Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 12




Đến khi hai người làm xong, bên ngoài đã tối sầm lại. Hai người qua loa tắm rửa một cái, cùng tựa vào đầu giường lười biếng ngồi, lấy ra bao thuốc đốt một điếu, anh một hơi tôi một hơi thay phiên nhau hút.

Lương Sênh hút xong một hơi rồi đưa điếu thuốc vào miệng Hoa Nam: “Chờ 1 – 2 tháng nữa, trên tay anh có thể có tiền lãi từ vài địa bàn mới, anh giúp cậu chọn một chỗ tốt mà đến đấy làm quản lý, đỡ cho cậu mỗi ngày ngồi ở trong nhà không có việc gì làm.”

Anh đã tính từ sớm, từng có người nào đó nói, sướng quen rồi khổ không chịu nổi. Hoa Nam vô dục vô cầu, anh đành phải đánh vào theo đuổi của cậu.

Lúc trước Hoa Nam làm một côn đồ cả ngày đi lại ngoài đường, tuy rằng theo sau có vài tiểu đệ nhưng đây chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, sao có thể so được với viễn cảnh nắm trong tay toàn bộ một cơ sở của anh. Đến khi Hoa Nam quen mùi ngon, liền biết cái gì mới là tốt đối với cậu.

Vừa lúc gần đây trong thành phố ‘nghiêm đánh’, gã coi như thuộc về phe lãnh đạo đương nhiệm, hơn phân nửa những cơ sở bị ‘tiêu trừ’ đều sẽ đến tay anh. Thừa dịp cơ hội này đem Hoa Nam nâng lên, thứ nhất là không cần Hoa Nam xử lý quan hệ với những người cũ, anh cũng có thể danh chính ngôn thuận phái người đến hỗ trợ, thứ hai là cơ sở mới tất nhiên không ở địa bàn cũ của anh, quan hệ giữa hai người trong thời gian ngắn sẽ không truyền bá rộng rãi được, đến khi Hoa Nam đứng vững sau vụ ‘nghiêm đánh’ thì người khác muốn giở trò cũng đã chậm.

Lương Sênh cảm giác kế hoạch của mình quả thực vô cùng hoàn mỹ, anh đang muốn phân tích kĩ lương cho Hoa Nam, cậu lại gảy gảy tàn thuốc, nhanh chóng nhét điếu thuốc vào miệng Lương Sênh, cười hì hì nói: “Sênh ca, tôi đọc sách ít, thực sự không phải là người làm quản lý, nếu anh cứ muốn nhét tôi vào chắc chắn tôi ngày đêm sẽ không ngủ được, mỗi ngày đều phải lo lắng lỗ vốn, bị người đến gây chuyện… Nếu anh sợ tôi nhàm chán, không bằng tôi đi học lớp nấu ăn đi, cũng đỡ phải ngày nào tôi cũng chỉ biết nấu mì thịt bò.”

Lương Sênh có kế hoạch của Lương Sênh, Hoa Nam đương nhiên cũng có tính toán cho riêng cậu. Cậu xem những bài viết trên mạng về nuôi vợ bé, nuôi tình nhân, đều là đem người ném ở nhà làm cảnh, hoặc là cho họ một chức vụ nhàn hạ. Hoa Nam cảm thấy gã mà là vợ bé thì giới tính không đúng, nhưng đại khái cũng chỉ có hai con đường cho gã lựa chọn. Dưới tay của Lương Sênh có nhiều địa bàn, tùy tiện nhét cậu vào đâu cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu cũng chỉ có thể vui vẻ vào lúc ấy mà thôi, thế nhưng 5 năm sau thì sao, không phải vẫn chỉ là một tên côn đồ nhưng lại già khú đế rồi sao, đâu có thể lâu dài được.

Dù cho 5 năm tới không lo ăn uống, nhưng cũng phải suy nghĩ về sau như thế nào đúng không?

Hoa Nam lên mạng nhiều, lại kết hợp với lời kể của Hàn Tố, tổng kết lại thì hiện giờ dù đi làm bảo mẫu cũng phải có bằng thạc sĩ, cậu mới tốt nghiệp cấp 2, về sau muốn tìm việc nhẹ nhàng chắc chắn là không thể. Cậu cũng nghe bảo làm công nhân kĩ thuật viên cao cấp kiếm được khá nhiều tiền, cái khác gã không có, nhưng tốt xấu gì chân tay có sức lực, làm công nhân kiểu gì cũng đủ để ăn no.

Có được mục tiêu gã nghiên cứu kĩ càng hơn mới phát hiện nếu muốn lái máy xúc máy tiện thì đều phải tham gia khóa học khép kín, một khóa mất đến mấy tháng. Dù có thể trọ ở bên ngoài nhưng mỗi ngày gã về đều mang theo toàn mùi dầu máy về Lương Sênh giường thì Lương Sênh chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ còn có đầu bếp là đỡ một chút, còn có thể lấy cớ nấu cơm cho anh ta, Hoa Nam nói khéo một chút, rất có thể Lương Sênh sẽ đồng ý.

Mấy câu Hoa Nam vừa nói đã nghẹn trong bụng cậu gần tháng trời, bởi vì không dễ dàng tìm được cơ hội mở miệng, giờ Lương Sênh nhắc đến cậu cũng có cớ để mà nói ra.

Lương Sênh sao có thể không nhìn ra được cậu thực sự nghĩ gì, liếc nhìn Hoa Nam phun khói thuốc, trong lòng mắng thầm, quần áo còn chưa mặc vào đã gọi Sênh ca, nhưng ít nhất còn không gọi anh là ‘ngài’. Sau đó lại cảm thán Hàn Tố thật đúng là thầy giỏi, bát sắt anh cho không cần, kiểu gì cũng muốn đi học một cái bát anh không cướp được.

Đầu bếp thì đầu bếp, đầu bếp nào không mở tiệm cơm chứ, đến lúc đó còn không cần anh đến đỡ. Người cũng bị anh bẻ cong rồi, còn gì phải sợ nữa chứ.

Anh lại rít một điếu thuốc, rồi mới nhét lại điếu thuốc vào miệng Hoa Nam như thể nhét một núm vú cao su: “Học đầu bếp cũng được, nhưng không cần phải đi học mấy lớp xoàng kia, để anh giúp cậu đăng kí lớp xịn. Ngày mai đi theo anh một chuyến, anh có thứ cho cậu.”