[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 126: Mất tích (Hạ)




Dịch: Phong Bụi

Cuộc đàm phán trong gió lạnh cuối cùng cũng kết thúc khi một bên lực lượng mỏng hơn chịu nhượng bộ, cảnh sát phân thành hai nhóm, một nhóm lục soát trong hoa viên, một nhóm ùa vào biệt thự như ong vỡ tổ, biệt thự tối om từ tầng 1 bắt đầu chậm rãi sáng lên.

Xích Tuyết và Cam Thái đều đi theo vào, Lỗ Thụy Dương đứng ở tại chỗ, nhưng sắc mặt rất khó coi.

Thẩm Thận Nguyên nghe thấy ông ta cảnh cáo cảnh sát mập dẫn đầu: “Chuyện này tôi nhất định sẽ yêu cầu một lời giải thích thỏa đáng.”

Cảnh sát mập cũng không vui vẻ gì, chẳng có ai nửa đêm chạy đi tăng ca lại vui vẻ cả. Anh ta huơ huơ lệnh lục soát trong tay: “Vì chức trách mà thôi.”

Lỗ Thụy Dương hờ hững đi đến chỗ khách, lần lượt xin lỗi từng người.

Khách đều bày tỏ sự thông cảm, sau đó cùng sỉ vả cảnh sát.

Thẩm Thận Nguyên muốn tiến đến gần Đồ Lạc Văn, lại thấy anh ta ở vừa đứng ở bên cạnh tháp sâm panh giả bộ nhìn qua nhìn lại vừa cầm điện thoại lên, sau đó điện thoại của mình liền reo. Thẩm Thận Nguyên nhận điện thoại, liền nghe thấy Đồ Lạc Văn nói: “Đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế, để Lỗ Thụy Dương nhìn thấy nghĩ rằng cậu có mục tiêu mới thì không hay đâu.”

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Từ La Thiếu liền có thể nhìn ra mắt nhìn của tôi thế nào, Lỗ Thụy Dương hẳn là có lòng tin vào tôi.”

“Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Từ Húc là ở đâu?”

“Phòng nghỉ của khách tầng hai, phía Bắc, phòng thứ ba từ cầu thang đi lên về phía tay trái.”

“Trước lúc đi cậu ta nói gì?”

Thẩm Thận Nguyên hồi tưởng một chốc, “Anh ấy nói sẽ đến đón tôi.”

“Thế thôi?”

“Thế thôi.”

“Cậu kể lại nguyên xi tất cả những sự việc từ khi vào biệt thự đến khi rời khỏi biệt thự mà có liên quan đến Từ Húc, không, từ khi bắt đầu yến tiệc, tất cả những sự việc có liên quan đến Từ Húc. Việc chính bỏ qua, tôi cần chi tiết.”

“Thế nào mới được coi là chi tiết?”

“Có ai đặc biệt để ý đến các cậu hay không, Từ Húc từng nói chuyện với ai, Lỗ Thụy Dương có từng đặc biệt chú ý đến Từ Húc hay có nói gì với cậu ta hay không?”

Thẩm Thận Nguyên nỗ lực hồi tưởng, nhưng thực sự những chi tiết nhớ ra quá ít,lúc đó trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến việc nên diễn thế nào, nên đối phó với Lỗ Thụy Dương như thế nào và còn làm thế nào để có thể liếc trộm La Thiếu Thần nhiều thêm một chút.

Khoảng mười mấy phút sau, lại có thêm hai chiếc xe cảnh sát chạy đến, trên xe có bốn con chó nghiệp vụ chạy xuống.

ĐồLạc Văn đi qua, đưa một vật gì đó cho cảnh sát đi cùng chó nghiệp vụ, những cảnh sát đó gật đầu, chia làm hai hướng hành động.

Lỗ Thụy Dương không bộc lộ cảm xúc nhìn, cảm xúc từ nóng nảy đã bình tĩnh trở lại, dáng vẻ như đang quan sát diễn biến sự việc.

Không lâu sau liền thấy Đồ Lạc Văn nhận được điện thoại, vội vàng chạy vào.

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng, nín thở chờ đợi kết quả, lại qua một chốc, liền thấy Từ Húc nhanh bước từ trong biệt thự chạy ra, ngó nghiêng xung quanh một vòng, rồi sau đó chạy thẳng về phía cậu.

Thẩm Thận Nguyên rất kích động, hận không thể chạy đến ôm lấy anh ta quay hai vòng.

“Điện thoại của tôi hết pin, đang đi tìm cậu khắp nơi đây!” Từ Húc lớn tiếng nói.

