Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 106: Ngõa Cương nhị chủ




Chính từ sau năm ngoái Dương Huyền Cảm tạo phản xảy ra, quân Ngõa Cương tầng cao đã xuất hiện sự kỳ thị, lấy đám người của đại ca Địch Nhượng Địch Hoằng làm đầu hy vọng dựa vào Dương Huyền Cảm. Nhưng đám người Từ Thế Tích và Ngụy Trưng lại cho rằng Dương Huyền Cảm tất bại. Cho nên họ đã cực lực khuyên nhủ Địch Nhượng liên hệ với quý tộc Quan Lũng, nhận lấy sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng.

Cuối cùng Địch Nhượng cũng đã nghe theo lời đề nghị của đám người Từ Thế Tích, cử Ngụy Trưng âm thầm đi tiếp xúc với Vũ Xuyên Phủ, nhận được sự hưởng ứng của Vũ Xuyên Phủ. Bên phía Vũ Xuyên Phủ quyết định cử Lý Mật tham gia vào quân Ngõa Cương. Ngay sau khi đại quân của Dương Huyền Cảm bị đánh tan không bao lâu, Lý Mật dẫn theo mười mấy tâm phúc từ Lạc Dương tới đi vào Ngõa Cương trại.

Người đến đương nhiên không phải là Lý Mật rồi, mà là con trai cả của Đường Quốc công Lý Uyên - Lý Kiến Thành. Vì không để cho phụ thân Lý Uyên bị liên lụy, Lý Kiến Thành đã giả mạo Lý Mật tới Ngõa Cương quân, nhận được sự tiếp đón thịnh tình của Địch Nhượng. Địch Nhượng tuyên bố trước mọi người, Lý Mật từ Lạc Dương tới là tướng quân thứ hai của Ngõa Cương quân, mọi người đều phải gọi y là Nhị tướng quân.

Thời gian thấm thoắt trôi đi cũng đã vài tháng. Lý Kiến Thành cũng dần ổn định chỗ đứng ở Ngõa Cương, y là người nhân hậu, thương cảm binh lính và tôn trọng mỗi vị lão tướng của Ngõa Cương quân, trên người y không nhìn thấy chút ngang ngược của quý tộc Quan Lũng nào, dần đã được mọi người yêu mến, ngay cả Địch Hoằng ban đầu cực lực bài xích y cũng không thể không thừa nhận, Lý công tử ngoài dáng vẻ yếu ớt ra thì mọi thứ đều tốt.

Vương Bá Đương cũng vô cùng thán phục Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành còn yếu ớt hơn cả Lý Mật, rõ ràng là không toát lên vẻ phong độ khí khái của kẻ sĩ, nhưng đỡ giảo hoạt hơn Lý Mật, và nhiều thành ý hơn Lý Mật.

Sáng sớm hôm nay, Lý Kiến Thành bình thường vẫn luyện kiếm trong sân. Từ nhỏ y không luyện võ nhưng khi đọc sách cũng đã từng học qua kiếm và tài nghệ bắn, y luyện kiếm pháp chủ yếu là để tăng cường sức khỏe, thoát khỏi sự bình luận đánh giá của mọi người về y.

Nhưng Lý Kiến Thành cũng đã cứng rắn hơn mấy tháng trước rồi, da mặt cũng đã ngăm ngăm nắng, ánh mắt trong sáng, râu đen dưới cằm cũng đã để dài 3 tấc rồi, thân người cũng đã cường tráng hơn trước không ít, cho dù là khi đó phụ thân Lý Uyên thấy y, cũng chưa chắc đã nhận được ra.

Trên dưới Ngõa Cương trại ngoài ba người Địch Nhượng, Ngụy Trưng và Vương Bá Đương biết được bí mật của y ra, những người khác đều cho rằng y chính là Lý Mật vẫn chưa chết.

Lại cộng thêm Lý Kiến Thành cố ý cắt râu, vẽ lông mày đậm, và chiều cao cơ thể cũng tương tự. Y và Lý Mật thật sự cũng có vài phần tương tự nhau, thậm chí còn bao gồm không ít người Trường An đã từng gặp Lý Mật, đều xem Lý Kiến Thành là Lý Mật.

