[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 116: Chủ trì (Trung)




Dịch: Phong Bụi

Lâm trận mài thương, không sắc cũng sáng. Tuy rằng lúc này đăng ký học một khóa MC đã muộn, nhưng mà dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm những video trước kia của chương trình “Khoái lạc vạn phân tuyến” học tập tiền bối một chút vẫn được. (Bụi: Khoái lạc vạn phân – Vui vẻ cực kỳ, tuyến: có thể chỉ show chương trình)

Từ Húc tìm ra được tập hợp video của chương trình, hỏi: “Cậu muốn học ai?”

“Sư huynh!”

“Phong Á Luân không có, Đại Kiều… cũng không. Có của Mã Duy Càn, muốn không?”

“Ngoài tên đó ra, tùy tiện chọn ai cũng được.”

Từ Húc đáp: “Có Chu Thần.”

“Được đấy.” Thẩm Thận Nguyên nói xong, nhận ra Từ Húc cứ nhìn mình đăm đăm, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Từ Húc vừa chạm mở video vừa đáp: “Cô ấy từng nói cậu là hình mẫu bạn trai lý tưởng của mình.”

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Hình mẫu lý tưởng mà các ngôi sao thường nói nếu như không phải đang qua lại tìm hiểu thì là tuyệt đối không thể nào.”

“Cô ta biết chuyện giữa cậu và La Thiếu sao?”

“Không biết.”

“Vậy hai người sao lại không thể nào?”

“Hơ…” Thẩm Thận Nguyên bị hỏi cứng họng.

Từ Húc cười đưa điện thoại qua: “Còn có một khả năng khác. Chính là cô ấy nói thật.”

Thẩm Thận Nguyên sửng sốt.

“Xin lỗi, xin làm phiền một chút.” Lão Mã thấy Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc nhìn qua, vội vàng giải thích: “Tôi thấy cửa không đóng, thế nên tự động đi vào.”

Từ Húc cười: “Không sao, còn chuyện gì không?”

“Quên mất không đưa cho các anh cái này.” Lão Mã đưa cho cậu một tờ giấy, “Danh sách khách mời hôm nay, bản fax lần trước không đầy đủ.”

“Được rồi, cảm ơn.” Từ Húc cười nhận lấy danh sách liếc qua một cái, nụ cười lập tức trở nên méo mó, không tự nhiên: “Tổ hợp Ái WE?”

“Máy bay của Dương Kỳ Kỳ và Du Hải Na bị lỡ giờ, không đến kịp, sát giờ đành thay đổi kế hoạch.” Từ lúc lão Mã nhận làm chương trình này, vấn đề gặp phải không ít, cho nên chút vấn đề này không được coi là nghiêm trọng, thế nhưng biểu cảm của Từ Húc khiến ông ta cảm thấy bất an, “Có phải có vấn đề gì không?”

Từ Húc mỉm cười nói: “Không có.”

Nhìn thấy biểu cảm của anh ta, lão Mã cứ cảm thấy dường như chữ “Không” ấy là ảo giác. “Vậy tôi không làm phiền các anh chuẩn bị nữa.”

Từ Húc sau khi ông ta đi liền đóng cửa lại, sau đó đưa tờ giấy cho Thẩm Thận Nguyên đang hiếu kỳ.

Thậm Thận Nguyên nhận lấy, vừa nhìn cũng giật mình: “Chu Thần, Lâm Tử Tiêu, Mã Duy Càn?” Thực đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

“Còn có La Thiếu.” Lão Mã lên kế hoạch không phải là một chương trình giải trí, mà hẳn là một bộ điện ảnh cẩu huyết bao gồm tân hoan cựu ái yêu hận tình thù. Bố trí vai diễn nếu như không phải người hiểu rõ tuyệt đối không làm được.

“Còn có Lương Tĩnh.”

“Người qua đường không cần tính.” Từ Húc đáp, “Bộ phim nào cũng có người làm nền cả mà.”

“…” Thời gian ôm chân Phật vẫn luôn trôi nhanh hơn bình thường. Thẩm Thận Nguyên vừa xem đến đoạn khách mời không trả lời được chịu trừng phạt thì trợ lý biên đạo đã chạy qua nhắc bọn họ đến giờ vào trường quay rồi.

Thẩm Thận Nguyên lưu luyến soi gương, “Tối qua lẽ ra phải ngủ sớm hơn một chút, mắt có quầng thâm rồi.”

