Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 43: Ngoại truyện (2)




"Chúng tôi sẽ sắp xếp theo sơ đồ đã cho, anh chị cứ yên tâm." Nhân viên chuyển hàng nhe răng cười, làn da bánh mật đặc biệt nổi bật dưới tia sáng của ánh mặt trời tháng ba.


Ôn Ngôn thờ ơ gật đầu, chỉ có Chu Cát Sa dịu dàng mỉm cười, nói :"Nếu gặp vấn đề mọi người đừng ngại gọi điện cho chúng tôi."


Hai, ba chàng trai nghe thấy vậy liền ngượng ngùng đáp lại.


"Chúng tôi sẽ cố hết sức không làm khách hàng thất vọng."


Ôn Ngôn nhướng mày bảo họ tập trung làm việc, nắm lấy vai cô dẫn ra chỗ khác tránh bụi bẩn.


Căn nhà hiện tại họ sắp sửa chuyển đến là một biệt thự lâu đời trong một tiểu khu cao cấp.


Gần đấy có công viên cho trẻ em, có nhà trẻ, mẫu giáo và cả trường liên cấp cho học sinh, hơn nữa địa điểm còn gần bệnh viện anh và đài truyền hình của cô.


Ngay khi nhìn thấy bảng thông tin rao bán của căn nhà này, cô cùng anh đã nhanh chóng liên hệ với chủ nhà cũ. Chỉ trong vòng bốn tháng, mọi thủ tục chuyển nhà sang tên gửi tiền cùng mua đồ nội thất đều được hoàn thành. Giờ hai người chỉ cần chờ bê đồ vào là có thể ở.


Chu Cát Sa cùng Ôn Ngôn đi xung quanh, phát hiện ra nhà hàng xóm bên phải của bọn họ có một cây hoa hồng rất đẹp, dây gai chằng chịt, bò sang nở hoa cả một góc khu vườn nhà cô.


Họ đi bộ được một lúc liền dừng lại trước công viên nhỏ của tiểu khu. Bụng Chu Cát Sa hiện tại đã rất nặng, hoạt động lâu một chút liền cảm thấy hơi mệt.


Ôn Ngôn bảo cô vào trong công viên ngồi, mình thì đi mua nước giải khát.


Chu Cát Sa đẩy cánh cửa chỉ cao đến hông cô, cảnh sắc trong công viên mau chóng hiện rõ trước mặt.


Chiếc cầu trượt nho nhỏ, xích đu đưa đẩy cùng bãi cát trắng mịn. Hiện tại đã là buổi chiều nhưng trong công viên chỉ có ba, bốn đứa trẻ đang chơi đùa, không khí vui vẻ tràn đầy tiếng cười thơ ngây.


Chu Cát Sa ngồi tạm cạnh một người phụ nữ trên chiếc ghế băng gần nhất, duỗi chân ra cho thoải mái.


Cô vô thức nghiêng đầu sang một bên, ngay lập tức choáng ngợp không thốt nên lời.


Người bên cạnh cô đây, ngay cả chữ "đẹp" cũng không thể diễn tả được hết vẻ ngoài của cô ta.


Cô vốn tưởng Quỳnh Mai hay đàn chị Diệu Như đã là xinh đẹp động lòng người khó ai sánh bằng, nhưng người này đã khiến cô hiểu thế nào là "nghiêng nước nghiêng thành", là "băng thanh ngọc khiết", là đóa hoa trên cao vạn người ngước nhìn.


Người phụ nữ đang chăm chú nhìn vào một bé gái đáng yêu ngồi trên đống cát, ánh mắt không rời nửa giây. Ngay cả góc nghiêng cũng đẹp vô cùng, đôi mắt mơ màng mỹ miều, bờ môi đỏ mọng, khắp cơ thể đều toát lên khí chất lãnh đạm lạnh lùng nhưng lại càng xinh đẹp chói loá.


Một đống từ ngữ hoa mỹ vang vọng trong đầu, tâm hồn văn chương trỗi dậy khiến Chu Cát Sa ngại ngùng không biết nên làm gì.