Thẩm Thận Nguyên ngây ra, vội thu lại biểu cảm, chỉ vào Nhan Duệ đang đứng đó không xa: “Tôi đang đứng đây nói chuyện với Tổng giám đốc Nhan mà.”

Nhan Duệ thấy có người gọi mình liền quay lại, còn vẫy vẫy tay với bọn họ.

Từ Húc cuối cùng cũng đến bên cạnh Thẩm Thận Nguyên, thở phào ra một hơi dài, hạ thấp giọng nói: “Tôi bị nhốt trong tầng hầm dưới đất. Không có tín hiệu.”

“Bị phát hiện rồi sao?” Thẩm Thận Nguyên căng thẳng nhìn về phía Lỗ Thụy Dương, phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía này.

Từ Húc cười khổ: “Không phải. Căn phòng đó bên ngoài đi vào không cần chìa khoá, nhưng bên trong đi ra thì cần. Sau khi tôi đi vào liền bị khoá ở bên trong.”

Thẩm Thận Nguyên: “…” Suy nghĩ của Lỗ Thụy Dương chẳng lẽ là phòng trộm không bằng khoá trộm? Tư tưởng thật tiên tiến.

Từ Húc mỉm cười nói: “Cũng không phải hoàn toàn không có thành quả.”

Thẩm Thận Nguyên vội nói: “Bên chỗ tôi cũng có tin tức rất quan trọng.”

“Được, chốc nữa cùng thảo luận.”

“Đi đâu thảo luận? Tốt nhất là có thêm một cốc ca cao nóng.” Thẩm Thận Nguyên vừa ngủ một tiếng đồng hồ, hiện tại không thấy buồn ngủ chút nào.

“Game.”

“…Về nhà uống một mình sao?”

Từ Húc cúi đầu chọc chọc cái bụng cậu, “Là ông bầu của cậu, tôi chân thành nói rằng, cho dù không dự định giảm béo thì cậu cũng nên hạn chế bản thân một chút.”

“Lần tới nhận giúp tôi một bộ phim về người béo đi.”

“Chuyện tốt như vậy chúng ta phải xếp hàng trước 5 năm cơ.”

Nhiệm vụ cơ bản của cảnh sát đã hoàn thành, thuận tiện kiểm tra chỉ là nhiệm vụ thêm. Đồ Lạc Văn đặc biệt chú ý một chút về người thần bí mà Thẩm Thận Nguyên nói, nhưng căn phòng đó đã không còn ai, có lẽ bị động tĩnh lớn như vậy làm giật mình đi mất.

Cảnh sát thu đội, yến hội cũng theo đó kết thúc.

Thẩm Thận Nguyên cáo từ Lỗ Thụy Dương xong liền dẫn Từ Húc đi khỏi.

Tiêu Bác sau khi giúp tiễn khách đi, nói với Lỗ Thụy Dương: “Tổng giám đốc Lỗ, có người đã vào căn phòng dưới đất.”

Lỗ Thụy Dương hỏi: “Ông bầu bên cạnh Thẩm Thận Nguyên phải không?”

“Có cần đi điều tra chút không?” Là trợ thủ đắc lực số một bên cạnh Lỗ Thụy Dương, thư ký Tổng giám đốc tập đoàn TH, công việc mà Tiêu Bác phụ trách cực kỳ bề bộn.

Lỗ Thụy Dương lắc đầu nói: “Không cần, để một mình hắn lặng lẽ biến mất đi.”

“Hiểu.” Tiêu Bác đợi một chút, thấy ông ta không ra lệnh động đến Thẩm Thận Nguyên, liền lặng lẽ lui khỏi.

Xích Tuyết khoác cánh tay Lỗ Thụy Dương, cười tủm tỉm nói: “Thẩm Thận Nguyên quả thực rất đẹp trai.”

Lỗ Thụy Dương nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, “Đừng tự cho mình là thông minh.”

Nụ cười của Xích Tuyết hơi cứng lại, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Vậy tại sao cậu ta lại đặc biệt?”

“Có sao?”

“Cậu ta và Từ Húc là đồng bọn.”

“Có khả năng này. Có điều nể mặt Giản Tĩnh Niên, anh cho cậu ta một cơ hội chứng minh bản thân.”  Lỗ Thụy Dương móc ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo, “Nếu như cậu ta có thể để anh lợi dụng thì nhiều việc dễ dàng hơn rất nhiều.”

Xích Tuyết móc từ túi áo ra một cái bật lửa, vừa châm lửa vừa hỏi: “Giống như Mã Ngọc?”

Tay kẹp điếu thuốc của Lỗ Thụy Dương khựng lại một chút, ánh mắt thâm trầm như đêm.

