[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 142: Ra tay (Thượng)




Dịch: Phong Bụi

Thời gian sáu tiếng là vô cùng quý giá.

Thẩm Thận Nguyên vừa đợi La Thiếu Thần mở cửa ra, liền xông vào vừa cởi quần áo vừa nói: “Em đi mở nước tắm rửa, anh nhanh lên vào…” Lời mời còn chưa nói xong đã bị một thanh niên đột nhiên từ trong thư phòng đi ra cắt ngang.

Thanh niên cười cười nói: “Tôi mua bốn phần ăn khuya. Ăn xong rồi tắm.”

“Hơ… Không vội.” Thẩm Thận Nguyên ngây người quay đầu.

La Thiếu Thần vô tội nhún vai nói: “Anh chưa nói gì.”

Thẩm Thận Nguyên: “…” Chính là hỏi anh vì sao chưa nói cái gì!

Anh cởi áo khoác, đẩy cửa thư phòng, người thanh niên vừa rồi ngồi bên cạnh một người trung niên. Người trung niên một chân bọc trong thạch cao, trong tay còn có một cái quải trượng, bộ dáng hành động không tiện. Cậu nhận ra thanh niên chính là cao nhân đã giúp cậu kiểm tra thân thể, trong lòng vui mừng, “Có đủ ăn không, không đủ tôi gọi thêm đồ ăn!”

Người trung niên vừa ăn mì, vừa gật đầu: “Vây cá bào ngư, mau mau mau!”

Thẩm Thận Nguyên sửng sốt, lấy ra di dộng định gọi đồ ăn theo bản năng, di động đã bị La Thiếu Thần đoạt mất. La Thiếu Thần nói: “Đợi đến tiệc mừng công rồi hãy ăn.”

Thanh niên thấy người  trung niên bất mãn bĩu môi, cười nói: “Vị này chính là sư bá của tôi, Tư Mã Thanh Khổ.”

Có chút quen tai. Thẩm Thận Nguyên nhìn thanh niên, nói: “Hơ, kỳ thật t ôi còn không biết xưng hô anh thế nào.”

Thanh niên nói: “Khâu Cảnh Vân. Cùng họ với lệnh đường.”

Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên nói: “Oa, ngay cả mẹ tôi họ gì anh cũng tính ra được?”

Thanh niên nghẹn lời.

Tư Mã Thanh Khổ vỗ đùi, “Ngốc như vậy, có tiền đồ, ta rất vừa mắt ngươi, có muốn làm đồ tôn của ta không?”

“Lệnh đồ là?”

“A Bảo.”

Thẩm Thận Nguyên rốt cục nhớ ra tên này vì sao lại quen tai, “Chân ngài vẫn chưa khỏi?”

Trên mặt Tư Mã Thanh Khổ hiện lên một chút mất tự nhiên, “Khụ khụ, ta chỉ là không muốn lãng phí bảo hiểm y tế.”

Vì không lãng phí bảo hiểm y tế nên cố tình ngã gãy chân? Thẩm Thận Nguyên cảm thấy, thế giới của cao nhân quả nhiên không phải người như cậu có thể hiểu được, việc ki ể u như bái nhập môn hạ tốt nhất là thôi bỏ đi.

La Thiếu Thần lấy khăn mặt ấm từ phòng tắm đưa cho Thẩm Thận Nguyên lau mặt, “Thông Thần phái vẫn không có tin tức sao?”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Thông Thần phái có một môn quy rất kỳ quái, khi chưởng môn nhân v ào ng ày kế thừa vị trí chưởng môn phải đổi tên của mình thành Thần Thông, Thần Thông Thông Thần, ý là cùng tồn vong với Thông Thần phái.”

La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên tuy rằng không biết dụng ý của ông ta khi nói những lời này, nh ưng tin tưởng lúc này ông ta sẽ không nói lời vô nghĩa.

Tư Mã Thanh Khổ đầy vẻ thần bí hỏi: “C ác  ngươi có biết Đỗ Thần Thông họ gì kh ông?”

La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên: “…”

Khâu Cảnh Vân mặt không đổi sắc ăn mì.

Tư Mã Thanh Khổ vỗ tay ghế, cười ha ha nói: “Hắn họ Đỗ! Đỗ tuyệt thần thông (ngăn chặn Thần Thông), ha ha ha ha…”

La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên: “…”

Tư Mã Thanh Khổ một mình cười thấ y nhàm chán, tự giác dừng lại nói: ” Ý  ta muốn nói là đến nay hắn không có tin tức gì có thể có liên quan đến tên của hắn. Bởi vì bị ngăn chặn, ha ha ha ha…”

Thẩm Thận Nguyên nói: “A Bảo đại nhân cũng không có tin tức sao?”

Vẻ tươi cười của Tư Mã Thanh Khổ cứng lại, “Vẫn đang mất tích.”

