Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 41: Nhất định sẽ có một ngày như vậy




Một khi Diễm quân công phá được cửa thành, trận chiến này xem như đã phân thắng bại. Liễu Huyền An đứng trên vách núi nhìn đại quân như một cơn thủy triều đen nhánh dũng mãnh ào vào thành, sau đó dòng người chia thành nhiều nhánh sông tiếp tục cọ rửa phố hẻm bốn phương tám hướng. Chân trời nặng nề u ám thi thoảng truyền đến vài tiếng sấm rền, binh sĩ đứng một bên nói: “Liễu nhị công tử, trời sắp mưa to rồi, chúng ta mau trở về đi thôi.”

Liễu Huyền An ngoài miệng đáp ứng nhưng thân thể không buồn nhúc nhích, lại nhoài người nhìn thêm một hồi lâu nữa, mãi đến khi mây đen cuồn cuộn kéo tới đỉnh mới dẫn theo A Ninh và các binh sĩ chạy xuống núi.

Y gấp gáp muốn chạy ngay vào thành Thanh Dương, cho nên quyết đoán từ chối đề nghị “tìm sơn động trú mưa”, thời điểm từng hạt mưa nặng nề rơi xuống đường núi đã nhanh chóng chui vào xe ngựa. Trong núi lúc này mưa to gió lớn, sấm sét cơ hồ muốn đánh xuyên qua nóc xe, xa phu khoác áo tơi mang đấu lạp giơ roi giục ngựa, chở y xông vào màn mưa tầm tã.

Đến A Ninh cũng không kịp đi theo, bởi vì xe ngựa nhỏ không chở được hai người.

Xuống đến nơi, trận chiến đã gần như hạ màn.

Hai bên cửa thành do quân Đại Diễm chiếm đóng, Liễu Huyền An vươn đầu khỏi xe ngựa hỏi dò: “Vương gia đâu?”

“Ở bên kia.” Một tên lính chỉ đường xong lại cẩn thận thấp giọng nhắc nhở, “Nhưng hình như tâm trạng Vương gia… không tốt lắm, nếu Liễu nhị công tử không có chuyện gì gấp, nên để ngày mai rồi nói sau.”

Liễu Huyền An khó hiểu, đánh thắng trận vì sao tâm tình không tốt? Sau khi nói cảm tạ, y lệnh cho xa phu tiếp tục đi vào thành, lúc này trời vẫn hạ mưa to, khói đặc bốn phía chưa kịp tiêu tán, trong không khí ngập đầy mùi dầu hỏa gay mũi làm người ta vô thức sởn tóc gáy. Chuyển qua một khúc quanh, ngựa kéo xe đột nhiên chấn kinh hí dài một tiếng, bốn vó nâng lên cao rồi rơi xuống, nôn nóng giậm chân tại chỗ.

Xa phu vội vàng siết cương ngựa, Liễu Huyền An xốc màn xe lên, thấy dọc đường phố là thi thể tứ tung ngang dọc không phân nam nữ, chẳng phân lão ấu, toàn bộ chồng chất lên nhau mở mắt trừng trừng, miệng vết thương trên người chảy máu ào ạt chưa dứt, nhiễm cho tòa thành một sắc đỏ tươi chói mắt.

Đột nhiên Liễu Huyền An hiểu rõ cảm giác lạnh lẽo cổ quái vừa rồi từ đâu mà đến, quá yên tĩnh, tòa thành này quá yên tĩnh, không có lấy một tiếng người, thậm chí là tiếng khóc hay rê.n rỉ xin tha đều không nghe thấy.

Lương Thú đứng ở đầu bên kia tường thành cũng đã thấy xe ngựa tiến vào. Hắn nhíu mày muốn lệnh cho hộ vệ đưa y ra khỏi thành trước, Liễu Huyền An đã nhảy xuống đất. Xe ngựa không đi được, y bèn tự mình đi xuyên qua đống thi thể, vạt áo trắng như tuyết lướt qua máu me bẩn thỉu biến thành từng mảng đỏ hồng loang lổ. 

Đồng tử Lương Thú co lại, Cao Lâm trông thấy cũng ghê người, vội vàng bung dù chạy đi đón, lại nhỏ giọng hỏi: “Sao Liễu nhị công tử lại tới đây?” Hỏi xong dùng âm lượng càng thấp nghiến răng: “Đám nhãi nhép kia căn bản không dám đánh chính diện với chúng ta.”