Từ Húc thuận miệng hỏi: “Tối qua mấy giờ cậu ngủ?”

“9 giờ.”

“…Cậu định mấy giờ ngủ?”

“Chắc là 8h30?”

“Cháu của tôi ngủ cũng tầm đó, năm nay nó lên 3.”

Thẩm Thận Nguyên hiểu rõ gật gù: “Tôi cũng sắp đầu 3 rồi.”

“…”

Chương trình này, ngoài Thẩm Thận Nguyên, La Thiếu Thần và Lương Tĩnh là khách được mời đã sắp xếp từ trước, Mã Duy Càn, Lâm Tử Tiêu, Chu Thần là cứu viện sát nút mời đến. Tuy rằng giây cuối cùng trước khi bọn họ vào trường quay đã biết trước nhưng khi tận mắt nhìn thấy người đứng trước mặt thì vẫn cảm thấy rất vi diệu.

Chu Thần và Lương Tĩnh tự nhiên chào hỏi những người khác. Những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng đáp lại. Có điều tổng kết lại là La Thiếu Thần lạnh lùng, Mã Duy Càn khiêm tốn, Lâm Tử Tiêu cố ra vẻ trầm mặc, Thẩm Thận Nguyên…nói chuyện vui vẻ với Lâm Tuấn Hữu.

“Vu Linh Vương Truyền đúng là rất thú vị! Tôi sắp lên trọn cấp rồi, cậu chơi đi, tôi dẫn cậu.” Lâm Tuấn Hữu móc từ trong túi quần ra móc chìa khóa, “Đây là phần thưởng tôi rút thăm được đấy, bản số lượng có hạn, đẹp không?”

Thẩm Thận Nguyên ngưỡng mộ cầm lấy móc chìa khóa lật qua lật lại, “Hi nháo giang hồ nếu như cũng tổ chức hoạt động như thế này thì tốt quá.”

“Cậu cứ để ý trang chủ, hẳn sẽ có hoạt động giống vậy thôi.”

“Còn hai phút nữa.” Lão Mã hô một tiếng.

Lâm Tuấn Hữu và Thẩm Thận Nguyên lưu luyến dừng cuộc nói chuyện, sửa sang lại y phục của mình.

Thẩm Thận Nguyên nhân cơ hội liếc trộm La Thiếu Thần, phát hiện đối phương đang chính đại quang minh nhìn mình chăm chăm. Bốn mắt giao nhau, liền có chút không dứt ra được.

“Thẩm Thận Nguyên.” Chu Thần gọi cậu.

Thẩm Thận Nguyên quay đầu lại.

“Trên đầu anh có cọng tóc vểnh lên này.” Chu Thần chỉ chỉ tóc mai.

Thẩm Thận Nguyên lớ ngớ sờ sờ đầu.

“Không phải ở đó…” Chu Thần còn định nói thêm, một bàn tay đã vươn ra, vuốt phẳng lại chỗ bị vểnh.

Lâm Tuấn Hữu vỗ vỗ vai cậu, vẻ mặt ý nói không cần cảm ơn.

Thẩm Thận Nguyên đáp lại bằng một nụ cười mỉm cảm kích.

Đứng bên phía tay trái của cậu, La Thiếu mặt không biểu lộ cảm xúc quét mắt nhìn Chu Thần và Lâm Tuấn Hữu, lần thứ mười ngàn tám trăm chín mươi chín nguyền rủa Đồ Lạc Văn ăn tiệc tự phục vụ chỉ có mì gói, đi lướt sóng chỉ có ván giặt, quan trọng nhất là yêu ai người đó ngày ngày đều phải nằm vùng!

Lão Mã nhìn đồng hồ, đang định hô action thì bất ngờ chuông giành trả lời vang lên.

Những người khác đều quay đầu ra nhìn La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần mặt không đổi sắc thu tay lại: “Tôi thử xem dùng có tốt hay không.”

Tuy rằng khách mời là ngôi sao nổi tiếng chương trình giải trí nào cũng khao khát, nhưng đối với biên đạo, áp lực lại rất lớn, giống như hiện tại, khách mời quá lớn lối, biên đạo chỉ có thể nhún nhường khúm núm. Khách mời nói thử một chút, biên đạo chỉ có thể nói: “Thử hay lắm.”

