ giới thợ mỏ của Đại khu Đông Lâm, sau lưng không hề có bất cứ bối cảnh nào cả, tất cả mọi người đều biết rằng bà ta là người ủng hộ trung thành nhất, kiên định nhất của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ. Bất luận là Dự luật Ái quốc trong thời chiến, hay là những dự luật giúp gia tăng quyền hạn cho Tổng thống Liên Bang, bà ta luôn luôn không một chút do dự quẳng ném phiếu tán thành.

Thậm chí ngay cả trong giai đoạn điều tra sơ bộ ban đầu, bà ta đã từng thể hiện rằng sẽ đồng ý tán thành việc sửa chữa thay đổi dự luật tuyển cử Tổng thống, ủng hộ Tổng thống Mạt Bố Nhĩ hoàn thành ba lần liên nhiệm từ trước đến giờ chưa có tiền lệ!

Kết quả là ngày hôm nay, bà ta lại lựa chọn ủng hộ tiến hành buộc tội Tổng thống!

Những vị Nghị viên giống như là Nghị viên Y Ốc vậy, lâm thời bất ngờ thay đổi thái độ, quẳng ném ra những đầu phiếu khiến cho kẻ khác phải một phen khiếp sợ vẫn còn có rất nhiều. Ở bên trong hội nghị của Nghị Viện, trước giờ vốn dĩ các Nghị viên thuộc phe phái Mạt Bố Nhĩ chiếm cứ ưu thế, ít nhất vượt quá hai phần ba số phiếu tổng cộng, nhưng mà vào lúc này không ngờ lại xuất kỳ bất ý gặp phải những đả kích liên tục không ngừng, đúng thật sự là bại lui liên tục a!

Các Nghị viên thuộc phe phái Mạt Bố Nhĩ bất luận là đã trả lời một chút cũng không có tội, hoặc là đang chuẩn bị trả lời hoàn toàn vô tội, khi nhìn thấy những số phiếu kiểm kê tại chỗ của nhân viên công tác, sắc mặt bắt đầu dần dần trở nên thê thảm cùng với tái xanh hơn. Trình tự tiến hành hỏi đầu phiến vẫn chưa tiến hành được một nửa, thế nhưng bọn họ phảng phất như là đã gặp được kết quả khủng bố cuối cùng rồi.

Mãi cho đến lúc này, rất nhiều Nghị viên bên trong đại sảnh hội nghị của Nghị viện nhìn về phía những người đồng hành ngồi phía hàng ghế trước, hoặc là ngay bên người mình, lúc này đã lựa chọn thay đổi chủ ý, mới chợt giật mình tỉnh ngộ, hiểu ra được vị phu nhân phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia đến tột cùng là đã ẩn tàng bao nhiêu thực lực khủng bố!

Nhưng mà bọn họ thật sự không biết chính là, cũng không phải tất cả những Nghị viên lâm thời phản bội lại trận doanh của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đều là do thủ đoạn cùng với ảnh hưởng của vị phu nhân kia, mà là còn có ít nhất hơn mười vị Nghị viên chính là đang tiến hành đầu phiếu dựa theo ý chí của bên phía Phiến quân Thanh Long Sơn!

o0o

Chủ nhiệm Bố Lâm đẩy nhanh cánh cửa phòng ra, phóng vọt vào bên trong phòng họp.

Trong mấy ngày gần đây, thân là Chủ nhiệm Văn phòng Dinh thự Tổng Thống, hắn ta thủy chung vẫn luôn bị vây trong trạng thái rối ren lo âu nơm nớp lo sợ, thế nhưng biểu tình trên mặt vẫn như cũ được che giấu vô cùng tốt, khiến cho người khác không cảm thấy điều gì. Chẳng qua tới giờ phút này rồi, rốt cuộc hắn ta cũng không thể nào tiếp tục che giấu tình tự chân thật của chính mình nữa. Bởi vì quá mức khẩn trương mà những giọt mồ hôi trên đầu, trên trán, trên cổ đã đổ xuống ướt nhẹp cả quần áo.

Nhìn về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đang đứng bên cạnh cửa sổ, biểu tình trên mặt Chủ nhiệm Bố Lâm tựa hồ như là đang muốn phát khóc vậy, hoặc là đang giãy dụa suy nghĩ, cố gắng nặn ra một nụ cười an lòng, thế nhưng nhìn qua lại có vẻ đặc biệt buồn cười mà bất lực. Cặp môi của hắn khẽ nhúc nhích một chút, phảng phất như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà thanh âm trong cổ họng cứ như cũ khàn khàn, nghẹn đặc, suốt hơn nửa ngày cũng không thể nào phát ra được thanh âm gì cả.

Bên trong căn phòng họp là một mảnh trầm mặc. Thông qua biểu tình cùng thái độ của Chủ nhiệm Bố Lâm, đám nhân viên quan chức Chính phủ đang hồi hợp chờ đợi bên trong căn phòng họp cũng đã biết được thế cục đầu phiếu hiện tại khẳng định là phi thường không ổn. Biểu tình trên mặt mọi người đột nhiên biến đổi. Mà vị nữ Chủ nhiệm Cố vấn phụ trách các công tác chính sách tranh cử cụ thể trong cuộc đề án buộc tội này thì lại trực tiếp ngây ngẩn cả người, mãi một lúc lâu cũng không thể hồi phục lại.

Vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh dùng mấy đầu ngón tay run rẩy của mình móc từ trong túi áo ra một cái khăn tay tơ tằm trắng muốt, không ngừng chà lau đi mớ mồ hôi chỉ tồn tại trong tưởng tượng trên vầng trán đầy nếp nhăn của chính mình, hướng về phía cái chậu cây màu xanh trước mặt chính mình kia không ngừng thì thào lẩm bẩm cái gì đó, ánh mắt đã phi thường trống rỗng.

