Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 85: Núi cao còn có núi khác cao hơn (2)




Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Sau khi hắn đưa Nhược Lam trở về Ngọc Huyền Cung, thần sắc Nhược Lam trở nên băng lãnh khó dò, đôi đồng tử màu đen giờ phút này bỗng nhiên hóa tím, khẽ cắn chặt môi dưới, Nhược Lam nói:

“Đi, chúng ta trở về Long Thịnh!”

Nghe vậy, Liễu Mặc, Lãnh Huyết cùng Nhậm Tề đồng thời hiện thân. Liễu Mặc bởi vì còn ngái ngủ cho nên thanh âm có chút khàn khàn mà hỏi:

“Chủ nhân đã lấy được dược giải rồi à?”

Nghe hắn nhắc đến hai chữ giải dược, sắc mặc Nhược Lam càng trở nên khó coi, đôi mắt màu tím phát quang đậm đặc trong bóng tối. Lãnh Huyết vốn là kẻ thông minh biết nhìn thời thế, lập tức bay qua bịt miệng của Liễu Mặc, không cho hắn nói thêm từ nào nữa.

Nhậm Tề là kẻ ôn nhu nhất, hắn nhẹ nhàng hỏi:

“Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

Thanh âm của Nhậm Tề rất dễ nghe, cứ thanh thoát như gió thoảng vậy, mỗi khi bực mình, nghe thanh âm của hắn Nhược Lam lại nguôi ngoai đi phần nào. Khẽ thở dài, nó đáp:

“Tên hỗn đản kia mạnh quá, ta nếu cứ liều mạng với hắn nhất định lưỡng bại câu thương.”

Dứt lời, Nhậm Tề, Liễu Mặc, Lãnh Huyết ba mặt nhìn nhau, khỏi cần nghĩ cũng biết tên hỗn đản kia là ai.

“Nếu không có giải dược, Nam Phong Thiên Hạo chết chắc rồi!” Liễu Mặc đẩy tay Lãnh Huyết ra, vội vàng nói.

Hắn vừa nói xong, Nhược Lam quay đầu liếc hắn một cái đầy cảnh cáo. Thấy vậy, Liễu Mặc rùng mình, trốn sau lưng Lãnh Huyết, im thin thít không dám nói lời nào nữa.

“Vậy bây giờ chúng ta trở về hoàng cung hay là đến Vô Ảnh Sơn Trang?” Lãnh Huyết hỏi.

“Vô Ảnh Sơn Trang trước đi.”

“Được rồi.” Lãnh Huyết, Liễu Mặc đồng thanh nói. Hai tiểu đông tây thân hình mũm mĩm bay lơ lững trên mặt đất, cánh tay nhỏ bé đan vào nhau khiến cho hai luồng ánh sáng màu lục của Liễu Mặc và màu lam của Lãnh Huyết cũng hòa quyện thành một khối. Nhược Lam đưa tay với lấy tua kiếm chứa linh hồn của Nhậm Tề, sau đó nhanh chóng biến mất qua luồng ánh sáng chói lòa đó.

Vô Ảnh Sơn Trang – Mộ Dung Phủ.

Lãnh Huyết, Liễu Mặc sau khi đưa Nhược Lam về đến Tây sương phòng của Mộ Dung Phủ liền lập tức lăn lăn lên giường ngủ một cách say sưa. Nhìn hai tiểu đông tây bộ dáng mệt mỏi, Nhược Lam biết lần sử dụng không thuật này đã làm hao tổn khá nhiều nguyên khí của bọn hắn. Nhược Lam cúi người đặt lên trán hai tiểu đông tây một nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi nhanh chân chạy đến phòng của Mộ Dung Phi Tuyết.

Bởi vì bây giờ cũng đã khuya, mọi người đã an giấc nồng, Mộ Dung Phi Tuyết cũng không phải là ngoại lệ, Nhược Lam rón rén leo lên giường, chống cằm nhìn hắn.

Bất chợt, có một bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của Nhược Lam, nhìn lại thì đã thấy Mộ Dung Phi Tuyết tiếu tựa phi tiếu nhìn nó đầy hàm ý:

“Trở về rồi đấy à, sẽ không đi nữa chứ?”

“Ân, sẽ không đi nữa.” Nhược Lam gật đầu đáp.