Dường như cảm nhận được tầm mắt quá lộ liễu, người phụ nữ bỗng nhiên quay sang nhìn cô, gương mặt mỹ lệ mang theo nét thắc mắc.


Chu Cát Sa còn chưa thoát khỏi sắc đẹp khó cưỡng này, ngây ngốc nói.


"Xin... Xin chào."


Người phụ nữ nghe thấy vậy liền cười rộ lên, mây trôi gió thổi cũng không thể làm lu mờ được nét đẹp rạng rỡ này.


"Xin chào." Ngay cả giọng nói nghe cũng như tiên trên trời.


Đôi mắt trong trẻo người phụ nữ dịu dàng quan sát cô, trong một tích tắc đột nhiên biến sắc.


"Cẩn thận !"


Chu Cát Sa rùng mình, ánh mắt phản chiếu hình ảnh quả bóng văng tới với tốc độ kinh hoàng.


Theo bản năng, cô giơ tay trước bụng, bảo vệ em bé an toàn.


"A..."


———


Ôn Ngôn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó xác định. Bước chân anh tăng tốc, đi về phía công viên càng nhanh càng tốt.


Từ xa anh đã thấy Chu Cát Sa vẻ mặt lo lắng đang hơi cúi người xuống, trái tim tựa như hẫng nhịp, cất tiếng gọi lo lắng :"Cát Sa ? Cát Sa !"


Chu Cát Sa ngước đầu lên, ngơ ngác nhìn anh lại gần.


"Ôn Ngôn ?"


"Sao vậy ? Em cảm thấy không thoải mái chỗ nào à ?" Ôn Ngôn cuống cuồng hỏi, rất sợ cô bị làm sao, mau chóng kiểm tra một lượt cơ thể cô.


Chu Cát Sa lắc đầu :"Em không sao, nhưng mà... cô ấy vì đỡ cho em trái bóng mà bị đau tay. Anh lại xem cho cô ấy được không ?"


Người phụ nữ nắn bóp chỗ cổ tay đã xuất hiện mảng đỏ ửng, nhẹ nhàng nói :"Không sao, tôi là bác sĩ, chấn thương này không đáng lo."


Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy dáng vẻ của anh liền rất bất ngờ.


"Bác sĩ Ôn ?" Giọng nói có vẻ ngờ vực.


Ôn Ngôn cố gắng tỏ ra lịch sự với ân nhân của vợ mình, lục lọi trong đầu vài giây.


"Xin chào, cô là học trò giáo sư Doãn Tâm vài năm trước mới về nước phải không ?" Anh đẩy cặp kính lên, thoáng chốc đã trở thành vị bác sĩ lạnh lùng xa cách.


Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu :"Đúng vậy, thật trùng hợp, hai người cũng sống ở đây sao ?"


Chu Cát Sa sững sờ, không ngờ mình lại gặp đồng nghiệp của anh ngay tại chỗ ở mới, lại còn được người ta cứu một mạng về.


"Chúng tôi vài ngày nữa sẽ chuyển sang đây, hiện tại đang lắp đặt đồ dùng nội thất." Chu Cát Sa hào hứng trả lời cô ấy.


"Mẹ... Mẹ..." Đột nhiên ba người nghe thấy một giọng trẻ con nũng nịu.


Bé gái xinh xắn khuôn mặt bầu bĩnh, làn da nộn nộn trắng trẻo, đôi mắt to tròn vừa đen vừa sáng, nhìn đáng yêu vô cùng.


Đứa trẻ khập khiễng bước tới chỗ người phụ nữ, ôm lấy chân cô cười hì hì như vớ được kho báu.


Người phụ nữ yêu chiều ôm lấy con mình, bế lên đùi rồi khẽ khàng vuốt đầu con.


"Con yêu, chào cô chú đi nào."


Ôn Ngôn cùng Chu Cát Sa mắt tò te nhìn bé gái nghịch ngón tay của mình, cảm thấy rất hứng thứ.


"Xào cô... Xào xú..." Bé gái thở phì phì, nước bọt dính đầy bên khoé miệng, hai bên má đỏ bừng vì cố gắng rặn ra từng từ một.


"Con nhà chị đáng yêu quá ! Bé bao nhiêu tuổi rồi ạ ?" Chu Cát Sa phấn khích hỏi.


