Giáo Sư Hôm Nay Có Phải Học Bổ Túc Không?

Chương 2




Phần 2: Chương 4+5+6

_______

4.

Nhìn thấy tôi xuất hiện cùng quầng thâm mắt to đùng, cả Tô Mai lẫn Nghiêm Thanh đều nhìn tôi đầy ẩn ý, cười toe toét, “Quầng thâm nặng như vậy, hẳn là đêm qua có nhiều chuyện để làm lắm đây hả?”

“Cậu nghĩ xa quá rồi”, tôi xua xua tay, “Bọn tớ nhìn giống kiểu như vậy lắm hay gì?”

“Hai người bên nhau lâu như vậy rồi, sao mà có thể còn trong sáng như vậy được?” Tô Mai che miệng, trên mặt chính là bộ dạng không dám tin vào mắt mình.

“Cậu đừng có mà dạy hư cậu ấy, cậu ấy ngây thơ với chưa nhiều kinh nghiệm trải đời mà.” Nghiêm Thanh lại khác hoàn toàn, cô ấy vẫn rất bình tĩnh mà ngồi đắp mặt nạ với tập yoga.

Tôi cũng có lúc rất ghen tị với Nghiêm Thanh, bạn trai dù không có nhưng ví lúc nào cũng đầy tiền.

Căn nhà hơn 100 mét vuông ngay giữa trung tâm thành phố, nói mua liền mua.

Tính tình cũng rất tốt, gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh giải quyết, là kiểu người dù có xảy ra động đất vẫn xách vali lên đi du lịch được.

Cũng là người rất hay đi du lịch.

Tô Mai hạ giọng, “Liệu không phải do Sở Nguyên có vấn đề thầm kín đó chứ?”

“Không thể nào!” tôi vội vàng phủ định, người khác không biết, không lẽ ngay cả tôi cũng không rõ sao, anh ấy chắc chắn không có vấn đề gì hết.

“Thế thì tớ cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào cả, chỉ có anh ấy mới biết được nguyên nhân là gì thôi.”

Tôi thở dài, tâm tư của đàn ông đúng thật khó đoán mà.

Nhìn cặp nam nữ chính trong phim phải trải qua cuộc chia ly đầy đau thương, tôi cứ thế bật khóc, Tô Mai với Nghiêm Thanh ở bên cạnh lại cười không ngừng.

Tôi quay đầu nhìn cả hai, lại nhìn xuống mặt ipad, là khuôn mặt đỏ bừng lên vì cười.

“Không lo xem phim đi, hai cậu đang làm gì vậy?”

Tô Mai cả mặt đỏ bừng, “Không có gì không có gì, cậu tự xem của cậu đi.”

Tính tò mò có thể giết chết một con mèo, tôi giật lấy ipad trong tay cô ấy, hóa ra đang đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm, đang là cảnh nam nữ chính trêu ghẹo lẫn nhau.

Nhưng tại sao lại cảm thấy tình tiết có chút quen thuộc thế này?

Tôi lại nhìn sang tên tác giả - Thỏ vô cơ

Trời đất ơi!

“E hèm, đã bảo là không cho cậu coi rồi, kinh ngạc đủ chưa.”

Nghiêm Thanh lấy lại cái ipad, nhéo nhéo khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi, “Mấy câu từ kích tình như vậy, thật không phù hợp với đứa nhỏ như cậu mà.”

“Hai cậu… hai cậu thích đọc truyện của Thỏ vô cơ lắm sao?”

“Tất nhiên rồi, Thỏ vô cơ là một tay lão làng có tiếng trong giới tiểu thuyết, chỉ tiếc là cập nhật chương mới lại quá chậm.”

“Đúng như vậy, cũng đã biến mất hơn một tuần rồi, thật muốn gửi ngàn đao mà.”

Tôi nuốt nước bọt, “Cũng có thể… bình thường người ta khá bận.”

“Tớ không quan tâm, ai biểu cô ấy viết hay như vậy, nếu còn chưa chết thì mau ngoi lên đi.”

Tôi thừa nhận, nhìn thấy Tô Mai và Nghiêm Thanh nghiến răng nói những lời này, trong lòng tôi không nhịn được run lên mấy lần.

5.

