Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 10: Bạn trai




Chu Cát Sa ngồi vào bàn, lấy sách vở ra. Cô giở một quyển sách đã được đánh dấu, chỉ cho anh chỗ bài không hiểu, nghiêm túc hỏi lại :"Đại thúc, vì sao cháu làm theo công thức nhưng vẫn không ra ?"


Ôn Ngôn chỉnh lại gọng kính, nhìn lướt qua mặt cô. Thấy cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như vậy, lòng anh liền an tâm lại một chút, nhưng dưới đáy lòng vẫn rất ngứa, tựa như có con mèo nhỏ đang chơi đùa bên trong, hơi khó chịu.


"Đại thúc, đại thúc ?" Chu Cát Sa tưởng anh thất thần, liền hua hua bàn tay trắng nõn của mình trước mắt anh.


Ôn Ngôn đột ngột cầm tay cô, để sang một bên. Anh lườm cô một cái, bắt đầu nhập vai thầy giáo :"Đồ ngốc, làm sao có thể chuyển đổi đơn vị như vậy. Hơn nữa chỗ này công thức thiếu một dấu nhân." Anh chỉ vào đầu tờ giấy.


Chu Cát Sa ngó qua, quả nhiên phát hiện ra lỗi sai ngớ ngẩn của mình. Cô vội vàng tẩy đi, viết lại. Xong một bài, cô liền chuyển sang bài khác.


———


"Đại thúc, có phải như thế này ?" Cô chỉ vào đáp án của mình.


Ôn Ngôn nhìn thật kĩ, sau đó hài lòng gật đầu.


———


"Đại thúc, viết phương trình hoá học này như thế nào ?" Chu Cát Sa gục đầu xuống bàn, mếu máo.


Ôn Ngôn thở dài một chút, lấy chiếc bút trong tay cô, vừa giảng lại vừa viết lên tờ giấy nháp. Đáy mắt anh phản chiếu lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầy ắp sự cưng chiều.


———


"Đại thúc, rơi tự do là cái gì nha ? Vì sao chuyển động ném ngang nhưng cuối cùng lại bắt tính vận tốc chạm đất ?!" Chu Cát Sa ôm đầu, rên rỉ đau khổ.


Ôn Ngôn rời mắt khỏi cuốn sách nói về bệnh ung thư máu, nhìn đề bài đầy rẫy những con số dài dòng. Giọng anh trong trẻo rất dễ nghe, như dòng suối mát mùa xuân, chui trực tiếp vào trong lòng cô.


———


"Đại thúc, cháu làm xong bài kiểm tra thử rồi !" Chu Cát Sa hí hửng giơ lên cho anh xem.


Đây là bài kiểm tra Ôn Ngôn đã tổng hợp tất cả các dạng có thể xuất hiện trong đề thi, là bài kiểm tra mà anh đã thức thâu đêm để soạn.


Có lẽ trên đời này chỉ có mỗi người con gái tên Chu Cát Sa mới có thể khiến anh hao tổn nhiều tinh lực như vậy.


Ôn Ngôn cầm lấy tờ bài, bắt đầu chấm. Anh viết bằng bút đỏ, chỗ nào sai liền đánh dấu, viết cách giải sang bên cạnh.


Chu Cát Sa cúi đầu xuống, đung đưa đôi chân theo từng nhịp, trái tim như bị sự hồi hộp ăn mòn.


Hai tuần học bổ túc với đại thúc, chính là hai tuần não cô hoạt động liên tục, nhìn đâu cũng thấy các công thức bay nhảy, lúc ngủ thì lại không kìm được mà mơ về các phản ứng hoá học. Có thể nói, kiến thức các môn tự nhiên trong đầu cô chưa bao giờ đầy đủ như những ngày gần đây.


Vậy nên kết quả sắp công bố đây, không cần nói cũng biết là được cô rất mong chờ.


"Khá tốt, cứ giữ phong độ như vậy vào ngày mai, cô sẽ được điểm từ khá trở lên..." Sau mười phút, Ôn Ngôn đưa cho cô tờ bài ghi lưa thưa vài chỗ bút đỏ.


