Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 10 - Chương 7: Giở trò độc ác




Người nói chuyện chính là người nhỏ gầy hèn mọn đã nhìn thấy vào đêm hôm đó, về sau Tô Chuyết mới biết được hắn là chưởng môn phái Huyết Bức, Ngô Tiêu, ngoại hiệu gọi là Hấp Huyết Biên Bức (dơi hút máu). {{<([[[ Đã có ngoại hiệu này, không chỉ nói rõ kẻ này hung tàn ác độc, cũng nói lên hắn có một thân khinh công hơn người.

Quả nhiên Đằng Quế vỗ tay cười nói:

- Ngô huynh đệ khinh công thông thần, việc lên núi ngoại trừ huynh đệ ra không còn là ai khác! Đợi khi tìm được bảo tàng, Ngô huynh đệ có công đầu!

- Hắc hắc! Họ Ngô ta không cần thứ khác, chỉ cần đưa bí tịch thất truyền Huyết Bức công của phái ta cho ta là được rồi!

Ngô Tiêu âm trầm cười nói.

Đằng Quế cười ha ha:

- Đó là tự nhiên! Hết thảy chờ tìm tới bảo tàng rồi lại nói!

- Đến lúc đó lại nói? Chỉ sợ đến lúc đó, lấy thực lực của Hạt Tử môn sẽ không cho phép những người khác chõ mõm vào!

Trong lòng Tô Chuyết hiểu rõ, buồn cười những người bên cạnh còn đang ôm ấp giấc mộng bảo tàng, chỉ sợ đến cuối cùng là làm áo cưới cho người khác mà thôi.

Ngô Tiêu vác một cuộn dây thừng trên lưng, trọng lượng không nhẹ, càng ép ong cái lưng gầy yếu của hắn.

Mộc Tử Tuyên bỗng nhiên nói:

- Chỉ dựa vào một mình Ngô chưởng môn, chỉ sợ không thành!

- Ngươi đang xem thường khinh công của ta à?

Trên mặt Ngô Tiêu lộ vẻ giận dữ.

- Ngô chưởng môn không nên hiểu lầm!

Mộc Tử Tuyên cầm quạt xếp.

- Ta nghĩ, vẫn là tìm cho ngài một người trợ giúp đáng tin cậy thì hơn. Nghe qua khinh công của Tô công tử cũng không tầm thường, không bằng Tô công tử cùng theo lên núi đi, không biết Tô công tử có nguyện ý không?

Trong lòng Tô Chuyết mắng chửi Mộc Tử Tuyên trăm ngàn lần, nghĩ thầm, đêm đó Mộc Tử Tuyên đến uy bức lợi dụ, đã biểu hiện hắn vốn không hi vọng Tô Chuyết tham dự vào việc này, chẳng lẽ bây giờ hắn còn muốn mượn đao giết người, dùng loại phương pháp này diệt trừ mình sao?

Đằng Quế không đợi Tô Chuyết trả lời, lạnh lùng nói:

- Tiểu tình nhân của hắn trên tay chúng ta, hắn không thể không đáp ứng!

Những người này mở miệng một tiếng tiểu tình nhân, để hai người Tô Chuyết, Vệ Tú xấu hổ vô cùng. Bất quá vào thời khắc tình hình này không cho phép y suy nghĩ lung tung. Mạng của Vệ Tú bị trói vào tay người bên cạnh, cho dù Tô Chuyết trăm ngàn lần không nguyện ý, cũng không được rồi.

- Tô Chuyết, huynh phải vịn cho chắc, chớ té chết a!

Mặt mũi Vệ Tú tràn đầy vẻ tươi cười, bên trong ánh mặt lại mơ hồ để lộ ra một tia lo lắng.

Tô Chuyết dở khóc dở cười, đây rốt cuộc là quan tâm, hay là mong chờ mình ngã chết vậy? Y cũng vác lên một bó dây thừng, nhìn Ngô Tiêu, chờ hắn lên trước. Chẳng biết lúc nào Chu Thanh Liên đã đến đằng sau Tô Chuyết, nhỏ giọng nói:

- Tiểu tử, có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm!