Về đến nhà, vừa hay Sở Nguyên cũng chưa tan lớp, có thể an tâm một chút lo xong chuyện của mình.

Tôi mở trang web trên máy tính lên, một đống lời thúc giục update chương mới của độc giả ùn ùn hiện lên.

Một bạn fan top đầu có tên “Mai Mai thích mạo hiểm”, không cần nghĩ cũng biết đây chính là Tô Mai, người phụ nữ này cũng giúp tôi đánh được không ít ngân lượng, nhưng thúc giục người ta như thế này cũng quá tàn nhẫn đi mà.

- Đại ca, cậu bay đến trời tây rồi sao, bút cũng không cầm được nữa rồi?

- Đại ca, cậu vẫn toàn mạng đó chứ? Nếu vẫn thở được thì mau dậy update chương mới đi chứ?

- Đại ca, nhà cậu ở đâu? Tôi có ngàn dao muốn gửi đến cậu đây.

Thật lòng mà nói, việc tôi làm tiểu thuyết gia trên mạng như thế này cũng chưa từng nói với ai, chỉ là trình độ vẫn còn non quá.

Nếu như Tô Mai và Nghiêm Thanh mà biết được tôi chính là “Thỏ vô cơ”, chắc chắn bây giờ tôi có thể mở tiệm bán dao ở nhà mình rồi.

Tôi mở tập tài liệu ra và bắt đầu đánh máy, nhưng không hiểu vì sao, chỉ mới viết được thêm một đoạn, chất xám trong não lại bắt đầu đứt đoạn rồi, nghĩ mãi không ra chữ.

Tôi cũng thật bái phục bản thân, rõ ràng trước đó chưa từng được học qua mấy cái này, nhưng ý tưởng lại có thể viết ra kha khá như vậy.

Sau khi đánh ra được một loạt câu từ, tôi vươn vai duỗi eo một lúc lâu, cuối cùng hoàn thành xong việc cập nhật chương mới.

Lúc này nghe được một giọng nói truyền từ phòng khách, tôi vội vàng đóng máy tính lại.

Ra đến phòng khách thì thấy được Sở Nguyên đang thay giày, “Anh, anh về rồi.”

Sở Nguyên quay đầu lại nhìn tôi, mặt có chút khó hiểu, “Ừm, tối nay không có lớp, mặt của em sao lại đỏ như vậy?”

“À, có lẽ là ở trong phòng sách hơi nóng.”

Nghĩ đến mấy cái hình ảnh mình vừa viết trong đoạn tiểu thuyết kia, tôi càng thấy nóng trong người hơn.

Sở Nguyên cau mày đi về phía tôi, bàn tay đưa lên trên trán sờ thử, “Có phải bị sốt rồi không?”

“Không có, không có…”

“Có vẻ hơi nóng.”

Anh ấy cúi thấp đầu nhìn tôi, nét mặt vô cùng lo lắng, “Để tôi đi lấy nhiệt kế.”

Trong lúc anh ấy đi tìm nhiệt kế, tôi liền vội lẻn vào nhà tắm tắm rửa, hai cái má sắp nóng đến nỗi có thể đun nước được rồi.

Mỗi khi viết tiểu thuyết, tôi đều sẽ bị tưởng tượng của chính mình làm cho xấu hổ, tất nhiên tôi cũng sẽ không nói với Sở Nguyên rằng, anh ấy chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết đó.

Cho nên khi nhìn thấy anh ấy xuất hiện trước mặt, tôi không nhịn được thấy xấu hổ và có chút áy náy, hai bên má cứ thế liền nóng lên.

Sau khi đo nhiệt kế và chắc chắn rằng tôi không xảy ra vấn đề gì, Sở Nguyên liền thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ tình hình dịch bệnh rất nghiêm trọng, phải chú ý bảo vệ sức khỏe, ra ngoài không được quên đeo khẩu trang, đã nhớ chưa?”

“Đã biết rồi mà, em cũng không còn là con nít nữa.”

Sở Nguyên mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc tôi, “Ngoan, em tự lo cho cho mình, tôi còn có chút việc.”

6.

Nhịp tim gấp gáp dần dịu xuống, tôi sau đó liền trốn vào phòng lên trang web đọc bình luận của độc giả.

- Đại ca cuối cùng cũng ra chương mới! Mãi support!

