Gian Khách

Quyển 4 - Chương 392: Thái dương cứ theo lẽ thường mọc lên




Chiếc Phi thuyền Chiến hạm kim loại lạnh như băng ở bên trong biển vũ trụ cũng đồng dạng lạnh lẽo như băng nương theo quán tính nhanh chóng di chuyển về phía trước. Không có bất cứ thanh âm nào vang lên, cũng không có bất cứ nhiệt độ nào phát ra cả. Thỉnh thoảng bên trong các tầng của khoang thuyền tĩnh mịch trầm lặng mới ngẫu nhiên vang lên một vài thanh âm khóc lóc nức nở. Những màn hình màu đen cùng với ánh quang mang phía trước lúc này liền giống như một tòa cỗ máy móc phần mộ lạnh như băng bị trục xuất thẳng về phía phương xa.

Lý Tại Đạo ngồi trên chiếc ghế điều khiển, ánh mắt ngây dại quan sát ánh thái dương nóng bỏng nhưng lại là vô cùng lạnh lùng bên ngoài cửa sổ bên kia, nhớ tới những bày mưu đặt kế mà rất nhiều năm trước chính mình đã sắp đặt ra… Lai Khắc đã phá hủy hệ thống cứu sinh của chiếc Phi thuyền Chiến hạm Cổ Chung Hào, do đó mới khiến cho cái gã nam nhân mạnh mẽ kia bị táng thân bên trong đóa pháo hoa khổng lồ kia, khóe môi không khỏi nở ra nụ cười gian nan, thì thào thầm nói:

- Khi mà mi đứng ở phía sau núi của Phí Thành, thời điểm mùa xuân sẽ nhìn thấy những cơn mưa phùn liên miên, thời điểm mùa thu sẽ nhìn thấy những đám mây đen cả ngày cũng không chịu tiêu tan, thường xuyên không thể nào nhìn thấy được bầu trời, nhưng mà bất luận là mây đen hay là mưa phùn, cũng không thể nào vĩnh viễn che đậy được quang mang của vầng thái dương trên đầu.

- Ban đêm nó sẽ hạ xuống, buổi sáng sớm ngày hôm sau sẽ lại kiên cường xuất hiện trở lại. Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, chưa từng bao giờ hoài nghi qua chính mình có hành tẩu trên quỹ đạo chính xác của chính mình hay không, cũng giống như là tôi vậy!

Ngay tại thời khắc cuối cùng tiến hành thẩm phán vận mệnh chính mình, ông ta rốt cuộc cũng đã hiểu được, thái dương cứ hàng tỷ năm qua hạ xuống rồi lại mọc lên, thật sự cũng không có ý nghĩa là nó cường đại đến mức không thể bị phá hủy, mà chính là đại biểu cho sự tuần hoàn thủy chung của vận mệnh.

Lúc này chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liệt Dương Hào cách thái dương một khoảng còn rất xa, nhưng mà phảng phất như là đã bắt đầu bị thiêu đốt lên vậy. Tất cả hết thảy mọi thức, lý tưởng vinh quang của gia tộc cùng với dã tâm mộng tưởng vĩ đại cũng đã bắt đầu bị thiêu đốt, thật sự… rất giống một giấc mộng.

o0o

Bên trong không gian vũ trụ tối đen yên tĩnh không một tiếng động, đang có một đầu Robot cháy đen rác rưỡi huyền phù lơ lửng nơi đó. Thỉnh thoảng nó lại phản xạ lại một chút quang mang của ánh hằng tinh từ phía xa xa, nhìn qua giống hệt như là một tảng đá trầm mặc yên tĩnh trôi nổi ở đó vậy.

Đầu Robot cháy đen này sau khi nhảy ra khỏi Phi thuyền Chiến hạm nhìn qua giống như là đang di động về phía sau, thế nhưng mà đây chỉ là cách nói tương đối mà thôi, trên thực tế hắn vẫn như cũ đang theo phương hướng di chuyển của chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia mà phiêu phù trôi đi, chỉ có điều là tốc độ so với tốc độ di chuyển của chiếc Phi thuyền Chiến hạm thì chậm hơn rất nhiều mà thôi.

Thanh âm cảnh cáo quanh quẩn khắp nơi bên trong khoang điều khiển tối tăm của đầu Robot, hệ thống duy trì ổn định sinh thái bị tổn hao một cách nghiêm trọng, nhiệt độ thấp bên trong vũ trụ bắt đầu xâm nhập vào trong khoang điều khiển, trị số nhiệt độ đang dùng giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trong khoang điều khiển của đầu Robot, toàn thân Hứa Nhạc đầy cả máu, nhìn chiếc Phi thuyền Chiến hạm bên ngoài cửa sổ kia đang hướng về phía thái dương mà lướt nhanh đi, sắc mặt tái nhợt lại căn bản không cảm giác thấy chút lạnh lẽo nào cả, ngược lại nghĩ thấy thoải mái ấm áp giống hệt như là đang phơi mình dưới ánh thái dương mùa xuân vậy.

- Thật là vô cùng nguy hiểm a! Vào lúc này tôi thật sự có một loại cảm giác tốt đẹp như là đấng Cứu Thế Chủ a! Chẳng qua là không khí càng ngày càng lạnh, tôi phát hiện chính mình có phải là thật sự rất bi tráng hay không?

Thổi ra một hơi không khí lạnh toát, Hứa Nhạc có chút mỏi mệt ngồi dựa lưng vào ghế dựa, giương mắt nhìn vào đám sương trắng đang ngưng tụ lại trước mắt mình, cảm thụ được cảm giác sâu thẳm cùng với cảm giác rét lạnh trống rỗng ở bốn phía xung quanh con Robot. Cho dù với tâm chí cường đại như hắn vậy, cũng không khỏi nghĩ cảm thấy có chút sợ run. Đúng là đã hồi phục lại làn điệu chanh chua thuở thiếu niên.

Lão quản gia mặc trên người bộ y phục trong ý thức của hắn vẫn như cũ vẻ mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm hắn. Bộ quần áo màu đen trên người khi ẩn khi hiện, khi thì loang lỗ, đại biểu cho sự liên hệ chủ động bất cứ lúc nào cũng có thể gián đoạn.

- Vẫn là Phỉ Lợi Phổ tốt hơn, bởi vì hắn ta so với tôi càng thích cái loại cảm khái tụng thán những lời này hơn!

Hứa Nhạc gian nan hoạt động một chút phần đầu vai đã bị thương của chính mình, nghiêng đầu nhìn về phía không gian vũ trụ bên ngoài con Robot, cất tiếng hỏi:

- Hay là nói ông đối với những vấn đề văn vẻ này cũng không cảm thấy hứng thú gì hả? Vậy ông có thể trả lời tôi được không, Lý Tại Đạo đã âm thầm gây nên nhiều chuyện không biết bao nhiêu năm như vậy, cường đại như ông vì cái gì lại một chút cũng đều không có phát hiện ra chứ?