Mộ Dung Phi Tuyết ngồi dậy, hờ hững nói:

“Đã tìm ra đội quân sát thủ của Huyền Viên Thiên Mặc, chúng dịch dung thành tiều phu sống ở bìa rừng phía Tây cách kinh thành hai trăm dặm.”

“Tại sao không giết?”

“Chúng rất mạnh, muốn giết đích thân ta phải ra tay, hơn nữa hiện tại chưa phải là lúc bức mây động rừng.” Mộ Dung Phi Tuyết xoa đầu Nhược Lam, nhàn nhạt nói.

“Chuyện muội trở về, huynh đừng để người khác biết.” Nhược Lam ngẩng đầu lên, nhíu mày nói.

“Ân, kế tiếp muội tính thế nào?”

“Muội sẽ tìm cách giải cổ cho Nam Phong Thiên Hạo.”

“Không lấy được giải dược ở chỗ Huyền Viên Thiên Mặc sao?” Mộ Dung Phi Tuyết ngạc nhiên thốt lên.

Lời vừa nói ra, hai bên thái dương của Nhược Lam lập tức nổi gân xanh, thanh âm vô cùng giận dỗi:

“Bị một tên gia hỏa phá hoại!”

Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày, kẻ có thể cản được Lam nhi chắc chắn phải là cao thủ, xem ra Huyền Viên Thiên Mặc đã sớm chuẩn bị cho cuộc chiến lần nay rồi. Hắn rơi vào trầm mặc, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là Nhược Lam đã cuộn tròn thân mình ngủ một giấc, khóe miệng khẽ nâng lên thành một nụ cười, Mộ Dung Phi Tuyết đắp chăn lại cho nó sau đó tiến về phía trường kỷ ngả lưng đợi chờ ngày mai đến.

Tây sương phòng.

Vì ngủ được một giấc ngủ dài nên tâm trạng Nhược Lam thoải mái hơn hẳn, nó quay trở về Tây sương phòng thì thấy Liễu Mặc và Lãnh Huyết cũng đã tỉnh rồi. Nhìn thấy Nhược Lam, Lãnh Huyết liền hỏi:

“Chủ nhân, người định sẽ làm gì?”

“Lãnh Huyết chuẩn bị đi, ta muốn về nhà.”

“Về nhà?” Lãnh Huyết, Liễu Mặc đồng thanh sửng sốt.

“Ân, ta muốn về nhà chuẩn bị một vài thứ, ngươi được chứ?” Nhược Lam e dè hỏi, nó chỉ sợ tiểu đông tây này hao tổn nguyên khí thôi

“Được!” Lãnh Huyết gật đầu.

Nghe được thanh âm quả quyết của Liễu Huyết, Nhược Lam cũng yên tâm phần nào, dù sao thì chỉ có Lãnh Huyết mới có thể mở được cánh cửa thời gian, còn Liễu Mặc thì tu vi chưa đạt đến trình độ đó. Nghĩ đến tiểu đông tây này, Nhược Lam ngẩng đầu lên dặn dò:

“Mặc, ở lại đây nghe ngóng tình hình nhé.”

“Òa, sao không cho ta theo, đừng bỏ ta mà.” Liễu Mặc mếu máo, đôi mắt to tròn sóng sánh vài hạt trâu.

Sẽ không bỏ ngươi, ta cần ngươi ở lại đây với Nhậm Tề, được chứ?” Nhược Lam thở dài, bước đến cạnh hắn, lau đi vài giọt nước mắt, tiểu đông tây này thật là ma khóc nhè nha.

“Ân.” Liễu Mặc sụt sùi đáp.

Nhược Lam liếc mắt nhìn Lãnh Huyết rồi lôi trang tay áo một miếng bạch phù có khắc hai chữ Thiên Di đặt chồng lên miếng ngọc phỉ thúy có khắc hai chữ Tử Đằng, sau đó dùng chủy thủ rạch tay lấy máu nhỏ lên chúng.

Máu tươi vừa được nhỏ vào thì cũng là lúc một luồng xoáy màu xanh hiện ra, Nhược Lam nhanh chân bước qua luồng xoáy.

