Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 80: Loạn Đảng Cùng Chí Hướng






Trần Hưng Lễ than ngắn thở dài, cơ thể đau nhức không sao chịu nổi, chỉ muốn trở mình cũng không sao cựa quậy được than thở “Không ngờ mình cũng có lúc bị tra tấn tới mức này, hừ, ta quyết không tha cho các ngươi đâu!”
Vốn dĩ từ lúc hắn bất tỉnh ở cửa nam thành Khu Túc, Lúc đó Nam Sứ Phạm Phế được Lý Trung Hưng cử đến Khu Túc đón tiếp hai vị tiền bối Bắc Sứ Lâm Ngạc và Tây Sứ Lều Tế Bân đến Hiện Cảng {Đà Nẵng hiện nay} hội kiến. Nào ngờ vừa vào thành thì xảy ra chiến sự, quân Chiêm thình lình tập kích thành Khu Túc, dân chúng chạy tán loạn, Phạm Phế lùng sục khắp nơi cũng không sao tìm được hai vị tiền bối Lâm, Lều đâu. Khi chạy ra nam thành rút ra khỏi thành thì gặp Trần Hưng Lễ bất tỉnh trên đường, đám thuộc hạ của Phạm Phế thấy người bất tỉnh ăn mặc sang trọng, có vẻ là người giàu có xúm lại lục soát, nào ngờ thấy tấm lệnh bài Thống Tướng Kỵ Binh của Trần Hưng Lễ đem đến nợp cho Phạm Phế. Y tới xem nhận ra ngay đó là Trần Hưng Lễ thầm nhũ “Oan gia tương phùng, quả nhiên cho người truy tìm hắn mãi không ngờ lại gặp hắn trong tình cảnh này!” Thấy Trần Hưng Lễ hơi thở yếu ớt, nội thương không nhẹ nhưng tính mạng có thể giữ được. Y cho xe ngựa kéo Trần Hưng Lễ ra khỏi thành, đóng bên ngoài hai hôm thì có người báo đã gặp hai vị Lâm Sứ, Lều Sứ trên đường đến Hiện Cảng thì vội vàng cấp tốc đi ngay.
***
Lý Trung Hưng cùng hai người Phạm Phế, Hà Văn Thuận ngồi uống trà ở một gian tiền sảnh của quan hành tỉnh. Vốn tên này vừa nhậm chức phong từ La Khải được mấy hôm, không dám đắc tội với Nam Lĩnh Hội đã lưu họ ở lại cung phụng như quý khách. Lý Trung Hưng rảo bước đi quanh phòng, hai người Phạm, Hà trong lòng cũng bức rứt khó yên. Phạm Phế đặt mạnh chén trà xuống bàn nói “Chúng ta không thể nhẫn nhịn hai lão già ngoan cố đó được!”
Lý Trung Hưng vừa vuốt râu, vừa thở dài, nghe y nói lão chỉ bước vội hơn đầu óc nghĩ ngợi tới chuyện gì đó. Trước giờ lão vốn tính ngạo mạng, hiếu thắng, túc trí đa mưu không xem chuyện lớn gì là không giải quyết được. Hai người Nam Sứ Phạm Phế, Đông Sứ Hà Văn Thuận võ công không hề thua kém lão nhưng đều tâm phục khẩu phục mưu lược mà quy thuận, phải biết lão không phải là người dụng võ vô mưu. Thấy lão không nói không rằng chỉ thở dài rảo bước qua lại vô cùng sốt ruột hỏi đến lại không nghe lão trả lời thì mấy phần ngán ngẩm, Đông Sứ Hà Văn Thuận lại nói xen vào “Lý huynh quyết định ngay đi, cứ khép hai lão già đó vào tội phản nghịch rồi giết đi, như vậy chẳng phải được đôi ba chuyện hay sao? Lại nhổ được cái gai trong mắt!”

Lý Trung Hưng nghe ra dừng bước chép miệng gằn giọng nói “Hà đệ nói không được rồi, hai lão tiền bối vốn chẳng coi chuyện tranh chấp trên giang hồ làm trọng đã ở ẩn từ lâu không ngó ngàn gì đến thế sự, chúng ta làm việc gì há cần đến họ hay sao! Lần này triệu họ đến cũng là bất đắc dĩ nhưng thiếu họ thì không được chuyện. Chúng ta xuống nam khó khăn muôn phần, đụng chạm không ít hảo hán cao thủ nếu không có hai vị tiền bối ra tay tương trợ giúp sức khó lòng hiệu triệu quần hùng Nam Lĩnh Hội ra sức cống hiến. Trước kia họ làm danh trấn Nam Lĩnh Hội có tiếng nói không nhỏ, đến một thánh chủ như ta chắc gì đã bằng. Thật đáng tiếc là họ đã già đầu óc lú lẩn, lời lẻ khó nghe hủ cựu khó mà thuyết phục trong thời gian ngắn được, các đệ hãy chờ xem đừng hồ đồ mà hành động làm bậy gây sóng gió cho Nam Lĩnh Hội!”