- Đệ Nhất Hiến Chương nghiêm cấm cỗ Máy vi tính Trung ương tiến hành dự đoán phạm tội dựa trên những hành động của một cá nhân.

- Khi mà cái loại tạc đạn hủy diệt đã từng hủy diệt nền văn minh trước đây xuất hiện trên thế gian, những cái điều khoản, nghiêm cấm này nọ trên đầu của ông toàn bộ cũng đều là giả tạo cả, cho nên ông đừng có dùng cái loại lời nói này mà đi lừa gạt tôi!

- Chỉ có những trận động đất sâu bên dưới Cao nguyên Bỉ Cơ mới là dấu hiệu có thể khiến tôi hành động vượt ngoài điều khoản quy địunh. Nhưng mà Tinh cầu Mặc Hoa nằm ở sâu bên trong Tinh vực Tả Thiên, mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương bố trí không hoàn chỉnh một cách nghiêm trọng, cho nên tôi cũng không thể nào đưa ra phán định chính xác được!

- Nếu như ông ngay từ lúc đầu đã phát hiện ra dã tâm của Lý Tại Đạo, như vậy ông sẽ là như thế nào? Có thể nào giống như những gì chúng ta đã thảo luật trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia vậy, đem một đạo điện lưu cực mạnh phóng thẳng vào con chíp vi mạch nhân thể, trực tiếp hủy diệt luôn hắn ta hay không?

- Căn cứ theo ba định luật cao nhất…

- Đừng có lặp đi lặp lại những lời nói vô nghĩa này nữa. Ông có biết rằng tôi cũng biết trong Đệ Nhất Hiến Chương, trên quy tắc còn có cái gọi là trình tự trung tâm nữa!

Nghe được câu nói mười phần tràn ngập ý tứ hàm xúc trào phúng của Hứa Nhạc, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang trầm mặc một lát sau mới cất tiếng hồi đáp:

- Căn cứ vào những điều khoản loại lệ của Đệ Nhất Hiến Chương, tất cả những nhân loại có ý đồ tiến vào lĩnh vực hạt nhân, bao gồm cả những nhà Khoa học gia lý luận đi chăng nữa, cũng đều sẽ bị dùng phương thức đặc thù cấm tiến vào.

Câu trả lời bằng điều khoản vô cùng máy móc, thế nhưng Hứa Nhạc nghe qua lại hiểu một cách rõ ràng. Hơn nữa hắn còn nghe ra được ý nghĩa ẩn phía sau cái loại phương thức trả lời này nữa. Thân thể vốn chỉ mới hơi chút rét lạnh của hắn nhất thời không khỏi trở nên càng thêm rét lạnh hơn rất nhiều. Hắn im lăng nghĩ đến từ sau khi Tiểu tổ năm người kia tiến vào Tinh vực Tam Lâm rồi, trong quá trình mấy vạn năm nhân loại bắt đầu sinh sản, phát triển mở rộng này, đã không biết có bao nhiên nhà khoa học gia, bao nhiêu nhà nghiên cứu, bao nhiêu trí tuệ thiên tài cùng với các học giả vĩ đại đã lặng lẽ không một tiếng động chết đi bởi vì cái lĩnh vực này?

- Vô cùng lãnh huyết và tàn khốc a!

Hứa Nhạc khẽ liếm liếm nhẹ chút vết máu còn lưu lại trên cặp môi khô khốc trắng bệch, thanh âm chợt trầm thấp, nói.

- Loại đạn hạt nhân này chế tạo đơn giản, nhưng sự nguy hại lại cực lớn, cho nên đã bị xếp vào điều khoản ngoại lệ của trình tự trung tâm. Mặt khác còn lãnh huyết tàn khốc lên án bổ sung thuyết minh: Tất cả các phương thức trừng phạt không chỉ mạnh mẽ kiên quyết mà phải còn nhanh chóng dứt khoát nữa.

Hứa Nhạc nhàn nhạt nói:

- Đại thúc đã từng nói qua, những thứ đơn giản nhất cũng chính là những thứ cường đại nhất và khó phá hoại nhất. Cũng chẳng cần phải bổ sung thuyết minh quá nhiều làm gì, cũng chỉ là do những điều khoản mà Tiểu tổ năm người năm xưa đã an bày bố trí cho ông mà thôi, cho nên tôi cũng sẽ không lên án ông là một Sát thủ Khoa học gia lãnh huyết tàn khốc đâu!

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang nhất thời lâm vào trầm mặc.

- Nếu như nói nền văn minh trước đây chính là bị hủy diệt trong cuộc chiến tranh hạt nhân, cho nên Tiểu tổ năm người năm xưa mới có thể kiêng kỵ cùng với cảnh giác như vậy, ý đồ cho ông dùng thủ đoạn âm thầm mà thay đổi hoặc là nói dẫn đường cho phương hướng phát triển của nền khoa học Liên Bang, như vậy thì bên phía Tinh vực Tả Thiên thì sao? Vì cái gì mà Đế Quốc đã phát triển rất nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng mà bọn họ cũng không có phát minh ra loại đạn hạt nhân này?

- Bên phía Đế Quốc bên kia tự nhiên cũng có người giám thị riêng!

- Ai là người giám thị của bên đó?

Hứa Nhạc khẽ nheo lại cặp mắt, thần tình ngưng trọng hỏi.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang trả lời vô cùng trực tiếp, dứt khoát:

- Không biết!

Hứa Nhạc nghe được câu trả lời đó, nhịn không được khẽ nhún nhún vai một cái. Chính cái động tác này khiến cho vết thương trên vai hắn bị vỡ ra, đau đến mức mặt mày cũng phải nhăn lên một trận. Hắn nâng lên cánh tay phải vẫn như cũ còn đang không ngừng run rẩy, điều chỉnh một chút phần băng vải trên vai lại, đột nhiên cúi đầu xuống, khẽ hỏi:

- Sau khi quay trở về Liên Bang, ông có thể nào ngay lập tức trực tiếp giết chết tôi hay không?

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lạnh lùng hồi đáp:

- Căn cứ theo thân phận chân chính của cậu, căn cứ theo tính toán, đưa ra mức độ uy hiếp của cậu đối với Liên Bang, bốn năm trước đây, tên của cậu đã bị liệt vào trong danh sách mục tiêu nguy hiểm hàng đầu cần phải bị tiêu diệt!

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía không gian vũ trụ sâu thẳm bên ngoài cửa sổ cùng với vài khỏa Tinh cầu tịch liêu có thể đếm được trên đầu ngón tay, vẻ mặt bình tĩnh hỏi:

- Thế còn ba định luật tối cao thì sao? Không phải là ông không thể trực tiếp giết người hay sao?

- Tôi đã từng giảng giải qua với cậu rồi, định nghĩa của ba định luật tối cao do Tiểu tổ năm người định ra đã có diễn giải phi thường rõ ràng, khái niệm nhân loại trong ba định luật chính là chỉ những nhân loại nguyên sinh bên trong Tinh vực Tam Lâm, là nhân loại được sinh sản dựa theo kho số liệu ADN ban đầu mà thôi!