Người phụ nữ cong mắt vui vẻ khi có người khen con mình, hoà nhã trả lời :"Hai tháng nữa là sẽ tròn một tuổi. Thế còn em ?"


Chu Cát Sa sờ lên chiếc bụng căng tròn của mình, cảm giác hãnh diện khi được làm mẹ :"Con nhà em được bảy tháng rồi ạ, tính ra cũng sắp đẻ rồi."


Người phụ nữ hiền hậu nói :"Cố lên em nhé, có gì khó khăn thì có thể hỏi chị, dù sao chị cũng có kinh nghiệm."


Chu Cát Sa gật đầu hạnh phúc.


Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện.


Người phụ nữ nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt lấp lánh sáng ngời.


"Em đây."


"Con vừa mới chơi xong."


"Được thôi."


"Ừ, em về ngay đây."


Người phụ nữ đứng lên, tay ôm con, tay vẫy chào đôi nam nữ.


Chu Cát Sa luyến tiếc đành phải gọi với lại :"Chị có thể cho em xin địa chỉ được không ? Em muốn sang cảm ơn chị."


Người phụ nữ đọc lên một dãy địa chỉ, gật đầu chào rồi quay đầu đi về.


Chu Cát Sa thẫn thờ nhìn bóng lưng cô ấy biến mất, thầm thì nói với anh.


"Em cảm thấy địa chỉ này rất quen tai."


Ôn Ngôn liếc mắt cô, giải đáp.


"Họ là hàng xóm của chúng ta, căn nhà có cây hoa hồng, nhớ không ?"


Chu Cát Sa :"..." Duyên phận quả nhiên thật bất ngờ.


Ôn Ngôn cụp mắt xuống, trong lòng lại suy nghĩ ngổn ngang một thứ khác.


Kể từ lúc anh nhìn thấy đứa bé gái kháu khỉnh, sau đó lại tưởng tượng nếu con của họ cũng sẽ đáng yêu y hệt như cô, trong lòng anh thoáng chốc đã ấm áp.


A... Căn nhà thêm một tiểu Chu Cát Sa, nghĩ như thế nào cũng thấy hạnh phúc !


———


Đáng tiếc nguyện vọng của Ôn Ngôn không thành, bởi vì lúc đẻ ra đứa bé trong bụng hoá ra lại là... con trai.


Chu Cát Sa và Ôn Ngôn đều không quan trọng giới tính, vậy nên những lúc siêu âm kiểm tra định kỳ họ chỉ đơn giản hỏi về sức khỏe.


Kết quả lúc nữ hộ sỹ mang đứa bé trai ra khỏi phòng mổ, Ôn Ngôn và Ôn tiên sinh đều rất bất ngờ.


Anh đau lòng cầm tay vợ mình, không dám nhìn những vết máu vương vãi khắp nơi.


"Chu Cát Sa, em làm tốt lắm." Ôn Ngôn mắt rơm rớm nhìn cô.


Chu Cát Sa hiếm khi được nhìn anh khóc, đang định cười an ủi thì phía dưới truyền lên cơn đau khủng khiếp làm mặt cô thoáng chốc trắng bệch.


Chu mẹ cùng Chu ba lo lắng dặn cô đừng có cố sức, mồm liên thoáng nói chuyện đâu đâu hòng khiến cô bớt đau.


Ôn tiên sinh giơ đứa cháu đích tôn của mình lên cho Chu Cát Sa ngắm, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi nuối tiếc vì không phải cháu gái nhưng cháu nào cũng là cháu ông, trong lòng vẫn vui sướng như nở ngàn đóa hoa.


Ôn Ngôn biết đã hết thời gian thăm hỏi liền bảo mọi người ra ngoài. Trước khi đi, anh không quên dịu dàng hôn lên trán cô, giọng nói từ tính hết sức quyến rũ.


"Hiện tại nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng, anh luôn ở đây."


Chỉ cần câu cuối của anh, mọi phòng bị của cô đều đập tan hết.


Cô an tâm nhắm mắt, cố gắng không để ý tới cơn đau.


Đời này có anh, thật tốt.