Bầu không khí quanh co tĩnh mịch cứ như vậy giằng co một khoảng thời gian khá lâu, bên trong phòng họp cũng không có bất luận nào dám mở miệng nói gì. Cuối cùng thì cái gã nam nhân đang đứng bên cạnh cửa sổ kia rốt cuộc cũng đã xoay người lại.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ từ trước đến giờ vẫn luôn không có cái loại đam mê không tốt gì như là hút thuốc, uống rượu, cuộc sống hằng ngày vô cùng có quy luật tốt đẹp, cho nên tuy rằng hiện tại đã quá độ tuổi trung niên, nhưng thân thể vẫn như cũ khỏe mạnh, thậm chí còn có thể nói là khá cường tráng nữa. Nhưng mà lúc này ông ta chỉ đơn giản làm ra một cái động tác xoay người nhẹ nhàng như vậy cũng có vẻ gian nan khó khăn vô cùng, phảng phất như có thể nghe thấy được thanh âm răng rắc thống khổ do các đốt xương sống va chạm với nhau nữa.

Giống hệt như là một cỗ máy móc kiên cường mạnh mẽ sớm đã chịu đựng cường độ vận hành quá cao, vào một thời điểm nào đó sau một thời gian dài vận hành, đã đột nhiên mất đi toàn bộ nguồn phát ra năng lượng cùng với mục đích hoạt động của nó. Ông ta lẳng lặng nhìn một vòng đám nhân viên công chức đứng lặng người trong phòng, cũng không mở miệng nói lời nào cả, mà là trực tiếp dẫn theo Đỗ Thiếu Khanh đi ra khỏi gian phòng họp, sau đó rời khỏi luôn Tòa nhà Nghị Viện.

o0o

- Tại Đạo, chúng ta đến Thánh Đạt Phỉ gặp nhau một chút đi!

Đoàn xe gắn cờ hiệu của Dinh thự Tổng Thống dừng lại ở bên ngoài cửa phía Tây của Đại học Thủ Đô. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ sau khi cắt đứt điện thoại, bước xuống khỏi chiếc ô tô chống đạn đặc chế chuyên dụng, đi vào bên trong cái quán rượu nhỏ nằm sâu bên trong một cái hẻm nhỏ gần đó.

Cái quán rượu nhỏ tên gọi Thánh Đạt Phỉ này bình thường cũng không chút nổi danh. Nếu như miễn cưỡng đưa ra một thứ đặc sản nào đó thì đại khái cũng chỉ có duy nhất cái thứ rượu đỏ tôn giáo thông qua con đường buôn lậu nhập về từ bên phía Bách Mộ Đại mà thôi. Hiện tại thế cục bên trong Đặc khu Thủ Đô rung chuyển đến mức như thế này, những dân chúng nguyện ý đến một cái quán rượu nhỏ như thế này để tốn thời gian uống rượu cũng càng lúc càng ít hơn trước rất nhiều, bốn phía đều là một mảnh thanh tĩnh.

Quán rượu nhỏ này nằm ngay bên cạnh cổng phía Tây của Đại học Thủ đô, ngay đối diện con phố chính là Học viện Quân sự I đã bị tiến hành quản chế quân sự, trật tự được bảo trì tương đối tốt. Cuộc hành quân Trầm mặc vốn dĩ được tổ chức vô cùng trật tự, tạm thời cũng còn chưa có lan tràn đến nơi này. Nhưng mà các Đặc công Cục Đặc Cần cùng với các quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang vẫn như cũ hướng về phía các con đường bốn phía xung quanh mà mở rộng khu vực khống chế an toàn.

Phụ trách bảo hộ sự an toàn của quán rượu nhỏ này chính là Doanh đoàn Phản ứng nhanh nào đó của Sư đoàn Thiết giáp 7. Mặc dù ở thời khắc cuối cùng, Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn ta đã cự tuyệt mệnh lệnh tiến quân vào Đặc khu Thủ Đô của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, nhưng mà Tổng thống tiên sinh vẫn như cũ cấp cho Đỗ Thiếu Khanh một sự tín nhiệm tuyệt đối. Có lẽ đúng là bởi vì cái loại khí độ phong phạm như thế này, cho nên Tổng thống tiên sinh mới có thể đủ khiến cho một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như là Đỗ Thiếu Khanh vậy luôn cam tâm tình nguyện trầm mặc phục tùng đi theo bất chấp tất cả như vậy.

- Năm đó bởi vì cái án kiện ô nhiễm môi trường của Công ty Chế dược Tây Khoa kia, tôi đã lần đầu tiên bị Sở luật sư Sự vụ Liên Bang khai trừ. Khi đó trên ngườitôi cũng chỉ có tổng cộng được hai trăm Liên Bang Tệ mới mượn được mà thôi, đó chính là nửa tháng tiền thuê nhà mà thê tử tôi đã mong chờ mỏi mòn từ lâu… Nhưng mà không biết vì cái gì, khi tôi nhìn thấy cái quán rượu nhỏ này, tôi đã nhịn không được, vào trong đó tiêu hết tiền để mua một hồi say rượu lúy túy!

Ngồi trong một góc vắng vẻ tĩnh mịch có chút u ám của quán rượu nhỏ, bàn tay phải của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thong thả chà xát nhè nhẹ trên mặt bàn cổ xưa của cái bàn rượu trước mặt mình, bình tĩnh nói:

- Chính là ở bên trong cái quán rượu nhỏ tại đây này, tôi đã lần đầu tiên gặp được Tại Đạo, gặp đám đồng bạn bên trong Học viện Ba Nhất của Học viện Quân sự I kia… Trong mấy năm gần đây, mỗi khi suy nghĩ lại, có đôi khi tôi nhịn không được mà cho rằng, cái hồi gặp nhau tranh luận sau cái tràng say sưa lúy túy kia, đại khái chính là một sự an bày của vận mệnh!

Tiến trình đầu phiếu thông qua buộc tội bên trong đại sảnh hội nghị của Nghị Viện lúc này đại khái đã tiến đến giai đoạn kết cuộc. Trên khuôn mặt ngăm đen rắn rỏi của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ hiện ra một tia ngơ ngẩn nhàn nhạt. Ông ta bình tĩnh nói:

- Những người nhận được sự an bày của vận mệnh, quả thật không nhất thiết cũng đều sẽ trở thành đứa con cưng của vận mệnh. Lúc này tôi nghĩ đến chúng ta có thể là đã thất bại rồi, nhưng mà tôi nghĩ mãi cũng không hiểu vì cái gì chúng ta lại thất bại? Chẳng lẽ những nguyện tình mà chúng ta đã làm đều là không chính xác, không thực tế hay sao?

