Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 92-1: Đêm kích tình thiêu đốt 1




"A......." Va chạm nóng rực khiến hai người lần lượt kêu lên thành tiếng.

Tròng mắt của anh càng thêm mê hoặc, giống như bị che phủ bởi tầng sương mờ, làm Lương Yên miệng đắng lưỡi khô.

Cô không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này, nhưng cho dù bây giờ có tỉnh lại, cô cũng hoàn toàn không có bất kỳ năng lực kháng cự nào. Chỉ có thể giống như con rối mặc anh định đoạt.

Đôi mắt phủ sương mờ ngập tràn dục vọng bất lực nhìn anh.

Đôi môi phấn nộn hồng hào kia, khi anh cắn hút càng thêm sưng đỏ, bị cô nhẹ nhàng cắn, bộ dạng giống như có uất ức mà không nói ra được, giống như đang lên án anh bắt nạt cô. Nhưng lại tràn đầy dụ dỗ, rõ ràng chính là đang mê hoặc anh tiếp tục hôn cô, tiếp tục giở trò xấu với cô....

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ tôi sẽ điên mất....." Anh thở dốc liên tục, âm thanh cũng mang theo hương vị tình dục kinh người. Bàn tay phủ một tầng mồ hôi nắm lấy hai khối to lớn trước ngực cô. Thưởng thức

trong tay, nhào nặn vuốt ve rồi lại nặng nề đè ép.

Có trời mới biết, khi đứng trước mặt cô, anh bốc đồng giống như một cậu bé chưa từng được nếm mùi tình dục, nhiệt liệt, khao khát đến không dừng được.

Hương thơm này có chút quen thuộc không diễn tả được, anh cẩn thậm suy nghĩ, nhưng làm thế nào cũng không nắm bắt được nó.

Hết lần này tới lần khác, nó lại ở trong hư ảo kéo chặt lấy tim anh, làm anh mơ hồ đau đớn.

Lương Yên dần dần ý loạn tình mê, hai chân cân xứng quấn lấy cái eo tráng kiện của anh, nghe được tiếng ngâm "hừ" càng thêm nặng nề của anh, lông mi như cách bướm của cô run rẩy lợi hại.

Ngón tay gần như cắm sâu vào trong da thịt anh.

Một màn năm năm trước kia, vẫn còn dừng lại ở trong trí nhớ của cô, phảng phất như mới hôm qua. Khi đó anh tuyệt nhiên không chút ôn nhu, càng nhiều hơn là sự thô bạo và gấp gáp, thế nhưng cô không oán hận anh dù chỉ một chút.

Mà bây giờ.....

Anh vẫn tràn đây năng lượng giống như trong quá khứ, lại ôn nhu hơn rất nhiều.

Cho tới bây giờ Lương Yên chưa từng nghĩ đến, có một ngày có thể cùng anh phát triển đến bước này.

Gặp anh, làm việc cùng anh như bây giờ đối với cô tựa như phép màu được trời cao ban tặng, khiến cô vui mừng, nhưng cũng cẩn thận từng li từng tí

Mỗ khi nghĩ về quá khứ, nghĩ đến bọn họ vĩnh viễn sẽ không có tương lai, trái tim Lương Yên lại đau đớn.

Cô ôm lấy đầu Triển Mộ Nham, không do dự đưa môi lên, phối hợp nồng nhiệt. Triển Mộ Nham sửng sốt không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng nhiệt liệt như vậy, cả người cứng đờ, một giây kết tiếp lại nặng nề "hừ" một tiếng,

bắt đầu động tay cởi áo sơmi trên người.

Anh muốn cô!

Chưa bao giờ có cảm giác muốn một cô gái mãnh liệt như vậy!

Anh không muốn đi suy nghĩ kỹ xem lý do tại sao loại cảm giác này lại đến từ cô, anh chỉ biết rằng hơi thở của cô, hương thơm trên cơ thể cô, cả cơ thể này của cô, thậm chí mỗi một tấc trên da thịt cô cũng có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn của anh, mong ước khiến cho anh không cách nào kháng cự.

Nhiệt độ trong không khí từ từ tăng cao.

Hai người chìm đắm trong nụ hôn này, dần dần mất đi lý trí. Áo sơ mi của người đàn ông bị ném trên mặt bàn một cách tuỳ tiện, áo của Lương Yên cũng đã bị vén lên cao lộ ra hai khối kiều diễm đầy đặn trắng trẻo. Khoá xéc trên váy đã bị kéo xuống.

Tất cả, chỉ chờ anh vận sức phát động....

Nhưng, đúng vào lúc này…..

Một loạt tiếng chuông vang lên không đúng lúc, Lương Yên đột nhiên tỉnh táo lại. Điện thoại di động của anh ở ngay bên cạnh tay cô, chỉ chạm tay là tới. Nhưng anh giống như không mghe thấy, cắn hút xương quai xanh của cô. Lương Yên ngâm nga "hừ" một tiếng, tay nhỏ cuộn cong lại khoát lên đầu vai anh, "Mộ Nham.... điện thoại của anh....."

"Để nó kêu...." Trong giọng nói của anh có chút không kiên nhẫn. Loại thời điểm này mà nghe điện thoại, thực sự là nhục nhã.

Đôi tay của Lương Yên luồn vào trong tóc anh. Nụ hôn của anh dần dần đi xuống, cả dầu đều chôn trước ngực cô.

"A......." Cô run rẩy lợi hại, ôm chặt đầu anh.

Tiếng chuông reo không ngừng rồi dừng, lại điên cuồng vang lên tiếp.

Anh nhăn lông mày lại, không kiên nhẫn muốn bỏ điện thoại qua một bên. Lương Yên lại thay anh giữ lại, "Có thể có chuyện rất quan trọng....."

Cô tức giận thở hổn hển nhắc nhở.

Cô cũng không phải cố ý nhìn màn hình di động của anh, nhưng chỉ tuỳ ý lướt mắt qua, lại làm cô ngay lập tức tỉnh lại từ trong dục vọng.