Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 781: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (43)




Phần lớn thành viên trong căn cứ XI đều là đàn ông. Đây là trụ sở huấn luyện theo hình thức khép kín thế nên đồ đạc cá nhân trong phòng sẽ không có ai dám tùy tiện lấy đi. Bởi vậy gần như cửa các phòng không hề lắp khóa, muốn khóa trái cũng không được. Làm như vậy là để tạo điều kiện cho các huấn luyện viên thỉnh thoảng kiểm tra đột xuất xem có ai mang theo đồ cấm vào phòng hay không. Dù sao căn cứ cũng quản lý rất nghiêm theo kiểu quân sự.

Hơn nữa trong căn cứ toàn là đàn ông, ngay cả lúc đi tắm cũng không cần khóa cửa, mọi người đều là những người anh em vào sinh ra tử với nhau nên không có gì phải tránh cả.

Mỗi lần Phong Lăng tắm đều phải khóa trái cửa phòng tắm lại. Cô đã tranh thủ mua được cái khóa nhỏ cho cửa phòng tắm trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhưng cửa ngoài thì cô vẫn chưa động tới.

Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Phong Lăng khựng người lại. Miếng vải quấn ngực của cô rất dài, hơn nữa cô đã sắp mười bảy tuổi, rõ ràng ngực đã phát triển hơn hai, ba năm trước, thậm chí đã gần như phát triển thành hình thành dạng rồi. Bình thường khi quấn vải cô phải cẩn thận quấn từng vòng một, để quấn xong hết cũng mất năm bảy phút. Giờ mới quấn chưa được một nửa mà Lệ lão đại đã ở ngay bên ngoài, nếu cô không đi mở cửa thì chắc chắn anh có thể đẩy cửa vào bất cứ lúc nào.

Phong Lăng tiếp tục nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, có vẻ như đã mất kiên nhẫn, cô giật luôn vải quấn ngực đã quấn được một nửa trên người xuống rồi nhanh chóng nhét cuộn vải trắng đó vào hòm nhỏ ở dưới giường. Sau khi chắc chắn sẽ không bị phát hiện, cô vội vàng túm lấy bộ đồng phục chiến đấu màu đen rộng rãi ở trên giường khoác vào người.

Gần như ngay lúc cô kéo “xoẹt” khóa kéo phía trước bộ đồng phục chiến đấu lên thì cửa phòng thình lình bị người bên ngoài đẩy luôn ra.

Tay của Phong Lăng vẫn đang để ở trên khóa kéo, bên trong lớp áo cô không mặc gì, không vải quấn ngực, không đồ lót, cũng không có áo mỏng mặc trong. Trạng thái hoàn toàn “thông thoáng” này khiến cô có cảm giác hơi thiếu an toàn và lạ lẫm. Nhưng khi ngước mắt lên thấy Lệ Nam Hành đầy mùi rượu đi vào cửa, cô vẫn đứng thẳng tắp, bình tĩnh hỏi một câu: “Lão đại, anh có chuyện gì dặn dò sao?”

Lệ Nam Hành nhướng mày nhìn cô, đè nén sự nguy hiểm âm trầm trong mắt.

Rốt cuộc vì sao mới về căn cứ mà anh đã chạy tới nơi này?

Có chuyện gì dặn dò?

Hơn nửa đêm rồi còn dặn dò cái gì?

Nam Hành nheo mắt, lại nhìn bộ quần áo trên người Phong Lăng: “Tối về chỗ ở rồi còn mặc quần áo này? Không khó chịu à?”

“Tôi mới tắm xong thì nhớ ra phải ra ngoài lấy vài thứ nên thay bộ này, nếu không thì không thể ra ngoài.” Phong Lăng bình thản nói, ánh mắt lại nhìn ra phía sau anh, cũng chính là nhìn hành lang ở ngoài cửa. Trong hành lang không bật đèn, vậy mà anh cứ đi xuyên qua hành lang tối om tới đây sao? Không tiện tay bật công tắc đèn trên tường lên à?

Đúng là trong căn cứ có một điều lệ rất nghiêm ngặt, bất cứ thành viên nào, lúc ngủ mặc cái gì cũng được, nhưng chỉ cần ra khỏi cửa, xuất hiện trước mặt các thành viên khác trong căn cứ thì nhất định phải mặc đồng phục chiến đấu. Nếu mặc không đúng quy cách, nhẹ thì bị phạt chạy mấy vòng, nặng sẽ bị ghi lỗi lớn. Sau này chờ lấy công chuộc tội, các phần thưởng và công lao có được sau khi làm nhiệm vụ đều bị xóa, nói chung đó là chuyện chỉ có thua thiệt. Thế nên mọi người đều hiểu, kể cả có tạm đi ra ngoài lấy đồ cũng nhất định phải thay đồng phục chiến đấu trước.