- Vì cái gì mà Chính phủ dưới sự lãnh đạo của tôi lại giống như những gì mà cậu từng nói như vậy, tràn ngập những giao dịch sau tấm màn đen cùng với một đám phế vật vô năng như thế này? Vì cái gì mà Hồ Liên, Bối Lý còn có những người như Địch Tạp Nhĩ vậy, cuối cùng cũng đều biến thành nguyên nhân trí mạng khiến cho sự nghiệp vĩ đại của chúng ta bị thất bại cơ chứ? Tôi nghĩ mãi cũng không cách nào hiểu nổi được, mãi cho đến ngày hôm nay, sau khi đi vào cái quán rượu nhỏ này, tôi mới mơ hồ hiểu được một cái nguyên nhân có thể nào đó khiến cho cái trận chiến tranh của chúng ta bị thất bại.

Đỗ Thiếu Khanh đứng thẳng người bên cạnh bàn rượu, kiên quyết không chịu ngồi xuống, trầm mặc lắng nghe Mạt Bố Nhĩ nói chuyện, cũng không mở miệng chen ngang bất cứ lời nào.

- Lần trước khi cùng cậu nói chuyện, tôi đã từng nói, trên thế giới này, những người chân chính theo chủ nghĩa lý tưởng thật sự là quá ít. Mà cái sự nghiệp vĩ đại của chúng ta, thậm chí ngay cả quá trình vận chuyển cơ bản nhất của một Chính phủ, cũng đều cần phải có rất nhiều người tham gia vào. Tôi có thể lấy cái gì để mà đi hấp dẫn bọn họ đây? Tôi chỉ có thể lấy cái thứ hủ bại là quan chức, quyền lực để mà đi dụ dỗ bọn họ, chứ không thể nào là những cái lý tưởng hư vô này được!

- Mà rất nhiều năm trước đây, khi mà tôi ở trong cái quán rượu nhỏ này gặp được các thành viên của Hiệp hội Ba Nhất kia, bọn họ giống như cậu vậy, toàn bộ đều là những nhân vật thiên tài xuất sắc nhất của toàn bộ Liên Bang. Hơn nữa bọn họ cũng đều là những người theo chủ nghĩa lý tưởng. Bọn họ vốn dĩ có thể trở thành những nhân vật trung tâm nhất của Chính phủ, trở thành căn cơ vững chắc của Liên Bang. Nếu như tôi còn có thể có được một đám đồng bọn xuất sắc như bọn họ vậy, thì quá trình diễn ra cuộc chiến tranh này có lẽ sẽ hoàn toàn không giống như trước đây! Mà kết cuộc của cuộc chiến tranh này cũng sẽ hoàn toàn không giống như hiện tại!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đảo mắt nhìn một vòng quán rượu nhỏ vắng vẻ được bao phủ dưới ngọn đèn u ám, phảng phất như là đang nhìn thấy khuôn mặt của những đồng bọn vô cùng quen thuộc trước đây vậy, thanh âm sầu não nói:

- Đáng tiếc, bọn họ đều đã chết cả rồi!

- Những vị đồng bọn thiên tài xuất sắc này của tôi có rất nhiều người đã chết dưới khẩu súng của Thi Thanh Hải cùng với Hứa Nhạc… Nếu như nói sự nghiệp vĩ đại chân chính của chúng ta cứ như vậy mà thất bại, như vậy một bộ phận nguyên nhân rất lớn trong đó chính là đã thua dưới những tràng ám sáng hoàn toàn không giảng đến đạo lý của hai gã thanh niên đồng dạng xuất sắc kia!

- Chẳng qua hiện tại nói đến những cái này cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi! Tôi chỉ là có chút tưởng niệm đến những vị đồng bọn chính trị thiên tài này mà thôi!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có chút khẽ mỉm cười nhàn nhạt, vươn tay phải ra, chỉ vào một chỗ ngồi phía bên phải của cái bàn mình đang ngồi, nói:

- Ngày đó chính ta đã ngồi ở chính cái bàn này, tranh luật suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng phi thường đơn giản đã ra quyết định chính mình cần phải làm chút gì đó cho Liên Bang! Sau đó chúng ta lại tiếp tục uống rượu… Tôi còn nhớ rõ lúc đó Tại Đạo cùng với Bái Luân chính là đang ngồi ở vị trí này…

Sau đó ông ta lại đưa tay chỉ sang một số chỗ ngồi khác quanh cái bàn lớn, nói:

- Mai Tư chính là ngồi ở chỗ này, Hồ Trữ cùng với một vài người khác nữa thì ngồi bên đó. Hắn uống nhiều nhất, không ngừng đi mời rượu mọi người. Lúc đó trong túi Tại Đạo có nhiều tiền nhất, cho nên ngày hôm đó hắn đã cao hứng móc tiền ra gọi riêng đãi mọi người năm bình Bố Lan Địch số 1. Đó là lần đầu tiên tôi uống Bố Lan Địch a, mùi vị cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng…

- Về sau chúng tôi cũng còn đến cái quán rượu nhỏ này uống thêm vài lần nữa. Tuy rằng số lần cũng không nhiều cho lắm, nhưng mà vị trí mọi người ngồi cùng với lần đầu tiên ngồi chung cũng không sai biệt bao nhiêu. Lần cuối cùng tất cả chúng ta tập họp đủ ở nơi này, hình như là để chúc mừng Bái Luân chính thức tiến vào Chính đàn Liên Bang! Bắt đầu từ sau lần đó trở đi, tất cả mọi người đều thấy chúng ta không nên chính diện gặp mặt nhau trước mặt công chúng nữa… Lại nói tiếp, khi đó có lẽ cậu vẫn còn ngồi trên giảng đường trung học đọc sách!

Đỗ Thiếu Khanh học tập tại Học viện Quân sự I suốt bốn năm trời, toàn bộ thời gian học tập cũng đều là luôn vùi đầu vào trong giáo án cùng với các điều lệ quân sự. Mãi cho đến ngày hôm nay mới là lần đầu tiên bước chân vào cái quán rượu nhỏ đã từng cải biến lịch sử của cả Liên Bang này.