Khâu Cảnh Vân thấy Thẩm Thận Nguyên kh ông hiểu, giải thích nói: “Sư bá vẫ n luô n cho rằng cậu ấy bỏ trốn cùng với bạn trai.”

Thẩm Thận Nguyên theo bản năng nắm lấy tay La Thiếu Thần, “Ngài phản đối anh ấy và bạn trai mình ở b ên nhau sao?” Cậu và La Thiếu hiện tại bị chuyện của Lỗ Thụy Dương khiến cho không thể phân thân, không có thời gian và sức lực đi suy tính tương lai của hai người, một khi chuyện của Lỗ Thụy Dương được giải quyết, bọn họ sẽ phải đối mặt với những vấn đề hết sức thực tế, ví dụ như thái độ của La gia đối với bọn họ. La gia không giống như Giản Tĩnh Niên, Khâu Mĩ Quyên, bọn họ cùng La Thiếu Thần có huyết thống hết sức gần gũi và liên hệ mật thiết, không chỉ như vậy, khi cậu trở thành La Lâm Lâm, cũng đã n ảy sinh cảm tình đặc biệt với La gia. Tưởng tượng đến thái độ và thủ đoạn bọn họ sẽ áp dụng, cả người Thẩm Thận Nguyên liền run lên.

La Thiếu Thần cảm giác được thân thể cậu run rẩy, không khỏi nắm chặt tay cậu.

Tư Mã Thanh Khổ cười khổ nói: “Ta phản đối á? Nó tìm một người tuổi lớn hơn ta bối phận cao hơn ta, ta phản đối thế nào được?” Nói không chừng hôm nay ông ta phản đối, ngày mai liền nhận được thư sa thải bảo ông ta cũng đừng ngồi cái ghế chưởng môn này nữa.

“Anh ấy tìm một ông già?” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy tiếc hận sâu sắc. Ấn tượng của cậu về A Bảo vô cùng tốt, thành tâm hy vọng anh ấy tìm được một người tuổi không chênh lệch nhiều có thể cùng m ình sống đến bạc đầu.

“Cũng không phải, ” Tư Mã Thanh Khổ rối rắm nhăn mặt, “Tình huống rất phức tạp, nhưng không hoàn toàn là ông già.”

Trong đầu Thẩm Thận Nguyên hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên tóc hoa râm.

Khâu Cảnh Vân ăn xong mì, tiếp chuyện nói: “Chúng t ôi Ngự Quỷ phái và Thông Thần phái vốn là truyền thừa cùng một dòng, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, rất ít lui tới. Tuy rằng lần này chúng tôi chủ động liên hệ, nhưng bọn họ đến giờ vẫn chưa trả lời.”

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên sáng lên hỏi: “Thông Thần phái có thể thông thần đúng không?”

Tư Mã Thanh Khổ nghiêm túc gật đầu, “Bọn họ từ khi bắt đầu nhập môn thuyết phục chính mình một ngày nào đó có thể thông thần, lâu ngày cũng liền tin.”

Thẩm Thận Nguyên: “…”

Khâu Cảnh Vân nói: “Cát Phụng và Thẩm Tuyền đều là người của Thông Thần phái, dựa vào cái kiểu bao che khuyết điểm của Thông Thần phái từ trước đến nay, hẳn là sẽ không cho phép chúng ta nhúng tay, không hồi đáp cũng là điề u trong dự kiến.”

“Đợi đã, ” mặt Thẩm Thận Nguyên hơi hơi đỏ lên, “Anh vừa nói Cát Phụng với ai?”

Khâu Cảnh Vân cùng La Thiếu Thần nhìn nhau một cái, nói: “Thẩm Tuyền.”

“Thẩm nào Tuyền nào?”

“Cùng họ với em, toàn trong toàn bộ.” La Thiếu Thần giành trả lời trước khi Khâu Cảnh Vân lên tiếng. (Toàn và Tuyền đồng âm, chữ viết khác nhau)

Thẩm Thận Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lại có chút bán tín bán nghi, quay đầu hỏi anh, “Sao anh lại biết?”

“Cát Phụng nói.”

Khâu Cảnh Vân cũng không đi sâu thăm dò Thẩm Tuyền là hai chữ nào, nghe La Thiếu Thần nói như vậy, liền gật đầu theo.

Lúc này Thẩm Thận Nguyên mới hoàn toàn yên tâm.

Khâu Cảnh Vân thấy sắc mặt cậu không giấu nổi nét mệt mỏi, cũng không lãng phí thời gian nói chuyện tào lao, từ trong túi lấy ra một tấm bùa vàng, dán lên trán Thẩm Thận Nguyên, đầu ngón tay tụ lửa, đốt bùa vàng.