Hà Văn Thuận nghe ra thấy lời lẽ của lão rất phải chỉ biết gật đầu ưng thuận, buột miệng nói “Tiểu đệ đầu óc hồ đồ suy nghĩ thiện cẩn mong huynh bỏ quá cho!”
Phạm Phế lại nói “Vậy chúng ta cứ ngồi yên đợi hai người họ đổi ý hay sao!”
Lý Trung Hưng gật gật đầu nói “Muốn làm nên đại sự cần phải có thời gian.”
Phạm Phế định thần nói nữa thì nghe bên ngoài có tiếng người, Lý Trung Hưng cho vào hỏi “Đã có chuyện gì?”
Tên thuộc hạ hớt hơ hớt hãi chạy vào bẩm “Thưa thánh chủ, tên tiểu tử nhốt dưới đại lao đã tỉnh lại, thuộc hạ đến nghe chỉ thị của thánh chủ!”
Lý Trung Hưng hừ một tiếng gật đầu nói “À, à hắn đã tỉnh rồi, vậy mà ta đã quên mất hắn!”
Nói rồi cho tên thuộc hạ lui ra.
Nam Sứ Phạm Phế cười nói “Không biết tên tiểu tử đó biết được bao nhiêu chuyện của chúng ta rồi!”
Lý Trung Hưng hừ một tiếng không nói không rằng đi ra phía cửa, hai người Phạm, Hà bước theo sau.

Cả ba vừa bước vào thất ngục, Phạm Phế cầm cây đuốc đi trước, y bật giọng khàn khàn khi thấy rõ Trần Hưng Lễ bị xiềng xích, thân mình rách nát bởi roi da, máu bết khắp quần áo, bốc một mùi tanh tưởi kinh khủng, y đưa tay hất cằm Trần Hưng Lễ lên cười nói “Tên tiểu tử ngươi không biết xấu tốt thế nào lại thọc mũi vào chuyện của bọn ta, xem ra ngươi thật xấu số!”
Trần Hưng Lễ tuy mở mắt, nhưng hai đồng tử lờ đờ mãi mới nhìn ra ba người, khẽ nhếch môi rên rỉ nói “Hóa ra là ba vị tiền bối!”
Trần Hưng Lễ bước đến nói “Ta nghe nói tên tiểu tử ngươi ra sức không ít tìm hiểu bọn ta?” Nói rồi đi quanh căn hầm ngục ẩm thấp một lượt, bước đến lò than lửa cầm lên một thanh sắt nung đỏ, tiếng lèo xèo kêu lên thật ghê rợn, nổ lẹp bẹp những tia lửa, lão ném lại lò than đỏ quay sang Trần Hưng Lề hắng giọng nói thêm “Ngươi thấy thế nào?”
Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Vãn bối đã đắc tội với tiền bối nhưng không đến nổi lại bị đối xử thế này chứ.”
Lý Trung Hưng bật cười nói “Bọn ta nhân nghĩa với ngươi lắm rồi.”
Trần Hưng Lễ khẽ bật cười nói “Lão tiền bối là thánh chủ một môn hội lớn, không ngờ lại dùng trò bỉ ổi này để hành hạ vãn bối xem ra vãn bối có mắt như mù từng khâm phục bấy lâu”
Lý Trung Hưng bật cười khanh khách nói “Ta không phải người nhân nghĩa cũng không phải kẻ giả tâm độc ác, lấy lời phỉnh nịnh đó hòng khiến ta nương tay cho thì lầm rồi! Ở trấn Thanh Đô ta nghe nói ngươi cho người dò la tin tức về Nam Lĩnh Hội thâm ý không nhỏ. Lần trước ngươi thoát chết được là nhớ may mắn nhưng lần này thì đừng hòng. Ta thấy rất làm lạ chính vậy mà người còn sống đến lúc này, những gì ngươi nghe thấy ở thôn Tòng Chất đã không tâu lên lão Lê Quý Ly là có ý gì, ta muốn biết thâm ý của tiểu tử ngươi?”
Trần Hưng Lễ nghe ra thì thở dài một tiếng mới thốt lời nói “Vãn bối có ý gì tiền bối lẽ nào không nhận ra hay sao!”