Tầm mắt của hắn chậm rãi di động theo phương hướng di chuyển của ngón tay của Tổng thống tiên sinh, dừng ở mỗi một chỗ ngồi bên cạnh cái bàn lớn của cái quán rượu nhỏ này, phảng phất như là đang nhìn thấy, dưới ngọn đèn có chút u ám kia, những kẻ đã từng là các nhân vật thiên tài kia, đang lẳng lặng ngắm nhìn chính mình.

- Khi đó tôi đã là một gã sinh viên năm nhất của Học viện Quân sự I!

Đỗ Thiếu Khanh khẽ lắc nhẹ đầu, hồi đáp.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh nhìn chằm chằm ông ta, đột nhiên mở miệng, nói:

- Kỳ thật năm đó khi lần đầu tiên gặp mặt cậu, tôi đã biết, Đỗ Thiếu Khanh cậu quả thật tương đối phù hợp với lý tưởng chân chính của đám chúng ta! Nhưng mà nguyên nhân chân chính nhất khiến cho cậu nguyện ý trợ giúp vô điều kiện tôi, chính là ở chỗ cậu đồng ý với lời mà tôi từng nói, chỉ cần Thất Đại Gia Tộc Liên Bang còn tồn tại, thì Liên Bang vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào hoàn toàn đánh bại được Đế Quốc! Có một vấn đề mà tôi mãi vẫn luôn muốn hỏi cậu, nhưng lại không có cơ hội hỏi. Vì cái gì mà cậu lại có cừu hận sâu sắc với Đế Quốc như vậy chứ?

Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc một lúc, sau đó mới hồi đáp:

- Tổng thống tiên sinh, xin cho phép tôi bảo trì một chút riêng tư của mình!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nở nụ cười tự giễu một chút, nhàn nhạt nói:

- Có lẽ vào giờ phút này, tôi cũng đã không còn là Tổng thống Liên Bang nữa rồi, chẳng lẽ cậu vẫn mãi kiên trì không chịu nói cho tôi biết sao?

Xác nhận rõ ràng Đỗ Thiếu Khanh cũng không giống như chính mình, hiện tại cũng không có khát vọng cảm khái muốn nói hết mọi chuyện trong lòng ra, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nở nụ cười nhàn nhạt tiếp tục nói:

- Xem ra chuyện tình này tôi phải nói lời xin lỗi với cậu rồi, tôi hiện tại đã không có biện pháp để cho Thất Đại Gia Tộc biến mất khỏi Liên Bang nữa, cũng không có biện pháp nào trợ giúp cậu dẫn theo Quân đội Liên Bang tiến thẳng Thiên Kinh Tinh.

Chẳng biết là nghĩ đến cái gì, cặp lông mày rập rạp của ông ta chợt khẽ nhíu lại, nhìn về phía những đám tuyết hoa rơi lả tả xuống từ trên trời bên ngoài cánh cửa sổ cạnh tường, lạnh nhạt nói:

- Trước khi chết, Lợi Duyến Cung đã từng nói qua với tôi, sự biến hóa chân chính của Liên Bang sẽ chỉ có thể phát sinh từ trong nội bộ của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang! Cũng không biết Nghị viên Thai Chi Nguyên có thể nào đúng như những gì hắn nói, làm được cái sự tình kinh thiên này hay không?

Bắt đầu từ lúc rời khỏi Tòa nhà Nghị Viện cho đến lúc này, thời gian đã trôi qua một khoảng thật lâu, thế nhưng không biết vì cái gì mà Lý Tại Đạo thủy chung lại không có xuất hiện. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lâm vào trầm mặc một khoảng thời gian thật dài, không biết là đang nghĩ đến những chuyện tình gì đó, hay là ở bên trong cái quán rượu nhỏ đối với ông ta mà nói chính là cực kỳ tràn ngập ý nghĩa, nhớ lại những đoạn ký ức cũ xưa năm đó.

Lý Tại Đạo cũng vẫn chưa có tới, thế nhưng Thai Chi Nguyên lại đến trước!

Nhận được báo cáo của thuộc cấp canh giữ bên ngoài, Đỗ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, sau khi xác nhận một chút, mới lạnh nhạt nói:

- Mời Thai Nghi viên vào đây đi!

o0o

Kết quả sắp sửa trần ai lạc định, trận chiến tranh giữa người chấp chính cùng với Thất Đại Gia Tộc tựa hồ sắp sửa lấy sự thắng lợi của Thất Đại Gia Tộc mà chấm dứt. Một màn hình ảnh như thế này ở trong dòng lịch sử lâu dài mấy ngàn vạn năm nay cũng không hề hiếm thấy chút nào. Dựa theo cái loại tư thái quý tộc kiêu ngạo mà tao nhã mà đám Thất Đại Gia Tộc đã từng có kia, vài cái loại thời khắc như thế này, đám Gia chủ của Thất Đại Gia Tộc cũng sẽ không xuất hiện, bọn họ thậm chí cũng sẽ trực tiếp lạnh lùng tàn nhẫn cự tuyệt toàn bộ những điều kiện đàm phán cuối cùng mà đối phương đưa ra.

Nhưng mà Liên Bang vào năm 76 Hiến lịch 37 Liên Bang so với Liên Bang trước kia lại không đồng dạng như vậy. Trong hồi chiến tranh lần này, Thất Đại Gia Tộc đã gặp phải một đối thủ càng thêm kiên nghị ẩn nhẫn, hơn nữa lại còn cường đại hơn rất nhiều trước đây. Tuy rằng lúc này bên phía Nghị Viện sẽ ngay lập tức thông qua chương trình nghị sự buộc tội, nhưng mà vẫn đang có vô số quân nhân Liên Bang tuyệt đối trung thành với Mạt Bố Nhĩ, hơn nữa còn có vô số những thành viên quan trọng của Thất Đại Gia Tộc đang bị giam giữ trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, còn có cả một Đỗ Thiếu Khanh đứng ngay sau lưng Tổng thống tiên sinh nữa!