Trải qua tiếng động chèn vào nho nhỏ đó, tiết mục cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Lâm Tuấn Hữu thành thục nói xong lời mở đầu, ống kính liền quay sang Thẩm Thận Nguyên. Thẩm Thận Nguyên nói: “Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Thận Nguyên.”

“Tiểu Thiên Vương phim điện ảnh.” Lâm Tuấn Hữu thân quen huých huých cánh tay cậu nói: “Rất nhiều tiền bối tin chắc rằng cậu sẽ giành được giải Kim Hoa kỳ tới tới.”

Thẩm Thận Nguyên sửng sốt hỏi: “Tại sao?” Diễn xong “Thần Long Giáp” là cạnh tranh giải Kim Hoa kỳ tới rồi, làm gì mà đến mức kỳ tới tới xa như vậy?”

Lâm Tuấn Hữu chỉ vào mình nói: “Tôi định cạnh tranh kỳ tới mà.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Anh nhận đóng phim mới rồi à?” Cậu vẫn luôn rất chú ý đến động thái trong giới điện ảnh.

“Không. Tôi muốn mượn cơ hội này nói với các nhà chế tác phim và đạo diễn lớn rằng,” Lâm Tuấn Hữu vỗ ngực nói tiếp “Tôi đang rảnh, tôi rất muốn nhận đóng phim. Thanh niên nghiêm túc, phù phiếm hay ngây ngô đều có thể diễn!”

“Được, ba cái đó để anh đóng, còn lại để tôi.”

“Để cậu hết sao? Bé gái cậu cũng đóng sao? Trước kia cậu bảo không thể diễn được mà?”

Thẩm Thận Nguyên liếc mắt nhìn về phía La Thiếu Thần một cách kín đáo, gật đầu nói: “Dùng kỹ thuật đặc biệt chứ, tôi có thể diễn.” Hơn nữa còn rất có kinh nghiệm.

Lâm Tuấn Hữu vỗ bàn nói: “Vậy tôi đóng nam chính, cậu đóng vai nữ chính!”

Thẩm Thận Nguyên nghiêm túc gật đầu nói: “Được.”

“Tên bộ phim là “Ảo tưởng ngây ngô của hai thanh niên ngây ngô” cảm giác rất gây cười.” Nói xong một tràng mở đầu dài dằng dặc, cuối cùng Lâm Tuấn Hữu cũng tiến vào chủ đề chính. “Hoan nghênh tổ hợp khách mời nặng ký nhất từ lúc bắt đầu phát sóng đến nay của chương trình này. Người đầu tiên khiến đôi mắt của các bạn bị lóa mù, cha đỡ đầu âm nhạc, La Thiếu Thần!”

Lúc Thẩm Thận Nguyên xem qua video đã được lĩnh giáo cách giới thiệu mở màn kiểu sùng bái của Lâm Tuấn Hữu, nhưng khi thực sự nghe thấy vẫn nhịn không được cười rộ. Cũng may ống kính đã chuyển qua hàng ghế khách mời, nên không bị lộ trước đông người.

Khi cậu cười, ánh mắt của La Thiếu Thần sáng rõ sóng sánh quét qua, như thể đang hỏi cười cái gì.

Thẩm Thận Nguyên không dám biểu lộ quá rõ trước mặt Mã Duy Càn và Lâm Tử Tiêu, chỉ có thể bũi bũi môi về phía bên phải, ý chỉ Lâm Tuấn Hữu ở bên phải. Lúc cậu ra hiệu như thế cũng không hy vọng La Thiếu Thần có thể hiểu, thế nhưng anh dường như đã hiểu, từ lúc bắt đầu quay đến giờ nét mặt mới giãn ra một chút, đáy mắt lộ ra chút ý cười mà chỉ những người thân quen mới nhận ra được.

“Được rồi, không nói lời thừa thãi nữa, chúng ta hãy bước vào trò chơi đầu tiên, nhìn cảnh, đoán phim!”

Nhìn cảnh đoán phim tức là nhìn cảnh tĩnh của một bộ phim nào đó, đoán tên của bộ phim đó. Để đảm bảo độ khó của câu hỏi, khung cảnh đều rất phổ biến, có một số cảnh thậm chí còn là địa điểm quay phim của rất nhiều bộ phim, do vậy khách mời chỉ có thể dựa vào màu sắc ánh sáng của bộ phim, bố cục của khung cảnh, hoặc phục sức của diễn viên quần chúng để suy đoán.