Nghe lời giải thích của Phong Lăng xong, Nam Hành cũng không nói gì mà chỉ đi vào.

Thấy anh cứ thế đi vào, Phong Lăng không đổi sắc mặt dịch về sau một bước, đồng thời lại nhìn ra ngoài. Lúc này bên ngoài không có ai, nhưng vô hình chung cô cứ cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.

Cô suy nghĩ mười mấy giây mới hiểu được, tia nguy hiểm này không phải là sự nguy hiểm đang ẩn nấp ở đâu bên ngoài mà chính là hơi thở từ người đàn ông đang đi tới trước mặt khiến cô phải đề phòng theo bản năng.

“Lão đại, anh uống nhiều rồi, hay anh về phòng nghỉ đi. Tôi gọi điện cho anh Hứa với Huấn luyện viên Hàn đến đỡ anh về nhé?” Khi Nam Hành đến gần, Phong Lăng lại lên tiếng.

“Uống không nhiều.” Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô.

“… Uống không nhiều thì anh nên về chỗ của mình đi, đến chỗ tôi làm gì?” Sắc mặt của Phong Lăng rất tự nhiên, cô không muốn để lộ ra cảm giác chột dạ, nhưng cũng bởi vì đang chột dạ nên cô thấy mất kiên nhẫn và bực bội: “Tôi ra ngoài lấy đồ xong sẽ về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải thi sát hạch, nhất định phải nghỉ sớm một chút.”

“Ừm.” Nam Hành nói mình uống không nhiều nhưng rõ ràng mắt anh đã bị một tầng sương mù che phủ, vừa nhìn đã biết là không tỉnh táo nhưng còn cố gắng gượng. Anh vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, sau đó lại nở nụ cười: “Ngày mai sát hạch nên tôi tới xem xem cậu đã chuẩn bị thế nào rồi.”

Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Lệ lão đại cười. Trước đây, hoặc là anh cười khẩy, hoặc là ngoài cười nhưng trong lòng không cười.

Nụ cười không thể phân biệt cảm xúc này khiến tim Phong Lăng không hiểu sao bỗng run rẩy.

Cô vô thức kéo quần áo trên người mình về phía trước, cố gắng dùng quần áo rộng rãi để che giấu đường cong cơ thể đã phát triển thành hình bên trong.

“Buổi tối tôi không dám uống quá nhiều rượu nên không ảnh hưởng nhiều lắm. Tôi vốn định đi nghỉ sớm để sáng mai tới sớm rèn luyện trước khi sát hạch. Có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu, nhìn chung cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Dù cho Phong Lăng biết hiện giờ ở trước mặt mình là một con ma men không còn tỉnh táo nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời thật lòng. 

Nam Hành cũng nghiêm túc gật đầu, ậm ờ nói: “Thế thì tốt, đừng làm tôi thất vọng.”

“Lão đại yên tâm.” Phong Lăng vừa nói vừa nhìn vào mắt anh, thăm dò: “Giờ tôi gọi anh Hứa đến dìu anh về nhé?”

“Dìu cái gì? Cậu thấy tôi đứng không vững à?” Nam Hành lại tiến thêm một bước về phía cô. Trong giây lát anh như dán sát vào phía trước người cô, mùi rượu nồng nặc phả thẳng tới, xộc lên mũi làm sắc mặt của Phong Lăng không còn được tự nhiên nữa.

Cô đang định lùi về sau thì thấy eo mình đột nhiên bị siết lại. Cánh tay dài của Nam Hành vươn ra, trong nháy mắt giống như kìm sắt, khiến cô không thể trốn thoát.

“Lão đại, anh…”

Cô nhíu mày, đang định mở miệng thì người đàn ông trước mắt đang nhìn cô chằm chằm chợt đổ nhào, thân hình cao lớn cứ thế ngã trước người cô. Phong Lăng tưởng anh chỉ ôm một cái, nhất thời không kịp phòng bị thì đã bị đẩy về phía sau, ngã ra giường.

May mà chăn trên giường rất dày, cạnh giường cũng không có góc cạnh, nếu không Phong Lăng bị tên đàn ông cao gần một mét chín đè xuống như vậy thì dù không bị đè chết cũng sẽ bị cạnh giường làm eo bị thương.

Khoảnh khắc bị đè xuống chăn, bản năng phòng bị khiến người cô lập tức căng cứng, muốn đẩy mạnh người kia ra!