Giấu Đi

Chương 56: 56: Xung Đột Ký Túc Xá






Giờ tan học ngày thứ hai, Lâm Hòa Tây nhất thời có chủ ý, về ký túc xá lấy ít đồ.
Bạn cùng phòng có lẽ không có tiết học, ngồi trong phòng ký túc không ra khỏi cửa.

Lâm Hòa Tây đứng ngoài cửa, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ồn ào trong phòng truyền ra.

Hắn không giơ tay gõ cửa, mà lựa chọn cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách.
Khi chia phòng ký túc năm nhất thì số Lâm Hòa Tây không may mắn lắm, bị chia vào phòng ký túc hỗn độn.

Trong ký túc xá ngoài hắn ra, ba người kia đều là bạn học cùng lớp, hàng ngày cùng ra cùng vào, cùng đi học cùng ăn cơm.

Thời khóa biểu của Lâm Hòa Tây vừa khéo ngược lại với bọn họ, một cách tự nhiên trở thành đi về một mình.
Công thêm lúc ấy lời đồn có liên quan tới Lâm Hòa Tây trong Học viện ngày càng nghiêm trọng, quan hệ của hắn với bạn cùng phòng từ từ xa cách và gượng gạo.
Sau khi cắm chìa khóa vào lỗ, Lâm Hòa Tây hơi vặn về bên trái một cái, nhưng rãnh đầu cắm chìa khóa không hề nhúc nhích.
Bên phải cũng có kết quả giống vậy, lòng nghi ngờ có phải mình cắm ngược chìa khóa không, hắn lại rút chìa khóa ra, lật lại rồi cắm vào lần nữa.
Cái chìa khóa vẫn không vặn được.

Ý thức được tình hình thế nào, vẻ mặt Lâm Hòa Tây lạnh xuống, rút chìa khóa giơ tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa truyền vào bên trong cửa, tiếng ồn ào dần dần ngưng lại, sau đó có tiếng bước chân từ xa đến gần truyền tới.
Sau khi cửa được mở, giương mắt nhìn rõ Lâm Hòa Tây đứng ngoài cửa, người mở cửa ngẩn người, theo bản năng nghiêng người nhường đường cho hắn.
Đối phương không phải là bạn cùng phòng của Lâm Hòa Tây, Lâm Hòa Tây bước qua trước mặt cậu ta, giương mắt quét qua cả phòng ký túc xá.
Trong không khí tràn ngập vị cay, rất nhiều người đang ngồi xung quanh phòng ký túc ăn lẩu.

Trên bàn sách của hắn bên cạnh đó, thậm chí còn bày đầy đĩa thức ăn và nước sốt.
Nhìn thấy hắn đi vào, nhất thời mọi người rơi vào im lặng.
Đầu ngón tay móc vào vòng tròn chìa khóa, Lâm Hòa Tây quơ quơ chiếc chìa khóa về phía ba bạn cùng phòng ngồi chính giữa, không mặn không nhạt mở miệng: “Các cậu đổi khóa cửa à?”
Nam sinh tóc ngắn ngồi đối diện hắn đứng dậy đầu tiên, mặt lộ vẻ không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, “Không phải cậu không ở đây sao?”
Lâm Hòa Tây không chút để ý nhếch môi, “Tôi không ở đây nhưng đồ đạc vẫn còn ở đây.

Cái giường này cũng là tôi bỏ tiền ra mua.”
“Thiếu gia nhà giàu mà còn quan tâm tới thứ đồ dùng rẻ tiền này sao?” Nam sinh tóc ngắn làm ra vẻ suy tư, sau đó chợt nói: “Thiếu chút nữa tôi quên, cậu cũng đâu phải đại thiếu gia danh chính ngôn thuận nhà họ Lâm, tất nhiên cũng không nhận được nhiều tiền tiêu vặt như Lâm Đồng.”
Trong lời nói của đối phương có ý chế giễu rõ ràng, Lâm Hòa Tây làm như không nghe thấy, xoay người đi về phía bàn mình.