Lý Kiến Thành vừa mới luyện được hai vòng kiếm, bỗng nhiên thấy phía sau y có tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Khóe mắt y thoáng liếc về phía sau, chỉ thấy Vương Bá Đương dẫn theo một người vội bước vào trong viện. Lý Kiến Thành lập tức thu kiếm lại, dùng khăn lau sạch mồ hôi trên trán.

Vương Bá Đương không chỉ là hộ vệ của Lý Kiến Thành, đồng thời cũng là vị tướng đắc lực của Lý Kiến Thành xây dựng thế lực của mình. Địch Nhượng cấp cho Lý Kiến Thành năm nghìn quân đội làm khúc bộ, trước mắt chính là do Vương Bá Đương làm thống soái. Vương Bá Đương còn một nhiệm vụ quan trọng nữa chính là liên hệ với Vũ Xuyên phủ, kịp thời giao chỉ lệnh quan trọng của Vũ Xuyên phủ cho Lý Kiến Thành.

Tối qua Vương Bá Đương đã tới huyện Vi Thành, vừa mới trở về Ngõa Cương trại.

- Công tử, người xem ai tới rồi đây?

Vương Bá Đương vừa vào cửa sân liền hưng phấn gọi.

Lý Kiến Thành ngẩn người ra, chỉ thấy một người đầu vấn khăn, mặc áo vải xanh ngắn vạt phía sau Vương Bá Đương, phía dưới mặc chiếc quần rộng, đi đôi giày vải, đóng giả làm gia bộc điển hình. Nhưng Lý Kiến Thành nhìn kỹ lại, lập tức nhận ra rõ ràng là muội phu của y, Sài Thiệu.

Lý Kiến Thành vui mừng quá đỗi:

- Tự Xương, sao ngươi lại tới đây?

Sài Thiệu khẽ thở dài một tiếng, Lý Kiến Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ, liền đưa gã vào trong phòng, lại cho mấy người tâm phúc canh ngoài cổng chính, không cho bất kỳ ai vào.

Mọi người ngồi xuống, Lý Kiến Thành vội hỏi:

- Phụ thân ta thế nào rồi?

Sài Thiệu cũng không vội trả lời, gã ùng ục ùng ục uống bát nước lớn, dùng tay áo lau miệng cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân vẫn khỏe, con đường làm quan cũng rất ổn định. Nhạc phụ và mấy người em cũng đều rất tốt, mọi người đều rất lo lắng cho đại ca.

Sài Thiệu nói xong, lấy từ trong ngực ra một bức thư được quấn rất kỹ, chuyển lại cho Lý Kiến Thành:

- Đây là thư của nhạc phụ đại nhân gửi đại ca.

Lý Kiến Thành liền nhận bức thư đọc kỹ một lượt, dù trong thư phụ nhân đều là những lời khuyên nhủ, nhưng nhận được thư nhà, biết cả nhà bình an, Lý Kiến Thành vẫn cảm thấy rất vui mừng.

Y nhận thư cười hỏi:

- Lạc Dương thế nào rồi? Vũ Xuyên phủ có tin tức gì không?

- Còn có thể thế nào, quả thực là loạn lạc rồi.

Lý Kiến Thành sững người:

- Sao có thể chứ?

Sài Thiệu cười lạnh một tiếng nói:

- Nguyên gia liên hợp với gia tộc Vu Thị và gia tộc Trần thị gây khó dễ cho Hội chủ, Nguyên chất vấn hội chủ, chuyện đoạn tuyệt hợp tác với Dương Huyền Cảm sao lại không thương lượng với các gia tộc khác, tự tiện đưa ra quyết định. Họ yêu cầu hội chủ từ chức, nếu không hoặc là ba nhà rút ra khỏi Vũ Xuyên phủ, hoặc là thiên về chọn Vũ Xuyên hội chủ.

