Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 69-2: Phó Linh Tử mất tích (2)




Edit: Thảo My

Kiếm khí ông ông tác hưởng, Tô Nhược Mộng trong mơ hồ giống như có thể nhìn theo kiếm múa, giống như không trung có một con Bạch Long đang gầm thét, đang bay lượn.

Lôi Ngạo Thiên vung kiếm vút lên trời cao xoay tròn, giống như Bạch Long kia bao quanh thân thể hắn, cùng hắn cùng nhau xoay tròn, bay vọt, nhảy lên, từ một góc sơn động này, nhảy đến đáp xuống góc kia trong sơn động, cuối cùng ở lại trong động, đứng lại.

Tô Nhược Mộng đứng lên, liền bước qua, đứng ở trước mặt Lôi Ngạo Thiên, rút khăn tay ra nhón mũi chân lên giúp hắn lau mồ hôi trên mặt, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

"Giống như nàng mới vừa đánh 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】 đã đả thông một chút nút thắt trước kia ta không ngộ ra, ta mới vừa luyện lại từ đầu một lần, cảm thấy đã rất trôi chảy rồi. Chỉ là, ta thấy, chỉ có Long Khiếu cùng Phượng Minh phối hợp ở chung một chỗ, uy lực mới có thể là lớn nhất."

Lôi Ngạo Thiên nói xong, hơi cong khom lưng, tiến mặt tới trước mặt nàng, để cho nàng không cần phải nhón chân lên vất vả như vậy.

"Vậy thật là quá tốt." Tô Nhược Mộng cười thu khăn tay lại, nhìn hắn, hỏi "Chàng có phát hiện thiên huyền cơ của 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】không?"

Lôi Ngạo Thiên chau mày lại, lắc đầu một cái: "Ngộ không ra được."

"Oh." Tô Nhược Mộng có chút nản lòng, liền Lôi Ngạo Thiên cũng ngộ không ra được, vậy nàng tới cùng phải làm sao mới có thể khống chế Phượng cầm? Trên đời này sẽ không có người biết?

Lôi Ngạo Thiên nhìn nhàn nhạt thất vọng trên mặt nàng, không nhịn được lên tiếng an ủi nàng: "Nương tử, nàng đừng gấp gáp, có lẽ chỉ có một ngày nàng đàn đột nhiên liền suy nghĩ cẩn thận cũng không nhất định. Mặc kệ là luyện võ hay là làm chuyện gì, luôn là quen tay hay việc."

Nói xong, dắt tay nàng, cúi đầu nhìn thoáng qua toàn thân mình mồ hôi nhỏ giọt, nói: "Chúng ta tắm ôn tuyền đi, linh hoạt gân cốt một phen."

Tô Nhược Mộng khéo léo gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Được."

Mỗi lần sau khi ngâm nước ôn tuyền, nàng luôn luôn cảm thấy thân thể mới vừa còn mệt mỏi vô lực, sau khi hoàn thành ngâm nước, lại tràn đầy sức lực, có lẽ ôn tuyền kia thật có chút tác dụng dược nói cũng không chừng. Nếu có thể giảm bớt tình độc trong cơ thể hắn thì càng tốt.

Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng cùng nhau dựa vào bờ ao, lẳng lặng ngâm ôn tuyền.

Hai mắt thoải mái, Tô Nhược Mộng lẳng lặng cảm thụ thân thể thoải mái ngâm trong ôn tuyền, trong đầu hiện ra từng hình ảnh nàng và Lôi Ngạo Thiên quen biết, hiểu nhau, tương tích, đấu võ mồm, liếc mắt đưa tình.

Nhớ lại người hắn trúng tình độc, nghĩ tới nửa tháng nữa, hắn sẽ quên tất cả cái này trong đầu, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tô Nhược Mộng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt.

Không muốn để cho Lôi Ngạo Thiên nhìn thấy nước mắt của mình, Tô Nhược Mộng chợt ẩn vào trong ôn tuyền, giống như là một con cá tự do tự tại bơi lội trong hồ. Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn nàng, trong đầu đột nhiên nghĩ tới tình cảnh lần đó trong đầm nước ở Yêu Nguyệt Môn.

Khóe miệng khẽ hướng góc trên bên trái gợi lên, phịch một tiếng, lặn xuống nước hướng người giữa hồ giữa bơi đi.

"A..." Hắn ở trong nước bắt được chân của Tô Nhược Mộng, Tô Nhược Mộng sợ tới mức thét lên một tiếng, cho là trong hồ có thứ gì đó quấn lên mình.

"Phốc..." Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng mảnh mai, lặn lên mặt nước, nhu tình chân thành nhìn tiểu nhân nhi trong ngực rõ ràng bị kinh sợ.

Tô Nhược Mộng lấy lại bình tĩnh, nhìn giọt nước trên mặt hắn, nhìn nước trên tóc hắn từng giọt từng giọt nhỏ xuống ở trên mặt nước, giống như nhỏ trên hồ trong lòng nàng, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.

Mặc dù một đầu đầy nước, nhưng một chút không giảm đi cái tuyệt đại phong hoa của hắn, nước bắn lên dính vào trên mặt hắn, phóng mắt nhìn tới, càng lộ vẻ liều lĩnh không kiềm chế được, làm cho nàng không thể dời tầm mắt. Hai người đứng lẳng lặng ở trong hồ, nước hồ không qua bả vai Lôi Ngạo Thiên, mà cả người Tô Nhược Mộng giống như gấu koala bám trên người Lôi Ngạo Thiên.

