Giang Hồ, Cho Ta Ngắm Nhìn Một Chút Nào

Chương 17: Rời đi .




Xử lý chu toàn vụ án xong, huyện lệnh lâp tức quay đầu nhìn Trần Miểu Miểu nói: “Đa tạ quận chúa, bây giờ cũng không còn sớm nữa, thỉnh quận chúa tới tiểu phủ của hạ quan dùng cơm.”

Trần Miểu Miểu kinh ngạc nhướn mày, cười kì quái nói: “Không dám a! Đồ đạc trong phủ của huyện lệnh đại nhân chưa biết chừng đều là mua bằng tiền của Lâm gia, ta không làm phiền huyện lệnh đại nhân nữa, cáo từ! “

Huyện lệnh vội vàng nói: “Quận chúa, hạ quan tuyệt đối không bao giờ làm ra những chuyện tổn trời hại đất, sự việc kia vốn chỉ là câu chuyện trước đây của hạ quan cùng Lâm gia a! Hạ quan... hạ quan cũng chỉ nhận gọi là một chút...”

Giọng nói của huyện lệnh càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng nửa chữ cũng không lọt được vào tai. Hắn ta chột dạ quan sát sắc mặt của Trần Miểu Miểu, phát hiện Trần Miểu Miểu đương mở to đôi mắt sặc mùi nguy hiểm nhìn mình,lập tức hạ tầm mắt xuống.

Trần Miểu Miểu kéo ông tay áo của Giang Hồ, nói: “Sư phụ, đi hay ở? “

Giang Hồ nhíu mày nói: “Đi thôi.”

“Vâng.” Trần Miểu Miểu gật đầu, quay người một cái phẫn nộ nói với huyện lệnh: “Ngươi xem chỗ này có bao nhiêu người chết? Nếu không phải vì quan phủ các ngươi bao che, Lâm gia dám lộng hành như vậy sao?”

Huyện lệnh vội vàng nhận sai, nói: “Đúng đúng đúng, quận chúa giáo huấnrất phải, là lỗi của hạ quan.”

Trần Miểu Miểu nói: “Hiểu được thì tốt, nếu đã như vậy, ngươi cũng nên biết tốt xấu từ quan đi, đừng để cho đến khi ta hồi kinh bẩm báo phụ hoàng. Ngươi tự mình từ quan nói không chừng còn được đối đãi tốt một chút, đã nghe thấy chưa?

Huyện lệnh do dự một hồi, sau cùng đành phải đáp ứng.

Trần Miểu Miểu vui vẻ an ủi, nói: “Được rồi, vậy ta đi đây, ngươi liệu mà làm. A Ngưu, đi thôi! “

A Ngưu vội vã lên đường cùng Trần Miểu Miểu và Giang Hồ. Ánh mắt của cái tên trợ tá gì gì kia quả thực là dọa người mà, A Ngưu tốt nhất nên nhanh nhanh đi khỏi đây.

..........................

Lý gia cùng Lý quả phụ hai nhà tổng cộng có tám người chết, sự việc này lúc đó cũng được coi là một vụ án lớn, đặc biệt là lúc không ai có thể ngờ được Lý quả phụ lại có liên quan tới vụ án này. Trần Miểu Miểu cùng Giang Hồ cũng coi như nhờ một vụ án mà nổi danh.

Rời khỏi Lạc Hà thành, ba người thỉnh thoảng trong lúc nghỉ ngơi bên đường lại nghe thêm được vài tin tức có liên quan tới vụ án năm đó. Trần Miểu Miểu cùng A Ngưu đối với chuyện này cực kì tự hào, Giang Hồ thì vẫn lạnh nhạt như trước.

“Ai, ngươi có nghe thấy không? Đại hội võ lâm sẽ được tổ chức tại Vũ thành! Nghe nói những người lần này tới tham dự đều là những người quen biết rất rộng.”

“Phải đó phải đó, ta cũng nghe qua rồi. Ngu Thế Hưng của phái Vân Sơn đang chiếm vị trí rất cao! Cũng đúng, người ta là đại đồ đệ cấp cao nhất, ở giang hồ này kế ra cũng toàn là nhân vật hiển hách có tiếng!”

“Còn không phải sao! Có điều Bạch Lộ của Thanh thành môn cũng là một cao thủ nha, kiếm của cô ta còn được xếp hạng thứ sáu trên bảng Bách Hiểu Các Khoái Kiếm * đó.”

*nôm na là các tay múa kiếm nhanh.