Lý Trung Hưng gật gật đầu khẽ nhép môi nói “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta muốn ngươi đích thân nói ra cho ta biết!”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Người chung chí hướng cần gì phải nói ra miệng!”

Lý Trung Hưng cười hà hà nói “Tên tiểu tử ngươi quả nhiên không đơn giản như ta tưởng. Hà hà, ta biết ngươi có dã tâm muốn chiếm đoạt thiên hạ, tuổi trẻ nhưng có trí khí không nhỏ. Thật đáng tiếc là ngươi thuộc hoàng tộc nhà Trần vốn là kẻ thù không đội trời chung với nhà Lý ta, đáng tiếc, đáng tiếc!”
Trần Hưng Lễ khẽ lắc đầu nói “Lão tiền bối giết vãn bối cũng không có ích gì, giữ lại thì có lợi không nhỏ. Lúc này triều đình đều rơi vào tay Lê Quý Ly, lão đã có ý diệt trừ Nam Lĩnh Hội, lại chưa có ý soán ngôi, vãn bối vẫn còn đáng tin dùng với lão! Nếu tiền bối không được gia tộc Trần Hưng vãn bối đồng tâm giúp sức thì khó lòng diệt được lão họ Lê đó. Không biết lão tiền bối nghĩ đến sự thiệt hơn này hay chưa?”
Lý Trung Hưng chăm mắt nhìn Trần Hưng Lễ một lúc mới buột miệng nói “Làm sao ta có thể tin tiểu tử ngươi được!”
Trần Hưng Lễ nói “Nhà Trần trên danh nghĩa là vua một nước nhưng thật chất quyền lực đều rơi vào tay họ Lê hết rồi. Sự câm phẫn của gia tộc Trần Hưng vãn bối nào chịu được chuyện đó, tuy bề ngoài là thuần phục nhưng đã có ý khôi phục lại nhà Trần, nếu diệt được lão chẳng phải Nam Lĩnh Hội trừ được một cái họa lớn hay sao, chuyện này lão tiền bối có thể tin tiền bối được!”
Phạm Phế hắng giọng nói xen vào “Tên tiểu tử ngươi thâm hiểm khó lường, nhỡ ra ngươi giở trò trở mặt chẳng phải bọn ta vô tình tự hại mình hay sao!”
Trần Hưng Lễ bật cười khanh khách nói “Các tiền bối đã không tin thì có thể giết vãn bối đi. Nhưng cái họa trước mắt chưa hẳn chỉ một mình lão Lê Quý Ly mà còn gia tộc Trần Hưng của vãn bối, ít ra phụ thân vãn bối cũng không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này với Nam Lĩnh Hội được! Trên đời không có gì là bí mật cả, khi phụ thân đã biết nguyên do con trai mình chết ra sao hẳn hai bên sẽ xảy ra một trận sinh tử, đôi bên đều bất lợi không tốt đẹp gì!”
Lý Trung Hưng vuốt râu cười đắc chí nói “Tên tiểu tử ngươi xảo miệng lắm! Đừng tưởng ta sợ gia tộc Trần Hưng nhà ngươi, chẳng qua ta thấy giết ngươi đúng là không có lợi lọc gì thật! Ta sẽ tha chết cho ngươi…” Vừa nói dứt lời lão vung tay bóp lấy yết hầu Trần Hưng Lễ, hắn chỉ kêu lên một tiếng ứ nhỏ đã thấy cổ họng mình tắc nghẹn, rồi rơi tọt xuống bụng, thì ra vừa rồi lão Lý Trung Hưng đã ném một viên thuốc màu lục vào miệng, hắn nhận ra thì đã muộn mất rồi, Lý Trung Hưng bật cười hê hê nói tiếp “Ta chỉ muốn yên tâm hơn thôi, vừa rồi ta đã cho người uống Lục Tán Độc Trùng của ta, trên đời ngoài ta ra không có ai có thuốc giải, cứ đến ngày hăm hai mỗi tháng nếu không uống một lần tự khắc ngươi sẽ đau đớn mà chết. Tên tiểu tử ngươi có ý giở trò với ta đương nhiên sẽ chết rất thảm!”
Trần Hưng Lễ hú dài một tiếng, miệng sùi bọt trắng rồi ngất đi, vốn hắn nội thương rất nặng, các yếu huyệt trên người trì trệ nếu không đả thông các kinh mạch không lâu sau sẽ bị tàn phế. Lý Trung Hưng xem mạch cũng đoán ra được mấy phần, biết Trần Hưng Lễ đã dùng quá sức nội công mà tổn hại nên từ trước không còn để tâm đến hắn nữa, vừa rồi hắn uống phải Độc Trùng, khí lực rất mạnh vừa vào bụng hắn đã ngất đi.