"Nhị Lôi Tử."

"Ừ."

"Dung mạo chàng thật là đẹp mắt."

"Ừ."

"Đẹp mắt như vậy, lại dịu dàng đa tình như vậy thật là nam nhân của ta sao?"

"Là của nàng."

"Ta có chút cảm giác như là đang nằm mơ."

"Không phải nằm mơ, là thật."

"Mộng lại tỉnh sao?"

"Nếu như đây là mộng, vậy ta nhất định sẽ nương nhờ trong mộng của nàng, làm cho cả đời nàng cứ mộng như vậy tiếp nữa."

"Có thật không?"

"Thật."

"A... Ti..." Lôi Ngạo Thiên buồn bực rống lên một tiếng, trên bả vai truyền đến một trận đau nhức.

Tô Nhược Mộng buông lỏng miệng ra, nhìn dấu răng thật sâu trên bả vai Lôi Ngạo Thiên, chuyển mắt bình tĩnh nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, khóa hai mắt hắn lại, nói: "Thật không phải là đang nằm mơ?"

Lôi Ngạo Thiên cưng chiều nhéo cái mũi nàng, quay mặt buông mắt xuống nhìn thoáng qua dấu răng trên vai trái, chế nhạo: "Thật vui mừng nó có thể may mắn chứng minh nàng không phải là đang nằm mơ."

"Nhị Lôi Tử."

"Ừ."

"Ta..." Tô Nhược Mộng nói xong ngừng lại, chợt vòng chặt cổ hắn, nhắm mắt lại hôn lên môi hắn.

Giờ phút này nàng đúng là bất lực, nàng cũng không có nhìn ra bên ngoài kiên cường như vậy, cũng không có tiêu sái như thế. Mắt thấy ngày từng ngày từng ngày đến gần, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, không cho mọi người phát hiện sự khác thường của nàng, nàng lo lắng, không làm cho hắn cảm thấy áp lực lớn hơn.

Tô Nhược Mộng buông một tay ra, dùng sức lôi kéo cái áo đơn dán chặt ở trên người, nàng lấy tới lấy lui, trong lòng vừa nóng vừa giận, nhưng áo đơn trên người hắn lại giống là cố tình đối nghịch với nàng, vẫn là giắt trên người hắn rất tốt.

Lôi Ngạo Thiên ấn chặt tay nàng, mỉm cười nhìn hai má ửng đỏ kia của nàng, sương sắc cuồn cuộn trong con mắt đen, thanh âm khàn khàn mà hỏi: "Mộng nhi, nàng?"

Mắt Tô Nhược Mộng không nén tránh ánh mắt của hắn, mà là thẳng tắp nhìn lại hắn, bĩu môi, không vui chỉ trích: "Y phục của chàng là cố tình muốn khi dễ ta sao?"

"Nàng muốn làm gì?" Lôi Ngạo Thiên cong môi cười cười, nhìn nàng phình hai má, hỏi.

Tô Nhược Mộng khẽ kéo áo đơn của hắn xuống, nói: "Ta muốn cởi nó."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, cắn chàng." Tô Nhược Mộng thử răng, làm động tác cắn người.

"Phốc..." Lôi Ngạo Thiên không nhịn được vui vẻ, chế nhạo: "Ta biết ta rất mỹ vị, nhưng mà, nàng mới vừa không phải đã cắn qua rồi sao?"

"Ta mặc kệ, ta muốn cắn liền cắn, chàng không cho sao?"

Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng một mảnh mềm mại, vẻ mặt sủng ái gật đầu, nói: "Cho phép! Cho phép! Cho phép!"

"Ha ha, cũng không sai biệt lắm." Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn thoáng qua áo đơn của hắn, khí phách mười phần nói: "Vậy chàng cởi nó ra."

"Cái gì?"

"Y phục."

Trong lòng Lôi Ngạo Thiên đã sớm cười nghiêng ngả, nhưng mà trên mặt lại giả bộ bối rối xấu hổ nhìn xung quanh, nói: "Nơi này có thể không?"

"Chàng..."

Tô Nhược Mộng nhìn hắn, đột nhiên cúi đầu hôn tới hầu kết nhẹ nhàng chuyển động của hắn, tay nhỏ bé giống như con rắn nhỏ linh hoạt chui vào trong áo đơn của hắn, chạy khắp nơi. Nếu hắn muốn chịu làm thiếp như vậy, vậy nàng sẽ theo ý của hắn, hôm nay mình liền tới làm ngự tả một lần.

Rống... Lôi Ngạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, đơn thân nâng lên pp của nàng, đưa tay nhẹ nhàng xé, liền đã kéo rơi áo đơn trên người mình kể cả trên người nàng. Hai kiện áo đơn màu trắng trôi ở trên mặt nước, theo nước hồ dao động rung động rung động, gắt gao quấn ở một chỗ.

......

"Phế vật, ai cho ngươi đi theo nàng?" Trong ngôi miếu đổ nát một người mặc áo đen, trên mặt mang một mặt nạ dạ xoa tức giận chỉ vào người quỳ gối trước mặt nàng, giọng nói rét lãnh chỉ trích.

"Xin chủ tử thứ tội." Người toàn thân cũng mặc áo đen quỳ trên mặt đất, chắp tay cúi đầu hướng người trước mặt nàng cầu xin tha thứ: "Thuộc hạ chỉ cần nghĩ sớm ngày lấy được bản đồ trên Tử Long Lĩnh, nào biết lại bị nàng phát giác."