Tìm đồ trên giá sách bỏ vào cặp xong, Lâm Hòa Tây rũ mắt liếc về bàn sách của mình.
Ghế đã bị người ta rút ngồi dưới mông, mặt bàn gọn gàng sạch sẽ bị khay nước sốt dính đầy dầu mỡ, thậm chí dầu mỡ bên trên từ trắng biến thành đen, hiển nhiên lúc những người này ăn lẩu đã mượn bàn ghế của hắn dùng, đây không phải là lần đầu tiên.
Sách ôn tập bị hắn tiện tay đặt ở góc bàn cũng dính không ít mỡ bò.
Thẻ nước nóng vốn để trong ngăn kéo, không biết bị ai nhét vào trong sách bài tập.

(Thẻ nước nóng dùng để trả phí dùng nước nóng, mua nước nóng, thanh toán tiền nước)
Lâm Hòa Tây cầm thẻ nước nóng đi vào phòng vệ sinh, lấy thẻ gắn vào máy đọc thẻ, thấy số dư hiện thị bằng 0.

Mà hắn nhớ rất rõ ràng, đêm hai tháng trước trở về ký túc xá ngủ, số dư trong thẻ vẫn duy trì ba con số không thay đổi.
Cầm thẻ nước nóng ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Hòa Tây lãnh lùng nhìn về phía ba người ngồi trước nồi lẩu: “Các cậu ai dùng thẻ nước nóng của tôi?”
Hai người khác vẫn im lặng không lên tiếng, nam sinh ngồi đối diện lên tiếng cười chế nhạo: “Ai thèm dùng thẻ nước nóng của cậu?”
Báo cáo số dư vốn còn trong thẻ, tầm mắt Lâm Hòa Tây chuyển sang cậu ta: “Các người ai dùng hết tiền trong thẻ của tôi, trong lòng mình tự biết rõ.”
Tên tóc ngắn kia vẫn giọng khinh miệt: “Ngại quá, thật đúng là không biết.


Thẻ của cậu, cậu nói thẻ có bao nhiêu tiền thì thẻ có bấy nhiêu tiền à, thật sự xem bọn tôi ngu ngốc?”
“Như vậy phải không?” Vẻ mặt Lâm Hòa Tây bình thản gật đầu, tựa như không truy cứu nữa, ngược lại đưa mắt nhìn sang bàn học của mình, “Các cậu ai làm dơ bàn tôi, bây giờ đi lau đi.”
Mọi người ở đó không ai có động tác nào.
Lâm Hòa Tây nói: “Không lau cũng được, tôi sẽ vứt bỏ đồ trên bàn.”
Hắn tự tay bưng đồ ăn chưa kịp bỏ vào nồi trên bàn học của mình.
Hai người bạn cùng phòng lúc này mới đứng dậy cản lại, rút khăn giấy trong hộp ra cực kỳ qua loa lau bàn giúp hắn.
Tên tóc ngắn không kiên nhẫn lên tiếng ngăn bọn họ lại: “Lau cái gì mà lau? Các cậu để nó tự lau đi.”
Lâm Hòa Tây bưng đĩa tôm bóc nõn đi tới bên cạnh thùng rác, tay trái khẽ nghiêng xuống dưới.
Tên tóc ngắn cười lạnh, không tốn chút sức nào giành lấy đĩa thức ăn trong tay hắn, ánh mắt ném về phía hắn ý khinh miệt càng sâu.
Nhưng không nghĩ tới trọng điểm Lâm Hòa Tây vốn không đặt trên đĩa tôm bóc nõn, lúc này lại đột nhiên dùng lực, giơ tay bóp chặt sau cổ tên tóc ngắn, nhấn mặt đối phương xuống dưới nồi lẩu đang sôi trào.
Không ngờ lực tay hắn mạnh như vậy, tóc ngắn vội vàng không kịp chuẩn bị, cho nên giãy dụa thoát khỏi cái tay đang kìm kẹp trên cổ mình.
Những người khác trong phòng vốn không quan tâm tới người khác, lúc này cũng kịp phản ứng, rối rít xông tới đưa tay muốn cản.
Tốc độ trên tay Lâm Hòa Tây không giảm chút nào, mãi đến khi mặt người trong tay gần như dán vào miệng nồi, treo lơ lửng phía trên hơi nóng bốc lên, hắn mới chợt dừng động tác.
Tóc ngắn hoảng sợ người toàn mồ hôi, giãy dụa muốn đứng lên.
Lâm Hòa Tây lại đè mặt hắn ta xuống, đôi mắt lạnh lùng quét một vòng đám người đang vây quanh kia, giọng bình tĩnh hỏi: “Ai dùng thẻ nước nóng của tôi, bây giờ có thể nói cho tôi biết chưa?”
Bọt nước sôi trào trong nồi bắn tung tóe trên mặt, vừa nóng vừa cay, tóc ngắn híp mắt, tầm mắt lia qua cái bàn để nồi, trán bắt đầu đổ mồ hôi mỏng, “Tôi cho cậu biết.”
Lâm Hòa Tây xách mặt hắn ta lên trên cao.
Tóc ngắn nhẹ nhàng thở dốc một hơi, đưa tay sờ cạnh nồi, giọng hơi tàn ác: “Mày không ở đây, tiền thẻ nước nóng để cũng lãng phí, chi bằng để bọn tao xài giúp mày.”