Sau khi thấy đội Ách Thứu như trời giáng phá hủy kế hoạch, thống lĩnh phản quân biết rõ vô phương chống trả, vì thế mang theo đội ngũ quay đầu đi vào nội thành, thừa dịp Diễm quân chưa hoàn toàn tiến công, tranh thủ làm hai việc ——

Thiêu trụi lương thảo.

Giết sạch bá tánh.

Dưới bóng ma thù hận, phẫn nộ và sợ hãi, nhân tính thật sự yếu ớt không chịu nổi dù chỉ một đòn. Đương lúc lửa lớn bùng lên, đao kiếm giương cao, bá tánh vô tội trong thành cùng lắm chỉ mang ý nghĩa trở thành một công cụ cho phản quân lấy ra thị uy với Diễm quân. Hoang đường hơn chính là, bọn họ sẽ càng vì hành vi tàn sát man rợ này mà tràn ngập nhiệt huyết, tự hào mình đã giữ vững tinh thần đấu tranh. Sâu mùa hè không kêu được tiếng mùa đông, khi sự hẹp hòi, ngu muội cùng tàn nhẫn đụng phải cái gọi là “đại nghĩa”, tội ác được sinh ra lớn đến mức mưa to đến mấy cũng không thể gột sạch.

Liễu Huyền An đi đến trước mặt Lương Thú, toàn thân ướt đẫm, tóc dán lung tung trên mặt trông càng tái nhợt. Lương Thú kéo cổ tay dẫn người vào trong ngôi miếu bỏ không, nơi này nguyên bản là nơi hoang vắng cũ nát nhất thành, bây giờ vì không người cư trú, ngược lại trở thành nơi sạch sẽ nhất. Các hộ vệ nhóm lửa trại, Lương Thú lấy một kiện áo choàng khoác lên người y, nhíu mày hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

“… Muốn đến xem thử.” Liễu Huyền An không biết nên trả lời thế nào. Lúc đứng ở trên núi, lần đầu tiên tận mắt trông thấy một cuộc chiến thật sự, vốn y còn chấn động vì Ách Thứu màu bạc bay đầy trời và huyền giáp kín đặc đầy đất, tiếng trống trận hòa cùng sấm chớp tấu ra khí thế hùng hồn, cho nên mới không chờ nổi muốn gặp Lương Thú chia sẻ. Nhưng hiện tại, toàn thân y lại dính đầy huyết ô.

Chiến tranh tàn khốc vượt xa tưởng tượng, cho dù chỉ là một trận công thành mau lẹ, quy mô nhỏ bé, nhưng thương vong của nó đủ để cả vương triều Đại Diễm rúng động. Đi giữa Thiên đạo không màng sinh tử vốn là một loại theo đuổi tự do trong tinh thần, thi nhân có thể chôn thây dưới gốc hoa đào, có thể say sưa đạp mây quên lối, nhưng không thể chết dưới trường đao, chết trong tuyệt vọng.

Liễu Huyền An quấn chặt áo choàng, vươn tay lau vết máu trên mặt Lương Thú.

Đống lửa xua tan khí lạnh, tiếng binh sĩ qua lại bên ngoài cũng khiến nơi nào có thêm chút nhân khí. Đầu Lương Thú không ngừng đau nhức, hắn cố chống đỡ tinh thần nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ sai người đưa ngươi ra khỏi thành.”

Liễu Huyền An nhìn hắn: “Tương lai nhất định sẽ có một ngày như vậy.”

Lương Thú hỏi: “Thật không?”

Liễu Huyền An gật đầu.

Lương Thú thở dài: “Ngươi sống đến bốn vạn tám ngàn tuổi rồi, không được phép gạt người.”

“Ta không lừa gạt. Đến ngày đó mỗi người không chỉ được cơm no áo ấm, còn được đọc sách học hành.”

Không lo cơm áo, biết chữ hiểu lễ, cuối cùng văn minh sẽ chiến thắng man rợ, mọi người sẽ có càng nhiều thời gian để tự suy ngẫm. Liễu Huyền An không biết bản thân có bay cao lên bốn vạn tám ngàn trượng được không, nhưng y cảm thấy một ngày nào đó trong tương lai, nhất định loài người có thể trích tinh ôm nguyệt.