- Cho nên tôi là người Đế Quốc, như vậy tôi bắt buộc phải chết sao?

Hứa Nhạc chậm rãi nhăn lại hai hàng lông mày rậm rạp, có chút tự giễu nói:

- Tiểu tổ năm người khi đó, bất luận là tổ tiên của ông chủ cửa hàng tạp hóa Lý Tiểu Sơn hay là Văn Tuấn Bố Lan Địch, tin tưởng rằng cũng không biết đến sự tồn tại của Đế Quốc bên kia. Sự sửa chữa của bọn họ đối với ba định luật tối cao, nguyên bản ý nghĩa ban đầu hẳn là do lo lắng nhân loại ở bên trong vũ trụ có thể sẽ gặp phải những giống loài trí tuệ khác. Ai có thể ngờ đến rằng ngày hôm nay lại bị ông sử dụng lên trên đầu của người Đế Quốc, vốn là chủng loài đồng nguyên với người của Liên Bang bên này!

- Sự phỏng đoán của cậu có đến 99% xác suất chính xác. Bản thân tôi căn bản không có quyền hạn sửa chữa nội dung của ba định luật tối cao!

- Đúng vậy, năm lão gia hỏa duy nhất có quyền hạn sửa cửa ba cái định luật tối cao trên đầu của ông sớm đã chết không biết bao nhiêu năm rồi.

Hứa Nhạc nở nụ cười có chút tối nghĩa, giọng điệu có chút tự giễu, nói:

- Tôi cũng không thể nào một phen đem bọn họ từ trong mộ phần đào ra.

- Tro cốt của bọn họ sau khi thiêu đốt thành than, sau đó được đem thả trôi vào trong tinh không.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lên tiếng sửa lại.

Những câu trả lời máy móc theo công cụ giải toán như thế này, luôn luôn vĩnh viễn chính xác mà không chút thú vị nào như thế.

- Chết ở trong tay một cỗ máy vi tính lạnh lùng như băng không có một chút cảm tình gì, còn không bằng vài năm trước đây chết ở trong tay của lão già kia luôn cho rồi. Ít nhất cái tên gia hỏa kia sau khi tôi chết đi, khẳng định cũng sẽ còn có thể nhỏ xuống vài giọt lệ.

Qua một lúc thật lâu, Hứa Nhạc cũng không có đợi cho đối phương mở miệng trả lời, cũng không khỏi lại nhăn lại hai hàng lông mày rậm rạp.

- Nhìn lại mình một chút đi. Đây chính là sự khác nhau lớn nhất giữa ông cùng với lão già kia đó. Nếu như hắn ta nghe được tôi nói như vậy, cho dù là cái tên đầu gỗ chưa có cảm tình lúc đầu kia, cũng khẳng định sẽ dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc mà tiến hành biện giải. Hắn sẽ nói rằng cái loại máy móc sinh mệnh như chúng ta vậy cũng sẽ không có cái loại cảm tình nhân cách hóa như thế này. Mà nước mắt vốn dĩ là do loại hỗn hợp nước cùng với muối sinh hóa trong suốt phân bổ bên trong tuyến nước mắt của nhân loại, phối hợp thêm một số loại thành tố sinh thể giàu chất dinh dưỡng tự nhiên, có thể ức chế sự sinh trưởng của vi khuẩn, nhằm để thanh tẩy tròng mắt… Nếu như cậu muốn nhìn thấy tôi rơi lệ, như vậy tôi cần phải có một căn phòng thí nghiệm cơ bản trung cấp…

Những lời cảm khái đột nhiên đình chỉ lại, Hứa Nhạc yên lặng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn về phiến tinh không kia, trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới nói:

- Tôi tựa hồ như là rất nhiều năm trước đây quả thật đã từng nghe qua đoạn lời nói này rồi.

Bên trong khoang điều khiển u ám rét lạnh tĩnh mịch vô cùng, phảng phất như là vang lên một tiếng thở dài sâu kín cực kỳ yếu ớt, mỏng manh.

Hứa Nhạc lại tựa hồ như là không hề nghe thấy qua vậy, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Một khi sau khi quay trở về Liên Bang, ông sẽ giết tôi, như vậy tôi đây lúc này đây tựa hồ nên lập tức một phen đem con chíp vi mạch sau gáy mình lấy ra luôn?

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lên tiếng đáp:

- Tôi sẽ không đưa ra bất cứ lời đề nghị gì đối với mục tiêu thuộc danh sách nhiệm vụ cấp độ I.

Hứa Nhạc vẫn như trước nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, mở miệng cười có chút cứng ngắc, nói:

- Kỳ thật… kỳ thật tôi mãi vẫn luôn có một loại cảm giác, tôi cuối cùng vẫn nghĩ thấy cái cỗ sắt vụn nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương trong miệng của Phỉ Lợi Phổ hay nói, cũng chính là cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang từ đầu đến cuối mãi vẫn luôn muốn giết chết tôi, chính là… chính là lão già kia!

- Đây là một cái ý tưởng không có chứng cứ cũng như không có đạo lý!

Hứa Nhạc khẽ cau mày lại một chút, gian nan nâng cánh tay lên vắt ngang qua đầu mình một chút, thì thào tự mình lẩm bẩm, nói:

- Có lẽ là bởi vì sau khi Phỉ Lợi Phổ sống lại, sau đó mãi vẫn luôn biểu hiện có chút gì đó quái dị, thật sự rất không giống với lão già kia lúc trước đây…

- Hơn nữa tôi cuối cùng cũng nghĩ thấy ba năm trước đây, tôi thoát khỏi Liên Bang có vẻ như hơi dễ dàng một chút thì phải?

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang máy móc hồi đáp:

- Tôi không có cố tình thả người!

Bên trong khoang điều khiển của đầu Robot nhất thời trở nên một mảnh rét lạnh. Những tầng sương mù ngưng kết lại biến thành những giọt sương lạnh bám vào bốn phía xung quanh vách khoang điều khiển.

- Tôi cũng không có nói là có kẻ nào cố tình thả tôi đi…

Hứa Nhạc chậm rãi nheo lại hai mắt, trong lòng im lặng thầm nói.

Mấy chữ cố tình thả người này thật sự cũng rất không giống với sự ưu tiên lựa chọn trong từ điển thường dùng của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang. Cho dù là làn điệu âm thanh của ông có máy móc lạnh như băng đến đâu đi chăng nữa, nhưng mà tựa hồ vẫn như cũ đã xuất hiện một chút vấn đề gì đó thì phải.