Nửa câu đầu hắn ta nói rất chậm, chờ tới khi ngón tay cầm được con dao gọt trái cây bên cạnh nồi thì giọng điệu chợt trở nên vừa gấp gáp vừa nhanh chóng, trở tay giữ tay Lâm Hòa Tây mượn lực đứng lên, mũi dao gọt trái đâm thẳng về phía Lâm Hòa Tây.
Sự thay đổi chỉ diễn ra trong chớp mắt, người xung quanh phần lớn không kịp phản ứng, cũng có người sợ bị ngộ thương nhanh chóng lùi về sau, duy chỉ có không ai bước lên ngăn cản.
Lâm Hòa Tây phản ứng cực nhanh nghiêng mặt né đi, trợn mắt nhìn mũi dao nhẹ nhàng sượt qua bên mặt mình, mượn khoảng trống lúc đối phương bị nghiêng người về phía trước theo quán tính khi sử dụng lực, hắn nhấc chân đạp người ngã xuống đất.
Dao gọt trái cây từ trong tay đối phương rớt ra ngoài, rơi xuống sàn nhà, trong nháy mắt thức tỉnh mọi người.

Có người vội vàng nhặt dao lên, cắm mũi dao vào túi bọc dao.
Lâm Hòa Tây ngồi xổm xuống xốc cổ áo tên tóc ngắn lên, cuộn nắm đấm nện xuống mặt hắn ta.

chỉ đăng trên LÊQUYDON, ngoài ra là y vô liêm sỉ
Cuối cùng đối phương được người ta cõng xuống phòng y tế trường, Lâm Hòa Tây lấy đồ trên bàn sách mang theo, tính không bao giờ quay lại trong ký túc xá nữa.
Trước khi rời đi mơ hồ nhớ lại, trên mũi dao con dao gọt hoa quả kia hình như hơi đỏ, Lâm Hòa Tây đẩy cửa vào phòng vệ sinh soi gương, quả nhiên thấy một bên má bị dao rạch một vết hơi cạn, có máu li ti từ vết thương rịn ra.
Không phải vết thương quá nghiêm trọng, Lâm Hòa Tây vốc nước rửa qua, tìm chiếc mũ lưỡi trai trong góc tủ đội lên đầu, cầm cặp sách trên ghế đi ra ngoài.
Tâm trạng vui vẻ bị hủy trong chốc lát, Lâm Hòa Tây lười vào siêu thị mua băng keo cá nhân, bước về phía cửa nam trường học.
Trên đường băng qua bãi đất trống trước sân thể dục thì liếc thấy sinh viên lục tục đi vào trong sân thể dục, lại nghe thấy hai người sau lưng nói trận bóng rổ trong sân thể dục đã bắt đầu, hắn dừng bước, sau đó từ trong lời mấy người kia nói bắt được mấy chữ “Học viên bách khoa.”
Du Trọng là sinh viên Học viện bách khoa, Lâm Hòa Tây cũng nhớ, Du Trọng biết chơi bóng rổ.
Bước chân di chuyển, hắn hơi cong môi đi về phía sân thể dục, ném tất cả những chuyện không vui lúc nãy ra sau ót..