“Ài, lần này khẳng định sẽ rất náo nhiệt đây, vẫn còn thời gian một tháng nữa, chúng ta nên xuất phát sớm một chút, tới muộn không còn nơi để ở nữa đâu a “

“Sợ cái gì? Không phải vẫn còn Tiêu Các chủ Tiêu Sơ Y sao? “

“Ha, người của Tiêu Các chủ đích thân mời tới phần lớn đều là những hiệp sĩ có tiếng trên giang hồ, cứ coi như hắn ta không để bụng chuyện ngươi là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng những người còn lại lẽ nào cũng cho là như vậy sao? Đừng để đến lúc bị người ta âm thầm tính kế hết rồi mà cái gì cũng không biết?”

“Những lời này của ngươi là có ý gì? Mặc dù ta không tính là nổi danh, nhưng như thế nào lại là cái loại vô danh tiểu tốt?”

“Ngươi lẽ nào không phải....”

...............................

Ba người ngồi trong một cái lều nhỏ uống thứ trà lạnh nổi tiếng, mùa bắt đầu vào xuân, thời tiết nóng bức đến phát hỏa, Trần Miểu Miểu một bên buồn bực vung vẩy tay thay quạt, một bên lén lút dỏng tai lên nghe câu chuyện bàn bên cạnh.

“Ài,sư phụ, bằng không chúng ta cũng đi Vũ thành xem một chuyến? Thân thủ của người tốt như thế,nói không chừng còn có thể lọt được vào nhóm ba người đứng đầu! Không đúng không đúng, nói không chừng đại hội võ lâm lần tới người sẽ là minh chủ nha “ Trần Miểu Miểu mở to mắt chớp chớp nhìn Giang Hồ.

Giang Hồ lạnh nhạt nhìn hai người còn đang mải đấu khẩu phía bên kia, quay đầu lại, nói: “Không được phép làm càn.”

Bởi vì âm thanh hai người kia tương đối lớn, A Ngưu cũng nghe thấy gần như cả câu chuyện ban nãy. Hắn từ nhỏ tới lớn đều ở nông thôn sinh sống, thế nhưng gia cảnh bần hàn, hắn từ lúc tám tuổi đã phải chạy ngược chạy xuôi ở kinh thành này làm lụng, hy vọng có thể đỡ đần gia đình phần nào.

Thế nhưng người ngốc có phúc của người ngốc, trong một lần đi giao thức ăn cho Trần Huyền Dịch, lại bị Trần Huyền Dịch đang vội vội vàng vàng muốn vào cung đâm cho lật xe ngựa. Trần Huyền Dịch khi đó cũng chỉ vội vã nói lời xin lỗi rồi thúc ngựa đi luôn, A Ngưu chỉ còn cách đem toàn bộ số tiền công làm lụng tháng đó ra để bù lại chỗ thức ăn đã bị đổ xuống.

Trùng hợp thay, Trần Huyền Dịch sau khi tiến cung giải quyết xong việc liền quay trở lại chỗ đâm xe ngựa, thế nhưng A Ngưu đã sớm rời đi, ông chỉ còn cách trở về chuẩn bị cho người đi tra ra A Ngưu, thế nhưng lúc về tới nhà liền gặp phải A Ngưu đang đoan rời đi. Trần Huyền Dịch cảm thấy A Ngưu nhân hậu thiện lương, bị đâm phải cũng không lớn tiếng trách mắng, khiến ông rất vừa ý, liền mang A Ngưu lưu lại tại phủ.

Bởi vì A Ngưu từ nhỏ tới lớn chưa từng biết qua cái gì gọi là Đại hội võ lâm, ngay cả người biết võ công cũng mới nhìn qua có vài người, lần này khó khắn lắm mới được cùng Trần Miểu Miểu ra ngoài lại ngẫu nhiên nắm được cơ hội hiếm có, A Ngưu cảm thấy rất hưng phấn. Thế nhưng nghe được câu nói của Giang Hồ liền trở nên ủ rột không thôi.

Trái ngược với sự mất mát của A Ngưu, Trần Miểu Miểu lại đang vui chết đi được, nàng chụm ba ngón tay lại giơ lên: “Sư phụ người yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không làm càn, nhất nhất nghe theo lời của sư phụ a! “

A Ngưu không hiểu: “Tiểu thư, Giang công tử không phải đã nói sẽ không đi sao?”

Trần Miểu Miểu cười hihi: “A Ngưu ngốc, sư phụ chính là đồng ý cho chúng ta đi đó. Xem ra người có thể hiểu được Giang công tử nhà ta quả thật rất ít a! “

Nghe được năm chữ “ Giang công tử nhà ta “, Giang Hồ nhịn không được nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt đang cười hi hi của Trần Miểu Miểu.