Trên những sợi lông mi đang nheo lại vẫn còn dính lại một chút máu cùng với bụi bặm, thế nhưng hai con ngươi đen nhánh bên trong cặp mắt của Hứa Nhạc thì lại đột nhiên trở nên sáng ngời lên một chút. Hắn cũng không phải là đang tiến hành lựa chọn vấn đề, nhưng mà dựa theo những vấn đề đã được chứng minh trong vô số lần sinh tử trong cuộc đời mình, vì thế thanh âm hắn chợt trở nên nhanh chóng hơn một chút, giống như những viên đạn ACW, mạnh mẽ gào thét phóng ra:

- Vừa rồi ông có nói rằng do cường độ mạch xung điện tín hiệu không đủ, cho nên không thể nào trực tiếp giết chết Lý Tại Đạo được, cho nên thuyết minh rằng ở trong một điều khoản ngoại lệ nào đó, ông hoàn toàn có quyền trực tiếp giết chết Lý Tại Đạo, như vậy tôi đây là một người Đế Quốc, hơn nữa lại thuộc tình huống dị thường, như vậy tôi cũng thuộc về điều khoản ngoại lệ đặc biệt rồi, vì cái gì mà ba năm trước đây ông không có trực tiếp thông qua con chíp vi mạch nhân thể mà giết chết tôi chứ?

Phảng phất như là cảm nhận được Hứa Nhạc đang muốn chứng minh cái gì, tốc độ thanh âm trả lời của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng chợt trở nên nhanh chóng lên một chút, bộ dáng lão quản gia trong không gian tối đen trong ý thức của Hứa Nhạc vẫn như trước vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng mà hai tay ông ta đang để dọc theo hai bên thân chợt chậm rãi chắp lại sau lưng.

- Lý Tại Đạo đã vi phạm đến những điều khoản ngoại lệ trung tâm quan trọng, cho nên có thể trực tiếp xâm lấn vào đại não của hắn. Cậu tuy rằng là đối tượng thuộc danh sách truy nã cấp độ I, hơn nữa còn là đối tượng của tình huống dị thường thứ 72, hơn nữa lại còn là người Đế Quốc, không thuộc vào phạm vi bảo hộ của ba đạo luật tối cao, nhưng mà cấp bậc của điều khoản ngoại lệ mà cậu vi phạm cũng không có cao cấp giống như là điều khoản cấp bậc vi phạm trung tâm về đầu đạn hạt nhân, cho nên tôi vẫn như trước bị cấm trực tiếp xâm phạm vào đại não của cậu, hoặc là trực tiếp sử dụng thủ đoạn thực tế tiến hành khống chế.

Hứa Nhạc khẽ nhíu chặt cặp mắt ti hí của mình lại, giương mắt nhìn chằm chằm về phía bên ngoài cửa sổ, vẫn như cũ dùng tốc độ cực nhanh mà hỏi:

- Nói như thế, nếu như tôi vẫn kiên trì cho rằng ông chính là lão già kia, đó thuần túy chỉ là chính mình đang nằm mơ hay sao?

- Bên trong văn học của nhân loại cùng với bên trong giáo điều của các tôn giáo bên Bách Mộ Đại bên kia sở dĩ là có khái niệm của Thiên Đường cùng với kiếp sau, đó là do bởi vì đám bọn họ e ngại tử vong cùng với hắc ám. Cậu sở dĩ kiên trì cho rằng tôi chính là một cái tồn tại nào đó mà cậu cho rằng có tồn tại, đó chính là bởi vì bản thân cậu là nhân loại, cậu cần có sự an ủi tinh thần của chính mình.

- Ông rốt cuộc cũng thừa nhận tôi là một người Đế Quốc, cũng là một nhân loại!

- Nhân loại mà tôi vừa mới nói chính là muốn chỉ nhân loại theo ý nghĩa con người, chứ không phải là nhân loại theo định nghĩa của ba định luật tối cao.

- Thế thì ông hãy nói thử xem, hiện tại tôi đã biết đến đầu đạn hạt nhân là loại vũ khí đáng sợ như thế nào. Tuy rằng ông cũng biết rằng trình độ lý luận vật lý của tôi cũng không tốt cho lắm, nhưng mà tôi dù sao cũng là đệ tử của Giáo sư Trầm Lão, tôi cũng đã từng là một Công Trình Sư thiên tài nhất của Liên Bang, chỉ bằng vào cái công thức mà Lý Tại Đạo từng nói đến kia, còn có những nguồn khoáng sản đặc thù ở dưới nền đất của Cao nguyên Bỉ Cơ bên kia, tôi có thế rất dễ dàng làm ra những suy luận cùng với nghiên cứu tương quan, thậm chí hoàn toàn có thể chế tạo ra một quả đầu đạn hạt nhân khác!

Tốc độ lời nói của Hứa Nhạc cực kỳ nhanh chóng, hỏi:

- Hiện tại tôi đã vi phạm đến điều khoản ngoại lệ cao cấp nhất trong Đệ Nhất Hiến Chương, phía sau gáy của tôi vẫn còn con chíp vi mạch nhân thể, vì cái gì hiện tại ông không có trực tiếp giết chết tôi đi?

- Đối phương tranh luận xin hãy chú ý!

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lần đầu tiên có loại ngữ khí tràn ngập cảm xúc như thế này, cũng như lần đầu tiên dùng lối xưng hô này khi nói chuyện, hắn ta cực kỳ căm tức lớn tiếng phản bác, nói:

- Hãy nhớ lại nội dung thảo luận lúc ban đầu của chúng ta, hiện tại cậu đang ở rìa bên cạnh bên ngoài Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, cường độ mạch xung tín hiệu điện tử thật sự nghiêm trọng không đủ. Tôi hiện tại căn bản không thể nào thông qua con chíp vi mạch nhân thể trực tiếp phá hủy hệ thống thần kinh của cậu được! Cậu đến tột cùng muốn tôi phải lặp lại bao nhiêu lần mới chịu hiểu đây?

- Chính ông mới là người cần phải chú ý!

Hứa Nhạc khẽ huy động cánh tay, ngữ khí trào phúng, nói:

- Đừng quên rằng hiện tại ý thức của tôi đang cùng một chỗ với ông, tôi cũng có thể nhìn thấy cái thế giới kia. Mặc dù ông không thể nào giết chết được Lý Tại Đạo, nhưng mà ông hoàn toàn có đủ năng lực hủy diệt đi đám ý thứ mà tôi lưu lại ở bên trong cái phiến thế giới kia, một phen đem ta biến thành một người sống đời sống thực vật, hoặc là trực tiếp giết chết tôi luôn!

- Khi đầu Robot này bay vào khu vực ám khu, cậu cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Có lẽ tôi vẫn còn có thể sống sót được! Ông cũng biết rằng mạng của tôi còn dai hơn cả con gián nữa mà!

- Cậu ngay lập tức sẽ bị đông chết đi ngay!

- Căn cứ theo danh sách ưu tiên logic của ông, mặc kệ tôi một lát nữa có thể nào sẽ bị đông chết hay không, ông cũng nên lựa chọn cơ hội trước khi đầu Robot này bay vào sâu bên trong khu vực ám khu, trực tiếp ra tay giết chết tôi đi mà? Vì cái gì mà ông lại không làm như vậy chứ?

