Gió Và Trăng

Chương 1: 1: Bạn Cùng Bàn





99: [Chuyển đến trường nào?]
...: [Đại Hoa.]
- ----
Mùa thu tháng 8 năm 2017.
Trung học phổ thông Đại Hoa.
*Tùng...!tùng...!tùng...
Sân trường nhộn nhịp phút chốc trở nên im ắng lạ thường, đâu đó chỉ còn lại từng đợt gió thổi nhè nhẹ hoà cùng tiếng trống khai giảng đầu năm học mới.
Đa số các học sinh đều đứng nghiêm trang, tay nắm thành quả đấm, ép sát vào túi quần.
Và tất nhiên vẫn còn một số thành phần đội sổ đứng đủ mọi tư thế, mặt mày nhăn nhó dưới ánh dương rực rỡ.
Nhưng nhìn chung, không ai dám đùa nghịch quá trớn dưới sự quản thúc gắt gao của sao đỏ, ngoan ngoãn, yên lặng dành ra vài giây ngắn ngủi để cảm nhận bầu không khí vừa mới mẻ, vừa có chút gì đó quen thuộc này.
Sau hồi trống vang dội, là lời phát biểu ý kiến của các thầy cô giáo, dành hết tâm huyết công tác tư tưởng cho đàn con thân yêu.
Nói dai nói dài hơn cả mấy trăm trang lịch sử.
Đến lần này thì đám học sinh chẳng còn mống nào chịu chú ý lắng nghe, đội hình đã bắt đầu thay đổi loạn xì ngầu.
Những cô cậu lớp 10 vừa chuyển cấp vẫn chưa khỏi bỡ ngỡ, quay qua quay lại làm quen với nhau, náo loạn cả một khu vực.

Các anh chị lớp 11 năm nay, sau kì nghỉ hè lại có thêm nhiều chuyện để nói, túm tụm lại bàn tán sôi nổi.
Đặc biệt là khối 12, mang theo những xúc cảm bồi hồi, nghẹn ngào của những tháng ngày thanh xuân trước buổi lễ khai giảng cuối cùng của đời học sinh.
"Ê, mày thấy nhỏ đó sao? Xinh quá ha?" Cậu thanh niên cao ráo, mái tóc đen nhánh ghé người huých vào cánh tay thằng bạn thân đứng bên cạnh.
Hai người họ cùng với vài người nữa sớm đã núp dưới bóng râm, sao đỏ cũng không dám quản nhiều, động vào đám người này cũng không tốt lành gì, miễn họ không trốn về là được.
Cả đám tất nhiên toàn là thành phần cá biệt, lời qua tiếng lại th ô tục không chịu nỗi, nếu không vì hào quang của đại ca nào đó thì chẳng có bạn nữ nào dám đứng gần.
Thấy tên kia dường như không quan tâm, cứ cắm đầu chơi game, cậu bạn tên Lưu Kiến Minh này lại khều thêm một cái nữa, quyết tâm giúp đứa bạn nối khố này có một mảnh tình vắt vai cho bằng bạn bằng bè.
"Anh Chính!! Nhìn một chút thử, không phải kiểu hot girl dáng người chữ S đâu, là kiểu thuần khiết đấy, eo ôi, trong sáng vãi ***."
Đôi mắt hoa đào lười biếng rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ kia, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt về vị trí cũ, vài giây sau mới nói được một chữ.
"Tạm."
"Mày điên rồi, như thế mà còn tạm, ngực to cũng không thích, thuần khiết cũng không thích, rốt cuộc kiểu nào mới vừa mắt mày đây!!" Lưu Kiến Minh rống to.
Cùng lúc đó, trên màn hình hiện lên dòng chữ VICTORY đỏ chót, tiếp đó là MVP, ngôi sao vàng rực xuất hiện, bay đến chỗ huy hiệu lấp lánh, liền biến đổi thành hình rồng vàng uy dũng với tiếng thét rung chuyển đất trời.
Đó là huy hiệu của rank Đại Cao thủ, cũng là thứ hạng cao nhất trong game Khuynh Thành của nhà phát hành TG.
Tuy ra mắt đã cách đây hai, ba năm nhưng vẫn nhận được lượt chơi đông đảo từ các game thủ trong và ngoài nước.
Cậu bạn kia mang gương mặt lạnh lẽo, phản phất tia hài lòng, ném điện thoại trả cho tên đang cắm đầu lén hút thuốc bên cạnh.
Hắn vội vàng chụp lấy, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất liền bị giẫm đạp không thương tiếc rồi lặng lẽ tắt ngủm.