Vì thế vị Nghị viên Liên Bang trẻ tuổi nhất, người kế thừa của Thai Gia, nhân vật lĩnh tụ theo nhận thức của Thất Đại Gia Tộc, liền trở thành đối tượng đàm phán thích hợp nhất, cũng là có thành ý nhất vào lúc này.

Dưới sự hộ tống, hay nói chính xác là sự áp giải của hai gã chiến sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 7 vẻ mặt không một chút biểu tình, Thai Chi Nguyên thong thả đi dọc theo con đường tràn ngập gió tuyết mà tiến vào. Thân thể hắn vẫn như cũ đơn bạc gầy yếu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã xuống. Hắn lấy ra một cái khăn tay tơ tằm trắng noãn sang quý che lại trên miệng mình, đi vào quán rượu nhỏ, vẻ mặt bình thản nhìn thẳng về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, thanh âm có chút mỏi mệt, nói:

- Tổng thống tiên sinh, hiện tại tôi thật sự hy vọng ngài có thể bình tĩnh tiếp nhận kết quả đầu phiếu của bên phía Nghị Viện!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lẳng lặng nhìn chằm chằm vị Nghị viên trẻ tuổi trước mặt mình, nhìn mãi một lúc thật lâu, sau đó mới đột nhiên mở miệng nói. Ông ta cũng không có trả lời câu nói của đối phương, mà là dùng ngữ khí nghiêm túc tán dương:

- Thân là một người có kinh nghiệm dày dặn trong việc vận động dân quyền, tôi biết rất rõ ràng việc tổ chức một cuộc biểu tình du hành nhìn qua có lẽ rất đơn giản, thế nhưng trên thực tế muốn làm được tốt mục tiêu ban đầu đặt ra, chính là chuyện phi thường khó khăn. Mà cậu lại làm chuyện này vô cùng xuất sắc!

- Ở trên phương diện này có thể nhận được lời khen ngợi chân thành của ngài, chính là sự vinh hạnh của tôi!

Thai Chi Nguyên nuông chiếc khăn tay trên miệng mình xuống, khẽ mỉm cười, hồi đáp:

- Tôi đã đọc qua bài chính luận của ngài!

Sau đó hai người lại quay trở lại vấn đề lúc ban đầu. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc một lúc lâu sau, cặp lông mày rậm rạp mới chậm rãi nhướng lên, lặp lại câu nói:

- Muốn tôi tiếp nhận kết quả đầu phiếu của Nghị Viện, sau đó yên lặng trầm mặc rời khỏi Dinh thự Tổng Thống sao?

- Phải!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cảm khái thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:

- Nếu như cứ như vậy mà đơn giản rời đi, buông bỏ lại tất cả, thì Liên Bang lại một lần nữa quay trở lại trong tay đám Gia tộc mục nát cùng với đám chính khách tham lam của các người, đó chẳng phải là một quá trình lặp lại chán nản nhất hay sao? Tất cả những phấn đấu cả cuộc đời tôi đến tột cùng là có tác dụng gì cơ chứ? Liên Bang lại bởi vì vậy mà không hề có bất cứ cải biến nào hay sao? Chẳng lẽ Hoàng Đế thật sự vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất, chỉ có là thay đổi một vài bộ trang phục khác thôi hay sao?

- Một câu nói trong bài ghi chép nói chuyện về buổi tiệc trà đầu thu của Kiều Trì Tạp Lâm!

Thai Chi Nguyên bình tĩnh nhìn chằm chằm ông ta, dùng một loại ngữ khí phi thường thong thả mà nghiêm túc hồi đáp:

- Ông có thể tin tưởng rằng, tương lai của Liên Bang khẳng định là sẽ có sự thay đổi. Vị Hoàng Đế kia sẽ không thể nào vĩnh viễn ngồi yên trên ngai vị của hắn, bởi vì tôi đã nói qua, tôi đã từng đọc qua bài chính luận của ngài!

Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt đang chán nản của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đột nhiên dần dần trở nên sáng ngời lên. Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú có chút trắng bệch của Thai Chi Nguyên mãi một lúc thật lâu, phảng phất như là nhìn thấy một màn hình ảnh vô cùng thú vị vậy.

- Một vị Tổng thống bị buộc tội sẽ bị mất đi toàn bộ các quyền lực cùng quyền lợi có liên quan. Tôi sẽ chấp nhận chịu thẩm phán, mà rất nhiều những người đã từng đi theo tôi, cũng đều đồng dạng sẽ bị các người quẳng ném vào trong ngục giam quân sự, gánh vác những trách nhiệm mà bọn họ vốn dĩ không cần phải gánh vác! Các người có thể đồng ý để cho Thiếu Khanh tiếp tục giữ chức Tổng Tư lệnh của Quân đội Liên Bang hay không? Tôi căn bản không tin vào chuyện đó!

Ngữ khí của Thai Chi Nguyên vẫn như cũ bình tĩnh nhẹ nhàng mà đặc biệt kiên định, nói:

- Những người giống như là Bác sĩ Vi Bố vậy, nếu không nhận được sự thẩm phán thích hợp, thì như thế nào biết được những cái trách nhiệm đó đến tột cùng là có nên để cho bọn họ gánh vác hay không? Nếu như Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh chưa từng nhúng tay vào những chuyện tình dơ bẩn như thế này, thì ngài phải tin tưởng rằng, tôi so với bất luận kẻ nào cũng đều hy vọng ông ta có thể tiếp tục đảm nhận chức vụ Tổng Tư lệnh Quân đội Liên Bang! Bởi vì tôi biết rõ ràng nhất ông ta so với bất luận kẻ nào khác cũng đều thích hợp hơn cả!

- Còn về phần Tổng thống tiên sinh…

Vị Nghị viên trẻ tuổi đột nhiên chậm rãi khép đôi môi trắng xác lại, thế nhưng bên trong cặp mắt vẫn như trước tinh thần trong trẻo phấn chấn, lại toát ra một tia ý cười nhàn nhạt hiểu rõ lòng người.

