Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 117




Có Thủy Mã thay đi bộ, tốc độ bọn họ nhanh hơn rất nhiều. Đảo thứ chín này không khác đảo thứ tám bao nhiêu, vẫn là thảm cỏ cây cối xanh ngát, khung cảnh yên tĩnh bình thản, trừ vừa lên đảo gặp được Thủy Mã chưa từng thấy qua, môi trường và hệ sinh thái cơ hồ đồng nhất.

Bọn họ càng chạy càng thấy kỳ quái. Cao Thịnh Phong vẫn duy trì cảnh giác mắt nhìn bốn phía tai nghe tám hướng, chờ đợi đối phó các loại tình huống phát sinh, nhưng không có bất cứ gì xảy ra.

Sau khi trời tối, bọn họ ngừng lại, dùng dây thừng cột Thủy Mã bên cây, nhóm lửa nghỉ ngơi.

Mọi người chia ra ngồi, tự làm chuyện của mình. Đạo Mai Đỗ Húy sửa soạn lại thảo dược ban ngày hái được, Yến Liễu vẽ bản đồ xuống đất nghiên cứu, Lư Nhã Giang chăm chú lau Mai Văn Nữu Ti Kiếm, Cao Thịnh Phong thì, ngồi cạnh cây nói chuyện với Thủy Mã.

Cao Thịnh Phong nói: “Tiểu Mã, mày nói xem bản giáo chủ có phải là giáo chủ anh minh nhất thế gian không?”

Thủy Mã: “Ừ, ừ.”

Cao Thịnh Phong nói: “Tiểu Mã, tài hoa trí tuệ của bản giáo chủ có phải đã chấn nhiếp mày không?”

Thủy Mã: “Ừ.”

Cao Thịnh Phong nói: “Mày xem cái tên mặc đồ đỏ kia, y đẹp lắm đúng không?”

Thủy Mã: “Ừ, ừ.”

Cao Thịnh Phong đắc ý: “Y có phải rất nghe lời bản giáo chủ không? Mày có thấy y yêu chết bản giáo chủ không?”

Thủy Mã: “Ừ.”

Cao Thịnh Phong túm một nắm cỏ xanh đưa tới bên miệng nó: “Ngựa ngoan, rất mồm mép.”

Lát sau, Cao Thịnh Phong tới bên Lư Nhã Giang, Yếu Liễu không nghiên cứu bản đồ nữa, len lén liếc nhìn Cao Thịnh Phong, thấy Cao Thịnh Phong không nhìn mình, hắn từ từ lê đến bên Thủy Mã, học Cao Thịnh Phong nhỏ giọng hỏi: “Ngựa ơi, mày nói xem, thật ra tao cũng thông mình lắm đúng không?”

Thủy Mã: “Ừ.”

Yến Liễu nói: “Đại ca tao nói tao ngu, nói tao đần, nói tao nếu ra giang hồ không dựa hơi Yến Khê Sơn Trang, không được người khác giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không làm nên trò trống gì. Hắn nói lung tung thôi, đúng không?”

Thủy Mã: “Ừ.”

Yến Liễu xấu hổ cười: “Mày thật tốt. Quần đảo Mỗ Sơn hung hiểm như vậy, không phải tao cũng xông qua được sao, đây là đảo cuối cùng, qua khỏi đảo này, đảo tiếp theo chúng ta có thể lấy được Nguyệt Kiến Thảo. Sau này trở về, đại ca chắc chắn sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa, cha và mẹ cả dì nữa sẽ khen ngợi tao, phải không? Sau này trở về tao có thể nổi danh rồi, đúng không?”

Thủy Mã: “Ừ, ừ.”

Yến Liễu thấy mọi người đang bận rộn, trừ Đạo Mai, không ai nhìn hắn. Hắn ghé bên tai Thủy Mã, nhỏ giọng: “Vậy, vậy mày nói xem, sư phụ hắn có thích tao chút chút nào không?”

Thủy Mã: “Ơ.”