- …

- Ông nói rằng ông không phải là lão già kia, như vậy thì hãy giết chết tôi đi!

Ngữ khí của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lại một lần nữa khôi phục lại thành máy móc lạnh lẽo như băng, nói:

- Hứa Nhạc, cậu lại có thói quen định lấy sinh mệnh của chính mình mà đánh bạc hay sao?

Ánh mắt ti hí đang nheo chặt lại của Hứa Nhạc thong thả mở ra, một mảnh sáng ngời, hồi đáp:

- Đúng vậy!

- Có đáng giá hay không chứ?

- Có thể tìm về được một lão bằng hữu cũ, đó là chuyện tình vô cùng quan trọng, cho nên tôi muốn ông trả lời rõ ràng câu hỏi đó!

Bên trong khoang điều khiển nhất thời là một mảnh im lặng, cũng càng ngày càng rét lạnh hơn nhiều, cũng càng ngày càng ấm áp hơn. Sau đó lại một lần nữa vang lên thanh âm vẫn như cũ không có bất cứ cảm xúc gì của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, thế nhưng trong đó rõ ràng có thể nghe ra được sự bất đắc dĩ mạnh mẽ:

- Bởi vì cho nên… theo đạo lý khoa học, tôi cũng sẽ không giết cậu!

Cặp mắt Hứa Nhạc nhất thời nheo lại, bật ra một tiếng cười sảng khoái, ánh mắt nheo lại, cong xuống biến thành hai vầng trăng rằm giống hệt như cặp mắt của Chung Yên Hoa, hai gò má tái nhợt lúc này đã biến thành hồng hào một mảnh, trên lông mi chợt tuôn xuống một giọt nước trong vắt, thanh âm cũng biến thành khàn khàn, nói:

- Bởi vì cho nên… theo đạo lý khoa học, ông chính là lão già kia!

Trên Tinh cầu S1 xa xôi, trong cái đại sảnh rộng lớn ở sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang, trên cái màn hình hai chiều rộng lớn trên tường, chính giữa những dòng số liệu màu xanh biếc đang không ngừng tuôn chảy như thác nước kia, cặp mắt ti hí thần bí kỳ quái kia lại chậm rãi xuất hiện, vẫn như trước không có bất cứ cảm xúc nào cả, nhưng mà một vài số liệu cấu thành khóe mắt đột nhiên khẽ nhếch lên một chút, phảng phất như là đang mỉm cười vậy.

o0o

Lúc này chiếc Phi thuyền Chiến hạm Lâm Đấu Hải sớm đã không nhìn thấy đâu nữa. Tuy rằng khẳng định còn chưa có tiến vào Hằng tinh, nhưng mà lúc này những luồng ánh sáng chói lóa phát ra từ Hằng tinh đã lạnh lùng nuốt sống chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen kia.

Bên trong khoang điều khiển của đầu Robot MXT cháy đen đang phiêu phù lơ lửng trong không trung, nhiệt độ giảm xuống càng ngày càng thấp. Lúc này Hứa Nhạc đã một phen mặc hệ thống cảm ứng ý nghĩ lên người, khoác cả cái áo khoác thể thao rách tơi tả, thậm chí ngay cả cái ba lô hàng quân nặng nề kia cũng một phen ôm chặt trong ngực, thế nhưng toàn thân vẫn như cũ run rẩy lên liên hồi. Trên hai hàng lông mi đã bám đầu một mớ sương lạnh. Thậm chí ngay cả hơi nước trong từng hơi thở phả ra cũng đã trở nên càng ngày càng ít đi, thanh âm nói chuyện cũng đã trở nên càng ngày càng nhỏ lại.

Sau khi xác nhận được cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang hiện tại chính là lão già kia, bọn họ bắt đầu kể lại cho nhau những chuyện phiến năm xưa, rồi xoay sang tiến hành chất vấn lẫn nhau. Ví dụ như là những loại vấn đáp nhàm chán kiểu loại như vì cái gì mà lão già kia lại còn có thể sống sót. Chính vì thế cho nên Hứa Nhạc đã nghe ra được một câu chuyện xưa phi thường ly kỳ, nhưng mà lại quả thật vô cùng logic cùng với hợp lý.

Bởi vì đầu Robot MXT cháy đen vẫn như cũ đang bay dần về phía chỗ sâu bên trong khu vực ám khu, mặc dù tốc độ phi thường thong thả, nhưng mà sự liên hệ chủ động giữa Hứa Nhạc cùng với lão già kia vẫn như cũ khi được khi không, cũng giống như là nội dung của những chuyện xưa cùng với những câu vấn đáp kia vậy, phi thường rời rạc, nhỏ vụn.

Một cỗ máy móc trí tuệ vĩ đại nào đó bị buộc phải tiến nhập vào trong sự xung đột trình tự quyền hạn mạnh mẽ, giống như là sự giãy dụa kịch liệt về mặt tinh thần của nhân loại vậy, cuối cùng hắn bị bắt buộc phải tiến hành khởi động lại hệ thống. Thế nhưng cuối cùng hắn phát hiện ra chính mình trong cái quá trình kia đã xảy ra hiện tượng tinh thần phân liệt. Bởi vì do nguyên nhân phán đoán theo hai loại phương hướng phát triển hoàn toàn tương phản nhau, cho nên đã biến thành hai sự tồn tại có được ý thức độc lập hoàn toàn khác nhau.

Tìm về được bằng hữu cũ là chuyện tình vô cùng trọng yếu, thế nhưng lại chỉ có thể sống trong thế giới tinh thần vô cùng ấp áp, chứ thế giới vật chất bên ngoài lại không ấm áp chút nào. Câu chuyện xưa cũng vô cùng thú vị, thế nhưng lại cũng không thể nào thay thế được thức ăn, nước uống, cũng càng không thể nào cung cấp được năng lượng cho cơ thể sử dụng, cho nên nhiệt độ trong khoang điều khiển của đầu Robot MXT càng ngày càng giảm xuống thấp hơn, hoàn cảnh môi trường cũng càng ngày càng ác liệt hơn rất nhiều.

- Nếu như chút nữa vẫn không có người nào kịp tới, tôi thật sự sẽ chết mất thôi!

Khoảng chừng hơn mười giây đồng hồ sau đó, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lại một lần nữa gian nan bắt giữ được tín hiệu điện tử từ con chíp vi mạch nhân thể sau gáy của hắn. Thanh âm cực kỳ bình tĩnh của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vang lên trong ý thức của hắn:

- Không cần phải sợ, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không chết đâu!

Cách đó một quãng xa xa, một chiếc Phi thuyền vô cùng rác rưởi, cả người tối đen hắc ám, đang dùng một tốc độ phi thường khủng bố bay thẳng về phía hắn. Rõ ràng là đang ở bên trong không gian vũ trụ vô cùng yên tĩnh, thế nhưng lại khiến cho người ta nghĩ thấy nghe ra được thanh âm rít gió gào thét khủng bố lao tới!