- Aaa! Thích nhất là ngược kiểu vậy đó, đại ca, sau đó thì sao nữa?

Tôi mỉm cười thích thú, đột nhiên chợt nhớ đến cái laptop trong phòng sách, tài liệu tôi đang viết, hình như… chưa tắt!

Tôi vội vàng nhảy khỏi giường rồi lao nhanh đến phòng sách, quên luôn cả việc gõ cửa.

Mà Sở Nguyên, lại đang mở tập tài liệu tôi viết lúc nãy mà chưa tắt, đang đọc vô cùng say sưa.

Tôi vội vàng bước tới, trong lòng sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa, “Sở Nguyên, cái đó, em…”

Sở Nguyên nhìn vào màn hình máy tính, đôi lông mày tuấn tú khẽ chau lại, “Giáo sư Sở đẩy tôi vào tường, mạnh bạo hôn xuống…”

Được rồi, không cần niệm thần chú cầu cứu nữa rồi, ngay tại khoảnh khắc này tôi chỉ muốn biến mất luôn cho rồi!

Tôi lo lắng nhìn Sở Nguyên, anh ấy sẽ không phải muốn chia tay với tôi đó chứ?

Tôi thực sự muốn khóc lắm rồi, làm sao để giải thích cho anh ấy đây, não tôi giờ như muốn tăng xông mất.

Sở Nguyên tháo kính xuống, giọng cười trầm thấp, “Niệm Ương, em còn chuyệnđáng kinh ngạc nào đang giấu tôi nữa không?”

Tôi cúi đầu xuống, siết chặt ngón tay, “Sở Nguyên, xin lỗi…”

“Vì sao lại phải xin lỗi?”

Sở Nguyên ngồi trên ghế xoay, ngón tay gõ lên mặt bàn, khóe miệng hơi nhếch lên hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Anh ấy… cười như vậy là có ý gì chứ?

Tôi mãi không nói ra lời, mặt mũi còn gì nữa, sau này làm sao gặp người khác được nữa, nghĩ đến đây liền thấy sống mũi cay cay.

“Không được khóc, nói.”

Ông trời ơi nhìn xuống mà xem, con người dịu dàng thường ngày đã biến mất rồi, còn nhìn thấy bộ dạng này của tôi, chắc chắn rất thất vọng rồi.

“Anh muốn chia tay thì cứ trực tiếp nói thẳng, em sẽ không níu kéo gì hết.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Nguyên liền trở nên sững sờ, anh ấy nhịn không được liền bật cười, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tôi nói muốn chia tay lúc nào?”

Tôi liếc nhìn anh ấy với đôi mắt ầng ậng nước, “Anh không phải không thích em viết mấy cái này sao?’

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào tôi, đôi lông mày giãn ra, bàn tay rắn chắc ấy nhẹ áp lên hai bên má tôi, giọng trầm hẳn đi.

“Tại sao tôi phải ghét bỏ chứ? Chỉ cần là Niệm Ương, sau này nếu muốn làm bất kì điều gì, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ luôn ủng hộ em.”

Tôi gật gật đầu, đến lúc ý thức được anh ấy đang nói gì, mặt lại bắt đầu nóng lên. Trời đất mẹ ơi! Anh ấy rốt cuộc muốn nói cái gì vậy chứ!

“Không… không phải như vậy…”

Liêm sỉ ơi là liêm sỉ? Không còn nữa sao?

Sở Nguyên đứng dậy khỏi ghế, nâng cằm tôi lên.

Tháo chiếc kính ra, khuôn mặt của anh ấy chợt lộ ra dáng vẻ rất khác ngày thường, có chút hung dữ lại ngang tàn, hoàn toàn không giống những lúc đeo lên cặp kính ấy.

Lại có cảm giác có chút hư hỏng, lời vừa nghĩ ra lại khiến tim tôi đập loạn cả lên.

Anh ấy cúi xuống cắn nhẹ lên cánh môi, bàn tay rắn chắc ôm quanh eo tôi, sau đó là lời thì thầm bên tai.

“Ương Ương, tôi rất thích dáng vẻ này của em… Sớm biết em thích mấy kiểu này, tôi từ nay sẽ không phải giả vờ làm ngơ nữa rồi.”

- Còn nữa -