Chu Cát Sa hai tay nhận lấy, đôi mắt vừa nhìn thấy điểm số trên bài liền sáng rực lên. Cô cười rạng rỡ, hai đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết, xinh đẹp vô cùng.


"Cảm ơn chú rất nhiều, Giáo Y !" Chu Cát Sa sửa lại lỗi sai trên bài mình, không quên cảm ơn vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.


Ôn Ngôn yên lặng nhìn cô, sự dịu dàng tràn đầy trên mặt mà chính anh cũng không phát hiện ra.


Bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó, mày anh cau lại. Giọng anh đột ngột trở nên trầm thấp, khàn khàn, như thủ thỉ vào tai cô.


"Mai là ngày kiểm tra học kỳ ?" Anh hỏi.


Chu Cát Sa vẫn đang mải mê xem lại bài, tuỳ tiện gật đầu.


"... Mai tôi phải đi." Chữ cuối câu do run rẩy mà gần như không nghe thấy.


"Đi đâu ?" Chu Cát Sa vừa thốt lên xong liền hận không thể cho mình một cái tát thật mạnh. Cô ngước lên nhìn khuôn mặt nghiêm túc lãnh đạm của anh, trông không giống đang đùa.


Hơi thở dừng lại, trái tim không theo sự điều khiển bị bóp thật chặt, đau đến nỗi Chu Cát Sa chỉ muốn móc nó ra mắng một trận tê tái.


Cô rất muốn lay vai anh, hỏi anh rằng...


Có thể không đi ?


Có thể ở lại, vì cô ?


Nhưng đương nhiên hơn ai hết, cô biết anh có lòng đam mê với nghề.


Những cuốn tài liệu trên bàn kia, có quyển nào không nói về Y học ? Những lúc rảnh rỗi không có việc gì để làm, có lúc nào anh không cầm tài liệu lên nghiên cứu ?


Đặc biệt là cặp mắt dài thâm thuý kia, mỗi khi chăm chú làm việc đều toát ra mị lực, phong tình vạn chủng, quyến rũ chết người. Một ánh mắt lơ đãng, một cái nhíu mày nhẹ, dù chỉ một chút cũng có thể khiến trái tim cô trật nhịp.


Một Ôn Ngôn như vậy, phải được khoác lên chiếc áo blouse trắng của bác sĩ chính thống, phải được tận tay thực hiện những ca mổ trong phòng phẫu thuật bệnh viện, phải được tiếp xúc hàng ngày với những người có cùng chuyên môn như anh... Tuyệt đối không nên nhốt mình trong phòng Y tế của một trường học cấp ba nhỏ nhoi, làm công việc Giáo Y hàng tháng kiếm không đủ ăn mặc.


Chu Cát Sa cúi thấp đầu xuống, không muốn anh nhìn thấy khoé mắt đỏ ửng của mình. Cô giả vờ liếc qua chiếc đồng hồ treo trên tường, đứng lên nói :"Có gì mai nói sau, đến giờ học của cháu rồi."


Ôn Ngôn chỉ biết ngồi yên nhìn bóng lưng cô xa dần, thở dài thật lâu.


———


"Làm bài như thế nào ?" Ôn Ngôn nhàn nhạt hỏi.


Chu Cát Sa được lớp chăn ấm áp bao bọc, lăn lăn vài vòng trên giường. Đã rất lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi trên chiếc giường quen thuộc này, không nhịn được làm biếng một chút.


"Ba phần tư chắc chắn đúng, còn lại là bài nâng cao, cháu chỉ làm được vài câu. Điểm có lẽ khoảng bảy, tám..." Giọng Chu Cát Sa có chút mềm mại, vang lên từ đống chăn.


Ôn Ngôn hài lòng cong môi.


Chu Cát Sa nhìn trời, nhìn đất, cuối cùng ánh mắt lại đưa về phía ba, bốn thùng các tông xếp chồng lên nhau.


"Khi nào chú chuyển ?" Chu Cát Sa nhẹ giọng hỏi.


Ôn Ngôn trấn tĩnh nói :"Trưa nay, khi nào trường tan học, tôi sẽ đi."