“Trước hãy xem cảnh đầu tiên.”

Tiếng của Lâm Tuấn Hữu vừa dứt, khung cảnh liền hiện ra trên màn hình.

Trên màn hình là một bốt điện thoại tuyết lớn rơi lả tả. Trong bốt điện thoại mơ hồ có bóng người, mặc quần áo dày nặng, cúi đầu. Xung quanh bốt điện thoại có người qua lại, mặt đều không cảm xúc.

“Một hai ba, bắt đầu giành trả lời!” Lâm Tuấn Hữu vừa dứt lời, Mã Duy Càn liền ấn chuông.

Lâm Tuấn Hữu hỏi: “Thế này mà cũng nhận ra được sao?”

Mã Duy Càn đáp: “Cuộc đời của Đặng Tiểu Quý.”

“Khẳng định chứ?”

“Không chắc lắm.” Mã Duy Càn đáp, “Tôi chỉ nhớ trong bộ phim này có cảnh gọi điện.”

Lâm Tuấn Hữu nói: “Hình phạt của chúng tôi là uống nước chanh.” Anh ta lấy một chai nước chanh từ dưới quầy lên, rót một cốc nước chanh, khoảng 60ml. “Câu hỏi này 20 điểm, đáp đúng anh được 20 điểm, đáp sai, uống nước chanh. Có điều, nể tình chúng ta đã cùng xuất hiện trong chương trình này, tôi cho anh một ưu đãi, anh có thể lựa chọn chia sẻ câu hỏi này với người khác. Tức là, nếu như có người đồng ý với đáp án của anh thì sẽ cùng anh chịu mạo hiểm. Đáp đúng, 20 điểm chia đều, đáp sai, nước chanh chia đều. Anh có chịu không?”

Mã Duy Càn liếc nhìn mọi người một chút, cười đáp: “Mong còn chẳng được.”

Lâm Tuấn Hữu đi đến bên cạnh cậu ta, vỗ vỗ vai: “Tôi biết ông anh mấy ngày trước xảy ra chút chuyện, nhưng! Vận xui rồi cũng sẽ qua! Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, tôi tin tưởng anh!”

“Anh cùng chia sẻ với tôi à?”

“Tôi… Hỏi ý kiến tân hoan một chút.” Anh ta nhìn về phía Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên lắc đầu quầy quậy.

Lâm Tuấn Hữu nhìn những người khác: “Có ai muốn tham gia không?”

Lâm Tử Tiêu lúc này rất có vẻ kẻ thù của kẻ thù là bạn, giơ tay: “Tính tôi một chân.”

“Hay lắm! Đàn ông vào những thời khắc quan trọng rất cần sự ủng hộ của đàn ông!” Lâm Tuấn Hữu nói với Mã Duy Càn. “Nhà đài chúng tôi dùng thân thể ủng hộ anh, tôi dùng tâm linh ủng hộ anh, hãy xem đáp án đúng!”

Ống kính trong khung cảnh kéo lại gần. Người đàn ông trong bốt điện thoại đột nhiên hét lên xông ra ngoài, gào thét điên cuồng lên trời.

Chu Thần kêu lên: “Gào thét với trời xanh.”

Cùng lúc cô nói, màn hình kéo ra hàng chữ: “Gào thét với trời xanh”.

“Nào, cạn 100% nào.” Lúc Lâm Tuấn Hữu nói xong câu này, sắc mặt Mã Duy Càn hơi xanh đi. Anh ta tưởng rằng cậu ta sợ uống nước chanh, cũng không nghĩ nhiều, cực kỳ nghĩa khí rót 4 phần 10 cho cậu, 6 phần 10 cho Lâm Tử Tiêu.

Thẩm Thận Nguyên thấy vẻ nhăn nhó sau khi bọn họ uống xong, lập tức ra hiệu bằng mắt với La Thiếu Thần.

Lâm Tuấn Hữu nói: “Mọi người không phải ghen tỵ, khi trò chơi kết thúc, ai có số điểm thấp nhất sẽ có cơ hội thưởng thức. Cho nên án binh bất động sẽ không có kết cục tốt đâu. Đương nhiên, người cao điểm nhất sẽ có phần thưởng lớn! Xin mọi người hãy cố lên!”

Thẩm Thận Nguyên: “…”

“Tiếp theo hãy nhìn câu hỏi thứ hai.”