Đỗ Thiếu Khanh từ đầu đến giờ vẫn luôn thủy chung trầm mặc đứng bên cạnh bàn, lúc này đột nhiên dùng một loại ngữ khí không để cho bất cứ người nào cự tuyệt, trầm giọng nói:

- Vì để cam đoan sự an toàn của Tổng thống tiên sinh, bên phía Nghị viện phải ban ra Lệnh đặc xá, Tổng thống Liên Bang kế nhiệm nhất định phải ký tên!

o0o

Ban ra một mệnh lệnh đặc xá, đối với Tổng thống Liên Bang tiền nhiệm cung cấp sự đặc xá toàn bộ các phương diện, thậm chí là sự bảo hộ an toàn tuyệt đối, nhằm đổi lấy việc đối phương tự nguyện giao ra quyền lực trong tay mình, từ đó tránh khỏi việc xã hội Liên Bang rung chuyển, thậm chí là gây ra nội chiến. Một màn này ở trong lịch sử xã hội nhân loại cũng không phải là quá mức hiếm thấy. Mà một lần hình ảnh nổi tiếng nhất giống như thế này, chính là rất nhiều năm trước đây khi mà Hoàng triều Thai Thị đã hướng toàn thể quốc dân mà hòa bình giao ra quyền lực trong tay mình, từ đó đổi lấy lợi ích thật lớn cùng với một lời hứa hẹn vĩnh viễn không truy cứu lại những trách nhiệm trước đây của mình.

Thân là huyết mạch trực thuộc của Hoàng triều Thai Thị, Thai Chi Nguyên đối với loại an bày chính trị như thế này tự nhiên cũng không hề lạ lẫm chút nào. Ngay trước khi tiến đến chỗ này tiến hành đàm phán, hắn ta thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đáp án rồi. Chỉ có điều đối với một lời hứa hẹn đặc biệt quan trọng như vậy, mặc dù bản thân hắn có gia thế tôn quý như vậy, nhưng cũng không thể nào quyết định một mình được.

Hắn gọi một vài cú điện thoại cho các Đại Gia tộc như Lợi Gia, Nam Tương Gia…

Trên cuối con đường tràn ngập tuyết rơi trắng xóa, đang có một chiếc ô tô bình tĩnh đậu ở nơi đó. Lâm Bán Sơn ngồi tại hàng ghế phía sau, sau khi được chuyển điện thoại, nhẹ nhàng hỏi mấy câu gì đó, sau đó gật đầu đồng ý.

o0o

Thai Chi Nguyên cắt đứt điện thoại, sau đó quay sang nhìn Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Đỗ Thiếu Khanh đang trầm mặc đứng sau lưng ông ta, nhàn nhạt nói:

- Chỉ cần ngài đồng ý hòa bình từ chức, Chính phủ Liên Bang kế nhiệm cùng với tất cả những Chính phủ Liên Bang về sau cũng đều sẽ không bao giờ tiếp tục truy cứu bất cứ trách nhiệm gì của ngài nữa. Nhưng mà cái này cũng không phải là Lệnh đặc xá của Nghị Viện, mà bản dự luật sẽ có danh nghĩa là Mệnh lệnh đình chỉ toàn bộ quyền lực hiện tại của Tổng thống Liên Bang đương nhiệm, đồng thời cung cấp cho Tổng thống Liên Bang và người nhà những sự bảo đảm pháp luật toàn diện. Những vấn đề cụ thể, về sau sẽ có người đến gặp ngài tiến hành đàm phán.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có chút khẽ nhíu mày, một lát sau mới mở miệng, hỏi:

- Quan trọng nhất chính là ý kiến của Tây Lâm!

Thai Chi Nguyên đưa ra một đáp án ngắn gọn mà rõ ràng:

- Chúng tôi sẽ cung cấp cho bên họ sự bồi thường thích đáng nhất, để cho bên phía Tây Lâm chấp nhận buông bỏ chuyện này.

Lần này trong buổi đàm phán thỏa hiệp chính trị ẩn chứa phía sau màn của cuộc đầu phiếu buộc tội của Nghị Viện Liên Bang, cùng với phía sau bóng râm của Cuộc hành quân Trầm mặc cùng với hơn mười ức dân chúng Liên Bang này, Thất Đại Gia Tộc Liên Bang nhìn qua tựa hồ như đã phải trả giá quá nhiều. Thế nhưng kỳ thật chính là bởi vì muốn đổi lấy sự trầm mặc của duy nhất một người đứng sau lưng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chính là Đỗ Thiếu Khanh, lợi thế đàm phán của bọn họ cũng phải thể hiện ra một cách đầy đủ mới được.

Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm thanh thúy chói tai mà bén nhọn đột nhiên vang lên bên trong vườn trường của Đại học Thủ Đô. Bởi vì khoảng cách với nơi này cực xa, cho nên nghe qua chỉ giống như là tiếng kêu giật mình của một con chim nào đó giữa mùa đông. Nhưng mà dừng ở trong tai của đám người đã từng trải qua kiếp sống quân lữ lâu ngày đứng dày đặc bên trong lẫn ngoài của quán rượu nhỏ này, thì lại là một tiếng súng phi thường rõ ràng!

Ngay sau đó, tiếng súng lẻ loi mà ngắt quãng lại một lần nữa vang lên. Tuy rằng cũng không phải quá mức dày đặc, nhưng mà rõ ràng là cảm giác được càng ngày càng tiến lại gần đây hơn, tựa hồ như những người nổ súng kia chính là đang càng ngày càng tiếp cận về phía quán rượu nhỏ kia.

Đám nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với các Đặc công của Cục Đặc Cần ở bên ngoài quán rượu nhỏ đã bắt đầu cùng với đám người đang tiếp cận kia giao hỏa với nhau. Mà Hệ thống chỉ huy nội bộ của bọn họ tựa hồ như đã bị một sự quấy nhiễu kỳ quái nào đó mà trở nên cực kỳ chậm chạp cùng với hỗn loạn.

Đỗ Thiếu Khanh đi đến trước cửa quán rượu nhỏ, nghe ra được những tiếng súng liên tiếp vang lên suốt ba phương hướng phía sau truyền đến. Hắn nhìn thấy trên con đường lớn trống rỗng không một bóng người, nhìn thấy bức tường vây của Học viện Quân sự I vô cùng thanh tĩnh bên trong đám tuyết rơi, cặp mày chậm rãi nhăn lại. Ngay sau đó hắn liền phất phất tay, ý bảo Lữ đoàn phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 lập tức tản ra, tiến hành bố phòng.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh ngồi trong quán rượu nhỏ, lẳng lặng nhìn về phía Thai Chi Nguyên. Thai Chi Nguyên khẽ lắc lắc đầu.