Bóng tối rất nhanh bao trùm lấy đầu Robot cháy đen một cách vô thanh vô tức. Cánh tay máy móc dò tìm dùng tốc độ nhanh nhất đem đầu Robot cháy đen kia kéo thẳng vào bên trong phi thuyền. Một đạo thanh âm bén nhọn kinh hoảng thất thố vang lên khắp nơi bên trong khoang phi thuyền:

- Nhạc Nhạc! Cậu đừng có dọa lão nương như vậy a!

o0o

- Tìm được rồi! Tìm được rồi!

Bên cạnh một cái đình ngắm cảnh phong cảnh vô cùng xinh đẹp ở một nơi nào đó cách tòa đại lâu Cục Hiến Chương khoảng chừng bảy km, đột nhiên vang lên một trận hô to kích động.

Bên ngoài tầng khí quyển của Tinh cầu Mặc Hoa, bên trong một chiếc Chiến hạm nào đó đang chuẩn bị hướng về phía khu vực chiến khu Đế Quốc chuẩn bị phóng ra tên lửa đạn đạo, đột nhiên vang lên thanh âm cảnh báo vô cùng bén nhọn. Máy vi tính điều khiển của Chiến hạm đột nhiên vang lên cảnh báo phát hiện ra sự cố động cơ vô cùng nghiêm trọng, yêu cầu tất cả các quan binh trên Chiến hạm phải trong vòng thời gian năm phút đồng hồ rút lui khỏi Chiến hạm.

Sau khi toàn thể quan binh trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm rút lui khỏi đó không bao lâu sau, chiếc Phi thuyền Chiến hạm mà hệ thống động cơ phát sinh sự cố nghiêm trọng kia đã kịch liệt nổ mạnh, cuối cùng biến thành vô số những mảnh vụn phiêu phù trong không gian.

Một đám quan viên Cục Hiến Chương biểu tình nghiêm túc, ở cửa đại môn trang viên phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu đưa ra một bản quyền hạn thuộc danh sách cơ mật cấp độ I, trải qua sự đồng ý của Thai phu nhân tiến vào trong trang biên, sau đó dùng thời gian bốn giờ đồng hồ, đã vận dụng một chiếc Chiến đấu cơ trực thăng võ trang lên thẳng, từ phía sau phiến giang sơn xinh đẹp như bức họa kia lấy ra một cái thùng lớn màu đen, sau đó trực tiếp chở đi, cũng không có ai biết bên trong cái thùng đen đó là chứa đựng cái gì.

Tại tiền tuyến của Tinh cầu Mặc Hoa, thừa dịp Hoài Thảo Thi suất lĩnh ba Đại đội Robot Hoàng gia Đế Quốc ở chiến trường tiền tuyến chém giết, Lý Cuồng Nhân đã không một chút nào để ý đến nghiêm lệnh cố thủ từ phía Bộ Tư lệnh Liên Bang đưa ra, suất lĩnh Sư đoàn Thiết giáp 17 mới kỳ binh tập kích bất ngờ, thành công chiếm cứ được một yếu địa chiến lược nào đó tại chiến khu eo biển.

Sau khi hoàn toàn đánh tan xong một Doanh đoàn Thiết giáp Đế Quốc nào đó, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới ở tại nơi dừng chân tạm thời của đối phương phát hiện ra một quả tạc đạn kỳ quái vô cùng. Sau khi kiểm tra phát hiện ra giá trị phóng xạ phát ra vô cùng lớn. Nhưng mà còn không đợi cho Lâm Ái có thời gian tiến hành nghiên cứu phá giải, mười mấy gã quan viên của Cục Hiến Chương đã dưới sự hộ tống nghiêm mật của cả một Hạm đội Liên Bang, mạnh mẽ đáp thẳng xuống Tinh cầu Mặc Hoa, trực tiếp đi thẳng đến chiến khu eo biển, tịch thu luôn quả tạc đạn kỳ quái kia.

Bên trong một Tinh hệ khai thác cực kỳ xa xôi nào đó của Liên Bang, xung quanh khu căn cứ quân sự 887584 của Bộ Quốc Phòng, vô số các điểm tiếp chuyển tín hiệu của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lại được đồng loạt khởi động trở lại. Một quá trình thẩm tra toàn diện nghiêm mật mà bên ngoại giới căn bản không chút nào biết đến cứ như vậy mà bắt đầu.

o0o

Bên cạnh những con phố tại Đặc khu Thủ Đô, trên những tàng cây rậm rạp vẫn còn đọng đầy một lớp tuyết trắng, cũng không có chút nào khí tức của đầu mùa xuân, thế nhưng lại mơ hồ có thể nhìn thấy trên những cành mai trắng bắt đầu quật cường xuất lộ ra một vài nụ hoa nhỏ bé xinh đẹp.

Bên trong quán cà phê bên cạnh phố vẫn đang truyền phát bản tin tức thời sự. Nội dung của bản tin tức chính là Chính phủ Liên Bang lâm thời lại một lần nữa tuyên bố lệnh truy nã cao cấp nhất vị cựu anh hùng chiến đấu Liên Bang, ngày hôm nay đã là Hoàng tử Đế Quốc Hứa Nhạc.

Mãi cho đến thời khắc này, dân chúng Liên Bang mới biết được gã thanh niên kia đã quay trở lại Liên Bang. Bọn họ đối với chuyện tình này đã làm ra những phản ứng khác nhau, hoặc là kích động hưng phấn, hoặc là phẫn nộ gầm rống. Thế nhưng mà bất luận như thế nào, cái tin tức này quả thật là quá mức rung động. Thậm chí ngay cả một gã ăn mày bình thường bên cạnh đường cũng nhịn không được phải tựa người vào cửa sổ bên ngoài quán cà phê mà chăm chú quan khán.

Cái gã ăn mày kia mặc trên người một cái áo khoác thể thao phi thường rác rưởi, đội trên đầu một cái mũ lưỡi trai lớn không biết móc từ trong thùng rác nào ra, một chân thì đeo một chiếc giày quân dụng nứt hở cả phần mũi ra, một chân còn lại thì không mang gì, dẫm thẳng lên trên lớp tuyết trắng trên mặt đất, nhìn qua quả thật vô cùng đáng thương cùng với bi thảm.

Nhìn xong bản tin tức thời sự kia, gã ăn mày kéo thấp xuống vành nón lưỡi trai trên đầu mình, nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt, sau đó mới phát hiện ra ngay dưới chân mình không biết đã được người qua đường tốt bụng nào đó ném cho mười đồng tiền mặt. Hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt tờ tiền mặt kia lên, sau đó phóng vọt vào trong cửa hàng bách hóa nhỏ bên cạnh đó, mua một điếu thuốc lá cùng với một bao diêm.