"Lợi hại, lợi hại, chút nữa anh em tao đến quán net thanh toán một thể luôn."
Vì là người quen cả nên cậu cũng không nói nhiều, chỉ nhướn mày đáp trả một cái rồi quay sang nhìn Lưu Kiến Minh, nhàn nhạt trả lời, giọng điệu có phần kiêu ngạo: "Người vừa mắt anh mày bây giờ còn chưa ra đời."
Lưu Kiến Minh kia thật sự bất lực, nhưng vốn đã quen với cái tính cách này nên không để ý nhiều, bày ra dáng vẻ trầm ngâm, tay làm động tác giả bộ vuốt râu nói tiếp: "Nhưng mà nhìn cậu ấy lạ quá, trong khối mình có người xinh như vậy làm sao tao không biết được, hay là học sinh mới?"
Đôi mắt hoa đào khẽ rung lên, một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu.
Buổi lễ dài đằng đẵng cuối cùng cũng chịu kết thúc, các học sinh vẫn chưa được về, phải tập trung tìm phòng học để nhận lớp và điểm danh.
Ai nấy đều khó chịu, than vãn khắp mọi nẻo đường.
Phơi nắng cả buổi trời rốt cuộc cũng chẳng có vui vẻ gì, mặt mũi người nào người nấy đều nhăn nhó, mồ hôi đổ ướt hết cả đầu.
Cuối hành lang, một cô học sinh với dáng người mảnh mai, tóc đuôi ngựa buộc cao, bộ đồng phục trên người có phần rộng rãi, một tay cầm chiếc áo khoác đồng phục, tay còn lại nắm chặt quai đeo của balo, chầm chậm tiến về phía trước.
Hôm nay là ngày đầu chuyển trường của cô.
May mà chú dì nhìn xa, nộp hồ sơ sớm nên vừa kịp để đi dự khai giảng...!
Vừa đi vừa suy nghĩ làm cô nàng xém chút nữa là vào nhầm lớp.
Lớp 12a1 nằm ở đầu dãy tầng thứ 2.
Có mấy tên nam sinh đang tụ tập trước cửa lớp vừa bàn tán, tranh luận sôi nổi, vừa hóng xem năm nay ai sẽ là giáo viên chủ nhiệm.
"Tao muốn cô Thu chủ nhiệm cơ, ta nói, vòng nào ra vòng đấy, lại vừa mới ra trường, trẻ tuổi lại giỏi như vậy, thích vãi luôn ấy."

"Ờ nhờ, cô Thu đi, tao nghe nói cô ấy chưa có bạn trai đâu, biết đâu chúng ta..."
Lời chưa hết cậu bạn này liền bị ăn một cú sút vào mông.
"Bé bé cái mồm thôi."
"À khoan, tao sợ dính thầy Phát quá, đám con gái lớp mình thế nào cũng..."
"Câm mồm nhìn kìa!!"
Chẳng ai thèm quan tâ m đến lời tiên tri nửa vời kia nữa, tất cả đều dồn ánh nắt về phía cô bạn học sinh mới, kể từ khi cô gái ấy xuất hiện, hoàn toàn chiếm trọn spotlight trong mắt mọi người.
Ngoại hình của cô ưa nhìn, ngũ quan xinh xắn, đường nét vô cùng hoàn hảo, đôi mắt lờ đờ do thiếu ngủ mà khiến thần sắc có hơi u ám nhưng nhìn tổng thể thì trông vẫn ổn.
Bên ngoài thì trông cô có vẻ như không vì bị nhìn chằm chằm mà xao động, vẫn đều bước tiến thẳng về phía lớp của mình, nhưng thật ra nội tâm cô đang gào thét đôi chân kia mau đi nhanh lên, sắp ngại chết đến nơi rồi này.
Lớp 12a1 là lớp chọn, đi đầu trong học tập cũng như trong phong trào và tất nhiên về độ quậy phá thì cũng không ngoại lệ.
Hiện tại, lớp học đang náo loạn bởi các thành viên lâu ngày không gặp nên nói chuyện, đùa giỡn ầm trời, mãi cho đến khi sự có mặt bất ngờ của cô bạn học sinh mới.
"Chính, mày xem, cậu ấy chuyển vào lớp chúng ta, tao nói không sai mà."
Vài bạn nam tỏ vẻ thích thú hú hét có phần hơi quá khích làm cô hơi e thẹn.
Cô đứng trên bục giảng, hai tay để sau lưng nắm chặt lại, cất giọng nói nhẹ nhàng, ba phần tự tin: "Chào mọi người, mình là Lệ Thanh, rất vui được học chung với mọi người."
Giọng con gái miền Nam ngọt ngào, trong trẻo, tấn công thính giác của các cậu trai phương Bắc này một cách triệt để mà không để lại dấu vết nào.
Chờ cả lớp vỗ tay xong, một bạn nam da ngăm đen, dáng người hơi đô con, đại diện đứng dậy nói: "Xin chào, rất vui được gặp cậu, có gì không rõ cứ hỏi, bọn tôi giúp được sẽ giúp hết mình."
Lệ Thanh gật đầu, nở một nụ cười có chút gượng gạo, lúm đồng tiền ở má trái hiện lên cực kì đáng yêu, vì bản thân lúm đồng tiền khá sâu nên chỉ cần cơ mặt nhúc nhích liền xuất hiện ngay.
Mới một cử động nho nhỏ thôi mà đã làm con tim bao chàng trai xao xuyến.