“Có những lúc em nghĩ, anh do dự không chịu kết hôn với em phải chăng là vì cậu ấy.”

“Đương nhiên không phải.” Lỗ Thụy Dương mỉm cười với cô.

Xích Tuyết hài lòng đi khỏi.

Sau lưng cô, nụ cười của Lỗ Thụy Dương dần tắt.

Từ Húc trước tiên lái xe chở Thẩm Thận Nguyên về đến khu nhà tập thể, còn đích thân tiễn lên lầu.

Thẩm Thận Nguyên có chút ngại ngùng, “Tôi đã tỉnh táo hoàn toàn rồi.”

“Cậu nên rèn luyện tửu lượng cho tốt.” Từ Húc đi ra khỏi thang máy trước, hai mắt nhanh chóng quét qua xung quanh, liền nhìn thấy có một bóng người cao lớn đứng trước cửa phòng Thẩm Thận Nguyên. Anh vô thức đưa tay chặn Thẩm Thận Nguyên đang định ra khỏi thang máy, thò tay móc súng.

Bóng người đó chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.

“La Thiếu?” Thẩm Thận Nguyên từ sau lưng Từ Húc thò đầu ra, mừng rỡ reo lên.

Từ Húc thở phào một hơi, thu tay lại, “Cũng may lúc đầu tôi chọn khu tập thể không gắn máy quay.”

La Thiếu Thần hỏi: “Anh lắp đặt rồi chứ?”

“Cần thiết mà.” Từ Húc nói: “Người đã tiễn đến nhà rồi, tôi về trước đây. Đêm dài trôi chậm, hai người thong thả hưởng thụ nhé.”

“Cảm ơn. Đi đường cẩn thận.” Thẩm Thận Nguyên tiễn anh ta vào thang máy.

La Thiếu Thần nhìn theo Từ Húc, đáy mắt lộ ra một chút lo lắng.

Từ Húc nhướn nhướn mày, vẻ mặt tự tin.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Thẩm Thận Nguyên cầm điện thoại ra hỏi La Thiếu Thần: “Em có cần gọi điện cho Đồ Lạc Văn đến đón anh ta không?” Ngay cả cậu cũng cảm thấy thời điểm Từ Húc đi ra khỏi biệt thự quá trùng hợp, Lỗ Thụy Dương sẽ càng nghĩ như vậy phải không?

La Thiếu Thần ôm vai cậu đi vào trong nhà, “Anh tin rằng Đồ Lạc Văn có thể nghĩ đến.”

Thẩm Thận Nguyên gật gật đầu, vừa mở cửa vừa nói: “Trên đường về, Từ Húc nói anh ấy lúc ở trong căn phòng dưới lòng đất có thấy một chiếc hòm, bên trong để rất nhiều vật dụng linh tinh, như là vòng cổ, giày, bàn chải đánh răng, cốc…, có những cái có đôi, có những cái chỉ có một. Có một đôi cốc trên mặt có in ảnh của Mã Ngọc và Lỗ Thụy Dương. Trên mặt dây chuyền còn khắc LRY, Từ Húc nghi ngờ đó là chữ viết tắt tên của Lỗ Thụy Dương.” (Bụi: Phiên âm Latin của Lỗ Thụy Dương là Lu Rui Yang.)

La Thiếu Thần vào cửa, trở tay khóa cửa lại, sau đó túm lấy người đang thao thao bất tuyệt đè lên cửa, hôn lên đôi mắt vẫn còn có chút sưng đỏ, chặn cái mũi của cậu lại: “Chúng ta chẳng lẽ không còn đề tài nào khác để nói sao?”

“…Có chứ.” Thẩm Thận Nguyên ôm lấy cổ La Thiếu Thần, ra sức hôn trở lại. Đôi lưỡi lâu ngày không gặp nhau vừa chạm vào liền như sét đánh cháy rừng, cuốn vào nhau không thể thu hồi.

La Thiếu Thần ôm cậu, chậm rãi di chuyển về phía phòng ngủ.

Thẩm Thận Nguyên có chút gấp gáp, chủ động cởi thắt lưng giúp La Thiếu Thần.

Hai người vừa đi vừa cởi, khi lên đến giường, một người chỉ chừa lại quần lót, một người còn chừa lại quần lót và quần dài…

Thẩm Thận Nguyên thần trí đột nhiên tỉnh táo trong giây lát: “Điện… điện thoại của em sắp hết pin rồi…” Sau khi trở thành nằm vùng được bổ nhiệm lâm thời, cậu nhớ rất rõ một việc, điện thoại nhất định phải mở máy 24/24.

La Thiếu Thần không hài lòng cắn xương quai xanh của cậu: “Bọn họ biết số điện thoại nhà của em.”