- Nhưng việc này Độc Cô gia chủ có lẽ cũng đã biết rồi! Sao có thể nói là hội chủ tự ý đưa ra quyết định chứ?

- Vấn đề là ở chỗ này, Độc Cô Thuận vào thời khắc quan trọng đã giữ im lặng, hội chủ vì không muốn để cho liên minh Quan Lũng phân chia, không thể không đồng ý với yêu cầu của Độc Cô Thuận, bảo vệ huyết thống thuần khiết của Vũ Xuyên phủ, bắt đầu thanh trừ người trong Vũ Xuyên phủ không phải nguyên quán ở Quan Lũng. Theo danh sách của Độc Cô Thuận đưa lên, bao gồm 13 người Lý Tĩnh, Trương Trọng Kiên, Tạ Ánh Đăng, Tiêu Giang Lăng,… bị khai trừ ra khỏi Vũ Xuyên phủ.

Sài Thiệu lại liếc nhìn Vương Bá Đương:

- Bá Đương vì Ngõa Cương trại, bảo vệ hội chủ, không cho vào danh sách thanh trừ.

Vương Bá Đương bình thản nói:

- Kỳ thực ta không sao cả, không ở Vũ Xuyên phủ chẳng phải ta lại càng tự do sao?

Lý Kiến Thành hồi lâu sau không nói gì, trong lòng y thấy tiếc vô cùng. Những người bị từ bỏ này đều là tinh hoa của Vũ Xuyên phủ, vì huyết thống cổ hủ mà tự chặt tay mình, ngu xuẩn hết mức!

Sài Thiệu lại thở dài nói:

- Kỳ thực điều khiến hội chủ tiếc nhất chính là Trương Huyễn.

Lý Kiến Thành liếc mắt nhìn Vương Bá Đương. Y nghe Vương Bá Đương nói tới Trương Huyễn, nghe nói hội chủ rất xem trọng người này, liền cười hỏi:

- Trương Huyễn cũng bị bỏ sao?

Sài Thiệu lắc đầu:

- Hắn căn bản không có cơ hội gia nhập vào Vũ Xuyên phủ, sao có chuyện bỏ? Đại ca còn không biết ư! Chúng ta vừa mới từ Đột Quyết trở về, Trương Huyễn lại làm chuyện lớn ở Đột Quyết.

Sài Thiệu liền kể lại tỉ mỉ chuyện ở Đột Quyết của họ. Đám người Sài Thiệu ở núi Khẳng Đặc suýt bị người Đột Quyết bao vây. Họ bị ép quay ngược trở lại Trung Nguyên. Sài Thiệu cũng vừa mới biết Trương Huyễn đã làm được chuyện lớn ở Bắc Hải.

Nói hết câu, Sài Thiệu cảm thán:

- Tất cả chúng ta đều không ngờ, hắn lại tìm được số vũ khí đó ở Bắc Hải, đồng thời đem toàn bộ số vũ khí đó chìm dưới vực sâu. Mặc dù có hơi tiếc, nhưng chí ít cũng đã tránh rơi vào tay người Đột Quyết, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện khiến người ta khiếp sợ.

Nói tới đây, Sài Thiệu quay đầu lại nói với Vương Bá Đương:

- Bá Đương không ngờ được đâu! Hắn ở Trác quận đã được Thánh thượng đích thân đề bạt làm Võ dũng lang tướng, giao nhập Kiêu Quả quân rồi.

Vương Bá Đương cũng rất bất ngờ, không phải vì sự thăng quan bất ngờ của Trương Huyễn, Võ dũng lang tướng không phải là chức quan cao gì, từ thị vệ một bước lên làm Võ dũng lang tướng cũng không phải là không có tiền lệ, nhưng phải có điều kiện tốt mới được.

Hoặc là dựa vào kinh nghiệm nung nấu mười mấy năm trong cung, đã có đủ mạng lưới quan hệ. Hoặc là dựa vào hậu đài phía sau, có sự giúp đỡ của gia tộc lớn mạnh.