Nói thực, trò nhìn cảnh đoán phim này độ khó tương đối cao, ngay cả một cao thủ duyệt tẫn ngàn vạn bộ phim như Thẩm Thận Nguyên cũng không biết được đáp án. Dù sao thì cậu xem phim chủ yếu để ý đến kỹ thuật diễn của diễn viên, không để ý nhiều lắm đến khung cảnh. Nhưng sau khi ba câu hỏi trôi qua mà khách mời tại trường quay vẫn cứ ăn trứng ngỗng, Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tuấn Hữu đều có chút sốt ruột.

Suy nghĩ của Thẩm Thận Nguyên là: không thể để La Thiếu uống nước chanh được.

Suy nghĩ của Lâm Tuấn Hữu là: Không thể để tất cả cùng uống nước chanh được.

Vậy nên, khi câu hỏi thứ tư đưa ra, Lâm Tuấn Hữu và Thẩm Thận Nguyên đều có ý muốn gợi ý cho khách mời. Lâm Tuấn Hữu vừa nhín màn hình, hai mắt chợt sáng bừng, công bằng công chính công khai mà lão Mã nói chỉ áp dụng cho MC khách mời, MC cố định như anh ta tất nhiên sẽ nhận được một số ám thị rằng lý trí nhưng không mất đi sự linh hoạt, nếu không làm sao khống chế được cục diện. Do vậy khi câu hỏi này ra, trong lòng anh ta lập tức reo lên: Có cửa rồi! Bởi vì bộ phim này chính là “Hợp tác lừa đảo” mà Mã Duy Càn từng tham diễn!

Cùng lúc đó, Thẩm Thận Nguyên cũng đã nhận ra. Diễn viên chính của bộ phim này chính là Kiều Dĩ Hàng, cậu đã từng đến thăm trường quay, nhận ra được biển số xe của chiếc xe bus trong cảnh đó.

Đối đầu trong hẻm núi kẻ nào dũng cảm kẻ đó thắng.

Lâm Tuấn Hữu còn đang nghĩ xem nên dùng cách nào hàm súc một chút để gợi ý cho Mã Duy Càn thì Thẩm Thận Nguyên đã nhào tới quầy của La Thiếu Thần, ấn chuông.

….

Quần chúng đều sửng sốt.

Lần đầu tiên nhìn thấy MC chạy đi giành trả lời.

Lâm Tuấn Hữu phản ứng nhanh nhất, nói: “Chuông của La Thiếu Thần vừa rồi đã thử rồi, dùng tốt mà.”

Thẩm Thận Nguyên lụng phụng: “Câu hỏi này tôi biết mà.”

“Xin lỗi, quầy của chúng ta không có chuông.” Lâm Tuấn Hữu nhún vai, nói, “Không thể giành trả lời. Hay là cậu hỏi La Thiếu xem có đồng ý có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với cậu hay không. Tức là, cậu đáp đúng thì điểm tính cho anh ấy, cậu đáp sai, hai người cùng uống nước chanh.”

Thẩm Thận Nguyên trong lòng vui mừng quá đỗi nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra ủy khuất một chút: “Không thể tính vào điểm của tôi sao? Tôi cũng muốn nhận phần thưởng.”

“Ý nghĩ muốn nhận phần thưởng có thể có, hơn nữa có thể duy trì đến tận lúc chương trình kết thúc đi mua xổ số.” Lâm Tuấn Hữu nhìn La Thiếu Thần hỏi “La Thiếu có đồng ý hay không?”

La Thiếu Thần nghiêng đầu, che giấu ánh mắt phần lớn đám đông quần chúng, nghiêm túc nhìn Thẩm Thận Nguyên, chậm rãi đáp: “Tôi đồng ý.”

Dù biết rõ La Thiếu đang trả lời câu hỏi của Lâm Tuấn Hữu, không liên quan chút gì đến câu trả lời lãng mạn đó, nhưng khi Thẩm Thận Nguyên nghe được ba chữ đó, tim cậu vẫn không nhịn được nóng bừng lên.

“Được, xin hãy trả lời.” Lâm Tuấn Hữu kéo lại sự chú ý của cậu.

“Hợp tác lừa đảo.” Thẩm Thận Nguyên nói ra tên bộ phim, sau đó lộ ra nụ cười hiểu ý trong chốc lát, khó có thể nhận ra với La Thiếu Thần