Không nghe được đáp án khẳng định, Yến Liễu hơi thất vọng, nhưng hắn không dám hỏi nữa. Năm nay hắn chỉ mới mười bảy, tâm tính đơn thuần, từ nhỏ đến lớn chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương nam nữ nên lần này rời sơn trang gặp Cao Thịnh Phong, lòng hắn lần đầu rung động. Thế nhưng chính hắn cũng không rõ tình cảm của mình, chỉ khi thấy Cao Thịnh Phong thân mật với Lư Nhã Giang tự nhiên sẽ buồn, đôi lúc ảo tưởng, nếu mình ở bên Cao Thịnh Phong thì sẽ thế nào.

Hắn mất mác ngẩng đầu, đối diện tầm mắt từ nơi nào phóng tới, bốn mắt giao nhau, hắn giật mình hoảng sợ —— Lư Nhã Giang đang lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt hung ác làm người ta rét lạnh, mũi kiếm trong tay hơi hướng về phía hắn.

Yến Liễu không xác định mình vừa rồi nhỏ giọng thì thầm như vậy có phải bị y nghe thấy không, chột dạ cúi đầu nhìn một bên.

Đạo Mai kéo tay áo Đỗ Húy, nhỏ giọng: “Sư phụ ngươi xem bọn họ kìa, như hai tên ngốc.”

Đỗ Húy cười xoa đầu y, “Kệ họ.”

Cao Thịnh Phong như lơ đãng dùng hai ngón tay kẹp lấy một con bọ rùa, nhẹ nhàng bắn ra, bọ rùa bay thẳng vào miệng Đạo Mai. Đạo Mai trợn mắt, vẻ mặt có khổ không nói nên lời, chạy qua một bên móc họng nôn.

Lại qua một canh giờ, mọi người chuẩn bị đi ngủ. Đạo Mai đến phiên gác đêm đầu tiên, Đỗ Húy vốn định thức cùng y, y bảo không cần, nói sư phụ hôm nay đã vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút dưỡng tinh thần. Đợi khi mọi người ngủ hết rồi, qua một lúc nữa, Đạo Mai rón rén tới gần gốc cây, ghé vào tai Thủy Mã hỏi: “Thủy Mã Thủy Mã, mày nói xem tao có phải anh tuấn lắm không?”

Thủy Mã “Xì” một tiếng phun khí, xoay đầu một bên.

Đạo Mai cứng đờ cả mặt, kéo cổ Thủy Mã lại, hỏi tiếp: “Sư phụ luôn nói tao là sao chổi hạ phạm. Nào có chứ, tao không hề xui xẻo chút nào, đúng không?”

Thủy Mã lại xì một tiếng, xoay đầu đi.

Đạo Mai bị chọc tức, kiên nhẫn kéo cổ Thủy Mã lần nữa, “Tao rõ ràng là thiên hạ đệ nhất độc sư! Mau đồng ý đi!”

Thủy Mã há to mồm ngáp một cái, nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau, mọi người tinh thần sảng khoái thức giấc, chỉ mỗi Đạo Mai tròng mắt hồng hồng, hốc mắt đen sẫm, một bộ dáng chưa được thỏa mãn, hay nên nói là miệt mài quá độ.

Người gác từ nửa đêm đến sáng như Yến Liễu so ra còn có tinh thần hơn y, ngạc nhiên nói: “Tối qua ngươi làm gì vậy? Rõ ràng ngươi với sư phụ ngươi không có… Á.”

Đạo Mai khinh bỉ liếc hắn một cái, chân yếu ớt bò lên Thủy Mã, Đỗ Húy ngồi sau y, xuất phát.

Có Thủy Mã, tốc độ bọn họ đã nhanh hơn rất nhiều, đi thêm nửa ngày, tới buổi chiều đã có thể thấy được mặt biển xanh đậm.

Cao Thịnh Phong lập tức nhảy xuống, từng bước hướng về phía bờ biển, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào… Sao thế được? Đây là đảo cuối cùng, tiếp theo, có thể lấy tới Nguyệt Kiến Thảo.” Nhìn ra xa xa có thể thấy được chấm đen, hẳn là hòn đảo kế tiếp.

Mọi người cũng đồng loạt xuống ngựa, tới gần bờ biển. Yến Liễu vốc nước biển thử, hoang mang rầm rì: “Vẫn không mặn.”

Lư Nhã Giang nói: “Nơi này cũng không có gió biển.”