Lớp học ở đây được chia làm ba dãy, mỗi dãy gồm năm bàn học xếp theo chiều dọc, mỗi bàn sẽ có hai học sinh, mỗi học sinh ngồi một ghế.
Trong lớp cũng chỉ còn một chỗ trống duy nhất là ở dãy trong cùng bàn 5, vị trí bên ngoài, cô cũng thuận theo mà đi xuống chỗ ngồi.
Bạn cùng bàn tương lai của cô là một bạn nam rất đẹp trai, đôi mắt hoa đào hai mí rõ rệt, mái tóc rối mù, vài cọng rũ xuống trán trông hơi lười biếng.
Từ lúc cô bước chân vào lớp, cậu ta là người duy nhất dường như không mảy may để ý đến cô, tựa lưng vào ghế nhìn ra cửa sổ suốt, dáng vẻ của bạn cùng bàn tương lai này làm cô có chút quan ngại.
"Mình...!mình ngồi ở trong được không?"
"Không."
"..."
Như đã đi guốc trong bụng cô, hắn đáp trả một cách nhanh chóng tưởng chừng không cần phải suy nghĩ phút giây nào, nói xong liền nằm gục xuống bàn, chả quan tâm chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Lệ Thanh cũng không có ý kiến, nói đúng ra là không dám, không dám gây sự trong ngày đầu chuyển trường, chỉ là lúc vừa đến, cô để ý thấy trường học có sân thể dục rất đẹp mà ngồi ở trong gần cửa sổ có thể nhìn ra được sân thể dục, lại còn rất mát mắt, rất dễ dàng ngắm cảnh thỏa thích bất cứ lúc nào, chắc có lẽ tên này cũng vì thế mà không chịu đổi chỗ với cô chăng?
Thấy cô ngồi vào vị trí, sắp xếp đồ đạc xong, cô bạn bàn trên mới mở lời, không hiểu sao trước đó gương mặt cô ấy và các bạn khác trong lớp đều có vẻ khá bất ngờ: "Hello, ta...!tôi là Huyền Hân, sinh ngày 31 tháng 12 năm 1999, nói đúng ra thì tôi lớn hơn đám nhóc các cậu một tuổi, haha."
Cô bạn này có mái tóc dài, hơi ngả màu do từng nhuộm qua, đôi mắt to tròn, gương mặt luôn tươi cười, rạng rỡ và cực kì hoà đồng.
Các bạn ở đây đa số đều xưng mày - tao, từ lúc vào trường Lệ Thanh cũng có nghe qua, cô nghĩ mình cũng nên thích nghi với điều đó nhưng vẫn chưa thành thạo, đành xưng theo thói quen.
"Huyền Hân, rất vui được gặp cậu."
Chưa kịp nói thêm vài câu xã giao thì giáo viên chủ nhiệm đã bước vào, là thầy Phát dạy tiếng anh, thầy là một trong top 5 thầy cô dễ tính nhất trường năm ngoái do các học sinh tự tổ chức bình chọn trên Conffesion của trường.
Cả đám con trai như vỡ oà, kêu la thảm thiết, vài người vừa nãy nghe thanh niên mồm thối kia nhắc đến không khỏi tức giận đá cậu ta một cái..