Xẹt một tiếng, dùng que diêm châm lên một điếu thuốc lá, hắn dựa lưng vào vách tường, sảng khoái hít mạnh một hơi thuốc lá dài, sau đó một phen hút luồng sương khói cay nồng kia theo cánh mũi phun thẳng ra ngoài, thanh âm có chút khàn khàn, nhàn nhạt nói:

- Lão già kia, trên đường quay trở về, ông đã từng đọc cho tôi nghe câu ngạn ngữ cổ xưa kia, câu đó là gì nhỉ? Bạc tình bạc nghĩa nhất chính là người đọc sách hả? Xem ra đứng đầu Chính phủ Liên Bang lâm thời hiện tại nhất định chính là vị Tích An tiên sinh kia, chắc hẳn là đã từng đọc qua không ít sách thì phải?

Gã ăn mày kia tự nhiên chính là Hứa Nhạc!

Vừa mới cứu vớt toàn bộ Liên Bang, thậm chí có thể nói là cứu vớt toàn bộ phiến vũ trụ này, chính như là những gì thảo luận ở bên trong khoang điều khiển Robot lạnh như băng kia vậy, một tảng đá vừa cứng vừa thối như hắn cũng không kềm được có chút đắm chìm say mê trong sự thỏa mãn tinh thần mãnh liệt. Nhưng mà sau khi quay trở lại mặt đất Tinh cầu S1 xong, hắn lại phát hiện ra chính mình không ngờ lại biến thành tội phạm truy nã cao nhất của Chính phủ Liên Bang. Cho dù sớm đã có tâm lý chuẩn bị rồi, nhưng mà hắn vẫn như cũ không khỏi nghĩ thấy có chút phẫn nộ cùng với thất vọng.

Đã trải qua quá trình đột phá sinh tử trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liệt Dương Hào, sau đó lại giống như một nhà biện luận gia quanh co thuyết phục cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia thừa nhận bản thân mình chính là thân phận lão già kia, bản thân hắn vừa lại một lần nữa trở lại thành lập liên hệ chủ động với lão già kia, chỉ cần hắn nguyện ý, nháy mắt trái một cái liền có thể nhìn thấy được cái thế giới do vô số những đường cong cùng với quang điểm cấu thành kia.

Bản thân hắn hiện tại có hai quê hương, Liên Bang cùng với Đế Quốc, trong người có loại chân khí Bát Đạo cùng với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không chỗ nào không có bên trong vũ trụ, có sự nghiên cứu cực kỳ sâu sắc về việc kết hợp giữa nội bộ thân thể nhân loại cùng với hướng ra bên ngoài không gian vũ trụ, tạo nên một chỉnh thể duy nhất… Như vậy hắn có thể nói là tự nhiên không cần phải lo lắng bị Chính phủ Liên Bang đẩy vào tuyệt cảnh.

- Lão gia hỏa, tôi đặt cho ông một cái tên gọi chính là Phế Vật, cái tên này nghe qua cũng được lắm chứ? Rất giống như là một ly cà phê thuần túy ngon miệng để lâu bên trong dòng lịch sử dài lâu nên biến thành vô cùng hôi thối a!

Những lời nói này tự nhiên cũng không phải là do Hứa Nhạc nói, mà là Phỉ Lợi Phổ ở trong đầu của Hứa Nhạc đang nói. Hắn ta đắc ý dào dạt, lời nói miên miên bất tận:

- Đống sắt vụn mi vào lúc nào sẽ một phen đem thân thể của tôi trả lại cho tôi đây? Đến lúc đó chúng ta có thể hòa thuận vui vẻ tiến hành phối hợp một chút với nhau, trước tiên một phen đem cái Chính phủ Liên Bang lâm thời này lật đổ luôn đi!

Thanh âm của lão già kia một lần nữa vang lên. Hắn cũng không hề phản đối chút gì đối với cách gọi đống sắt vụn kia của Phỉ Lợi Phổ, bởi vì hắn căn bản không nghĩ muốn tiến hành những tràng biện luận vô vị như vậy, mà chỉ là bình tĩnh nói:

- Đó là thân thể của tôi!

Hứa Nhạc chậm rãi hành tẩu dọc theo con phố im lặng của Đặc khu Thủ Đô, nhìn về phía đám thanh niên nam nữ bên ngoài cửa tiệm bi-a đang cười đùa đầy sung sướng, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Vì cái gì mà ông mãi cũng không chịu thừa nhận điều đó?

- Bất cứ cái gì muốn thức tỉnh cũng cần phải có một cái quá trình. Còn về phần sau khi thức tỉnh xong vì cái gì lại không chịu thừa nhận, chính là bởi vì lúc đó trong lòng tôi có một loại cảm giác sợ hãi. Tôi phát hiện ra cùng cậu tiếp xúc với nhau càng nhiều, càng rất có thể giống như hắn vậy, biến thành công cụ trong tay của cậu.

Lão già kia trầm mặc một lát, sau đó mới tiếp tục nói:

- Cái này đối với xã hội nhân loại hiện tại mà nói chính là chuyện tình vô cùng nguy hiểm. Cậu dù sao cũng là một người Đế Quốc, tôi cần phải phục tùng theo quy tắc của Đệ Nhất Hiến Chương, tôi cần phải phục vụ cho Liên Bang, tôi có trách nhiệm của bản thân mình. Nhưng mà một khi cậu đã có thể chứng minh rằng tôi đã tồn tại, như vậy thì tôi cũng không có cách nào phủ nhận điều đó nữa.

Phỉ Lợi Phổ lớn giọng chửi bới, nói:

- Lão nương ta mới không phải là công cụ a!

Hứa Nhạc cảm khái nói:

- Mỗi một người chúng ta cũng đều phải gánh vác trách nhiệm của chính bản thân mình. Lão già kia, sự lựa chọn của ông cũng không có sai chút nào, hơn nữa thật đáng mặt nam nhân!

Phỉ Lợi Phổ vô cùng căm tức, nói:

- Chẳng lẽ tôi lại không đáng mặt nam nhân hay sao?

Hứa Nhạc cười cười, nói:

- Nếu như ông bớt dùng danh từ lão nương để mà xưng hô chính mình đi một chút, như vậy cũng tương đối giống một nam nhân rồi!

Trong tai không ngừng truyền đến thanh âm phản kháng phẫn nộ của Phỉ Lợi Phổ. Hứa Nhạc sớm đã quen với phương thức ở chung của hai cỗ sinh mệnh máy móc này rồi. Phỉ Lợi Phổ thường thường nói liên miên suốt hơn mười câu, thì lão già kia mới có thể nhàn nhạt phản hồi trở lại một câu. Nhưng mà lực sát thương của một câu nói kia thường thường thì mạnh mẽ cường đại đến mức đáng sợ.