Thẩm Thận Nguyên nhìn ngọn lửa bùng lên trên chóp mũi mình, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Khâu Cảnh Vân lấy ra bùa định thân để cậu ngồi yên, “Yên tâm, sẽ không làm bỏng cậu.”

La Thiếu Thần bởi vì từng có một lần kinh nghiệm, cho nên rất bình thản.

Thẩm Thận Nguyên nhìn bùa vàng đốt xong, chính mình quả nhiên không cảm thấy bỏng, lúc này mới thả lỏng thân thể, “Đây là cái gì?”

“Bùa hộ mệnh. Có thể giúp cậu chắn một lần công kích.”

“Chỉ có thể chắn một lần?”

Khâu Cảnh Vân nói: “Một khi bùa hộ mệnh mất đi hiệu lực, tôi sẽ lập tức cảm ứng được.”

La Thiếu Thần nói: “Tất cả các loại công kích?”

Khâu Cảnh Vân gật đầu nói: “Đao, súng, thuật pháp đều có hiệu lực, nhưng là chỉ có thể liên tục ba ngày, cho nên cách ba ngày phải đổi một lần.”

Tư Mã Thanh Khổ thấy La Thiếu Thần nhíu mày, vỗ ngực nói: “Yên tâm, ta hiểu rất rõ mấy thứ kỹ xảo của Thông Thần phái, ta cũng biết Thẩm Tuyền, liền là một gã khốn thích thu thập mấy thứ linh ta linh tinh. Chỉ cần tìm được hắn là ta có thể thu phục được hắn.”

La Thiếu Thần nói: “Chẳng may Thông Thần phái truy cứu…”

Tư Mã Thanh Khổ tạo dáng một tay chống trời, “Ta đến đỡ!”

“Vậy kính nhờ Tư Mã tiên sinh.”

“Đừng gọi ta tiên sinh, xa lạ quá, gọi ta Tư Mã đại sư.”

Bàn chuyện xong, Tư Mã Thanh Khổ và Khâu Cảnh Vân nhìn nhìn thời gian không còn sớm, cũng đứng dậy cáo từ.

Tư Mã Thanh Khổ tuy rằng còn bọc thạch cao, nhưng hai chân đi rất nhanh chóng, Khâu Cảnh Vân còn đang nói lời từ biệt với La Thiếu Thần, Tư Mã Thanh Khổ đã mang theo quải trượng đi vào thang máy.

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc nói: “Chân của hắn…”

Khâu Cảnh Vân nói: “Tạo hình.”

“…”

Tiễn bước Tư Mã Thanh Khổ và Khâu Cảnh Vân, Thẩm Thận Nguyên trở lại thư phòng ăn bữa ăn khuya.

La Thiếu Thần giúp cậu mát xa bả vai, “Anh đi mở nước tắm rửa nhé?”

“Vâng.” Thẩm Thận Nguyên gật đầu.

La Thiếu Thần xoay người vào phòng tắm mở nước, chuẩn bị áo ngủ. Thẩm Thận Nguyên đã lâu không tới, bàn chải đánh răng đều phải thay mới một lần nữa. Chờ anh chuẩn bị xong toàn bộ đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên ăn xong bữa ăn khuya, đang tựa vào sô pha ngủ say sưa.

La Thiếu Thần ôm cậu đặt lên giường trong phòng ngủ, đi ra phòng khách gọi điện thoại cho Trương Tri.

“Khi Kiều Dĩ Hàng quay phim quá mệt mỏi, cậu sẽ làm gì?”

“Nấu cơm rửa bát giặt quần áo, rửa mặt cởi quần áo mặc quần áo, còn có… hỗ trợ làm mặt nạ ban đêm.”

Gác điện thoại, La Thiếu Thần lại gọi cho Lang Nam, “Ngày mai mua mấy hộp mặt nạ ban đêm về.”

“Nhãn hiệu nào?”

“… Chọn loại không tiết kiệm.”

Ngày hôm sau, Lang Nam mua mặt nạ, đơn giản tổng kết như sau.

Hãng A túm lấy anh ta liều mạng tuyên truyền, “Công hiệu của mặt nạ này nghịch thiên như vầy như vầy, đổi trắng thay đen vật đổi sao dời là chuyện nhỏ, hiện tại đang chiết khấu 30%, rất có lời vân vân.”

Lang Nam lắc đầu nói: “BOSS nhà tôi không thích chiết khấu.”

Hãng A nói: “Cũng có thể tham dự hoạt động mua một ngàn tặng ba trăm, có lời như thế như thế.”

Lang Nam chạy lấy người, “BOSS nhà tôi ghét nhất có lời.”

Anh ta đi vào cửa hàng của hãng B. Hãng B nói: “Đây là loại mặt nạ mới nhất, mọi thứ giống hệt loại cũ, nhưng thay đổi bao bì, cho nên giá đắt gấp đôi.”

Lang Nam gật đầu, “Như thế rất tốt.”