Tô Chuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Thanh Liên biểu hiện lạnh nhạt, bờ môi cũng không động, người ngoài tựa hồ căn bản không nghe thấy hắn nói chuyện. Bấy giờ Tô Chuyết mới hiểu được, nguyên lai hắn đang dùng một môn nội công truyền âm nhập mật nói với mình. Loại công phu này thật không đơn giản, nói như vậy, lang trung đui mù này trước giờ cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài!

Trong lòng Tô Chuyết không khỏi tăng thêm mấy phần lo nghĩ. Bên kia Ngô Tiêu vừa tung người, từ đất bằng vọt lên hai ba trượng, hai tay túm chặt vách đá, trong lòng bàn tay tựa hồ sinh ra một sức hút, hút thân thể bám dính vào vách đá dựng đứng. Gió núi thổi qua, thân thể gầy yếu của Ngô Tiêu nhẹ nhàng đong đưa theo gió, chỉ có một đôi tay vẫn luôn bám chặt.

Một chiêu công phu này vừa lộ, mọi người không khỏi lớn tiếng khen hay, reo hò khen ngợi. Con mắt của Mộc Tử Tuyên không khỏi nhìn về phía Tô Chuyết, ánh mắt khinh miệt tựa hồ đang khiêu khích Tô Chuyết, muốn xem y làm trò cười. Trong lòng Tô Chuyết cũng dâng lên tinh thần không phục, khẽ cười một tiếng, mũi chân nhún xuống đất, thân thể nhẹ nhàng bay lên.

Khinh công của Tô Chuyết do Yến Linh Lung truyền thụ, thiên về con đường linh hoạt, so sánh với Huyết Bức công của Ngô Tiêu thì càng có vẻ ưu nhã hơn. Thân thể Tô Chuyết bay lên không hai trượng, song chưởng cùng ra, đập vào trên vách đá. Bất quá một chưởng này lại có chút khác biệt, bình thường xuất chưởng, đều là kình lực phun ra ngoài, muốn khiến kẻ địch chịu lực. Mà vừa rồi Tô Chuyết chỉ liếc mắt nhìn động tác của Ngô Tiêu, thì đã đoán được nguyên lý bên trong, lúc này song chưởng vừa ra, vận ngược nội tức, thu lại kình lực, hình thành một luồng khí lưu hút vào. Quả nhiên, song chưởng tiếp xúc vách đá, liền hút dính trên đó, làm thân thể y ổn định.

Tô Chuyết tiếp tục thử một lần, quả nhiên thành công, trong lòng đắc ý, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy Vệ Tú nháy mắt với y mấy cái, mặt mỉm cười, tựa hồ đang rất thưởng thức. Ngô Tiêu không có nhiều tâm tư như vậy, hai chân đạp một cái trên vách đá, lại nhảy lên trên mấy trượng. Tô Chuyết dựa theo phương pháp này, một mạch đi theo đằng sau.

Hai người một trên một dưới, như hai con diều hâu, từ trên vách đá bay lên. Dưới vách núi đá này rõ ràng là bị người ta gọt thành thẳng đứng, hai người đi một đoạn, vách núi đã không còn trơn nhẵn nữa, có chỗ bám vào, tiết kiệm rất nhiều sức lực.

Tô Chuyết dừng lại, thở dốc một hơi, nhìn xuống dưới, chỉ thấy người trên mặt đất đã co lại nhỏ cỡ nắm tay, từng ngừa ngửa đầu nhìn hai người. Lơ lưng treo ở chỗ cao như vậy, khiến y không khỏi có chút hoa mắt. Tô Chuyết ổn định tinh thần, lại vọt lên phía trên, đưa tay muốn bám vào một cục đá nhô ra.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "Sưu --" xé gió truyền đến, Tô Chuyết bắt đầu lo lắng. Một cục đá vừa vặn đánh vào cục đá mà y đang muốn bám vào, đá vụn văng tung tóe. Hai tay Tô Chuyết vồ hụt, thân thể không có chỗ dựa, đột nhiên rơi xuống dưới.