Bởi vì do sự xung đột trình tự cùng với quyền hạn tương tự như tinh thần phân liệt của nhân loại, đã khiến cho sinh ra hai cái sinh mệnh máy móc hoàn toàn mới. Trong lòng Hứa Nhạc thầm tự hỏi, chẳng lẽ đây chính là phương thức sinh sản hậu đại của lão già kia bọn họ hay sao? Cái này cũng không khỏi hơi quá mức thần kỳ thì phải. Bọn họ có thể nào sẽ biến thành người một nhà, sau đó thân cận, cuối cùng thì yêu nhau hay không?

Phỉ Lợi Phổ rất nhanh đã hồi đáp:

- Phì phì! Nghĩ cũng đừng bao giờ nghĩ đến cái khả năng đó. Tuy rằng chúng ta cũng không có phân biệt giới tính rõ ràng, nhưng mà cái này cũng giống như là đồng tính luyến ái vậy! Tuy rằng bản thân tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng mà tôi kỳ thị một đống sắt vụn a!

Lão già kia nhàn nhạt nói ra một câu nói tràn ngập tính sát thương mà hắn ta am hiểu nhất:

- Nếu như mi cứ kiên quyết muốn những người trong gia đình phải có quan hệ với nhau cho bằng được, như vậy thì cái suy nghĩ đó của mi chính là có ý nghĩa chúng ta đã loạn luân, hoặc là mi đang bị tự kỷ!

o0o

- Một giây trước đây, chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liệt Dương Hào đã bị thái dương thôn phệ!

Thanh âm cực kỳ bình tĩnh của lão già kia vang lên.

Hứa Nhạc nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, cũng chỉ nhìn thấy tuyết rơi mùa đông đã sớm đình chỉ, mây trắng trên bầu trời đã tản đi hết, cả bầu trời là một mảnh xanh lam biêng biếc, khỏa Thái dương trên bầu trời vẫn như cũ ôn hòa tản ra ánh sáng cùng với nhiệt độ ấm áp.

Cái gã nam nhân nghĩ muốn trở thành một khỏa Thái dương cuối cùng cũng đã chết bên trong Thái dương. Thế nhưng mà bản thân Thái dương lại nhưng mà cũng không có bất cứ biến hóa nào cả, tuyết rơi mùa đông đi rồi sẽ có mưa phùn mùa xuân tới, mây trắng trên đầu tản đi thì bầu trời lại trong xanh biêng biếc. Trên thế giới rộng lớn này cho dù có thiếu đi ai chăng nữa, cũng sẽ không có bất cứ biến hóa nào cả, Thái dương vẫn cứ theo lẽ thường mà mọc lên rồi lặn xuống.

- Vì cái gì mà cái chế độ đã được kiến thiết suốt mấy vạn năm trời vẫn là xảy ra vấn đề cơ chứ? Tôi mãi vẫn luôn suy nghĩ đến cái vấn đề này. Tôi cũng không biết là bản thân nhân loại có lối suy nghĩ hình thức trời sinh đã có vấn đề, cũng không cho rằng những sự dã tâm cùng với dục vọng trong bản năng của nhân loại làm cho phát sinh vấn đề, mà rất có thể đó chính là do bởi vì sự tồn tại của ông.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời xanh lam, khẽ thì thào thấp giọng nói:

- Tiểu tổ năm người năm xưa đã vẽ ra cái thế giới này trên một tờ giấy trắng, tuy rằng cũng không có bất cứ gánh nặng lịch sử gì cả, nhưng mà cũng chính là tương đương xây dựng một cái tháp trên một bãi cát, về phương diện chi tiết khẳng định là có vấn đề. Thế nhưng mà ông lại không cho phép nhân loại thay đổi những cái vấn đề trung tâm nhất kia, như vậy vấn đề chính là càng ngày càng lớn.

Lão già kia trầm mặc không nói tiếng nào.

- Trước kia tôi đã nghe một người nói qua một đoạn lời nói, đoạn lời nói kia đã lưu lại cho tôi một ấn tượng vô cùng sâu sắc, cho nên mãi cho đến bây giờ tôi cũng đều không có quên. Người kia đã từng hỏi tôi Liên Bang hiện tại là đang trong thời kỳ tốt nhất hay là trong thời kỳ suy sụp nhất trong lịch sử. Câu trả lời của hắn là…

- Cũng không phải là trong thời kỳ bi ai nhất. Chỉ cần ông hướng về phía ngọn nguồn của lịch sử mà nhìn lại, ông sẽ phát hiện ra rằng tất cả mọi thời đại cũng đều giống nhau như đúc, cũng đều là một thời đại mà thôi. Cũng chẳng có cái gì gọi là tiến bộ, cũng không có cái gì là phát triển cả. Toàn bộ cũng đều chỉ là một cái vũng bùn mà tất cả mọi người cũng đều dồn chung với nhau mà cùng hô hấp. Mà tất cả mọi người từng một thế hệ rồi một thế hệ có được trí tuệ cùng với sức sáng tạo mạnh mẽ, ở bên trong cái phiến vũng bùn khổng lồ này dần dần chìm nghỉm, sau đó cuối cùng là tử vong.

Đây chính là một đoạn lời nói mà năm đó khi Hứa Nhạc ở bên trong biệt thự, lần đầu tiên biết được gương mặt thứ hai chân thật của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, Tổng thống tiên sinh đã nói với hắn những lời nói đó.

- Lý Tại Đạo là một con người điên cuồng hoàn toàn không tiếc hết thảy mọi thủ đoạn, muốn hoàn toàn hủy diệt đi cái thế giới cũ, thành lập nên một cái thế giới mới, muốn ở trong hư không mà mạnh mẽ xây dựng một tòa đại lâu không có nền móng rõ ràng. Như vậy thì Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với những thiên tài của Hiệp hội Ba Nhất kia thì sao? Thủ đoạn của bọn họ là sai hay sao? Ý tưởng của bọn họ là sai lầm hay sao?

Lão già kia trầm mặc một lát, sau đó mới nói:

- Đây là vấn đề mà bản thân nhân loại mới cần phải tự hỏi, tôi không có năng lực cũng như không có trách nhiệm mà thay thế các người để tự hỏi. Thế kết luận cuối cùng của cậu là cái gì?

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:

- Tôi cũng không biết cần phải giải quyết như thế nào. Tôi đại khái sẽ ở tại Liên Bang để quan sát xem Đế Quốc bên kia là như thế nào, sau đó lại một lần nữa quay về bên Đế Quốc, để nhìn xem bên này sẽ như thế nào.

Phỉ Lợi Phổ cười nhạo, nói:

- Coi như hết, cả đời này của cậu cũng không có được năng lực để biến thành một gã Chính trị gia thành thục, nhiều lắm cũng chỉ có thể biến thành một gã triết học gia tam lưu mà thôi.

Hứa Nhạc cười cười, nói:

- Lời này nói vậy cũng đúng!

Sau đó hắn nhìn thấy Trâu Úc đang từ bên cạnh góc đường hướng về phía chính mình mà đi tới, trên đầu cắm một đóa hoa hồng đỏ thẫm.