Đầu Lương Thú đau đến sắp nứt, không thừa sức lực để suy nghĩ, nhưng nghe y nói mấy câu, áp lực trong lòng cũng tiêu đi một chút. Liễu Huyền An vươn tay muốn thử độ ấm trên trán hắn, Lương Thú nghiêng đầu né tránh, chỉ hỏi: “Có cách gì trị hết đau đầu không?”

“Có, nhưng chỉ là biện pháp nhất thời.” Liễu Huyền An lấy bọc ngân châm nhỏ tùy thân ra, “Ngồi yên đừng nhúc nhích, cũng không được nói chuyện.”

Lương Thú dựa vào cây cột, nhắm mắt lại.

Cao Lâm vừa bước vào đã thấy cảnh Liễu nhị công tử ôm đầu Vương gia nhà mình, vì thế không nói hai lời quay phắt ra ngoài, gặp biến bất kinh, cực kỳ thức thời. Lương Thú nghe thấy tiếng động, gọi giật: “Quay lại đây!”

Liễu Huyền An cũng đứng thẳng xoay người.

Lúc này Cao Lâm mới thấy rõ, à, hóa ra là đang châm cứu.

Châm cứu càng không thể nói chuyện, nếu không chẳng phải bệnh càng nặng thêm sao. Hắn vốn muốn qua loa vài câu, Lương Thú đã mở miệng trước: “Lữ Tượng đâu?”

“…Nhốt mình trong phòng lén lút viết tấu chương.” Cao Lâm đành trả lời, “Chắc không phải cái rắm gì tốt lành.”

Tuy công phá được thành Thanh Dương nhưng kết cục quá thảm thiết, cho dù triều đình không trách tội nhưng chắc chắn không thể đàng hoàng ngợi khen. Lữ Tượng sợ mình sẽ trở thành kẻ tội đồ oan khiên, vì thế đơn giản tiên hạ thủ vi cường, bẩm tấu tỉ mỉ trong tấu chương rằng Kiêu Vương điện hạ không nghe lời khuyên can, khăng khăng sửa hướng tấn công từ thành Tam Thủy qua thành Thanh Dương, mới dẫn đến kết cục huyết án tàn sát dân chúng toàn thành, viết xong lại thêm vài câu hùng hồn dõng dạc phân trần. Gã đọc đi đọc lại mấy lần, cảm thấy đã hoàn toàn kín kẽ liền cất tấu chương vào tay áo, bước nhanh ra cửa làm như không có việc gì.

Cao Lâm dẫn người canh giữ ngay bên ngoài.

Lữ Tượng biến sắc: “Cao phó tướng có ý gì?”

Cao Lâm đáp: “Vương gia mời Lữ thống lĩnh đi một chuyến.”

Lữ Tượng nhìn trường đao chói lọi khắp viện, đứng im không nhúc nhích. Sau một lúc lâu mới mặt mày xanh mét nghẹn ra một câu: “Vương gia muốn mang bản quan ra gánh tội thay sao? Tuy không thể giữ mạng bá tánh thành Thanh Dương, nhưng việc là do phản quân làm, Hoàng thượng chưa chắc sẽ bất mãn, Vương gia cần gì sớm tìm người chịu tội thay. Chuyện này truyền ra khó tránh để người ta chê cười.”

Cao Lâm lắc đầu: “Tính mạng bá tánh thành Thanh Dương vì sao không giữ được? Kể từ ngày Hoàng Vọng Hương phất cờ khởi nghĩa, hẳn Lữ thống lĩnh đã ăn được không ít bạc của triều đình rồi nhỉ? Một tên nông dân hèn mọn bành trướng lớn mạnh ngay dưới mí mắt mấy vạn quân đồn trú, là do hắn mánh khóe thông thiên, hay là do Lữ thống lĩnh luyến tiếc không muốn tiêu diệt Thần Tài ông trời giáng xuống này? Nếu phản quân bị trấn áp ngay từ đầu, làm gì đến lượt loạn lạc khắp ba thành trì hôm nay, đâu ra trận tàn sát đồ thành!”

Lữ Tượng nghiến răng nói: “Cao phó tướng đừng vội ngậm máu phun người!”