Đạo Mai hỏi Đổ Húy: “Làm sao đây sư phụ?”

Đỗ Húy lắc đầu, nhìn về phía Cao Thịnh Phong.

Cao Thịnh Phong nói: “Khác biệt quá lớn với truyền thuyết, nghe nói đảo thứ chín hẳn có người tồn tại, nơi đây lại không hề có. Mọi thứ đều rất không bình thường.”

Yến Liễu nói: “Có lẽ, vì người tới nghe thấy tiếng Thủy Mã, tưởng là đảo có người, có lẽ bọn họ nhầm.”

Cao Thịnh Phong lặng yên đứng ở bờ biển một lúc rồi nói: “Chúng ta tới đảo kể tiếp!”

Yến Liễu nói: “Ngay bây giờ?”

Cao Thịnh Phong nói: “Đúng, đi ngay bây giờ!”

So với lần đầu, bọn họ đã có Thủy Mã, Thủy Mã không những như ngựa bình thường có thể chạy trên đất bằng mà còn có thể bơi trong nước. Bọn họ cưỡi ngựa xuống biển, Thủy Mã hự hự bơi đến đảo đối diện, tốc độ nhanh hơn chính họ tự bơi nhiều, chưa tới nửa canh giờ mọi người đã thành công lên bờ hòn đảo đối diện.

Đây là một hòn đảo rất nhỏ, nhỏ hơn cả hòn đảo Hình Thiên ở, nhiều nhất chỉ có thể chưa mấy trăm người đứng cùng trên đảo, vậy nên chỉ cần liếc mắt là có thể thu toàn hòn đảo vào đáy mắt —— ngay chính giữa đảo, một gốc cây tạo hình kỳ lạ mọc lên, nó có màu xanh lam, lá cây hơi giống lá hoa mắc cỡ, lúc này đang khép chặt lại. Ngoài cái cây này, trên đảo không có bất kỳ thực vật nào khác hay động vật nào nữa.

Cao Thịnh Phong đã từ chỗ Doãn Ngôn xem sách tranh về Nguyệt Kiến Thảo nên liếc mắt là nhận ra gốc cây đó đúng là Nguyệt Kiến Thảo bọn họ cực khổ tìm kiếm! Theo truyền thuyết, chỉ khi ánh trắng chiếu vào, lá Nguyệt Kiến Thảo mới mở ra!

Trước đó Cao Thịnh Phong nghe nói ở đảo thứ mười của quần đảo Mỗ Sơn có rất nhiều Nguyệt Kiến Thảo, thế nhưng nơi này chỉ có một gốc. Thế nhưng lúc này, hắn đã không còn tâm tư suy ngẫm nhiều. Mắt thấy thứ trăm cay ngàn đắng mình tìm kiếm đang ở trước mặt, hô hấp hắn bắt đầu dồn dập, cơ thể trở nên hưng phấn. Chẳng qua lúc này đây không phải chỉ mình hắn mơ ước gốc cây kia.

Cao Thịnh Phong một bước chắn trước mặt hai sư đồ Đỗ Húy, khuôn mặt lạnh lùng lại cao ngạo, gằn từng chữ: “Nguyệt Kiến Thảo là của ta.” Tuy hắn không rút đao, song lúc này toàn thân tản ra lệ khí. Lần đầu kể từ lúc quen biết Đỗ Húy và Đạo Mai thấy được hắn khí thế như thế.

Lư Nhã Giang không nói, tay cầm chuôi kiếm, lặng lẽ đứng sau Cao Thịnh Phong.

Đạo Mai đứng sau Đỗ Húy, Đỗ Húy nắm chặt bàn tay đồ nhi, hai người cùng im lặng. Tuy mục đích bọn họ đến quần đảo Mỗ Sơn không phải chỉ vì Nguyệt Kiến Thảo, tất cả độc vật cùng dược vật mới lạ trên quần đảo đều là mục tiêu của họ, nhưng Nguyệt Kiến Thảo cũng là một trong những mục tiêu đó. Vất vả khổ cực như vậy, cửu tử nhất sinh tới đây, cũng chỉ một gốc Nguyệt Kiến Thảo, thật không cam lòng dễ dàng chắp tay đưa cho người khác.

Tình hình cực kỳ căng thẳng.