Giống như Trương Huyễn, vừa không có kinh nghiệm, cũng không có hậu đài phía sau, không ngờ một bước thăng quan, thực là có chút hơi hiếm thấy, hơn nữa còn là Hoàng đế đích thân đề bạt.

Lý Kiến Thành không quen Trương Huyễn nên cũng không quá hứng thú với chuyện của hắn. Lý Kiến Thành quan tâm tới chuyện Nguyên gia làm khó dễ. Y biết nguồn gốc của sóng gió này là phụ thân giết chết Nguyên Hoằng Tự. Nhưng nguyên nhân căn bản là Nguyên gia bất mãn với quyền lực của liên minh Quan Lũng, cho rằng lợi ích của Nguyên gia bị tổn hại.

Lý Kiến Thành vừa muốn hỏi lại chuyện của Nguyên gia, lúc này ngoài cửa có thân vệ bẩm báo:

- Khởi bẩm công tử, Địch tướng quân cho Ngụy tiên sinh tới mời công tử tới Tụ Anh Đường nghị sự.

Lý Kiến Thành liền nói với Sài Thiệu:

- Ngươi nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Lý Kiến Thành bước nhanh ra ngoài. Ngoài sân có một đạo sỹ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người trung bình, mặc áo đạo bào màu vàng, tay cầm phất trần, gờ mắt của y rất cao, trán rộng, mang lại cho người ta cảm giác nặng đầu nhẹ chân. Nhưng ánh mắt trong suốt, đầy trí tuệ, y là Thương Tào Tham Quân Sự của Địch Nhượng - Ngụy Trưng.

Ngụy Trưng là người Cự Lộc Hà Bắc. Từ nhỏ gia cảnh bần hàn, không thể không xuất gia làm đạo. Ngụy Trưng thích đọc sách, dù không giành được công danh, nhưng y lại đầy bụng kinh luân, học thức uyên thâm.

Năm kia, quan đạo sở tại của y bị quân đội của Đậu Kiến Đức phóng hóa thiêu hủy. Ngụy Trưng không còn nơi nào có thể đi, liền đi xuống phía nam dựa vào Ngõa Cương trại, được sự coi trọng của Địch Nhượng, trở thành Thương Tào Tham Quân Sự của hắn ta, chủ quản vật tư tiền lương.

Chính dưới sự đề nghị lần nữa của Ngụy Trưng, Địch Nhượng mới quyết định giành lấy sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng về mặt chính trị.

Ngụy Trưng phụ trách liên hệ với quý tộc Quan Lũng. Y đương nhiên biết Lý Kiến Thành không phải là Lý Mật, nhưng Ngụy Trưng lại không quan tâm, mặc kệ là Lý Kiến Thành hay Lý Mật, họ đều chỉ là đại diện của quý tộc Quan Lũng.

Huống hồ Ngụy Trưng cũng không thích Lý Mật. Lý Mật thâm trầm tâm kế, khó khiến cho người ta tin tưởng. Còn Lý Kiến Thành lại là người rộng rãi, càng thêm kính trọng với mình, khiến cho Ngụy Trưng vô cùng yêu quý Lý Kiến Thành.

Lúc này, Lý Kiến Thành từ trong phòng bước ra, chắp tay cười nói:

- Để tiên sinh chờ lâu rồi!

- Không sao, Địch tướng quân có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mọi người, mời công tử tới.

Lý Kiến Thành gật đầu, cùng Ngụy Trưng đi về phía Tụ Anh Đường ở trước núi. Lý Kiến Thành thấp giọng hỏi:

- Có chuyện gì quan trọng thế?

- Đơn tướng quân đề xuất nhân cơ hội Tùy đế viễn chinh Cao Câu Ly mà tấn công kho Lạc Khẩu. Địch Hoằng cũng rất ủng hộ, cho nên Địch tướng quân muốn hỏi ý kiến của công tử.

Lý Kiến Thành nhíu mày, tấn công kho Lạc Khẩu? Đây không phải là đề nghị sáng suốt.

Y ngẫm nghĩ hồi lâu lại hỏi:

- Ý của tiên sinh thế nào?