Bên trong chiếc xe trầm mặc đậu ngay đầu đường lớn xa xa, Lâm Bán Sơn khẽ nhíu mày hướng về phía Trương Tiểu Hoa ngồi ở hàng ghế trên, nhàn nhạt hỏi:

- Cũng không phải là người của chúng ta, vậy thì vào thời khắc này, còn ai dám đến đây quấy rối nữa đây?

Đối với một Liên Bang đang đứng đối diện với bóng râm của một cuộc nội loạn khủng bối mà nói, đối với một Liên Bang mà Quân đội tại tiền tuyến đang gặp phải một sự đả kích nghiêm trọng mà nói, đối với một Liên Bang mà đã lâm vào tình trạng rung chuyển rất lâu, gặp phải rất nhiều sức ép không thể nào dậy nổi mà nói, đối với cái quán rượu nhỏ nằm ngay bên cạnh cửa Tây của Đại học Thủ Đô đã từng thay đổi cả lịch sử Liên Bang mà nói, hơn nữa hiện tại rõ ràng chính là đang trong thời khắc phi thường mấu chốt, phi thường quan trọng. Hiện tại trong loại thời khắc này tuyệt đối không thể nào bị quấy rầy, không thể nào bị cắt ngang được.

Cả trong lẫn ngoài của cái quán rượu nhỏ này tràn ngập những tiếng súng nổ rải rác cùng với bầu không khí vô cùng khẩn trương, thế nhưng những thứ đó căn bản vốn không hề ảnh hưởng gì đến Thai Chi Nguyên. Hắn chỉ là giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, trầm giọng truy vấn, hỏi:

- Tổng thống tiên sinh…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó đồng ý nói:

- Tôi đồng ý!

Chỉ đưa ra ba chữ đơn giản như thế này, nhưng mà đối với Liên Bang trong giai đoạn hiện tại mà nói, thật ra là một câu nói quá mức mấu chốt, quá mức quan trọng. Vào lúc này, ngay tại thời khắc này, ở bên trong các trang viên, trong các nhà giam chính trị kia, chẳng biết đã có bao nhiêu người bắt đầu vỗ tay chúc mừng.

Đột nhiên ngay tại thời điểm này, trên con phố đối diện đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm khàn khàn mỏi mệt, thế nhưng lại dị thường cường ngạnh:

- Tôi không đồng ý!

o0o

Ngay khi nghe được cái thanh âm kia, đám binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang bố phòng phi thường nghiêm mật khắp nơi dọc theo con đường này nhất thời khiếp sợ vô cùng. Bọn họ hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi được, vì cái gì mà thiết bị phân hình từ trước đến giờ không có bất cứ kẻ nào có thể giấu diếm được do đội ngũ mang theo, không ngờ lại không thể phát hiện ra được đối phương đã tiến đến một địa phương cách gần cái quán rượu nhỏ này đến như thế. Bọn họ rất nhanh nâng lên khẩu súng, nhắm thẳng về phía địa phương vừa mới phát ra thanh âm kia.

Đó chính là một bức tường vây loang lỗ của Học viện Quân sự I, mặt trên đã lưu lại đầy những dấu vết do năm tháng cùng với tuyết đọng lưu lại. Đột nhiên có một người từ phía sau gào thét, từ trên đầu tường nhảy xuống, mang theo gió lạnh cùng với một mớ tuyết đọng dày trên mặt tường ào thẳng qua phía bên này!

Động tác của người này thật sự là quá nhanh, đám quan binh của Sư đoàn Thiết giáp 7 còn chưa có kịp bắt đầu nhắm súng bắn, thì đã liền nghe được dọc theo hai bên của con đường lớn, nhất là từ phương hướng của phía cửa Tây Đại học Thủ đô chợt truyền đến một trận tiếng súng dày đặc, hơn mười gã nam nhân toàn thân võ trang những trang bị của Doanh đoàn Phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7, cầm theo các loại súng trường bắn tỉa bước nhanh tiến tới!

- Không được nhúc nhích!

- Không được nhúc nhích!

- Con mẹ nó, không ai được nhúc nhích!

- Đám nhãi con của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia, không ai được phép nhúc nhích!

- Sơn Pháo! Con mẹ nó, chính là Sơn Pháo của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới! Một đám khốn kiếp, mau mau buông súng xuống!

Đám đội viên của Tiểu đội 7 thông qua hệ thống đường cống dẫn nước ngầm tiến vào trong Đại học Thủ Đô, sau đó dùng lối đánh nghi binh hấp dẫn hỏa lực của đám Đặc công Cục Đặc Cần và các nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang, lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận sát mục tiêu. Bọn họ suốt một đường tiềm hành phóng chạy như điên, sớm đã thở hổn hển, mỏi mệt không chịu nổi, thế nhưng bọn họ vẫn như cũ tin tưởng vững chắc rằng chính mình có thể trong lúc nhất thời liền thành công khống chế được cục diện tại nơi này.

Nhưng mà khi bọn họ phát hiện ra kẻ mà bọn họ phải đối mặt chính là người quen cũ, là những địch nhân cũ, là những đối thủ cũ, là một Doanh đoàn Phản ứng nhanh đến từ Sư đoàn Thiết giáp 7, thì bọn họ biết được việc khống chế toàn cục đã trở thành một hy vọng cực kỳ xa vời.

Hùng Lâm Tuyền dùng súng chĩa thẳng về phía một gã quân nhân mang quân hàm Trung tá đứng trước mặt mình, chính là gã Doanh Đoàn trưởng của Doanh đoàn Phản ứng nhanh, lớn tiếng rít gào:

- Nếu như mi dám cử động, lão tử liền nổ chết mi!

- Con mẹ nó, cứ việc nổ súng thử xem!