Lúc về tới nhà, Nhược Lam lập tức chạy về phòng ngủ, lúc đi ngang qua nhà bếp, nó giật mình khi thấy một thân ảnh rất quen thuộc:

“Ann chan?”

Nghe thấy thanh âm của nó, người kia quay đầu lại, sửng sốt hồi lâu mới cất giọng:

“Biểu tỷ?”

Nhược Lam ngây người một lúc, sau đó nhíu mày nói:

“Y Ninh?”

“Ân, là muội.” Y Ninh gật đầu lia lịa, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Theo lý mà nói thì Nhược Lam phải gọi Y Ninh một tiếng biểu tỷ mới đúng, nhưng là Y Ninh dù sao cũng chỉ là con của một thiếp thất địa vị bình thường hơn nữa tuổi còn nhỏ hơn Nhược Lam cho nên nàng cũng rất biết điều gọi Nhược Lam một tiếng biểu tỷ, coi như thể hiện sự kính trọng.

“Muội vẫn khỏe chứ?” Theo trí nhớ thì thân thể Y Ninh lúc ở cổ đại rất yếu đuối, mặc dù bây giờ đã nhập và cơ thể khỏe mạnh của Ann nhưng chưa chắc bệnh cũng sẽ theo đó mà khỏi

“A, đa tạ biểu tỷ hỏi thăm, muội đỡ nhiều lắm, mặc dù có chút không thích ứng với cuộc sống này nhưng thân thể này giúp muội khỏe mạnh lên không ít, ừm…”

Hiểu được tâm tư của nàng, Nhược Lam liền nói:

“Đừng lo, Ann chan vẫn khỏe, đúng là thân thể muội không hợp với một người năng động như nó, nhưng dù sao cái tính ưa chạy nhảy của nó sẽ có lợi cho thân thể của muội ở đó.”

“Thật tốt quá, muội cứ lo tỷ ấy sẽ phải chịu khổ.” Y Ninh vui mừng reo lên.

“Có chuyện gì mà con vui mừng thế?” Nam Phong Tử Đằng mắt nhắm mắt mở bước ra.

Y Ninh quay đầu lại nhìn, sau đó chạy đến bên cạnh, ríu rít nói

“Thúc phụ! Biểu tỷ trở về rồi nha!”

Nam Phong Tử Đằng mở to mắt hết cỡ, chớp chớp liên hồi, ước chừng khoảng ba giây sau đó mới hét lên:

“Minh ơi, mình ơi, con nó trở về rồi!”

Nam Phong Tử Đằng vừa mới dứt lời thì một cơn gió mạnh liền xẹt qua, mama của nó đã xuất hiện trước mặt, ngó nghiêng một hồi lâu:

“Sao ta bảo con mang về soái ca, tại sao không thấy đâu?”

Nhược Lam khóe miệng co giật, chiến tranh loạn lạc sắp kéo đến thời gian đâu mà kiếm soái ca.

“Con nó về, em không vui mừng, lại đi đòi soái ca!” Nam Phong Tử Đằng cằn nhằn.

“Kệ em, lâu lâu phải cho em đồi gió chứ, nhìn anh suốt mười mấy năm rồi chán chết đi được.” Phi Yến Nhược Hy cảm thán một câu.

Y Ninh ở bên cạnh che miệng cười khúc khích còn Nhược Lam chỉ có thể thở dài ,mà nói:

“Long Thịnh có biến, con cần hai người giúp.”

Nghe con cái cưng nói những lời này, Nam Phong Tử Đằng, Phi Yến Nhược Hy hai mặt nhìn nhau đồng thời nhíu mày hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sau khi kể hết chuyện tình cho papa và mama nghe, Nhược Lam liền đến thư phòng rồi nhốt mình trong đó.

Bên trong thư phòng của nó là một tầng ngầm bí mật, trong đó có chứa các loại vũ khí tối tân nhất cũng như các trang thiết bị khoa học hiện đại phục vụ cho công cuộc nghiên cứu của nó.

Nhược Lam tiến lại gần một ống nghiệm nhỏ, cánh tay trắng noãn vươn ra nắm lấy một bên ống nghiệm lắc qua lắc lại, trên môi nó nở nụ cười quỷ dị.

Dám hạ cổ biểu ca của ta, để xem ta trừng trị các ngươi thế nào!