Cao Lâm giơ tay ném một chồng sổ sách dày xuống trước mặt gã, “Lữ thống lĩnh nên cảm thấy may mắn, Vương gia nhẫn nhịn suốt một đường, nếu không phải tìm kiếm mấy thứ này cần chút thời gian, sáng sớm nay Lữ thống lĩnh đã không đến mức còn rảnh rỗi nhốt mình trong phòng sáng tác chuyện kể cho triều đình nghe rồi. Người đâu, bắt lấy!”

“Làm càn!” Lữ Tượng rút kiếm, “Ta là tướng lĩnh do Hoàng Thượng thân phong ——”

Lời còn chưa dứt đã bị Cao Lâm đá một cú lăn về phòng. Hai bên đều là võ tướng, nhưng một tên ham ăn biếng làm một lòng một dạ tham ô, một kẻ lăn lộn quanh năm trong gió cát đại mạc Tây Bắc, tuy Lữ Tượng biết mình không phải đối thủ của Cao Lâm, nhưng không ngờ đối phương dám càn rỡ như vậy, hoàn toàn không đặt triều đình trong mắt. Gã nhất thời nóng máu hô to uy hiếp: “Chẳng lẽ Kiêu Vương muốn mưu phản sao!”

“Trí tưởng tượng cũng phong phú lắm.” Cao Lâm ngồi xổm trước mặt gã, “Để ta nói thật, mấy chứng cứ tham ô kia đều do người của Hoàng thượng tìm thấy, bọn họ sớm đã sao ra một bản gửi về Kinh thành. Lữ thống lĩnh, hành vi phạm tội bại lộ, không những không biết hối cải, còn dám có ý đồ châm ngòi ly gián tình nghĩa thủ túc của Hoàng thượng và Vương gia, đúng là biết cách tìm chết.”

Mặt Lữ Tượng không còn chút máu: “Hoàng thượng?”

“Bây giờ chưa nghĩ ra cũng không sao, tương lai vào ngục cứ chậm rãi suy nghĩ tiếp.” Cao Lâm đứng lên, sai người trói gô gã lại mang đi.

Nhưng dù Lữ Tượng vào ngục bình tĩnh suy nghĩ, có lẽ cũng không có cách nào nghĩ thông suốt vì sao người của Hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở thành Thanh Dương, hơn nữa còn để Kiêu Vương sai phái, chẳng lẽ bọn họ đã sớm hoài nghi mình?

Dựa vào trí tưởng tượng cằn cỗi của gã, đại khái đến chết vẫn không thể nghĩ ra đám tráng hán ngự tiền kia vốn chỉ đi theo phụ trách giám sát quá trình cầu thân mà thôi.

Lý phó quan bị bắt chặt cây suốt một đường bây giờ cũng trói gô lại đưa đến trước mặt Cao Lâm. Với hắn ta càng không cần dọa dẫm đã tự mình khai nhận chuyện lấy danh nghĩa thu lương vơ vét đầy túi riêng, còn thuận tiện chỉ điểm một đám đồng lõa. Đàn sâu mọt này bị tập trung trên bãi đất trống giữa thành, quỳ ba ngày trước một khối gì đó đen như mực, hai ngày mưa to một ngày nắng gắt, phơi đến khi môi khô nứt chết ngất cũng không biết rốt cuộc bản thân đang dập đầu trước thứ gì.

A Ninh cũng hỏi: “Cái gì vậy?”

Liễu Huyền An đáp: “Là xác con chó bị quan binh giết trong thôn Tiểu Triệu.”

Ngày đó A Ninh không biết sự tình đã lỡ xé một miếng thịt định đút cho thanh niên đói khát bị xích dưới cây cột, sau mới biết là con chó người kia nuôi. Về sau khối thịt kia được Lương Thú mang đi, hong gió bao ngày biến thành một khối đen sì cứng như đá, dầm mưa dãi nắng cũng không thối rữa, rồi được đặt trên đài cao cho đám sâu mọt bóc lột bá tánh quỳ đủ ba ngày, chứng kiến bọn chúng đầu rơi xuống đất, cuối cùng mới được Cao Lâm bọc lại đào hố chôn cất.

Lương Thú không muốn để Liễu Huyền An chứng kiến những chuyện này, nhưng Liễu nhị công tử lại không tán đồng “cũng được” như mọi lần.

Y khoanh tay đứng chờ trong thành, nói mãi không chịu đi.