Gã Doanh Đoàn trưởng của Doanh đoàn Phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 liên tục lớn tiếng bạo rống liên hồi. Cũng giống như những gì mà đám người Tiểu đội 7 lúc này đang cảm thụ vậy, khi mà vị Doanh Đoàn trưởng này phát hiện ra những tên gia hỏa đột nhiên xuất hiện tập kích này chính là đám đội viên của Tiểu đội 7, hắn so với những trường hợp bình thường cũng càng thêm cẩn cẩn thận thận hơn nhiều, cho dù hiện tại người phe mình so với đối phương thì nhiều hơn rất nhiều.

Ở trên các trường thôi diễn quân sự, thậm chí ở trên chiến trường tiền tuyến, hai đám quân nhân này không biết đã từng minh tranh ám đấu qua với nhau bao nhiêu lần. Cả hai bên cũng đều biết rõ ràng những thủ đoạn lợi hại của đối phương, đúng là bất cứ kẻ nào cũng đều không dám xem thường vọng đọng cả.

Ở dưới cục diện giằng co khẩn trương vô cùng như thế này, thì cũng chỉ có gã nam nhân cặp mắt ti hí vừa mới từ bên kia tường vây nhảy qua thì mới dám cử động mà thôi!

Trên người mặc một kiện áo khoác tràn ngập rác rưởi cùng với bùn đất, lưng đeo một cái ba lô hành quân nặng nề, ở bên trong gió tuyết thổi quét, Hứa Nhạc từ ngay bên dưới bức tường vây hướng về phía cái quán rượu nhỏ đối diện con phố mà trầm mặc đi đến, giống hệt như là mỗi lần hắn đi chiến đấu ở ngoài tiền tuyến vậy.

Một sự khác nhau duy nhất cùng với những lần xuất chiến trước đây, đó chính là ở trên mặt hắn lần này có đội theo một cặp kính râm lớn. Ngay trong khoảnh khắc đầu tiên khi hắn nhảy qua khỏi bức tường vây kia, Đỗ Thiếu Khanh với ánh mắt sắc bén nhạy cảm đã liền chú ý đến điểm này, chính vì thế cho nên cánh tay phải đang cầm chặt một cặp kính râm ở sau lưng ông ta mới khẽ phất lên, nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh không được nổ súng cho đám thuộc cấp xung quanh.

Đôi giày quân dụng chắc chắn đã phóng chạy suốt con đường hơn một trăm bảy mươi km ở vùng núi non, lúc này dẫm nát lên trên mặt tuyết mỏng manh, phát ra thành âm nghiền áp phốc phốc nhàn nhạt. Ngay phía trước của chiếc giày quân dụng đã bị sứt chỉ, há mỏ một mảnh thật lớn, càng giống như là đang cười nhạo một người nào đó vậy. Toàn thân Hứa Nhạc tràn đầy bụi bặm, trên mặt dính đầy mồ hôi cùng với máu khô, bụi đất…

Hắn căn bản không thèm nhìn thấy những khẩu súng khủng bố tối đen từ bốn phía xung quanh chĩa thẳng về phía mình, từ bên hông móc ra khẩu súng khủng bố, ba một tiếng lên đạn. Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình hướng về phía quán rượu nhỏ phía đối diện con phố mà đi đến.

Bạch Ngọc Lan, Hùng Lâm Tuyền cùng với hơn mười gã đội viên khác của Tiểu đội 7 cũng từ hai đầu con đường lớn tiếp cận đến gần. Bọn họ giơ ngang khẩu súng trường bắn tỉa đã được cải tiến, nhắm thẳng về phía đám binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 đứng gần mình nhất, hồn nhiên không thèm để ý đến trên thân thể có chút chật vật của chính mình, những giọt máu tí tách rơi xuống, hạ lạc vào màn tuyết trắng noãn dưới chân chính mình.

Khi mà đi ngang qua cánh cửa của quán rượu nhỏ nơi Đỗ Thiếu Khanh đang đứng ngây người trầm mặc ở đó, cước bộ Hứa Nhạc nhất thời chậm lại, liếc mắt nhìn ông ta một cái, vươn ngón trỏ tay trái lên khẩy nhẹ cặp kính râm trên mũi mình, nhàn nhạt nói:

- Cám ơn!

Tay phải Đỗ Thiếu Khanh rất nhanh nắm chặt cặp kính râm của chính mình, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn về phía đối phương, tự nhiên cũng sẽ không nói ra những lời khách sáo không cần thiết đối với kẻ mà mình không ưa này, lạnh lùng mở miệng hỏi:

- Đây là cặp kính râm mà Thi Thanh Hải đã từng dùng qua à?

Hứa Nhạc khẽ ngừng lại một chút, bình thản hồi đáp:

- Không phải cặp kính đó. Nhưng mà hiệu quả so với cặp kính hắn dùng còn tốt hơn một chút. Tôi biết khẩu súng của ông hiện tại vẫn còn nằm trong hộp, cho nên lúc này ông khẳng định không nhanh bằng tôi.

Đỗ Thiếu Khanh có chút khẽ nhíu mày lại, nhưng cũng không nói lời nào.

Trong lòng ông ta chợt nhớ tới vào ba năm trước đây, hoặc có thể là bốn năm trước đây, một màn hình ảnh Phó Tổng thống Bái Luân đã ở dưới cái bậc thang thật dài của Tòa nhà Nghị Viện bị khẩu ACW oanh kích thành một đám huyết hoa, nhớ tới ngày hôm đó trên quảng trường Hiến Chương ánh nắng mặt trời thật ra cũng rất tốt…

Ông ta nhớ tới lúc đó chính mình đã từng ngồi trên một chiếc ghế tình lữ bên cạnh quảng trường, cực kỳ hiếm có hút một điếu thuốc lá nặng mùi, luyến tiếc nhìn về phía gã thanh niên cực kỳ anh tuấn ngồi bên dưới pho tưởng Tiểu tổ năm người giữa quảng trường, cứ như vậy mà như lâm vào giấc ngủ, cuối cùng chết đi!

Vì thế, cuối cùng ông ta cũng xác nhận được, lúc này vì cái gì mà Hứa Nhạc lại muốn tới nơi này, hơn nữa vì cái gì mà hắn lại dám tới nơi này!