Chu Cát Sa khịt mũi, một lần nữa úp mặt vào trong chăn, cố gắng hít thở hương thơm mát lạnh của người anh thoang thoảng trong không khí.


"Được rồi, để cháu ngủ, lâu lắm rồi chưa được ngủ một giấc thoải mái, sáng nay nhất định phải tận dụng." Cô gái chùm kín mặt, rầm rì.


Ôn Ngôn yên lặng nhìn cô, ánh mắt chăm chú tràn đầy yêu thương. Anh dường như muốn khắc ghi khoảnh khắc này, cất giấu ở nơi sâu nhất trong trái tim anh. Để sau này nhớ cô, liền mang ra xem lại, trái tim mới bớt đau nhức.


Mái tóc ngắn của cô vểnh lên, vầng trán lộ ngoài chăn, làn da mịn màng, càng nhìn càng thấy thích. Ôn Ngôn nghĩ rằng cô đã ngủ thiếp đi, liền rón rén bước lại gần.


Ngón tay thon dài cầm lấy một lọn tóc, chậm rãi vuốt ve. Cuối cùng bàn tay lại di chuyển đến trước trán, xoa nhẹ.


Xúc giác mềm mại khiến anh không muốn buông tay, miệng lưỡi có chút khô đắng, cổ họng giống như bị nghẹn lại.


Rất muốn hôn lên chỗ đó.


Mà anh thực sự làm vậy. Dù chỉ tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cảm xúc ấm áp còn lưu lại trên môi anh vẫn làm anh lưu luyến, gò má đỏ lên, cảm giác lâng lâng như say rượu.


"Chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra em


Như thể đôi ta đã kiếm tìm nhau từ lâu


Những tế bào trong từng mạch máu tôi như đang cất lời


Rằng em chính là định mệnh của cả đời tôi."


Một bài hát nổi tiếng đột ngột vang lên từ chiếc điện thoại để bên cạnh gối.


Ôn Ngôn sợ đánh thức cô, liền luống cuống cầm điện thoại cô lên, tìm cách tắt chuông. Nhưng khi nhìn thấy đống biểu tượng trái tim sau cái tên hiển thị trên màn hình, anh lại có chút do dự. Cuối cùng anh nhấc máy.


"Cát Sa, Cát Sa ? Cậu làm gì mà không trả lời tin nhắn của tớ vậy ?! Làm người ta lo chết." Giọng nam đầu bên kia có chút lo lắng.


Ôn Ngôn thấy người dưới chăn không có phản ứng, liền có thêm can đảm trả lời :"... Cô ấy ngủ rồi."


Mục Văn :"..." Người đàn ông đang bắt máy là ai ?! Sao có thể có một giọng nói hay và đàn ông như vậy ?!


"Cho hỏi... anh là ai ?" Mục Văn có chút rụt rè.


Ôn Ngôn nghiêng đầu, gõ tay lên mặt bàn.


"Tôi là bạn trai của Cát Sa, anh có việc gì tìm cô ấy sao ?"


Mục Văn nuốt tiếng thét kinh ngạc vào trong lòng, trực tiếp dập máy. Mặc dù anh biết hành động này thực sự rất vô duyên, nhưng trước cơn sốc đột ngột này, tâm tình anh cần có một khoảng thời gian để ổn định lại.


Khá lắm Chu Cát Sa, cậu có tin vui mà im ắng không ho he gì. Để xem lúc cậu về tớ xử cậu như thế nào !


Chu Cát Sa nếu nghe được tiếng lòng của bạn cùng bàn của mình, chắc chắn sẽ dậm chân phụng phịu kêu oan.


Bởi vì cô hiện tại, còn đang trong một hoàn cảnh khó xử và đáng xấu hổ hơn nhiều.


Thực ra bác sĩ Ôn lúc cúi xuống môi chạm trán với cô gái, đã rất vô tình đánh thức Chu Cát Sa đang còn lim dim.


Được rồi nụ hôn trên trán cô còn giải thích được là do ngủ mơ mà tưởng tượng nên. Vậy nên cô không ngồi dậy mà tiếp tục nằm im trong tư thế đó.


Nhưng những lời mà cô vừa mới nghe thấy, nên giải thích như thế nào nha ?