Trong lúc tình thế cấp bách, Tô Chuyết cũng không lo được những mũi nhọn trên vách núi đá, hai tay dùng sức chụp vào vách đá. Xu hướng rơi xuống lại kéo y xuống vài thước nữa, hai tay Tô Chuyết cũng bị mài ra máu tươi, nhưng mà cuối cùng đã ổn định thân hình. Trong lòng Tô Chuyết còn sợ hãi, đồng thời sinh ra một ngọn lửa giận, không ngờ suy đoán của mình quả nhiên không sai, nhất định là Mộc Tử Tuyên muốn đưa mình vào chỗ chết!

Người trên đất không nhìn thấy Mộc Tử Tuyên ra tay, thấy Tô Chuyết gặp nạn, chỉ coi là y nhất thời trượt tay. Vệ Tú bị dọa đến mặt mày biến sắc, che miệng. Một đôi con ngươi đục ngầu của Chu Thanh Liên lại chuyển về phía Mộc Tử Tuyên đang ở bên ngoài đám người.

Tô Chuyết nhìn xuống phía dưới, mặc dù không nhìn thấy biểu lộ trên mặt mỗi người, nhưng có thể suy ra gương mặt mang theo nụ cười âm trầm của Mộc Tử Tuyên. Giờ phút này Tô Chuyết treo giữa không trung, không thể làm gì Mộc Tử Tuyên được, quả thật bước đi liên tục khó khăn. Bỗng nhiên Tô Chuyết nhớ tới lời nói của Chu Thanh Liên, quyết tâm liều mạng, lẩm bẩm:

- Tin tưởng ông!

Nói như vậy, Tô Chuyết lại kiên trì nhảy lên. Khi thân đang giữa không trung, quả nhiên lại có một hòn đá phóng tới. Y quát to một tiếng, hai tay vội vàng chụp vào vách đá. Ngay vào thởi điểm hòn đá kia muốn đánh tới vách đá, một cục đá khác đến sau, chuẩn xác đánh trúng hòn đá trước ở giữa không trung. Hai cục đá vừa đụng vào nhau, lập tức nát thành bụi, theo gió bay đi.

Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, rồi lại sáng tỏ thông suốt, tựa hồ giải đáp được một câu đố đã quấy rối rất lâu. Hòn đá vừa giải vây tự nhiên là xuất phát từ tay của Chu Thanh Liên. Hắn và Mộc Tử Tuyên cùng ra tay, không có ai nhìn thấy. Mà Mộc Tử Tuyên thấy cục đá này lại thất thủ lần nữa, bỗng nhiên ý thức được trong đám người có cao nhân tồn tại, không khỏi giật mình. Thế nhưng hắn vạn vạn không nghĩ ra, người phá hư chuyện tốt của hắn lại là Chu Thanh Liên!

Sau khi Tô Chuyết tránh được lo âu, thì vận khí đuổi sát Ngô Tiêu. Mà Mộc Tử Tuyên cũng không còn bắn đá hại Tô Chuyết nữa. Hai người tốn thêm thời gian đốt hết một nén hương, cuối cùng trèo lên đỉnh núi. Hai người ngồi trên núi, há mồm thở dốc. Mặc dù khinh công bọn họ không yếu, nhưng một chuyến này cũng hao hết sức lực, tay chân bủn rủn.

Tô Chuyết kéo xuống miếng vải ở góc áo, băng bó lại chỗ bàn tay bị mài đứt. Lúc leo nũi vẫn không cảm giác được, giờ phút này chỉ cảm thấy một trận nóng rát đau nhức, bứt rứt đánh tới. Ngô Tiêu cầm dây thừng cột trên một tảng đá lớn, thử một chút độ chặt lỏng, thả đầu dây kia xuống. Tô Chuyết thì liếc mắt đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Chỉ thấy trên đỉnh núi là một bình đài bằng phẳng rộng lớn, hiển nhiên cũng là được người san bằng. Mấy pho tượng đá đứng thẳng ở bốn phía bình đài, bởi vì qua thời gian dài, tượng đá đã sụp đổ, không nhận ra nó được chạm trổ hình gì.

(chưa xong còn tiếp.)